Chương 3: Mở đầu cho cuộc sống Thê Nô
BooMew
12/08/2019
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Diệu không nghĩ tới hiện tại cô phải sống với Vân Liêm, đã thế còn bắt chung một phòng, có
khác gì vợ chồng đâu. Diệu miên man suy nghĩ bỗng giật mình "Không, mình đang nghĩ cái gì vớ vẩn vậy? Cái gì mà vợ chồng." Diệu mắng câu "Chết
tiệt, nhất định Anh ta định lấy con của mình đây mà, làm gì có ai tốt
bụng như vậy! Không được nhất định phải đề phòng anh ta."
Vân Liêm dọn đồ Diệu vào ngay ngắn hết mới xoay qua nói "Mai dì Hoa sẽ qua, có gì cần thêm cứ căn dặn dì, hôm nay Em cần gì cứ nói Tôi".
Diệu thắc mắc: "Dì Hoa là ai?" "Người giúp việc" Anh vẫn đang gấp đồ vào tủ, không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Diệu "Ừm" rồi mới nhớ ra "Tôi biết nấu ăn, không cần phiền Dì Hoa". Vân Liêm ngẩng đầu nhìn Diệu, nhíu nhíu mày nói "Em chỉ cần vui vẻ là được việc khác không cần làm". Anh thầm nghĩ "Biết bao nhiêu người muốn như vậy còn không được, chả hiểu cô nghĩ gì!? Vợ mình sao có thể để chịu cực được chứ!?". Nếu có thể hiện tại Vân Liêm chỉ muốn ôm cô thật lâu thật chặt, từ lúc gặp Diệu tới bây giờ tim anh cứ đập banh banh, cả cứ cảm giác được ngọn suối đó ấm dịu trong lòng anh vậy.
Không làm gì mà cứ ngồi, Diệu không khỏi chán nên giúp anh sắp xếp đồ lại, dù sau đây cũng là của cô, tự mình làm sẽ tốt hơn. Dọn dẹp xong thời gian đã muộn cả hai ra ngoài ăn, trước khi đi ăn Vân Liêm định dẫn cô đến chỗ Sở Triết khám thai cho chắc. Để xem tình hình với dinh dưỡng của cô có đủ không. Từ sáng tới giờ Anh cứ như chó con, theo sao cô, hết đỡ lại dìu, hết dìu lại làm này kia, không khỏi cho cô có tí gì đó ấm áp ở trong lòng, cả cô cũng chưa nhận ra mình thay đổi.
Đến bệnh viện nổi tiếng nhất nước, không khỏi khiến cô giật mình, ngoài đời đẹp hơn hình gấp hai lần cơ. Vân Liêm từ lúc xuống xe vẫn dìu cô đến khi dô phòng của Sở Triết mới buông, định cứ nắm nhưng cô không chịu nên đành buông ( khổ anh quá ).
Vân Liêm và Sở Triết ra ngoài nói chuyện, Diệu thì ở trong phòng ngồi đợi.
Sở Triết nhìn Vân Liêm hồi lâu, mới mấp máy môi hỏi: "Mấy tháng rồi?" Vốn Anh không nghĩ tới Vân Liêm sẽ đưa người qua khám thai đâu, vì hơn 30 năm là đàn ông độc thân hoàng kim đã thế còn bệnh sạch sẽ làm sao...
Vân Liêm nói "Hơn một tháng, hôm qua và hôm nay có động thai nên có xỉu, cậu kiểm tra xem, nhỏ có thích hợp mang thai không?" Câu hỏi của anh rất rõ ràng, nếu thích hợp thì giữ, không thì bỏ, còn nhiều thời gian mà.
Sở Triết không khỏi há hốc mồm nhìn vào mắt Vân Liêm thầm oán "Mẹ nó, nó không phải muốn giữ con mà là muốn giữ mẹ!? Không lẽ nó động lòng..." Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, người như Vân Liêm ai không muốn có, nhưng đâu phải ai cũng lọt vào mắt xanh của Anh đâu. Nhìn kỹ cô gái bên trong, xinh đẹp tinh sảo chả khác gì Vân Liêm, đã thế khí chất lạnh nhạt cũng không thua kém gì Anh ta. Hai vợ chồng nhà này muốn làm nhà băng hay sao?. ..
Hai người hàn huyên vài câu thì dẫn Diệu đi rút máu kiểm tra, vốn hôm qua đã rút nhưng trong lúc xỉu nên không sợ. Hôm nay tỉnh táo bị rút không khỏi rụt đầu lại muốn trốn. Bổng phía sau như có người đang để mình dựa vào, không khỏi bớt sợ vài phần. Vân Liêm định đi ra ngoài như lúc đang đinh xoay người thì bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Diệu nên Anh ở lại, thuận nắm chặt tay kia của Diệu.
Rút máu xong, Vân Liêm đi ngay bình nước nóng bên cạnh rớt ly đầy cho Diệu, Diệu cũng không khách sáo mà nhận ly nước uống tự nhiên. Vốn thời tiết se lạnh vào đông, mà bây giờ Diệu lại thêm sợ lạnh, chắc do một số nguyên do của việc mang thai.
Vân Liêm nhìn Diệu cái thấy không sao, mới hỏi "Lạnh không" Diệu gật đầu, Anh chạy đi tìm điều khiển máy lạnh chỉnh nhiệt độ cho ấm hơn.
Đợi gần 15 phút thì người vốn nghiêm túc tỉ mị bác sĩ Sở Triết kia lại hớn ha hớn hở chân chó chạy qua bên Vân Liêm chúc mừng, sao khi biết rõ thông tin tỉ lệ các loại, Vân Liêm có hỏi vài chuyện nên và không nên khi đang mang thai. Sở Triết tuy nói hơi nhiều nhưng cũng rất nghiêm túc cho lời khuyên dặn dò bạn mình này kia nên và không nên. Suy nghĩ hồi Anh lại nói "Hơn 3 tháng là chuyện phòng the bình thường, chỉ là đừng mạnh bạo quá" nói xong cười hì hì vỗ vai Vân Liêm cái.
Vân Liêm đang nghe nghiêm túc đến khi nghe câu kia, nhíu nhíu mày lại. Anh vốn không muốn nhắc hay nhớ nhưng tại Triết bây giờ hình ảnh kiều mị kia giọng non nớt kia lại vang lên trong đầu, khiến anh căng cứng hẳn ra... Anh không nói gì xoay người nói tạm biệt rồi đi. Diệu cũng không quên tạm biệt "Bác Sĩ Sở Tạm Biệt", Triết cười hì hì phất bay rồi cũng xoay người đi.
Anh vốn là người thích nói, nên chuyện hôm nay không quên khoe chí cốt.
Anh lên WeChat vào groups 5 Anh Em Siêu Nhơn :V gõ gõ . . .
Sở Triết: *nháy mắt* đố mấy người hôm nay tôi khám cho ai?
Gin: Bạn Gái mày!
Đỗ Kiệt: Không biết!
Trần Hưng: Ai?
Trác Vân Liêm đã xem
"Khám thai cho Vợ Liêm"
Gin, Kiệt, Hưng *Wow*
"Thật"
"Ở đâu?"
"Đẹp không?"
"*Tò mò*"
"Xinh đẹp lắm nha, ở đâu thì tao không biết, hỏi @ Trác Vân Liêm đi "
Liêm: "Ừm, tháng sau sẽ cho tụi mày gặp, hiện tại không tiện"
Bốn đứa bạn cùng ép icon *OK* rồi ai làm việc nấy tiếp.
Vân Liêm và Diệu ăn xong Diệu rất buồn ngủ nên ngủ quên trên bàn, Anh nhíu nhíu mày đi qua ôm người lên, lúc đầu hơi cọ cọ quậy tí lại im ắng có lẽ đã ngủ thật rồi. Anh ôm cô lên phòng đắp chăn kỹ càng cho cô, xong cuối xuống thơm nhẹ trên trán cô một cái rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhà lớn Trác Thị hôm nay tụ tập đầy đủ cô chú thím ruột của Vân Liêm, bàn chuyện cưới sinh của Anh. Có nhắn Anh qua nhưng Anh không qua mà gọi điện cho Mẹ Trác.
Bên đây Cô Chú Thím của Anh không khỏi giận, thương cháu trai như vậy chỉ chuyện cưới vợ thôi mà kéo dài mãi .
Cô Út: "Nó không cưới thì ép hơn 30 rồi chúng ta đâu phải còn hoài đầu mà ép nó mãi được" cô cực yêu thương cháu trai này, thông minh lanh lợi có thừa nhưng càng lớn càng lạnh càng không gần nữ sắc khiến cô lo.
Bác Hai cùng Chú Ba cũng gật đầu tán thành, vốn đang nói bổng có cuộc gọi đến nhà lớn đang xôn xao bổng im lặng.
Mẹ Trác: "Vân Liêm gọi" nói xong ra hiệu mọi người im.
"Alo, Vân Liêm à?" Mẹ Trác bắt máy.
"Ừa con đây" nhíu nhíu mày trả lời, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người nằm trên giường kia tuy ý xẹt qua ý cười.
"Có chuyện gì sao?"
"Đừng sắp xếp xem mắt nữa"
"Tại sao? Không sắp xếp không lẽ con muốn nhà Trác Thị không có tôn tử sao? " Bà giận dữ quát. Mọi người xung quanh tuy im lặng nhưng trên mặt cũng có tia giận dữ.
"Nói rồi, hủy hết dụ xem mắt đó đi, tháng sao con dắt cô ấy ra mắt mẹ" Vân Liêm không kiên nhẫn nói.
"Cô...cô ấy? " Bà trợn to mắt không tin những gì mình nghe được.
"Ừm, cô ấy đang mang thai, hiện tại không tiện đi lại nhiều, tháng sau con đưa cô ấy qua"
"Tốt, Tốt, Tốt! " Bà nói liền ba chữ tốt khiến mọi người hết sức tò mò rốt cuộc chuyện gì?.
Đầu dây bên kia cúp, bà cười đến sáng lạng "Hủy hết lịch xem mặt đi"
Mọi người xôn xao bất mãn phản đối nhưng cũng không làm được gì chỉ nghe "Tháng sau rõ" rồi nhìn khuôn mặt cười tới quên trời quên đất kia, càng thêm tò mò. Nghĩ thầm " tháng sau biết... Haizzz hủy thôi nếu tháng sau không có gì thì bắt xem mặt tiếp vậy". Mọi người ra về với tâm trạng khác nhau nhưng tháng sau trên mặt mọi người không chỉ như vậy còn cười đến phát ngốc cơ.
Vân Liêm dọn đồ Diệu vào ngay ngắn hết mới xoay qua nói "Mai dì Hoa sẽ qua, có gì cần thêm cứ căn dặn dì, hôm nay Em cần gì cứ nói Tôi".
Diệu thắc mắc: "Dì Hoa là ai?" "Người giúp việc" Anh vẫn đang gấp đồ vào tủ, không ngẩng đầu lên mà trả lời.
Diệu "Ừm" rồi mới nhớ ra "Tôi biết nấu ăn, không cần phiền Dì Hoa". Vân Liêm ngẩng đầu nhìn Diệu, nhíu nhíu mày nói "Em chỉ cần vui vẻ là được việc khác không cần làm". Anh thầm nghĩ "Biết bao nhiêu người muốn như vậy còn không được, chả hiểu cô nghĩ gì!? Vợ mình sao có thể để chịu cực được chứ!?". Nếu có thể hiện tại Vân Liêm chỉ muốn ôm cô thật lâu thật chặt, từ lúc gặp Diệu tới bây giờ tim anh cứ đập banh banh, cả cứ cảm giác được ngọn suối đó ấm dịu trong lòng anh vậy.
Không làm gì mà cứ ngồi, Diệu không khỏi chán nên giúp anh sắp xếp đồ lại, dù sau đây cũng là của cô, tự mình làm sẽ tốt hơn. Dọn dẹp xong thời gian đã muộn cả hai ra ngoài ăn, trước khi đi ăn Vân Liêm định dẫn cô đến chỗ Sở Triết khám thai cho chắc. Để xem tình hình với dinh dưỡng của cô có đủ không. Từ sáng tới giờ Anh cứ như chó con, theo sao cô, hết đỡ lại dìu, hết dìu lại làm này kia, không khỏi cho cô có tí gì đó ấm áp ở trong lòng, cả cô cũng chưa nhận ra mình thay đổi.
Đến bệnh viện nổi tiếng nhất nước, không khỏi khiến cô giật mình, ngoài đời đẹp hơn hình gấp hai lần cơ. Vân Liêm từ lúc xuống xe vẫn dìu cô đến khi dô phòng của Sở Triết mới buông, định cứ nắm nhưng cô không chịu nên đành buông ( khổ anh quá ).
Vân Liêm và Sở Triết ra ngoài nói chuyện, Diệu thì ở trong phòng ngồi đợi.
Sở Triết nhìn Vân Liêm hồi lâu, mới mấp máy môi hỏi: "Mấy tháng rồi?" Vốn Anh không nghĩ tới Vân Liêm sẽ đưa người qua khám thai đâu, vì hơn 30 năm là đàn ông độc thân hoàng kim đã thế còn bệnh sạch sẽ làm sao...
Vân Liêm nói "Hơn một tháng, hôm qua và hôm nay có động thai nên có xỉu, cậu kiểm tra xem, nhỏ có thích hợp mang thai không?" Câu hỏi của anh rất rõ ràng, nếu thích hợp thì giữ, không thì bỏ, còn nhiều thời gian mà.
Sở Triết không khỏi há hốc mồm nhìn vào mắt Vân Liêm thầm oán "Mẹ nó, nó không phải muốn giữ con mà là muốn giữ mẹ!? Không lẽ nó động lòng..." Càng nghĩ càng thấy đáng sợ, người như Vân Liêm ai không muốn có, nhưng đâu phải ai cũng lọt vào mắt xanh của Anh đâu. Nhìn kỹ cô gái bên trong, xinh đẹp tinh sảo chả khác gì Vân Liêm, đã thế khí chất lạnh nhạt cũng không thua kém gì Anh ta. Hai vợ chồng nhà này muốn làm nhà băng hay sao?. ..
Hai người hàn huyên vài câu thì dẫn Diệu đi rút máu kiểm tra, vốn hôm qua đã rút nhưng trong lúc xỉu nên không sợ. Hôm nay tỉnh táo bị rút không khỏi rụt đầu lại muốn trốn. Bổng phía sau như có người đang để mình dựa vào, không khỏi bớt sợ vài phần. Vân Liêm định đi ra ngoài như lúc đang đinh xoay người thì bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Diệu nên Anh ở lại, thuận nắm chặt tay kia của Diệu.
Rút máu xong, Vân Liêm đi ngay bình nước nóng bên cạnh rớt ly đầy cho Diệu, Diệu cũng không khách sáo mà nhận ly nước uống tự nhiên. Vốn thời tiết se lạnh vào đông, mà bây giờ Diệu lại thêm sợ lạnh, chắc do một số nguyên do của việc mang thai.
Vân Liêm nhìn Diệu cái thấy không sao, mới hỏi "Lạnh không" Diệu gật đầu, Anh chạy đi tìm điều khiển máy lạnh chỉnh nhiệt độ cho ấm hơn.
Đợi gần 15 phút thì người vốn nghiêm túc tỉ mị bác sĩ Sở Triết kia lại hớn ha hớn hở chân chó chạy qua bên Vân Liêm chúc mừng, sao khi biết rõ thông tin tỉ lệ các loại, Vân Liêm có hỏi vài chuyện nên và không nên khi đang mang thai. Sở Triết tuy nói hơi nhiều nhưng cũng rất nghiêm túc cho lời khuyên dặn dò bạn mình này kia nên và không nên. Suy nghĩ hồi Anh lại nói "Hơn 3 tháng là chuyện phòng the bình thường, chỉ là đừng mạnh bạo quá" nói xong cười hì hì vỗ vai Vân Liêm cái.
Vân Liêm đang nghe nghiêm túc đến khi nghe câu kia, nhíu nhíu mày lại. Anh vốn không muốn nhắc hay nhớ nhưng tại Triết bây giờ hình ảnh kiều mị kia giọng non nớt kia lại vang lên trong đầu, khiến anh căng cứng hẳn ra... Anh không nói gì xoay người nói tạm biệt rồi đi. Diệu cũng không quên tạm biệt "Bác Sĩ Sở Tạm Biệt", Triết cười hì hì phất bay rồi cũng xoay người đi.
Anh vốn là người thích nói, nên chuyện hôm nay không quên khoe chí cốt.
Anh lên WeChat vào groups 5 Anh Em Siêu Nhơn :V gõ gõ . . .
Sở Triết: *nháy mắt* đố mấy người hôm nay tôi khám cho ai?
Gin: Bạn Gái mày!
Đỗ Kiệt: Không biết!
Trần Hưng: Ai?
Trác Vân Liêm đã xem
"Khám thai cho Vợ Liêm"
Gin, Kiệt, Hưng *Wow*
"Thật"
"Ở đâu?"
"Đẹp không?"
"*Tò mò*"
"Xinh đẹp lắm nha, ở đâu thì tao không biết, hỏi @ Trác Vân Liêm đi "
Liêm: "Ừm, tháng sau sẽ cho tụi mày gặp, hiện tại không tiện"
Bốn đứa bạn cùng ép icon *OK* rồi ai làm việc nấy tiếp.
Vân Liêm và Diệu ăn xong Diệu rất buồn ngủ nên ngủ quên trên bàn, Anh nhíu nhíu mày đi qua ôm người lên, lúc đầu hơi cọ cọ quậy tí lại im ắng có lẽ đã ngủ thật rồi. Anh ôm cô lên phòng đắp chăn kỹ càng cho cô, xong cuối xuống thơm nhẹ trên trán cô một cái rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nhà lớn Trác Thị hôm nay tụ tập đầy đủ cô chú thím ruột của Vân Liêm, bàn chuyện cưới sinh của Anh. Có nhắn Anh qua nhưng Anh không qua mà gọi điện cho Mẹ Trác.
Bên đây Cô Chú Thím của Anh không khỏi giận, thương cháu trai như vậy chỉ chuyện cưới vợ thôi mà kéo dài mãi .
Cô Út: "Nó không cưới thì ép hơn 30 rồi chúng ta đâu phải còn hoài đầu mà ép nó mãi được" cô cực yêu thương cháu trai này, thông minh lanh lợi có thừa nhưng càng lớn càng lạnh càng không gần nữ sắc khiến cô lo.
Bác Hai cùng Chú Ba cũng gật đầu tán thành, vốn đang nói bổng có cuộc gọi đến nhà lớn đang xôn xao bổng im lặng.
Mẹ Trác: "Vân Liêm gọi" nói xong ra hiệu mọi người im.
"Alo, Vân Liêm à?" Mẹ Trác bắt máy.
"Ừa con đây" nhíu nhíu mày trả lời, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người nằm trên giường kia tuy ý xẹt qua ý cười.
"Có chuyện gì sao?"
"Đừng sắp xếp xem mắt nữa"
"Tại sao? Không sắp xếp không lẽ con muốn nhà Trác Thị không có tôn tử sao? " Bà giận dữ quát. Mọi người xung quanh tuy im lặng nhưng trên mặt cũng có tia giận dữ.
"Nói rồi, hủy hết dụ xem mắt đó đi, tháng sao con dắt cô ấy ra mắt mẹ" Vân Liêm không kiên nhẫn nói.
"Cô...cô ấy? " Bà trợn to mắt không tin những gì mình nghe được.
"Ừm, cô ấy đang mang thai, hiện tại không tiện đi lại nhiều, tháng sau con đưa cô ấy qua"
"Tốt, Tốt, Tốt! " Bà nói liền ba chữ tốt khiến mọi người hết sức tò mò rốt cuộc chuyện gì?.
Đầu dây bên kia cúp, bà cười đến sáng lạng "Hủy hết lịch xem mặt đi"
Mọi người xôn xao bất mãn phản đối nhưng cũng không làm được gì chỉ nghe "Tháng sau rõ" rồi nhìn khuôn mặt cười tới quên trời quên đất kia, càng thêm tò mò. Nghĩ thầm " tháng sau biết... Haizzz hủy thôi nếu tháng sau không có gì thì bắt xem mặt tiếp vậy". Mọi người ra về với tâm trạng khác nhau nhưng tháng sau trên mặt mọi người không chỉ như vậy còn cười đến phát ngốc cơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.