Chương 9: OAN GIA NGÕ HẸP(PAST 2)
Thiên Thiên
04/03/2015
CHƯƠNG9: OAN GIA NGÕ
HẸP(PAST 2)
- HẢ! LÀ CÔ!!!!!!!!!!!!!
- HẢ! LÀ ANH!!!!!!!!!!!
Đồng thanh tập 1.
- Cô sao nói theo tôi?
- Anh sao nói theo tôi?
Đồng thanh tập 2.
- Tôi không ngờ hôm nay lại gặp bà chằn ở đây!- Thế Nam sau mấy phút đông
thanh cùng Bảo Ngọc đã lấy lại tinh thần, mỉa mai nói với Bảo Ngọc.
Tất nhiên Bảo Ngọc cũng không kém đốp lại ngay:
- Ừ! Tôi cũng không ngờ hôm nay lại gặp lại cái tên bị mắc bệnh hoang tưởng trầm trọng ở đây!
- Cô............- Thế Nam cứng họng không nói được gì.
- Hừm! Tôi làm sao???
- Ủa! Hai người quên biết nhau ak!- Nhím nãy giờ ngơ ngác bây giờ mới lên tiếng
hỏi.
- Tao quen biết tên kia để làm gì cơ chứ!
- Đời tôi ăn ở làm sao mới gặp được cô đó?
- Tôi thì sao? Anh không được như tôi thì gato ak!
- Tôi ghen với cái loại người có mắt như mù tự dưng đâm vào người khác như cô
để làm gì?
- Anh nói gì? AI LÀ NGƯỜI CÓ MẮT NHƯ MÙ HẢ!!!!!!!!!!!- Bảo Ngọc tức giận hét lên.
- Tôi không nói cô thì nói ai? Hay là lúc đó cô vì choáng với vẻ đẹp trời cho của tôi? ( haizzz anh í tự tin quá)- Thế Nam vẫn thản nhiên như không.
- Tôi làm gì mà phải choáng với vẻ đẹp ma chê quỷ hờn của anh. Người gì đâu mà
nhìn dọc như cây cọc nhìn xéo như cây kéo nhìn ngang như cái lan cang, nhìn lên như con kênh. Nói chung nhìn anh tôi không có thấy gì là đẹp cả.- nhỏ Ngọc sóc một rua dài làm cho Thế Nam hơi sốc.
-Ừ tôi xấu đó! Thế mà bao nhiêu người muốn làm bạn gái tôi!
- Tôi đâu có nói anh xấu. Mà khoan đã mấy người muốn làm bạn gái của anh chắc cũng là mấy người bị khuyết tật bẩm sinh như anh phải không. haha
- Nèk! Cô cũng đừng quên cô là vị hôn thê của tôi nha?
- Anh......
-.........................................!@#$%^&*###$^&>>......................
( không biết hai người này sinh vào giờ nào mà khắc nhau thế biết)
- THÔI NHA! HAI NGƯỜI IM LẶNG GIÙM TÔI VỚI! HAI NGƯỜI CÓ BIẾT LÀ ĐÃ LÀM Ô NHIỄM TIẾNG ỒN TRẦM TRỌNG KHÔNG HẢ! HAI NGƯỜI BÌNH YÊN KHÔNG CHẾT AI ĐÂU MÀ LO! HAI NGƯỜI LÀ NGƯỜI LÀ NGƯỜI LỚN RỒI CHỨ ĐÂU PHẢI TRẺ ĐÂU PHẢI SUY NGHĨ TRƯỚC KHI NÓI CHỨ? CƯ XỬ ĐÀNG HOÀNG GIÙM TÔI VỚI! nhím nói một hơi dài rồi dừng lại uống ngụm nước lấy sức( nói như thế mà không mệt mới lạ)
Tất nhiên là lời nói của nhím làm hai người kia bĩnh tĩnh lại và nhận ra nãy giờ họ cư xử quá lố rồi.
Tất nhiên không chỉ con nhím bị bỏ rơi mà nãy giờ họ vô tư bỏ quên một người.
Vâng đó là Trần Vĩnh Phong. Anh nãy giờ không phải im lặng mà đang quan sát nhím với cô gái tối trước kia anh gặp. Nhưng tất nhiên họ gặp nhau vào buổi tối sẽ không nhìn rõ mặt nhau và có lẽ nhím cũng vậy. Anh tuy không nhìn rõ mặt nhím nhưng giọng nói dễ thương và thái độ ngang tàng đó chỉ có thể là nó.
- Hai người làm quen một chút chứ. Ngồi đấu khẩu nãy giờ đã ai biết tên ai chưa? Mày giới thiệu trước đi!
- Ơ sao lại là tao! Thôi được rồi.- hếch mặt nhìn Thế Nam- tôi tên là Lâm Bảo Ngọc con gái của chủ tịch Lâm thị.
- Tên thì đẹp thế mà còn người thì.......- Thế Nam khinh bỉ nói.
- Thì sao...- Bảo Ngọc hếch cằm nhìn Thế Nam nói.
- Thôi được rồi! Đến lượt anh rồi đó!- nhím vẫn là người giảng hoà.
- Tôi tên là Trần Thế Nam! Chồng sắp cưới của cô.- Thế Nam lựa lúc chọc tức Bảo Ngọc.
- Anh có gì chắc chắn mà đòi trở thành chồng của tôi hả??????- chạm đúng ngòi kiến lửa đương nhiên là Bảo Ngọc sẽ tức giận rồi.
- Theo như tôi biết thì cô đâu có quyền từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này!
- ANH...............
Haizzzzzzzzzzzz... nhím thở dài thườn thượt nó thật phục hai người này có thể đấu khẩu mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm. Mà nhím lại phục Thế Nam nhiều hơn chưa một ai có thể làm Bảo Ngọc tức giận thế này.
Nhìn thái độ tức không nói được của Bảo Ngọc, T Nam hài lòng lắm. Anh nhàn nhạt nở nụ cười rồi gương mặt đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy đồng hồ. Anh quay sang Vĩnh Phong lạnh lùng nói:
- Vĩnh Phong đến giờ rồi đi thôi!- Nói xong anh quay mặt đi lấy điện thoại, phân phó gì đó giọng hết sức lạnh lùng.
Vĩnh Phong cũng nhạt cầm lấy áo vest nhưng không vội mà quay lại nói với nhím:
- Công nhận trí nhớ của cô kém thật gặp lại người quen mà không chào hỏi một câu.
- HẢ! LÀ CÔ!!!!!!!!!!!!!
- HẢ! LÀ ANH!!!!!!!!!!!
Đồng thanh tập 1.
- Cô sao nói theo tôi?
- Anh sao nói theo tôi?
Đồng thanh tập 2.
- Tôi không ngờ hôm nay lại gặp bà chằn ở đây!- Thế Nam sau mấy phút đông
thanh cùng Bảo Ngọc đã lấy lại tinh thần, mỉa mai nói với Bảo Ngọc.
Tất nhiên Bảo Ngọc cũng không kém đốp lại ngay:
- Ừ! Tôi cũng không ngờ hôm nay lại gặp lại cái tên bị mắc bệnh hoang tưởng trầm trọng ở đây!
- Cô............- Thế Nam cứng họng không nói được gì.
- Hừm! Tôi làm sao???
- Ủa! Hai người quên biết nhau ak!- Nhím nãy giờ ngơ ngác bây giờ mới lên tiếng
hỏi.
- Tao quen biết tên kia để làm gì cơ chứ!
- Đời tôi ăn ở làm sao mới gặp được cô đó?
- Tôi thì sao? Anh không được như tôi thì gato ak!
- Tôi ghen với cái loại người có mắt như mù tự dưng đâm vào người khác như cô
để làm gì?
- Anh nói gì? AI LÀ NGƯỜI CÓ MẮT NHƯ MÙ HẢ!!!!!!!!!!!- Bảo Ngọc tức giận hét lên.
- Tôi không nói cô thì nói ai? Hay là lúc đó cô vì choáng với vẻ đẹp trời cho của tôi? ( haizzz anh í tự tin quá)- Thế Nam vẫn thản nhiên như không.
- Tôi làm gì mà phải choáng với vẻ đẹp ma chê quỷ hờn của anh. Người gì đâu mà
nhìn dọc như cây cọc nhìn xéo như cây kéo nhìn ngang như cái lan cang, nhìn lên như con kênh. Nói chung nhìn anh tôi không có thấy gì là đẹp cả.- nhỏ Ngọc sóc một rua dài làm cho Thế Nam hơi sốc.
-Ừ tôi xấu đó! Thế mà bao nhiêu người muốn làm bạn gái tôi!
- Tôi đâu có nói anh xấu. Mà khoan đã mấy người muốn làm bạn gái của anh chắc cũng là mấy người bị khuyết tật bẩm sinh như anh phải không. haha
- Nèk! Cô cũng đừng quên cô là vị hôn thê của tôi nha?
- Anh......
-.........................................!@#$%^&*###$^&>>......................
( không biết hai người này sinh vào giờ nào mà khắc nhau thế biết)
- THÔI NHA! HAI NGƯỜI IM LẶNG GIÙM TÔI VỚI! HAI NGƯỜI CÓ BIẾT LÀ ĐÃ LÀM Ô NHIỄM TIẾNG ỒN TRẦM TRỌNG KHÔNG HẢ! HAI NGƯỜI BÌNH YÊN KHÔNG CHẾT AI ĐÂU MÀ LO! HAI NGƯỜI LÀ NGƯỜI LÀ NGƯỜI LỚN RỒI CHỨ ĐÂU PHẢI TRẺ ĐÂU PHẢI SUY NGHĨ TRƯỚC KHI NÓI CHỨ? CƯ XỬ ĐÀNG HOÀNG GIÙM TÔI VỚI! nhím nói một hơi dài rồi dừng lại uống ngụm nước lấy sức( nói như thế mà không mệt mới lạ)
Tất nhiên là lời nói của nhím làm hai người kia bĩnh tĩnh lại và nhận ra nãy giờ họ cư xử quá lố rồi.
Tất nhiên không chỉ con nhím bị bỏ rơi mà nãy giờ họ vô tư bỏ quên một người.
Vâng đó là Trần Vĩnh Phong. Anh nãy giờ không phải im lặng mà đang quan sát nhím với cô gái tối trước kia anh gặp. Nhưng tất nhiên họ gặp nhau vào buổi tối sẽ không nhìn rõ mặt nhau và có lẽ nhím cũng vậy. Anh tuy không nhìn rõ mặt nhím nhưng giọng nói dễ thương và thái độ ngang tàng đó chỉ có thể là nó.
- Hai người làm quen một chút chứ. Ngồi đấu khẩu nãy giờ đã ai biết tên ai chưa? Mày giới thiệu trước đi!
- Ơ sao lại là tao! Thôi được rồi.- hếch mặt nhìn Thế Nam- tôi tên là Lâm Bảo Ngọc con gái của chủ tịch Lâm thị.
- Tên thì đẹp thế mà còn người thì.......- Thế Nam khinh bỉ nói.
- Thì sao...- Bảo Ngọc hếch cằm nhìn Thế Nam nói.
- Thôi được rồi! Đến lượt anh rồi đó!- nhím vẫn là người giảng hoà.
- Tôi tên là Trần Thế Nam! Chồng sắp cưới của cô.- Thế Nam lựa lúc chọc tức Bảo Ngọc.
- Anh có gì chắc chắn mà đòi trở thành chồng của tôi hả??????- chạm đúng ngòi kiến lửa đương nhiên là Bảo Ngọc sẽ tức giận rồi.
- Theo như tôi biết thì cô đâu có quyền từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này!
- ANH...............
Haizzzzzzzzzzzz... nhím thở dài thườn thượt nó thật phục hai người này có thể đấu khẩu mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm. Mà nhím lại phục Thế Nam nhiều hơn chưa một ai có thể làm Bảo Ngọc tức giận thế này.
Nhìn thái độ tức không nói được của Bảo Ngọc, T Nam hài lòng lắm. Anh nhàn nhạt nở nụ cười rồi gương mặt đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy đồng hồ. Anh quay sang Vĩnh Phong lạnh lùng nói:
- Vĩnh Phong đến giờ rồi đi thôi!- Nói xong anh quay mặt đi lấy điện thoại, phân phó gì đó giọng hết sức lạnh lùng.
Vĩnh Phong cũng nhạt cầm lấy áo vest nhưng không vội mà quay lại nói với nhím:
- Công nhận trí nhớ của cô kém thật gặp lại người quen mà không chào hỏi một câu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.