Chương 37: Nổi Đau Đó Đi Theo Năm Tháng
BooMew
21/08/2019
Diệu tựa vào lòng Vân Liêm mấp máy môi nói.
" Vốn dĩ gia đình em rất hạnh phúc, tuy bố mẹ chỉ là hôn ước từ bé mới lấy nhau, nhưng trong khoản thời gian bắt đầu biết tới chuyện hôn ước họ đã dần tìm hiểu nhau, rồi quen nhau sau đó yêu nhau cưới nhau, một câu chuyện tình thật đẹp.
Sự nghiệp của Ba lúc đó có một phần là nhờ vào mẹ giúp, tiền của mẹ và sức của mẹ. Hạnh phúc đơn giản là cùng nhau chia sẽ mọi thứ đến khi có sự hiện diện của em, niềm vui niềm hạnh phúc của họ càng nhiều.
Làm gì có cái gì gọi là mãi, hạnh phúc có nhiều ra sau cũng vỡ khi có người thứ ba xen vào, từ lúc em chào đời ông em rất yêu thương em, cưng chiều em, vì em ông có thể hái sao trên trời nếu có thể, ngoài bác hai, em còn có bác ba và bác tư, họ do vợ bé của ngoại sinh ra.
Ngoại em ngoại tình thì có một cặp song sinh, không biết do khó sinh hay chính ông cố ý giết bà ta mà lúc đem hai cậu về đã không có ai chăm, lúc đó hai bác đã hơn mười tuổi, một tay bà em chăm.
Họ cũng vô cùng tôn trọng bà em nhưng lòng người ai chả tham lam, khi ngoại mang thai mẹ em thì dần dần họ thay đổi đến khi ngày em chào đời sự tham lam hèn mọn của họ càng lộ dần.
Năm sinh nhật bốn tuổi của em, ông ngoại nói tặng em quyền thừa kế khi em lớn lên " Diệu vừa nói vừa khóc, ủy khuất suốt mười mấy năm... " Có lẽ hai người họ biết được nên đã âm thầm lập mưu để ba em ngoại tình với bạn thân mẹ em, một lần hai lần ba lần, họ dụ luôn người bạn của mẹ chia rẻ tình cảm ba và mẹ, ba em và dì kia ngoại tình nữa năm bị mẹ phát hiện, mẹ vẫn im lặng nhẫn nhịn đến khi năm em năm tuổi mẹ thật sự không nhịn được nữa.
Mẹ mới nói chuyện với ba, chẳng hiểu tại sao hôm đó ba lại kích động như vậy mà giết mẹ em trước mặt em, em trốn trong góc, em mím môi nhịn khóc mà nhìn mẹ từ từ nhắm mắt lại, anh biết không ? Em nhìn không gì khác là chính tay ba giết mẹ.
Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, không những thế sau khi ba em bị bắt, em vào côi nhi viện, trước lúc đó, họ nói với em chỉ cần nhận họ làm cha nuôi rồi ký vào đống giấy tờ kia là được, em không ngốc, em tuy mới năm tuổi nhưng em biết đọc chữ và hiểu trong đó ghi gì, em không ký em đòi vào côi nhi viện.
Họ không dừng lại ở đó, em ở được vài hôm, vô tình nghe được chuyện đó lại biết được sắp có người đến giết em, em sợ hãi, không ai giúp đỡ hết, ông ngoại đi xa, bác hai cũng đi, em chỉ một mình, còn họ hàng bên nội hâm he tài sản cũng chả ai chân thành. Em chỉ biết trốn chạy... Chạy mãi đến khu vui chơi em hay đi cùng bố mẹ mà trốn, trốn ở đó hai ngày, không gì ăn cũng không gì uống, ông trời thương xót em nên mưa để em có nước uống, mãi đến ngày thứ ba, anh trai thấy em, ba mẹ mới đưa em về nhận nuôi em.
Họ đối xử với em vô cùng tốt, yêu thương em như ba mẹ em lúc trước vậy, mất mấy năm em mới buông bỏ lớp vỏ mà chia sẻ với họ chuyện gia đình. Chỉ là chưa kể đến chuyện bác ba bác tư hại thôi. "
Diệu hít một hơi lại nói : " Người nhà, đôi khi không tốt bằng người dưng... Ngày nào em còn sống ngày đó em sẽ không tha thứ cho họ. Những thứ họ tham lam, họ cứ lấy sao lại lấy đi gia đình em ? Một câu nói của ông, sao họ lại xem là thật. Em sẽ không... Sẽ không tha thứ cho họ đâu.... Huhu " Diệu kể xong cứ khóc, giọng nỉ non nói " Không tha thứ, không tha thứ đâu. "
Vân Liêm đau xót lòng, ôm chặt Diệu vỗ về để Diệu khóc, anh không thể tưởng tưởng nổi , nếu là anh mới mấy tuổi đầu mà lại phải suy nghĩ cách sống cách chạy trốn như Diệu có được không, lại càng không biết bản thân anh chịu nổi không. Diệu đã phải chịu đựng những đều đó ra sao ? Diệu đã phải làm gì khi chứng kiến cảnh giết hại đó?
Anh cứ ôm chặt Diệu, để cô khóc, khóc và cứ khóc, mãi khóc đến ngủ say đi anh mới ôm Diệu lên phòng. Ngồi đó nhìn cô, lại xoa đôi mắt sưng húp của cô, lòng anh khẽ nhói. Anh nên làm gì giúp Diệu quên đi chuyện xưa, anh nên làm gì để xóa nhòa những nổi đau đó!
Anh tự nhủ với lòng cả đời này anh sẽ không để Diệu phải chịu đau buồn, càng không để Diệu phải tổn thương thêm một lần nào nữa, anh sẽ giúp Diệu trả thù, dù Diệu không muốn nhưng anh nhất định phải trừng trị những kẻ làm Diệu tổn thương, làm Diệu đau buồn.
" Vốn dĩ gia đình em rất hạnh phúc, tuy bố mẹ chỉ là hôn ước từ bé mới lấy nhau, nhưng trong khoản thời gian bắt đầu biết tới chuyện hôn ước họ đã dần tìm hiểu nhau, rồi quen nhau sau đó yêu nhau cưới nhau, một câu chuyện tình thật đẹp.
Sự nghiệp của Ba lúc đó có một phần là nhờ vào mẹ giúp, tiền của mẹ và sức của mẹ. Hạnh phúc đơn giản là cùng nhau chia sẽ mọi thứ đến khi có sự hiện diện của em, niềm vui niềm hạnh phúc của họ càng nhiều.
Làm gì có cái gì gọi là mãi, hạnh phúc có nhiều ra sau cũng vỡ khi có người thứ ba xen vào, từ lúc em chào đời ông em rất yêu thương em, cưng chiều em, vì em ông có thể hái sao trên trời nếu có thể, ngoài bác hai, em còn có bác ba và bác tư, họ do vợ bé của ngoại sinh ra.
Ngoại em ngoại tình thì có một cặp song sinh, không biết do khó sinh hay chính ông cố ý giết bà ta mà lúc đem hai cậu về đã không có ai chăm, lúc đó hai bác đã hơn mười tuổi, một tay bà em chăm.
Họ cũng vô cùng tôn trọng bà em nhưng lòng người ai chả tham lam, khi ngoại mang thai mẹ em thì dần dần họ thay đổi đến khi ngày em chào đời sự tham lam hèn mọn của họ càng lộ dần.
Năm sinh nhật bốn tuổi của em, ông ngoại nói tặng em quyền thừa kế khi em lớn lên " Diệu vừa nói vừa khóc, ủy khuất suốt mười mấy năm... " Có lẽ hai người họ biết được nên đã âm thầm lập mưu để ba em ngoại tình với bạn thân mẹ em, một lần hai lần ba lần, họ dụ luôn người bạn của mẹ chia rẻ tình cảm ba và mẹ, ba em và dì kia ngoại tình nữa năm bị mẹ phát hiện, mẹ vẫn im lặng nhẫn nhịn đến khi năm em năm tuổi mẹ thật sự không nhịn được nữa.
Mẹ mới nói chuyện với ba, chẳng hiểu tại sao hôm đó ba lại kích động như vậy mà giết mẹ em trước mặt em, em trốn trong góc, em mím môi nhịn khóc mà nhìn mẹ từ từ nhắm mắt lại, anh biết không ? Em nhìn không gì khác là chính tay ba giết mẹ.
Một kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, không những thế sau khi ba em bị bắt, em vào côi nhi viện, trước lúc đó, họ nói với em chỉ cần nhận họ làm cha nuôi rồi ký vào đống giấy tờ kia là được, em không ngốc, em tuy mới năm tuổi nhưng em biết đọc chữ và hiểu trong đó ghi gì, em không ký em đòi vào côi nhi viện.
Họ không dừng lại ở đó, em ở được vài hôm, vô tình nghe được chuyện đó lại biết được sắp có người đến giết em, em sợ hãi, không ai giúp đỡ hết, ông ngoại đi xa, bác hai cũng đi, em chỉ một mình, còn họ hàng bên nội hâm he tài sản cũng chả ai chân thành. Em chỉ biết trốn chạy... Chạy mãi đến khu vui chơi em hay đi cùng bố mẹ mà trốn, trốn ở đó hai ngày, không gì ăn cũng không gì uống, ông trời thương xót em nên mưa để em có nước uống, mãi đến ngày thứ ba, anh trai thấy em, ba mẹ mới đưa em về nhận nuôi em.
Họ đối xử với em vô cùng tốt, yêu thương em như ba mẹ em lúc trước vậy, mất mấy năm em mới buông bỏ lớp vỏ mà chia sẻ với họ chuyện gia đình. Chỉ là chưa kể đến chuyện bác ba bác tư hại thôi. "
Diệu hít một hơi lại nói : " Người nhà, đôi khi không tốt bằng người dưng... Ngày nào em còn sống ngày đó em sẽ không tha thứ cho họ. Những thứ họ tham lam, họ cứ lấy sao lại lấy đi gia đình em ? Một câu nói của ông, sao họ lại xem là thật. Em sẽ không... Sẽ không tha thứ cho họ đâu.... Huhu " Diệu kể xong cứ khóc, giọng nỉ non nói " Không tha thứ, không tha thứ đâu. "
Vân Liêm đau xót lòng, ôm chặt Diệu vỗ về để Diệu khóc, anh không thể tưởng tưởng nổi , nếu là anh mới mấy tuổi đầu mà lại phải suy nghĩ cách sống cách chạy trốn như Diệu có được không, lại càng không biết bản thân anh chịu nổi không. Diệu đã phải chịu đựng những đều đó ra sao ? Diệu đã phải làm gì khi chứng kiến cảnh giết hại đó?
Anh cứ ôm chặt Diệu, để cô khóc, khóc và cứ khóc, mãi khóc đến ngủ say đi anh mới ôm Diệu lên phòng. Ngồi đó nhìn cô, lại xoa đôi mắt sưng húp của cô, lòng anh khẽ nhói. Anh nên làm gì giúp Diệu quên đi chuyện xưa, anh nên làm gì để xóa nhòa những nổi đau đó!
Anh tự nhủ với lòng cả đời này anh sẽ không để Diệu phải chịu đau buồn, càng không để Diệu phải tổn thương thêm một lần nào nữa, anh sẽ giúp Diệu trả thù, dù Diệu không muốn nhưng anh nhất định phải trừng trị những kẻ làm Diệu tổn thương, làm Diệu đau buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.