Chương 73: Phiên Ngoại
BooMew
27/08/2019
Người ta hay nói, hạnh phúc của một gia đình là
khi không có sự chen chân của Tiểu Tam, nhưng. . . hiện tại hạnh phúc
của Trác Vân Liêm dù không có sự chen chân của tiểu tam thì cũng có sự
chen chân của hai bảo bảo.
Một nhóc đã hơn hai tuổi còn một nhóc đã hơn 3 tháng, ngày nào cũng chiếm giường anh, tiểu tam thì còn đánh, còn đá, còn xử lý được nhưng hai thằng nhóc một lớn một nhỏ bán manh như vậy anh làm sao đánh làm sao đuổi?
Cái giường ngày nào còn ôm Diệu, hôn Diệu, sờ Diệu, hiện tại lại bị chắn giữa, muốn ôm Diệu cũng phải đợi hai bé con ngủ rồi anh mới ôm hai bé ra ngoài ôm Diệu.
Chính là hai thằng nhóc mới bơ lớn rất cảnh giác, nghĩ làm sao mà anh vừa ôm thằng em lên, còn chưa kịp đi thì hai mắt nó mở to nhìn anh, hai mắt rưng rưng muốn khóc, đến ôm thằng anh lên cũng không khác gì bao nhiêu, hai mắt nó mở to nhìn anh, dùng giọng con nít của mình ủy khuất nói.
" Baba muốn đuổi An An đi sao? "
Nói đi, anh làm sao đành lòng ôm hai đứa đi, nhưng mà anh cũng thèm vợ. . . mỗi lần như vậy thật ủy khuất.
" Vợ. . . " Vân Liêm bĩu môi ủy khuất nhìn Diệu cách anh một khoảng hai bé con.
Môi Diệu câu lên nhẹ giọng nói.
" Đợi vài ngày nữa sẽ về phòng bọn nhỏ thôi. " dứt câu cúi xuống nhìn An An và Ân Ân ngủ.
Cô làm sao không biết Vân Liêm ủy khuất cái gì, anh bị nghẹn đã gần một năm rồi cũng nên a, từ ngày anh biết cô có thai, ngoài đụng vú vú, lại ôm ôm rồi hôn hôn anh hoàn toàn an phận, đến tận bây giờ cũng vậy.
Cô cũng biết rõ, sau khi cô sinh xong, Vân Liêm cũng vì cô mà nhịn đến tận cô ở cử xong, bây giờ cũng đúng ba tháng rồi nhưng ngoài việc hôn hôn ôm ôm ra một chút da thịt của cô Vân Liêm cũng chưa có chạm vào, thì nói sao không thèm.
Vân Liêm nhìn Diệu một chút, cũng không nói gì cúi đầu nhìn hai đứa phá chuyện tốt của anh suốt thời gian qua.
Trong lòng anh thầm nghĩ, phải chuẩn bị một chuyến du lịch dài hạn của anh và cô mới được a, chứ cứ như hiện tại ngay cả muốn hôn cũng khó khăn như vậy.
Và thế là không lâu sau đó, bé Ân Ân tròn 6 tháng thì đưa về bên Nội, ngay cả An An cũng sang đấy, anh và cô đi du lịch.
Hai người ở cùng nhau bên nước R gần 2 tháng, đi đủ mọi nơi chụp rất nhiều bức hình và phòng the bù cũng gần trăm lần đi.
---
Dọc bãi biển bên đảo VT của nước R.
Vân Liêm và Diệu tay trong tay đi trên bãi biển ngắm hoàng hôn, khi đến ngay trung tâm của ánh mắt trời đang sắp lặn kia, thì Diệu và Vân Liêm dừng lại.
Vân Liêm ôm Diệu từ đằng sau, cằm anh tựa vào vai cô nhìn lên cảnh tượng hoàng hôn tươi đẹp trước mắt.
Diệu nắm lấy hai tay đang ôm lấy mình cũng nhìn hoàng hôn, môi cô khẽ câu lên nụ cười rạng rỡ của chiều ta.
Vân Liêm nhìn một lúc lâu, cắn nhẹ vai cô nói.
" Vợ ơi. "
" Ơi? "
" Chúng ta mãi như vậy một đời nha!? "
Môi Diệu khẽ câu lên xoay người lại đối diện với Vân Liêm, tay cô ôm lấy cổ anh, hôn lấy hôn để môi anh đáp.
" Một Đời, Một Kiếp, Một Người! "
" Một Đời, Một Kiếp, Một Người! "
Hai người nhìn nhau, trao nhau nụ hôn nồng nàn. . . Họ yêu nhau! Cả đời này, cả kiếp này họ chỉ cần nhau.
--------------------*---------------------
Hoàn Chính Văn và Hoàn Phiên Ngoại.
Một nhóc đã hơn hai tuổi còn một nhóc đã hơn 3 tháng, ngày nào cũng chiếm giường anh, tiểu tam thì còn đánh, còn đá, còn xử lý được nhưng hai thằng nhóc một lớn một nhỏ bán manh như vậy anh làm sao đánh làm sao đuổi?
Cái giường ngày nào còn ôm Diệu, hôn Diệu, sờ Diệu, hiện tại lại bị chắn giữa, muốn ôm Diệu cũng phải đợi hai bé con ngủ rồi anh mới ôm hai bé ra ngoài ôm Diệu.
Chính là hai thằng nhóc mới bơ lớn rất cảnh giác, nghĩ làm sao mà anh vừa ôm thằng em lên, còn chưa kịp đi thì hai mắt nó mở to nhìn anh, hai mắt rưng rưng muốn khóc, đến ôm thằng anh lên cũng không khác gì bao nhiêu, hai mắt nó mở to nhìn anh, dùng giọng con nít của mình ủy khuất nói.
" Baba muốn đuổi An An đi sao? "
Nói đi, anh làm sao đành lòng ôm hai đứa đi, nhưng mà anh cũng thèm vợ. . . mỗi lần như vậy thật ủy khuất.
" Vợ. . . " Vân Liêm bĩu môi ủy khuất nhìn Diệu cách anh một khoảng hai bé con.
Môi Diệu câu lên nhẹ giọng nói.
" Đợi vài ngày nữa sẽ về phòng bọn nhỏ thôi. " dứt câu cúi xuống nhìn An An và Ân Ân ngủ.
Cô làm sao không biết Vân Liêm ủy khuất cái gì, anh bị nghẹn đã gần một năm rồi cũng nên a, từ ngày anh biết cô có thai, ngoài đụng vú vú, lại ôm ôm rồi hôn hôn anh hoàn toàn an phận, đến tận bây giờ cũng vậy.
Cô cũng biết rõ, sau khi cô sinh xong, Vân Liêm cũng vì cô mà nhịn đến tận cô ở cử xong, bây giờ cũng đúng ba tháng rồi nhưng ngoài việc hôn hôn ôm ôm ra một chút da thịt của cô Vân Liêm cũng chưa có chạm vào, thì nói sao không thèm.
Vân Liêm nhìn Diệu một chút, cũng không nói gì cúi đầu nhìn hai đứa phá chuyện tốt của anh suốt thời gian qua.
Trong lòng anh thầm nghĩ, phải chuẩn bị một chuyến du lịch dài hạn của anh và cô mới được a, chứ cứ như hiện tại ngay cả muốn hôn cũng khó khăn như vậy.
Và thế là không lâu sau đó, bé Ân Ân tròn 6 tháng thì đưa về bên Nội, ngay cả An An cũng sang đấy, anh và cô đi du lịch.
Hai người ở cùng nhau bên nước R gần 2 tháng, đi đủ mọi nơi chụp rất nhiều bức hình và phòng the bù cũng gần trăm lần đi.
---
Dọc bãi biển bên đảo VT của nước R.
Vân Liêm và Diệu tay trong tay đi trên bãi biển ngắm hoàng hôn, khi đến ngay trung tâm của ánh mắt trời đang sắp lặn kia, thì Diệu và Vân Liêm dừng lại.
Vân Liêm ôm Diệu từ đằng sau, cằm anh tựa vào vai cô nhìn lên cảnh tượng hoàng hôn tươi đẹp trước mắt.
Diệu nắm lấy hai tay đang ôm lấy mình cũng nhìn hoàng hôn, môi cô khẽ câu lên nụ cười rạng rỡ của chiều ta.
Vân Liêm nhìn một lúc lâu, cắn nhẹ vai cô nói.
" Vợ ơi. "
" Ơi? "
" Chúng ta mãi như vậy một đời nha!? "
Môi Diệu khẽ câu lên xoay người lại đối diện với Vân Liêm, tay cô ôm lấy cổ anh, hôn lấy hôn để môi anh đáp.
" Một Đời, Một Kiếp, Một Người! "
" Một Đời, Một Kiếp, Một Người! "
Hai người nhìn nhau, trao nhau nụ hôn nồng nàn. . . Họ yêu nhau! Cả đời này, cả kiếp này họ chỉ cần nhau.
--------------------*---------------------
Hoàn Chính Văn và Hoàn Phiên Ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.