Chương 65: An An Nếu Muốn Làm Anh Trai Là Không Được Khóc Nhè Nữa.
BooMew
25/08/2019
Sáng hôm sau.
Khi Diệu tỉnh dậy sau một đêm bị dày vò dữ dội như sói hoang đói lâu năm kia của Trác Vân Liêm thì chính cô nhận ra bản thân đang ở trong phòng ngủ của cô và anh. Hiển nhiên Vân Liêm không gọi cô dậy a, mà ôm cô đi thẳng về nhà.
Thật sự mà nói. . . lúc đó Vân Liêm cũng có gọi Diệu vài tiếng, nhưng chỉ gọi nhỏ thôi vì chính anh biết lúc đêm anh hành cô ra sao? Nên đến khi hạ cánh, chính anh ôm cô ra, valy và những đồ Diệu mua đều có người đi lấy.
Chính anh ôm cô lên xe và về thẳng nhà.
Để Diệu ngủ một lúc, Vân Liêm lại sang nhà lớn Trác Gia đón bé An An về.
Diệu cố mở hai mắt ra mơ màng mờ mịt nhìn trái nhìn phải không thấy Trác Vân Liêm đâu, Diệu cảm thấy cả cơ thể cô lúc này đây vô cùng khó chịu cùng với mệt mỏi, muốn ngồi dậy thôi cũng không dậy nổi.
Diệu nằm cheo veo trên giường, bỗng dưng nghĩ đến An An. . . chính cô đã một tuần hơn rồi chứ ít gì chưa được gặp con trai cưng của mình.
Diệu nghĩ nghĩ đang định ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Vân Liêm, chính là còn chưa được ngồi dậy thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Diệu nhìn nhìn liền thấy cái đầu nho nhỏ quen thuộc đang lú vào. Môi cô không khỏi câu lên, hiển nhiên là An An a.
Diệu vội vàng gọi.
" Chồng! Anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau vào nhà đi chứ. "
Trác Vân Liêm nghe Diệu gọi, không nhanh không chậm ôm bé con mới tập đứng được vài ngày lên đi nhanh vào trong. Bé An An được ôm lên, nhìn chằm chằm Diệu nở một nụ cười cực kì ngọt ngào với cô, sau đó dùng cánh tay đầy thịt của mình mà vơ vơ.
" aaaa. "
Diệu ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Vân Liêm mà đưa tay đón lấy cục thịt của cô và anh, hôn nhẹ lên má con trai cưng nhẹ giọng hỏi.
" Nhớ mẹ không? "
" aaa. "
" Mẹ cũng nhớ an an quá trời luôn nè. " hôn hôn lên khuôn mặt tròn vo của con trai, Diệu cười ngọt ngào nhẹ giọng nói.
An An trong được Diệu ôm, ngoan ngoãn được một lúc lại dùng cái mông đầy thịt của bé cử động ục ịch trên cánh tay nhỏ bé của Diệu, sau đó hai cánh tay thịt nắm lấy tóc Diệu, Diệu khó hiểu nhìn con trai thì con trai liền mổ vào má của Diệu một cái.
" A. " Diệu bị hôn liền A lên một tiếng kinh ngạc.
Trác Vân Liêm nhìn con trai lại nhìn Diệu, trong lòng ấm áp hơn bao giờ hết, lâu rồi anh chưa nhìn thấy hai mẹ con cô ôm nhau thân thiệt như vậy, nhìn một lúc anh cũng không chịu thua con trai liền cúi xuống, nâng cằm Diệu lên hung hăng hôn xuống.
Diệu bị hôn không khỏi bất ngờ, lưỡi Vân Liêm khẽ đưa vào trêu chọc đầu lưỡi cô, chính là khi hai người đang kịch liệt hôn thì một cái đầu nhỏ ngẩng đầu nhìn Vân Liêm, sau đó lại nhìn Diệu.
Bé con An An bị ba mẹ cho ăn bơ, không nhịn được mà ' oa oa ' khóc rống lên.
" OA OA OA. . . "
Diệu và Vân Liêm lúc này mới khựng lại, nhìn xuống chính giữa hai người là gương mặt An An khóc đến đáng thương kia.
Diệu cúi xuống ôm bé con đang thút tha thút thít lên vỗ nhẹ lưng bé dỗ dành.
" Nín nín nha. . . ba mẹ không nên bỏ bê An An nha, ngoan ngoan nha. "
An An nào chịu nín, cứ ' oa oa ' khóc rống lên, nước mắt nước mũi lã chã chảy xuống thật đáng thương a.
Trác Vân Liêm thở ra một hơi ' phù ' sau đó lại ôm lấy An An từ tay Diệu vào lòng, đi nhẹ nhàng vài vòng dỗ dành cục thịt thích làm kỳ đà này.
" Nín nào! Con là Nam Tử Hán, Đại Trượng Phu. Đầu Đội Trời Chân Đạp Đất. Sau lại mít ướt như thế này hả? "
Vỗ nhẹ lưng cục thịt tròn vo đang không ngừng thút tha thút thít.
Diệu co rúm khóe miệng khi nghe Vân Liêm đang nói mấy câu triết lí sâu xa kia, nhịn không nói.
" Anh nói mấy cái đó làm sao con hiểu! "
Chính là lời Diệu vừa dứt, bé con lại nín. . .
Diệu há hốc mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Liêm lại nhìn về cục thịt đang trong lòng Vân Liêm.
Con trai cô mới hơn 10 tháng, nghe hiểu mấy cái này cũng quá là thông minh đi nha.
Trác Vân Liêm nhìn Diệu cười cười, lại thủ thỉ to nhỏ gì đó với con trai cưng, chính lát một chốt lát bé con ' aaaa ' không ngừng.
Bé con vốn thức dậy từ sớm nên chỉ ' aaa ' lại khóc một vài tiếng lại ngủ.
Vân Liêm ôm bé con đi sang phòng của bé, lại dặn dò dì bảo mẫu vài câu thì đi nhanh vào phòng ngủ.
Diệu vẫn ngồi dựa vào gối, nhìn Vân Liêm một lúc mày khẽ nhíu nói.
" Lúc nãy anh nói cái gì với bé con vậy? "
Vân Liêm đóng cửa phòng lại đi nhanh đến ngồi kế bên Diệu, nắm lấy tay Diệu vuốt ve tay cô nói.
" Thì nói vài chuyện của con nít nên biết! "
" Hử? "
Môi Vân Liêm câu lên nham hiểm nói.
" Anh nói, An An nếu muốn làm anh trai là không được khóc nhè nữa. "
Khi Diệu tỉnh dậy sau một đêm bị dày vò dữ dội như sói hoang đói lâu năm kia của Trác Vân Liêm thì chính cô nhận ra bản thân đang ở trong phòng ngủ của cô và anh. Hiển nhiên Vân Liêm không gọi cô dậy a, mà ôm cô đi thẳng về nhà.
Thật sự mà nói. . . lúc đó Vân Liêm cũng có gọi Diệu vài tiếng, nhưng chỉ gọi nhỏ thôi vì chính anh biết lúc đêm anh hành cô ra sao? Nên đến khi hạ cánh, chính anh ôm cô ra, valy và những đồ Diệu mua đều có người đi lấy.
Chính anh ôm cô lên xe và về thẳng nhà.
Để Diệu ngủ một lúc, Vân Liêm lại sang nhà lớn Trác Gia đón bé An An về.
Diệu cố mở hai mắt ra mơ màng mờ mịt nhìn trái nhìn phải không thấy Trác Vân Liêm đâu, Diệu cảm thấy cả cơ thể cô lúc này đây vô cùng khó chịu cùng với mệt mỏi, muốn ngồi dậy thôi cũng không dậy nổi.
Diệu nằm cheo veo trên giường, bỗng dưng nghĩ đến An An. . . chính cô đã một tuần hơn rồi chứ ít gì chưa được gặp con trai cưng của mình.
Diệu nghĩ nghĩ đang định ngồi dậy lấy điện thoại gọi cho Vân Liêm, chính là còn chưa được ngồi dậy thì cánh cửa đột ngột mở ra.
Diệu nhìn nhìn liền thấy cái đầu nho nhỏ quen thuộc đang lú vào. Môi cô không khỏi câu lên, hiển nhiên là An An a.
Diệu vội vàng gọi.
" Chồng! Anh còn đứng đó làm gì? Còn không mau vào nhà đi chứ. "
Trác Vân Liêm nghe Diệu gọi, không nhanh không chậm ôm bé con mới tập đứng được vài ngày lên đi nhanh vào trong. Bé An An được ôm lên, nhìn chằm chằm Diệu nở một nụ cười cực kì ngọt ngào với cô, sau đó dùng cánh tay đầy thịt của mình mà vơ vơ.
" aaaa. "
Diệu ngồi dậy dưới sự giúp đỡ của Vân Liêm mà đưa tay đón lấy cục thịt của cô và anh, hôn nhẹ lên má con trai cưng nhẹ giọng hỏi.
" Nhớ mẹ không? "
" aaa. "
" Mẹ cũng nhớ an an quá trời luôn nè. " hôn hôn lên khuôn mặt tròn vo của con trai, Diệu cười ngọt ngào nhẹ giọng nói.
An An trong được Diệu ôm, ngoan ngoãn được một lúc lại dùng cái mông đầy thịt của bé cử động ục ịch trên cánh tay nhỏ bé của Diệu, sau đó hai cánh tay thịt nắm lấy tóc Diệu, Diệu khó hiểu nhìn con trai thì con trai liền mổ vào má của Diệu một cái.
" A. " Diệu bị hôn liền A lên một tiếng kinh ngạc.
Trác Vân Liêm nhìn con trai lại nhìn Diệu, trong lòng ấm áp hơn bao giờ hết, lâu rồi anh chưa nhìn thấy hai mẹ con cô ôm nhau thân thiệt như vậy, nhìn một lúc anh cũng không chịu thua con trai liền cúi xuống, nâng cằm Diệu lên hung hăng hôn xuống.
Diệu bị hôn không khỏi bất ngờ, lưỡi Vân Liêm khẽ đưa vào trêu chọc đầu lưỡi cô, chính là khi hai người đang kịch liệt hôn thì một cái đầu nhỏ ngẩng đầu nhìn Vân Liêm, sau đó lại nhìn Diệu.
Bé con An An bị ba mẹ cho ăn bơ, không nhịn được mà ' oa oa ' khóc rống lên.
" OA OA OA. . . "
Diệu và Vân Liêm lúc này mới khựng lại, nhìn xuống chính giữa hai người là gương mặt An An khóc đến đáng thương kia.
Diệu cúi xuống ôm bé con đang thút tha thút thít lên vỗ nhẹ lưng bé dỗ dành.
" Nín nín nha. . . ba mẹ không nên bỏ bê An An nha, ngoan ngoan nha. "
An An nào chịu nín, cứ ' oa oa ' khóc rống lên, nước mắt nước mũi lã chã chảy xuống thật đáng thương a.
Trác Vân Liêm thở ra một hơi ' phù ' sau đó lại ôm lấy An An từ tay Diệu vào lòng, đi nhẹ nhàng vài vòng dỗ dành cục thịt thích làm kỳ đà này.
" Nín nào! Con là Nam Tử Hán, Đại Trượng Phu. Đầu Đội Trời Chân Đạp Đất. Sau lại mít ướt như thế này hả? "
Vỗ nhẹ lưng cục thịt tròn vo đang không ngừng thút tha thút thít.
Diệu co rúm khóe miệng khi nghe Vân Liêm đang nói mấy câu triết lí sâu xa kia, nhịn không nói.
" Anh nói mấy cái đó làm sao con hiểu! "
Chính là lời Diệu vừa dứt, bé con lại nín. . .
Diệu há hốc mồm kinh ngạc nhìn chằm chằm Vân Liêm lại nhìn về cục thịt đang trong lòng Vân Liêm.
Con trai cô mới hơn 10 tháng, nghe hiểu mấy cái này cũng quá là thông minh đi nha.
Trác Vân Liêm nhìn Diệu cười cười, lại thủ thỉ to nhỏ gì đó với con trai cưng, chính lát một chốt lát bé con ' aaaa ' không ngừng.
Bé con vốn thức dậy từ sớm nên chỉ ' aaa ' lại khóc một vài tiếng lại ngủ.
Vân Liêm ôm bé con đi sang phòng của bé, lại dặn dò dì bảo mẫu vài câu thì đi nhanh vào phòng ngủ.
Diệu vẫn ngồi dựa vào gối, nhìn Vân Liêm một lúc mày khẽ nhíu nói.
" Lúc nãy anh nói cái gì với bé con vậy? "
Vân Liêm đóng cửa phòng lại đi nhanh đến ngồi kế bên Diệu, nắm lấy tay Diệu vuốt ve tay cô nói.
" Thì nói vài chuyện của con nít nên biết! "
" Hử? "
Môi Vân Liêm câu lên nham hiểm nói.
" Anh nói, An An nếu muốn làm anh trai là không được khóc nhè nữa. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.