Yêu Em Suốt Kiếp

Chương 35: Chồng nở bỏ em sao Liêm Liêm ?

BooMew

21/08/2019

Diệu nhìn phòng họp rồi nói : " Anh đưa tôi qua phòng làm việc của anh ấy đi! Tôi chờ ở đó tiện hơn. "

Thư Ký H gật đầu cái, dẫn Diệu lên tầng cao nhất của công ty, cũng chính là phòng làm việc của Vân Liêm.

Diệu ngồi đó đợi chừng 10 phút thì Trác Vân Liêm giọng giận dữ nói.

" Ai cho mấy người cả gan để người lạ vào phòng làm việc của tôi? " Vân Liêm hung hăng quát mắng đám thư ký của anh.

Lúc nảy khi Vân Liêm vào là nghe được thư ký nói: " Có người đợi ngài trong phòng. " là anh hung hăng quát mắng nhân viên không nghe gì nữa. Đám trợ lí vẫn cúi đầu không rên một tiếng, dường như đã thành thói quen với bọn họ rồi.

Diệu nghe tiếng rầy la của Vân Liêm, mở cửa ra ngoài gọi : " Vân Liêm. " Giọng điệu hết sức dịu nhẹ nhu tình, cứ như ngọn gió lướt ngang qua sóng vậy.

Trác Vân Liêm đang hăng say la thì nghe giọng nói quen thuộc, anh giật mình quay đầu lại, nhìn thấy người yêu đứng trước mặt, ánh mắt nghiêm nghị lửa giận lúc nảy dần tan biến mất, thay vào đó là ánh mắt ôn nhu đến ít ai được thấy, đám thư ký vài người lần đầu thấy sếp lại dịu dàng như vậy, không khỏi len lén ngước đầu nhìn vài lần.

" Lui xuống làm việc hết đi! "

Dứt câu, Vân Liêm cười tươi kéo tay Diệu vào phòng đóng lại, vào đến phòng anh ôm chặt Diệu vào lòng, hôm nay là lần đầu tiên Diệu chủ động đến công ty tìm anh, anh cảm thấy rất vui vẻ mà cứ ôm khư khư Diệu.

Diệu bị ôm đến khó chịu, cự quậy đòi ra.

Vân Liêm buông cô ra, nhìn chằm chằm, trong con ngươi tràn đầy ý cười.

Diệu bị nhìn đến ngứa ngáy khó chịu nên hừ nhẹ với anh nói.

" Vợ tới là có chuyện muốn thông báo với chồng. "



Vân Liêm kéo Diệu qua bên bàn làm việc, rồi để Diệu ngồi lên đùi mình ôm cô vùi đầu vai cô mà hít hà.

Diệu nhíu mày, thầm nói ' tên lưu manh này, lão bà ta muốn nói chuyện nghiêm túc được không? ' cô hung hăng gõ nhẹ đầu Vân Liêm cái nói : " Đừng lộn xộn. "

Vân Liêm ủy khuất nhưng vẫn ôm chặt Diệu nỉ non nói. " Vợ có chuyện gì nói á ? "

" Bên ông em sắp tới đây rồi! "

Vân Liêm tưởng là gì bèn nói " Ừa anh sẽ không làm ông khó chịu. "

Diệu nhìn thấy rõ Vân Liêm không hiểu ý cô nên lại nói " Ông xuống đây là để bắt vợ. Chồng nở bỏ em sao Liêm Liêm ? " nữa trêu nữa thật nói.

Vân Liêm đang ôm áp Diệu, nghe đến bắt Diệu rời khỏi anh, ánh mắt lạnh lẽo con ngươi âm trầm đáng sợ, Diệu không thích, cụ quậy nói " Lạnh. " chỉ chốc lát anh lại khôi phục vẻ ôn nhu như thường nói.

" Vợ có dự tính gì không ? "

" Nước đến đâu chạy đến đó! Binh còn lo gì thua trận! "

" Hưmm đúng là vợ yêu nha ! "

Diệu nghĩ nghĩ cái gì đó lại nói. " Em còn có chuyện giấu anh. "

Vân Liêm nhướng mày nhìn Diệu, Diệu hít một hơi nói. " Từ lúc chồng gặp em, em không có nói dối chỉ trước đó ngoài học ra em còn theo bè phái, đi đây đó giải quyết đánh nhau... Em sợ chồng sẽ không muốn có một người vợ như vậy nên mới giấu.



Chuyện ông ngoại qua, là chuyện nghiêm trọng nên em có liên hệ với những người bạn cũ, vài ngày nữa họ sẽ về tới đây. Lúc đó em sẽ đưa họ qua gặp chồng. "

Vân Liêm vẫn im lặng không nói gì, Diệu nhịn không được ôm eo Vân Liêm nói : " Xin lỗi mà Chồng, em hứa sẽ không có lần sau, không giấu bất cứ chuyện gì với chồng hết đó! "

Vân Liêm nhìn Diều nói : " Thật ? "

Diệu dùng sức gật đầu nói " Thật Thật. "

Vân Liêm nhìn Diệu không ngừng gật đầu dễ thương biết nhường nào, anh không nhịn được cuối xuống hôn môi cô.

Diệu bị hôn hơi giật mình cái, nhưng sau đó khôi phục như cũ không ngừng ra sức hôn đáp trả, tay ôm cổ Vân Liêm, bị anh hôn đến đỏ đến mang tai, khó khăn lắm mới được buông ra thở , Diệu vừa hì hục thở vừa nỉ non nói.

" Đang ở công ty! Không được! "

Diệu không có đem quần áo dự phòng, nếu lúc này mà. . . Thì làm sau về!

Vân Liêm nhìn gương mặt đỏ ửng và cái cổ có dấu vết của Diệu trong lòng không khỏi cười thầm, anh sẽ không nói là anh cố ý lưu lại giấu vết trên người Diệu đâu.

Vân Liêm không làm gì cô mà cứ ngồi ôm chặt cô, chuyện Diệu giấu anh cũng biết nhưng anh muốn chính miệng Diệu kể anh nghe, còn chuyện ông ngoại, thật sự rắc rối đây.

" Liêm Liêm... " Diệu mặt đỏ bừng, cô đang ngồi lên khúc cây... Càng ngày cây càng bự, cô muốn rời đi nhưng bị ôm chặt. Cô gọi tiếng, xin tha nhưng cô không nghĩ chỉ một câu ' Liêm Liêm ' như tiếng mèo kêu của cô làm cho Vân Liêm trong lòng ngứa ngáy nhảy ào lên người cô ra sức ôm hôn mạnh bạo.

" Về nhà... " Diệu bị hôn đến choáng váng nhưng đây là công ty, không thể ... Nhưng Vân Liêm lại nói " Muộn rồi "

Vân Liêm ôm Diệu đi vào phòng nghỉ của anh mà như sói bị bỏ đói lâu ngày vừa thấy thịt lại thèm khát không dứt được. Hai người ở khư khư trong phòng đến tối mịt vẫn chưa ra, Diệu lại đuối đến nức nở xin tha, Vân Liêm chả hiểu sao lại càng nghe càng thích cứ không ngừng lần này đến lần khác đến cuối cùng Diệu mềm nhũng cả tay chân không đi được nữa, Vân Liêm mới buông Diệu ra ôm Diệu về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Suốt Kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook