Chương 47: CHIẾC XE LẠ
LeeHannie
21/09/2015
Chuyện ngày nọ…nhà nào đó trang hoàng lộng lẫy kẻ trên người dưới nhộn nhịp tay quét tay rọn cười nói rôm rả
Trần Anh Phong cười đến ngoác cả miệng , tay chân không lúc nào ngơi chỉ chỏ liên tục
Hoàng Hải Vi tấp nập thu xếp chỉ bảo người làm
Chà… chờ mãi mới đường đường chính chính đón dâu về nhà không vui sao được
Ai ai cũng bận rộn chỉ mỗi Nguyệt phải ngồi an dưỡng một chỗ… rất là nhàm chán nha
Bóng người lướt qua ôm nhẹ lấy thân hình bé nhỏ…
Đôi mắt xanh lơ mị hoặc
Nó nhíu mày…
-Vũ…đừng đùa nữa
Lâm Thiên Vũ cười nhạt
Trong bộ dạng này… đôi mắt này ngay cả ba anh cũng không thể nhận ra … vậy mà…
-Sao em biết? Anh hóa trang tệ như vậy sao? Cả màu tóc dáng điệu anh cũng làm rất giống mà.
Vũ xị mặt xuống nhìn rất đáng yêu nha
Nó cười nhẹ…dùng cái tay băng kín cụm đầu anh một cái
-Đừng lừa tôi. Hai người ai thật ai giả tôi nhìn xơ cũng nhận ra
-Nói dối
Vũ bĩu môi. Không thể nào… anh giống hắn từng mini mét cơ mà
-Tùy Phong không bao giờ đút tay phải vào túi.
Vũ à lên một tiếng
Cô gái này… tiểu tiết như vậy cũng nhớ rất rõ.
-Đưa tôi ra ngoài nhé… ở nhà chán quá…
-Em đang ốm. Không được, phải ở nhà tĩnh dưỡng
Nó xị mặt xuống vân vê hai gấu áo
Hai mắt rưng rưng
Nước mắt như sắp trào ra nơi khóe mắt
Ai đó xót… liền mủi lòng ngay
-A… được rồi anh đưa em đi chơi. Đừng khóc
-Anh hứa rồi đấy nhé
Nó ngước đôi mắt mọng nước nhìn Vũ
Anh thở dài gật đầu. Đến bó tay với con nhỏ này
Nó vui vẻ mỉm cười. Vũ thiếu gia thật dễ bị lừa nó chỉ cần diễn một chút là anh mủi lòng ngay…
************
Chiếc Audi âm thầm rời khỏi biệt thự nhà họ Trần
Nguyệt thích thú vươn tay ra nắm gió…
Những ngọn gió trẻ trung tinh nghịch nhảy nhót trên mái tóc nâu đỏ
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú yêu kiều
Chạm vào đôi môi quyến rũ
Hôn nhẹ lên mi mắt xinh xắn
Nắng vui mừng tô thêm nét xuân hồng trên gò má hồng
Dịu dàng dang đôi tay ôm ấp đứa con của tạo hóa
Vũ nghe trái tim đập liên hồi…
Thiên thần….
Em chính là thiên thần… một thiên thần xinh đẹp được chúa đưa tới khuấy đảo cuộc sống của anh…
…. anh biết con bé…từ lúc nó ngang bướng hống hách
lúc nó vui vẻ hoạt bát
Lúc lạnh lùng kiêu ngạo
Lúc trầm ngâm không thích ồn ào
Lúc láo nháo nhí nhảnh
Đến lúc nó khiên cường không chịu phục…
Giống như gió… không xiềng xích nào trói nổi chân con bé…
-Chúng ta đi đâu đây người đẹp
-À… đi hóng gió tắm nắng như vậy thôi chúng ta về đi
Vũ nhíu mày. Con bé này… đòi đi bằng được giờ lại dở chứng đòi về thật không hiểu nổi
Nguyệt chăm chú nhìn gương chiếu hậu…
Nó biết mình bị theo rõi. Hôm nay Thiên Vũ lại ăn mặc giống với phong cách của Tùy Phong như vậy
….không tránh khỏi bị hiểu lầm
Chiếc BMW phía sau
-Cậu chủ. Họ đang quay về Trần gia
-Con gái gió… cô ta hay lắm. Rất thú vị. KIN chúng ta về
-Dạ…
Nguyệt thở phào. Chiếc BMW chắc phát hiện mình bị lộ nên chuồn lẹ… cũng tốt…
Nhẹ cả người. Nó nhìn sang Vũ, khuôn mặt anh dịu dàng vô cùng
Giá như… chỉ là giá như…. lý trí thắng được con tim…
Có lẽ…
Nó sẽ yêu Vũ!
Trần Anh Phong cười đến ngoác cả miệng , tay chân không lúc nào ngơi chỉ chỏ liên tục
Hoàng Hải Vi tấp nập thu xếp chỉ bảo người làm
Chà… chờ mãi mới đường đường chính chính đón dâu về nhà không vui sao được
Ai ai cũng bận rộn chỉ mỗi Nguyệt phải ngồi an dưỡng một chỗ… rất là nhàm chán nha
Bóng người lướt qua ôm nhẹ lấy thân hình bé nhỏ…
Đôi mắt xanh lơ mị hoặc
Nó nhíu mày…
-Vũ…đừng đùa nữa
Lâm Thiên Vũ cười nhạt
Trong bộ dạng này… đôi mắt này ngay cả ba anh cũng không thể nhận ra … vậy mà…
-Sao em biết? Anh hóa trang tệ như vậy sao? Cả màu tóc dáng điệu anh cũng làm rất giống mà.
Vũ xị mặt xuống nhìn rất đáng yêu nha
Nó cười nhẹ…dùng cái tay băng kín cụm đầu anh một cái
-Đừng lừa tôi. Hai người ai thật ai giả tôi nhìn xơ cũng nhận ra
-Nói dối
Vũ bĩu môi. Không thể nào… anh giống hắn từng mini mét cơ mà
-Tùy Phong không bao giờ đút tay phải vào túi.
Vũ à lên một tiếng
Cô gái này… tiểu tiết như vậy cũng nhớ rất rõ.
-Đưa tôi ra ngoài nhé… ở nhà chán quá…
-Em đang ốm. Không được, phải ở nhà tĩnh dưỡng
Nó xị mặt xuống vân vê hai gấu áo
Hai mắt rưng rưng
Nước mắt như sắp trào ra nơi khóe mắt
Ai đó xót… liền mủi lòng ngay
-A… được rồi anh đưa em đi chơi. Đừng khóc
-Anh hứa rồi đấy nhé
Nó ngước đôi mắt mọng nước nhìn Vũ
Anh thở dài gật đầu. Đến bó tay với con nhỏ này
Nó vui vẻ mỉm cười. Vũ thiếu gia thật dễ bị lừa nó chỉ cần diễn một chút là anh mủi lòng ngay…
************
Chiếc Audi âm thầm rời khỏi biệt thự nhà họ Trần
Nguyệt thích thú vươn tay ra nắm gió…
Những ngọn gió trẻ trung tinh nghịch nhảy nhót trên mái tóc nâu đỏ
Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt thanh tú yêu kiều
Chạm vào đôi môi quyến rũ
Hôn nhẹ lên mi mắt xinh xắn
Nắng vui mừng tô thêm nét xuân hồng trên gò má hồng
Dịu dàng dang đôi tay ôm ấp đứa con của tạo hóa
Vũ nghe trái tim đập liên hồi…
Thiên thần….
Em chính là thiên thần… một thiên thần xinh đẹp được chúa đưa tới khuấy đảo cuộc sống của anh…
…. anh biết con bé…từ lúc nó ngang bướng hống hách
lúc nó vui vẻ hoạt bát
Lúc lạnh lùng kiêu ngạo
Lúc trầm ngâm không thích ồn ào
Lúc láo nháo nhí nhảnh
Đến lúc nó khiên cường không chịu phục…
Giống như gió… không xiềng xích nào trói nổi chân con bé…
-Chúng ta đi đâu đây người đẹp
-À… đi hóng gió tắm nắng như vậy thôi chúng ta về đi
Vũ nhíu mày. Con bé này… đòi đi bằng được giờ lại dở chứng đòi về thật không hiểu nổi
Nguyệt chăm chú nhìn gương chiếu hậu…
Nó biết mình bị theo rõi. Hôm nay Thiên Vũ lại ăn mặc giống với phong cách của Tùy Phong như vậy
….không tránh khỏi bị hiểu lầm
Chiếc BMW phía sau
-Cậu chủ. Họ đang quay về Trần gia
-Con gái gió… cô ta hay lắm. Rất thú vị. KIN chúng ta về
-Dạ…
Nguyệt thở phào. Chiếc BMW chắc phát hiện mình bị lộ nên chuồn lẹ… cũng tốt…
Nhẹ cả người. Nó nhìn sang Vũ, khuôn mặt anh dịu dàng vô cùng
Giá như… chỉ là giá như…. lý trí thắng được con tim…
Có lẽ…
Nó sẽ yêu Vũ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.