Chương 18: Du Lịch
Tĩnh Phi Tuyết
27/04/2021
Thành phố chỗ Hứa Du không có chuyến bay trực tiếp đến New York, cho nên họ phải bay đến Bắc Kinh trước, sau đó mới từ Bắc Kinh bay thẳng đến New York.
Nói thật, như thế hơi mệt, may mà Trương Thiên và Trần Khôn đã sắp xếp hành trình rất chu đáo, chỗ ngồi còn là khoang thương gia, nên cũng không có gì khó chịu.
2:50 chiều giờ New York, bọn họ rời khỏi sân bay. Chuyến công tác này còn có hai nhân viên kỹ thuật, một tài vụ và một kiểm toán, thêm bốn người Hứa Du nữa, tổng cộng là chín người.
Đoàn có hơi đông người, bên này có ba chiếc xe đến đón. Hứa Du và Đàm Tư Niên ngồi cùng một xe, lần đầu tiên đi máy bay mà còn đi tận mười mấy tiếng đồng hồ, nên dù ngồi khoang thương gia nhưng Hứa Du vẫn rất mệt, khi nãy ra ngoài còn bị nắng chiếu một lúc, bây giờ cô có hơi chóng mặt hoa mắt, cả người uể oải.
Đàm Tư Niên mở chai nước đưa cho cô, Hứa Du xua tay không uống, mà chậm rãi hỏi, “Bây giờ đi đâu?”
Đàm Tư Niên tự uống nước rồi trả lời cô, “Về khách sạn, hôm nay không có lịch trình nào khác. Trước tiên điều chỉnh múi giờ, ngày mai mới bắt đầu làm việc.”
Hứa Du ồ một tiếng, nhìn anh muốn nói rồi lại thôi.
Đàm Tư Niên nhướn mày, “Thế nào?”
Hứa Du, “Em… có đi theo không?”
“Em thật sự cho rằng mình sang đây để du lịch à?” Đàm Tư Niên hỏi ngược lại cô.
Hứa Du ngượng ngùng, mím môi không nói gì. Trong xe ngoài hai người họ ra thì không còn ai khác, tài xế là người Mỹ. Đàm Tư Niên cũng không để ý đến cô, lấy văn kiện trong túi xách ra bắt đầu xem, thỉnh thoảng còn dùng bút vẽ vẽ viết viết lên đó. Hứa Du len len liếc mắt nhìn sang, nhưng chữ quá nhỏ, mà còn đều là chữ tiếng Anh, ngoại trừ các từ đơn giản như at it is, thì cô không nhìn ra gì nữa.
Đang chăm chú nhìn trộm thì Đàm Tư Niên đột nhiên đưa văn kiện sang cho cô, “Xem đi.”
Hứa Du, “…Không cần đâu.”
“Xem thử đi, biết đâu hiểu được chút ít.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Du cũng không làm màu nữa, dứt khoát nhận lấy thoải mái xem. Sau khi đoán già đoán non thì cô cũng biết đây là bản giới thiệu chi tiết về các loại vật liệu xây dựng, có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành trong đó, cô không thể hiểu được cụ thể nhưng cũng có thể hiểu được đại khái. Cô nói với Đàm Tư Niên những gì mình hiểu, Đàm Tư Niên liền khen cô, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Hứa Du bĩu môi, không hề vui vẻ về lời khen, bèn trộm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Trong xe yên tĩnh, tài xế rất lịch sự, không có sự cho phép của khách nên không hề mở radio, cô cứ thế dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng lật tài liệu của anh.
Hứa Du tỉnh lại là vì bị đánh thức, Đàm Tư Niên nói với cô, “Đến rồi. xuống xe thôi.”
Hứa Du ngáp một cái, rồi xách túi của mình xuống xe. Tài xế ra cốp sau lấy hành lý, người giữ cửa khách sạn liền đi tới giúp đỡ. Trương Thiên và Trần Khôn thì mang giấy tờ tùy thân của mọi người đi nhận phòng. Cả đoàn chỉ có Hứa Du là con gái nên ở một phòng riêng, còn những người khác thì ở hai hoặc ba người một phòng. Riêng Đàm Tư Niên cũng ở một phòng, là phòng thương nhân, không tốt cũng không xấu.
Đàm Tư Niên giúp cô mang hành lý đến phòng, còn căn dặn cô rằng mình ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, không có việc gì khi đừng chạy lung tung, nếu muốn ra ngoài thì phải nói trước với anh.
Hứa Du cạn lời, “Em không phải là con nít.”
Đàm Tư Niên liền dìm cô, “Với trình độ của em ở New York còn không bằng con nít nữa.”
Hứa Du, “…Nói thì nói, sao lại còn công kích người ta.”
Đàm Tư Niên không nói tiếp chuyện này mà giơ cổ tay lên xem thời gian, rồi hỏi cô, “Có đói bụng không?”
Hứa Du phồng má, “Không đói.”
Anh gật đầu, “Vậy em đi nghỉ ngơi đi, hai tiếng sau anh sang gọi em đi ăn.”
Nói xong lập tức xoay người rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại cho cô. Hứa Du thật sự rất mệt mỏi, không muốn tắm rửa thay quần áo gì, vừa ngã xuống ghế sofa đã muốn ngủ. Nhưng nghĩ tới chuyện hai tiếng sau còn phải ra ngoài ăn, rốt cuộc cô vẫn cắn răng mở hành lý ra, lấy sữa rửa mặt vào phòng tắm.
Không có cách nào khác, cô vốn không có tư cách tham gia chuyến công tác này, hơn nữa còn có người của các phòng khác đi cùng, bây giờ cô không có quyền tùy hứng, lỡ như lát nữa đi ăn mà đồng nghiệp đều có mặt chỉ thiếu mỗi mình cô, thì sẽ rất kỳ.
Tắm rửa thay quần áo xong, Hứa Du chợp mắt chưa tới nửa tiếng thì Đàm Tư Niên đã sang gõ cửa. Cô dụi mắt, uể oải đứng lên đi ra mở cửa, Đàm Tư Niên nhìn cô từ trên xuống, “Mặc áo khoác vào.”
“Không lạnh mà.” Hôm nay New York được 30 độ, Hứa Du chỉ mặc một chiếc váy voan hồng không tay nhưng cũng không hề cảm thấy lạnh.
Đàm Tư Niên thản nhiên nói, “Buổi tối nhiệt độ sẽ giảm. Em nghĩ mình bệnh thì ai chăm sóc em?”
Hứa Du:… Được rồi, anh lợi hại!
Cô trở vào phòng lấy một chiếc áo khoác voan không cổ, thẻ phòng với điện thoại rồi đi ra ngoài. Đàm Tư Niên dẫn cô đến nhà hàng ở tầng hai, những người khác đều đã đến và đang gọi món.
Hứa Du không đói nên chỉ gọi một phần salad trái cây là một ly sữa. Đàm Tư Niên liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Khách sạn bọn họ ở là khách sạn năm sao nên nhà hàng cũng rất cao cấp, khách dùng cơm đều được yêu cần giữ trật tự, khi nói chuyện với nhau phải hạ giọng nói nhỏ, cố gắng không quấy rầy đến người khác.
Cho nên dù bàn của họ rất nhiều người, nhưng cũng không ai nói lớn tiếng, thỉnh thoảng mới nói với nhau vài câu ngắn gọn, căn bản đều không xã giao gì, nên Hứa Du rất thoải mái dễ chịu.
Dùng cơm xong, Đàm Tư Niên chỉ nói vài câu, thông báo thời gian làm việc vào ngày mai rồi cho mọi người giải tán. Ai muốn đi dạo thì đi, ai muốn mua sắm thì mua, ai không muốn ra ngoài thì về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người nhanh chóng giải tán. ngay cả Trương Thiên và Trần Khôn cũng không ở lại. Lúc này cơn buồn ngủ của Hứa Du đã tan biến, đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, xung quanh cái gì cũng mới mẻ với cô, hoàn cảnh xa lạ khiến cô vừa không thích ứng vừa hưng phấn lại thường. Cô muốn đi dạo xung quanh một chút nhưng lại không dám, trình độ ngoại ngữ của cô quá cùi, mà nghe nói an ninh ở Mỹ vào buổi tối lại không được tốt, người châu Á còn bị kỳ thị, cảnh sát thì ngạo mạn, động một tí là rút súng bắn người, dưới 101 nguyên nhân các kiểu, cô càng không dám đi đâu một mình.
Hứa Du quyết định sẽ trở về phòng chơi, an toàn là trên hết.
Lúc này, Đàm Tư Niên mới uống xong ngụm hồng trà cuối cùng, cầm khăn tay lên lau miệng rồi nói, “Anh dẫn em ra ngoài shopping.”
Hứa Du lập tức dẹp bỏ quyết định vừa đưa ra một giây trước, vô cùng không có chí khí mà gật đầu nói được.
New York là thành phố sầm uất bậc nhất, bây giờ vẫn chưa đến tám giờ tối nhưng dòng người đã rất đông đúc nhộn nhịp. Gần khách sạn có một con phố thương mại, Đàm Tư Niên dẫn Hứa Du đến đó. Buổi tối gió nhẹ man mát, Hứa Du đi sát theo Đàm Tư Niên, như một con vật nhỏ không có cảm giác an toàn, nhắm mắt theo đuôi chủ, lo sợ bị lạc sẽ không tìm được đường về nhà.
Đàm Tư Niên nhận thấy sự bất an của cô, bèn bước chậm lại, khi đi ngang qua cửa tiệm trang sức còn cố ý dừng lại, hỏi cô có muốn vào không. Hứa Du nhìn vào tủ kính, thấy không phải phong cách mình thích nên lắc đầu.
Hai người cứ thế thong thả đi dạo, cũng không trò chuyện nhiều, từ đầu phố đến cuối phố đèn sáng rực, trong các tủ kính trưng bày đủ loại hàng, dòng người đông đúc mang đủ sắc da màu tóc. Hứa Du sóng vai bên cạnh Đàm Tư Niên, đột nhiên có cảm giác yên bình tươi đẹp đến kì lạ.
Cô ngẩn ra, vội xua đi những ý nghĩ linh tinh trong đầu, cuối cùng không mua sắm gì cả, chỉ trở về khách sạn với hai tay không và sự bối rối.
Đàm Tư Niên đưa cô trở về phòng, trước khi đi còn nhắc cô gọi điện cho người lớn ở nhà báo bình an. Hứa Du ‘vâng’ một tiếng, “Vậy anh cũng nhớ gọi điện thoại cho chú đấy.”
“Biết rồi, em ngủ sớm, cố thích ứng với sự chênh lệch thời gian đi, hôm nào anh sẽ dẫn em đến đại lộ Fifth Avenue shopping.”
(*Đại lộ thứ 5 – Fifth Avenue là một đại lộ lớn ở trung tâm của quận Manhattan ở New York City, tiểu bang New York, Hoa Kỳ. Phần Fifth Avenue qua Midtown Manhattan, đặc biệt là giữa đường 49 và đường 60 có các cửa hàng có uy tín và luôn được xếp vào một trong các đường phố mua sắm đắt nhất trên thế giới. Biệt danh “Phố đắt nhất trên thế giới” thay đổi tùy thuộc vào biến động tiền tệ và điều kiện kinh tế địa phương từ năm này sang năm khác.)
Hứa Du cong môi cười, khá là hài lòng. Fifth Avenue là đại lộ nổi tiếng bậc nhất thế giới, đến New York mà không đến đây chơi thì không khác nào đến Bắc Kinh mà không đi thăm Cố Cung và Vạn Lý Trường Thành, rất phí. Cô vốn đã định hai ngày nữa sẽ tìm cơ hội nói với Đàm Tư Niên, bảo anh nhín chút thời gian dẫn mình đến đó chơi. Chứ một mình cô thì tuyệt đối không thể nào, tiếng Anh tệ lại còn mù đường, đừng nói là Fifth Avenue, ngay cả sang siêu thị cạnh khách sạn mua chai nước cũng không dám nữa là!
Hứa Du quyết định, mấy ngày tới sẽ thân thiện hơn với Đàm Tư Niên.
Gọi video cho mẹ, Triệu Thục Hoa ở đầu kia lại dặn đi dặn lại cô phải chú ý an toàn, không được ra khỏi khách sạn một mình, nhất định phải theo sát Đàm Tư Niên, không được nghịch ngợm tùy hứng vân vân… Hứa Du vâng vâng dạ dạ, mãi đến khi cô không chịu nổi nữa ngáp lên ngáp xuống, mẹ cô mới khi kết thúc bài diễn thuyết vô tận ấy, rồi bảo cô đi ngủ sớm.
Không biết có phải là do quá mệt hay không mà Hứa Du ngủ rất ngon, không hề bị lạ giường, cũng không mơ mộng gì, khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Thậm chí cô còn dậy sớm hơn đồng hồ báo thức 15 phút, đánh răng rửa mặt xong, cô luyện nói trên di động một lúc, đến khi Đàm Tư Niên sang gõ cửa, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, sáng láng tươi tắn xách túi theo anh ra ngoài.
Đàm Tư Niên không cần hỏi cũng biết cô nghỉ ngơi khá tốt. Ăn cơm với đồng nghiệp xong, họ bèn ngồi xe mà khách sạn sắp xếp đi đến địa điểm thứ nhất của ngày hôm nay, văn phòng của công ty sản xuất vật liệu xây dựng ở New York.
Công ty sản xuất kia chủ yếu sản xuất vật liệu chống ẩm và chống ăn mòn. Nếu chuyến này suôn sẻ, thì về sau, vật liệu chuyên dụng của Quảng Vực sẽ do công ty họ cung cấp. Đừng thấy phải qua khâu nhập khẩu, thật ra thương hiệu này có đại lý phân phối ở trong nước, giá cả không hề đắt hơn, Hứa Du thấy trong bản giới thiệu vật liệu ngày hôm qua, giá niêm yết không cao lắm, có lẽ do công ty kia có thể cải thiện nguyên liệu mới, chi phí thấp mà chất lượng tốt, nên Quảng Vực mới khá quan tâm đến, bằng không đã không đích thân đến tận nơi để kiểm chứng.
Vì có hẹn trước, nên khi nhóm của họ đến, thì đại diện của công ty kia đã chờ sẵn. Đối phương rất nhiệt tình, thái độ vô cùng tích cực, Hứa Du đi cạnh Đàm Tư Niên, nghe họ thao thao bất tuyệt suốt dọc đường, ngoài phần chào hỏi ban đầu ra, thì phần chuyên môn sau đó, tất cả đều không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô, mười câu có tám câu cô nghe không hiểu, tốc độ nói của họ quá nhanh, rất nhiều âm tiết dính với nhau, thật sự chẳng khác nào bức tử học sinh cá biệt cô đây!
Lúc này Hứa Du cũng không dám hỏi Trương Thiên và Trần Khôn, không đúng thời điểm, không cẩn thận sẽ bị chê cười. Hơn nữa, mấy đồng nghiệp khác không hề biết trình độ tiếng Anh của cô tệ, còn nghĩ là cô rất siêu, nên cô cũng không muốn để bọn họ biết.
Cô còn cần thể diện mà.
Sau khi hẹn ngày đến địa điểm khảo sát với đại diện của công ty sản xuất kia xong, nhóm bọn cô liền rời khỏi văn phòng của họ, trở về khách sạn ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, lại xuất phát tiếp.
Lần này, không có nhiều người đi như ban sáng nữa, chỉ có cô, Đàm Tư Niên, Trương Thiên và Trần Khôn.
Bốn người họ ngồi chiếc xe bảy chỗ của khách sạn cung cấp, Hứa Du ngồi ở hàng ghế sau với Đàm Tư Niên, nhỏ giọng hỏi anh đi đâu thế. Đàm Tư Niên nói với cô, “Đi thăm một người bạn của cha anh.”
Nói thật, như thế hơi mệt, may mà Trương Thiên và Trần Khôn đã sắp xếp hành trình rất chu đáo, chỗ ngồi còn là khoang thương gia, nên cũng không có gì khó chịu.
2:50 chiều giờ New York, bọn họ rời khỏi sân bay. Chuyến công tác này còn có hai nhân viên kỹ thuật, một tài vụ và một kiểm toán, thêm bốn người Hứa Du nữa, tổng cộng là chín người.
Đoàn có hơi đông người, bên này có ba chiếc xe đến đón. Hứa Du và Đàm Tư Niên ngồi cùng một xe, lần đầu tiên đi máy bay mà còn đi tận mười mấy tiếng đồng hồ, nên dù ngồi khoang thương gia nhưng Hứa Du vẫn rất mệt, khi nãy ra ngoài còn bị nắng chiếu một lúc, bây giờ cô có hơi chóng mặt hoa mắt, cả người uể oải.
Đàm Tư Niên mở chai nước đưa cho cô, Hứa Du xua tay không uống, mà chậm rãi hỏi, “Bây giờ đi đâu?”
Đàm Tư Niên tự uống nước rồi trả lời cô, “Về khách sạn, hôm nay không có lịch trình nào khác. Trước tiên điều chỉnh múi giờ, ngày mai mới bắt đầu làm việc.”
Hứa Du ồ một tiếng, nhìn anh muốn nói rồi lại thôi.
Đàm Tư Niên nhướn mày, “Thế nào?”
Hứa Du, “Em… có đi theo không?”
“Em thật sự cho rằng mình sang đây để du lịch à?” Đàm Tư Niên hỏi ngược lại cô.
Hứa Du ngượng ngùng, mím môi không nói gì. Trong xe ngoài hai người họ ra thì không còn ai khác, tài xế là người Mỹ. Đàm Tư Niên cũng không để ý đến cô, lấy văn kiện trong túi xách ra bắt đầu xem, thỉnh thoảng còn dùng bút vẽ vẽ viết viết lên đó. Hứa Du len len liếc mắt nhìn sang, nhưng chữ quá nhỏ, mà còn đều là chữ tiếng Anh, ngoại trừ các từ đơn giản như at it is, thì cô không nhìn ra gì nữa.
Đang chăm chú nhìn trộm thì Đàm Tư Niên đột nhiên đưa văn kiện sang cho cô, “Xem đi.”
Hứa Du, “…Không cần đâu.”
“Xem thử đi, biết đâu hiểu được chút ít.”
Nghe anh nói vậy, Hứa Du cũng không làm màu nữa, dứt khoát nhận lấy thoải mái xem. Sau khi đoán già đoán non thì cô cũng biết đây là bản giới thiệu chi tiết về các loại vật liệu xây dựng, có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành trong đó, cô không thể hiểu được cụ thể nhưng cũng có thể hiểu được đại khái. Cô nói với Đàm Tư Niên những gì mình hiểu, Đàm Tư Niên liền khen cô, “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Hứa Du bĩu môi, không hề vui vẻ về lời khen, bèn trộm nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Trong xe yên tĩnh, tài xế rất lịch sự, không có sự cho phép của khách nên không hề mở radio, cô cứ thế dần dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng lật tài liệu của anh.
Hứa Du tỉnh lại là vì bị đánh thức, Đàm Tư Niên nói với cô, “Đến rồi. xuống xe thôi.”
Hứa Du ngáp một cái, rồi xách túi của mình xuống xe. Tài xế ra cốp sau lấy hành lý, người giữ cửa khách sạn liền đi tới giúp đỡ. Trương Thiên và Trần Khôn thì mang giấy tờ tùy thân của mọi người đi nhận phòng. Cả đoàn chỉ có Hứa Du là con gái nên ở một phòng riêng, còn những người khác thì ở hai hoặc ba người một phòng. Riêng Đàm Tư Niên cũng ở một phòng, là phòng thương nhân, không tốt cũng không xấu.
Đàm Tư Niên giúp cô mang hành lý đến phòng, còn căn dặn cô rằng mình ở phòng bên cạnh, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, không có việc gì khi đừng chạy lung tung, nếu muốn ra ngoài thì phải nói trước với anh.
Hứa Du cạn lời, “Em không phải là con nít.”
Đàm Tư Niên liền dìm cô, “Với trình độ của em ở New York còn không bằng con nít nữa.”
Hứa Du, “…Nói thì nói, sao lại còn công kích người ta.”
Đàm Tư Niên không nói tiếp chuyện này mà giơ cổ tay lên xem thời gian, rồi hỏi cô, “Có đói bụng không?”
Hứa Du phồng má, “Không đói.”
Anh gật đầu, “Vậy em đi nghỉ ngơi đi, hai tiếng sau anh sang gọi em đi ăn.”
Nói xong lập tức xoay người rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại cho cô. Hứa Du thật sự rất mệt mỏi, không muốn tắm rửa thay quần áo gì, vừa ngã xuống ghế sofa đã muốn ngủ. Nhưng nghĩ tới chuyện hai tiếng sau còn phải ra ngoài ăn, rốt cuộc cô vẫn cắn răng mở hành lý ra, lấy sữa rửa mặt vào phòng tắm.
Không có cách nào khác, cô vốn không có tư cách tham gia chuyến công tác này, hơn nữa còn có người của các phòng khác đi cùng, bây giờ cô không có quyền tùy hứng, lỡ như lát nữa đi ăn mà đồng nghiệp đều có mặt chỉ thiếu mỗi mình cô, thì sẽ rất kỳ.
Tắm rửa thay quần áo xong, Hứa Du chợp mắt chưa tới nửa tiếng thì Đàm Tư Niên đã sang gõ cửa. Cô dụi mắt, uể oải đứng lên đi ra mở cửa, Đàm Tư Niên nhìn cô từ trên xuống, “Mặc áo khoác vào.”
“Không lạnh mà.” Hôm nay New York được 30 độ, Hứa Du chỉ mặc một chiếc váy voan hồng không tay nhưng cũng không hề cảm thấy lạnh.
Đàm Tư Niên thản nhiên nói, “Buổi tối nhiệt độ sẽ giảm. Em nghĩ mình bệnh thì ai chăm sóc em?”
Hứa Du:… Được rồi, anh lợi hại!
Cô trở vào phòng lấy một chiếc áo khoác voan không cổ, thẻ phòng với điện thoại rồi đi ra ngoài. Đàm Tư Niên dẫn cô đến nhà hàng ở tầng hai, những người khác đều đã đến và đang gọi món.
Hứa Du không đói nên chỉ gọi một phần salad trái cây là một ly sữa. Đàm Tư Niên liếc nhìn cô một cái nhưng không nói gì.
Khách sạn bọn họ ở là khách sạn năm sao nên nhà hàng cũng rất cao cấp, khách dùng cơm đều được yêu cần giữ trật tự, khi nói chuyện với nhau phải hạ giọng nói nhỏ, cố gắng không quấy rầy đến người khác.
Cho nên dù bàn của họ rất nhiều người, nhưng cũng không ai nói lớn tiếng, thỉnh thoảng mới nói với nhau vài câu ngắn gọn, căn bản đều không xã giao gì, nên Hứa Du rất thoải mái dễ chịu.
Dùng cơm xong, Đàm Tư Niên chỉ nói vài câu, thông báo thời gian làm việc vào ngày mai rồi cho mọi người giải tán. Ai muốn đi dạo thì đi, ai muốn mua sắm thì mua, ai không muốn ra ngoài thì về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người nhanh chóng giải tán. ngay cả Trương Thiên và Trần Khôn cũng không ở lại. Lúc này cơn buồn ngủ của Hứa Du đã tan biến, đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài, xung quanh cái gì cũng mới mẻ với cô, hoàn cảnh xa lạ khiến cô vừa không thích ứng vừa hưng phấn lại thường. Cô muốn đi dạo xung quanh một chút nhưng lại không dám, trình độ ngoại ngữ của cô quá cùi, mà nghe nói an ninh ở Mỹ vào buổi tối lại không được tốt, người châu Á còn bị kỳ thị, cảnh sát thì ngạo mạn, động một tí là rút súng bắn người, dưới 101 nguyên nhân các kiểu, cô càng không dám đi đâu một mình.
Hứa Du quyết định sẽ trở về phòng chơi, an toàn là trên hết.
Lúc này, Đàm Tư Niên mới uống xong ngụm hồng trà cuối cùng, cầm khăn tay lên lau miệng rồi nói, “Anh dẫn em ra ngoài shopping.”
Hứa Du lập tức dẹp bỏ quyết định vừa đưa ra một giây trước, vô cùng không có chí khí mà gật đầu nói được.
New York là thành phố sầm uất bậc nhất, bây giờ vẫn chưa đến tám giờ tối nhưng dòng người đã rất đông đúc nhộn nhịp. Gần khách sạn có một con phố thương mại, Đàm Tư Niên dẫn Hứa Du đến đó. Buổi tối gió nhẹ man mát, Hứa Du đi sát theo Đàm Tư Niên, như một con vật nhỏ không có cảm giác an toàn, nhắm mắt theo đuôi chủ, lo sợ bị lạc sẽ không tìm được đường về nhà.
Đàm Tư Niên nhận thấy sự bất an của cô, bèn bước chậm lại, khi đi ngang qua cửa tiệm trang sức còn cố ý dừng lại, hỏi cô có muốn vào không. Hứa Du nhìn vào tủ kính, thấy không phải phong cách mình thích nên lắc đầu.
Hai người cứ thế thong thả đi dạo, cũng không trò chuyện nhiều, từ đầu phố đến cuối phố đèn sáng rực, trong các tủ kính trưng bày đủ loại hàng, dòng người đông đúc mang đủ sắc da màu tóc. Hứa Du sóng vai bên cạnh Đàm Tư Niên, đột nhiên có cảm giác yên bình tươi đẹp đến kì lạ.
Cô ngẩn ra, vội xua đi những ý nghĩ linh tinh trong đầu, cuối cùng không mua sắm gì cả, chỉ trở về khách sạn với hai tay không và sự bối rối.
Đàm Tư Niên đưa cô trở về phòng, trước khi đi còn nhắc cô gọi điện cho người lớn ở nhà báo bình an. Hứa Du ‘vâng’ một tiếng, “Vậy anh cũng nhớ gọi điện thoại cho chú đấy.”
“Biết rồi, em ngủ sớm, cố thích ứng với sự chênh lệch thời gian đi, hôm nào anh sẽ dẫn em đến đại lộ Fifth Avenue shopping.”
(*Đại lộ thứ 5 – Fifth Avenue là một đại lộ lớn ở trung tâm của quận Manhattan ở New York City, tiểu bang New York, Hoa Kỳ. Phần Fifth Avenue qua Midtown Manhattan, đặc biệt là giữa đường 49 và đường 60 có các cửa hàng có uy tín và luôn được xếp vào một trong các đường phố mua sắm đắt nhất trên thế giới. Biệt danh “Phố đắt nhất trên thế giới” thay đổi tùy thuộc vào biến động tiền tệ và điều kiện kinh tế địa phương từ năm này sang năm khác.)
Hứa Du cong môi cười, khá là hài lòng. Fifth Avenue là đại lộ nổi tiếng bậc nhất thế giới, đến New York mà không đến đây chơi thì không khác nào đến Bắc Kinh mà không đi thăm Cố Cung và Vạn Lý Trường Thành, rất phí. Cô vốn đã định hai ngày nữa sẽ tìm cơ hội nói với Đàm Tư Niên, bảo anh nhín chút thời gian dẫn mình đến đó chơi. Chứ một mình cô thì tuyệt đối không thể nào, tiếng Anh tệ lại còn mù đường, đừng nói là Fifth Avenue, ngay cả sang siêu thị cạnh khách sạn mua chai nước cũng không dám nữa là!
Hứa Du quyết định, mấy ngày tới sẽ thân thiện hơn với Đàm Tư Niên.
Gọi video cho mẹ, Triệu Thục Hoa ở đầu kia lại dặn đi dặn lại cô phải chú ý an toàn, không được ra khỏi khách sạn một mình, nhất định phải theo sát Đàm Tư Niên, không được nghịch ngợm tùy hứng vân vân… Hứa Du vâng vâng dạ dạ, mãi đến khi cô không chịu nổi nữa ngáp lên ngáp xuống, mẹ cô mới khi kết thúc bài diễn thuyết vô tận ấy, rồi bảo cô đi ngủ sớm.
Không biết có phải là do quá mệt hay không mà Hứa Du ngủ rất ngon, không hề bị lạ giường, cũng không mơ mộng gì, khi mở mắt ra thì trời đã sáng. Thậm chí cô còn dậy sớm hơn đồng hồ báo thức 15 phút, đánh răng rửa mặt xong, cô luyện nói trên di động một lúc, đến khi Đàm Tư Niên sang gõ cửa, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, sáng láng tươi tắn xách túi theo anh ra ngoài.
Đàm Tư Niên không cần hỏi cũng biết cô nghỉ ngơi khá tốt. Ăn cơm với đồng nghiệp xong, họ bèn ngồi xe mà khách sạn sắp xếp đi đến địa điểm thứ nhất của ngày hôm nay, văn phòng của công ty sản xuất vật liệu xây dựng ở New York.
Công ty sản xuất kia chủ yếu sản xuất vật liệu chống ẩm và chống ăn mòn. Nếu chuyến này suôn sẻ, thì về sau, vật liệu chuyên dụng của Quảng Vực sẽ do công ty họ cung cấp. Đừng thấy phải qua khâu nhập khẩu, thật ra thương hiệu này có đại lý phân phối ở trong nước, giá cả không hề đắt hơn, Hứa Du thấy trong bản giới thiệu vật liệu ngày hôm qua, giá niêm yết không cao lắm, có lẽ do công ty kia có thể cải thiện nguyên liệu mới, chi phí thấp mà chất lượng tốt, nên Quảng Vực mới khá quan tâm đến, bằng không đã không đích thân đến tận nơi để kiểm chứng.
Vì có hẹn trước, nên khi nhóm của họ đến, thì đại diện của công ty kia đã chờ sẵn. Đối phương rất nhiệt tình, thái độ vô cùng tích cực, Hứa Du đi cạnh Đàm Tư Niên, nghe họ thao thao bất tuyệt suốt dọc đường, ngoài phần chào hỏi ban đầu ra, thì phần chuyên môn sau đó, tất cả đều không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô, mười câu có tám câu cô nghe không hiểu, tốc độ nói của họ quá nhanh, rất nhiều âm tiết dính với nhau, thật sự chẳng khác nào bức tử học sinh cá biệt cô đây!
Lúc này Hứa Du cũng không dám hỏi Trương Thiên và Trần Khôn, không đúng thời điểm, không cẩn thận sẽ bị chê cười. Hơn nữa, mấy đồng nghiệp khác không hề biết trình độ tiếng Anh của cô tệ, còn nghĩ là cô rất siêu, nên cô cũng không muốn để bọn họ biết.
Cô còn cần thể diện mà.
Sau khi hẹn ngày đến địa điểm khảo sát với đại diện của công ty sản xuất kia xong, nhóm bọn cô liền rời khỏi văn phòng của họ, trở về khách sạn ăn trưa, nghỉ ngơi một lúc, lại xuất phát tiếp.
Lần này, không có nhiều người đi như ban sáng nữa, chỉ có cô, Đàm Tư Niên, Trương Thiên và Trần Khôn.
Bốn người họ ngồi chiếc xe bảy chỗ của khách sạn cung cấp, Hứa Du ngồi ở hàng ghế sau với Đàm Tư Niên, nhỏ giọng hỏi anh đi đâu thế. Đàm Tư Niên nói với cô, “Đi thăm một người bạn của cha anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.