Chương 45: Sự Thật Năm Đó (2)
BooMew
23/08/2019
#BooMew
Hai cha con ôm nhau một lúc, thì Ba Diệu và Diệu Minh rời đi! Lúc rời đi có đưa lại số điện thoại mật của mấy vị trưởng lão gia tộc Sallena, Ba Diệu không quên dặn dò vài câu.
" Đây là số điện thoại mật của mấy vị trưởng lão, con gọi điện nhớ ăn nói cẩn thận nha! Với lại phải nghe thật kỹ những gì họ nói, biết đâu từ những manh mối li ti đó con lại có thể tìm thấy những cái lớn hơn, nhớ kỹ bảo vệ thật tốt chính mình! Con không nên ra ngoài một mình biết chưa? "
" Dạ con đã biết! Ba đi đường cẩn thận, rảnh qua chơi! " Diệu gật đầu lại nói tiếp.
Hai cha con tạm biệt nhau, cùng lúc đó Vân Liêm cũng từ siêu thị về trên tay xách không ít đồ.
Diệu vừa thấy Vân Liêm môi khẽ câu lên gọi.
" Chồng ơi! "
Vân Liêm từ xa nhìn thấy Diện, môi anh khẽ câu lên nói to.
" Vào trong nhà đi, ngoài này bụi! " Da của Diệu rất mẫn cảm, hay nổi ban đỏ, lúc đầu Vân Liêm cũng bó tay nhưng mỗi lần Diệu bị phát ban anh đều thấy nơi đó có quá nhiều bụi nên Diệu mới bị.
Diệu nghe lời, chạy vào nhà ngồi đợi. Một lúc sau Vân Liêm đi vào, Diệu chạy tới gọi.
" Liêm Liêm. . . " giọng nói ngọt ngào nũng nịu, khiến trái tim Vân Liêm lung lay muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Vân Liêm trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết khẽ hỏi.
" Vợ và Ba nói chuyện xong rồi sao? "
Diệu gật đầu một cái lại nói.
" Để em gọi cho trưởng lão xong, sẽ kể Liêm Liêm nghe một chuyện! Có lẽ nói chính xác là Liêm Liêm suy đoán rất đúng, mặc khác bạn Liêm Liêm cực giỏi nha! "
Vân Liêm khẽ nhíu mày, khen anh thì thôi tại sao còn khen bạn anh nữa.
Như nhìn ra tính ghen tuông linh tinh của chồng, Diệu khẽ câu môi lên, bắt lấy tay của Vân Liêm nói.
" Vẫn là chồng giỏi giỏi giỏi nhất luôn! "
Lúc này Vân Liêm mới thu lại khí lạnh, môi anh khẽ câu lên xoa đầu vật nhỏ.
Hai người giúp nhau làm xong bữa sáng, lại dọn dẹp nhẹ căn nhà.
Diệu mới nói.
" Em gọi cho trưởng lão một chút! "
Vân Liêm gật đầu định đi lên lầu, thì bàn tay Diệu nắm lại giữ chặt, mày Diệu nhíu lại nói.
" Ở đây! Anh không phải người ngoài. "
Vân Liêm trong lòng tuy vui sướng nhưng anh thấy không tự nhiên dù sao anh và Diệu vẫn chưa chính thức ra mắt nên sợ không tiện nhưng lại nhìn ánh mắt sắc bén của Diệu, Vân Liêm đành ngồi xuống bên cạnh.
Diệu nhấn vào số Ba Diệu đưa gọi, không bao lâu đã có người nghe máy.
" Alo. "
" Ngài là trưởng lão? Phải không? "
" Phải! Con là...là Diệu.... Có đúng không? "
" Dạ đúng! "
" Haha cuối cùng con đã lớn hahah! " giọng nói của vị trưởng lão này không kiềm được run rẩy vui sướng.
Diệu bình tĩnh hơn ai hết khẽ nói.
" Ngài có tiện kể lại mọi chuyện cho con nghe không? "
" Được! " ông hít sâu một hơi lại kể.
" Năm xx, chúng ta bắt gặp sự khác lạ của gia chủ. . .
Hôm nay là đại hội của gia tộc Sallena.
Gia chủ hiện tại Adam Sallena ( Ông ngoại ruột của Diệu) hai mày nhíu chặt, cái gì cũng không nói.
Các vị trưởng lão thấy lại.
Đại trưởng lão hỏi.
" Cậu bị làm sao vậy? "
Gia chủ khẽ lắc đầu không nói gì, như thề đang sợ hãi điều gì đó! Nhưng bổng nhiên ông lại nói.
" Giúp ta bảo vệ thật tốt con gái và con trai ta, cả hai đứa cháu tương lai của ta nữa! "
Ai cũng không hiểu gì, nhưng Adam Sallena khi đó gương mặt hốc hác có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rất khinh khủng. Nhưng là các trưởng lão chỉ nhìn theo bóng lưng của Adam Sallena mà không hỏi hay làm gì! Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là phải bảo vệ được gia đình gia chủ.
Mãi đến một hôm gia chủ tự dưng đưa về hai đứa bé, ai cũng bất ngờ nhưng là họ không dám nói gì ngoài việc chúc mừng, chỉ là Adam Sallena ngày một lạ, tiền tụy hơn trước rất nhiều.
Đến hơn mấy năm sau, bọn trưởng lão mới biết gia chủ hiện tại là giả vì dù có giả giống cách mấy thì có những thứ vĩnh viễn không giống được.
Gia chủ trước kia, thương các chi thứ luôn đều nhau nhưng bây giờ lại phân chia quá rành mạch.
Ngày kia, vị phu nhân vợ của tam trưởng lão vô tình tìm được bức thư máu dưới chậu hoa gần phòng bà, có lẽ Adam thật gấp rút nên mới nhanh chóng viết ra vỏn vẹn.
" Cẩn thận! Tuyệt đối đừng để hắn hại Diệu. "
Ngoài mấy vị trưởng lão ra thì không ai biết được Adam Sallena đã sớm đưa con dấu cho con gái ông, nên con dấu rất an toàn. Adam Sallena giả hoàn toàn không biết vệ còn dấu.
" Nói chính xác, Adam giả đã thâu tóm công ty trước khi Adam thật mất tích, có lẽ Adam thật bị Adam giả tính kế gì đó! Chuyện này chúng ta không biết. Nhưng chúng ta chắc chắn Adam thật trước lúc gia đình con bị hủy hoại.
Mẹ con bị ông ta tính kế là lúc mẹ con đã nghi ngờ thân phận ông ta, còn gia chủ phu nhân ( Bà ngoại Diệu ) từ lúc con biến mất không bao lâu bà ấy cũng biến mất. Nhưng lạ một cái á. . . tại sao ông ta vẫn chưa biết tới con dấu. . . lại không đi tìm. "
Diệu nghe xong., mày cô nhíu chặt lại.
Hai cha con ôm nhau một lúc, thì Ba Diệu và Diệu Minh rời đi! Lúc rời đi có đưa lại số điện thoại mật của mấy vị trưởng lão gia tộc Sallena, Ba Diệu không quên dặn dò vài câu.
" Đây là số điện thoại mật của mấy vị trưởng lão, con gọi điện nhớ ăn nói cẩn thận nha! Với lại phải nghe thật kỹ những gì họ nói, biết đâu từ những manh mối li ti đó con lại có thể tìm thấy những cái lớn hơn, nhớ kỹ bảo vệ thật tốt chính mình! Con không nên ra ngoài một mình biết chưa? "
" Dạ con đã biết! Ba đi đường cẩn thận, rảnh qua chơi! " Diệu gật đầu lại nói tiếp.
Hai cha con tạm biệt nhau, cùng lúc đó Vân Liêm cũng từ siêu thị về trên tay xách không ít đồ.
Diệu vừa thấy Vân Liêm môi khẽ câu lên gọi.
" Chồng ơi! "
Vân Liêm từ xa nhìn thấy Diện, môi anh khẽ câu lên nói to.
" Vào trong nhà đi, ngoài này bụi! " Da của Diệu rất mẫn cảm, hay nổi ban đỏ, lúc đầu Vân Liêm cũng bó tay nhưng mỗi lần Diệu bị phát ban anh đều thấy nơi đó có quá nhiều bụi nên Diệu mới bị.
Diệu nghe lời, chạy vào nhà ngồi đợi. Một lúc sau Vân Liêm đi vào, Diệu chạy tới gọi.
" Liêm Liêm. . . " giọng nói ngọt ngào nũng nịu, khiến trái tim Vân Liêm lung lay muốn nhảy ra ngoài.
Ánh mắt Vân Liêm trở nên nhu hòa hơn bao giờ hết khẽ hỏi.
" Vợ và Ba nói chuyện xong rồi sao? "
Diệu gật đầu một cái lại nói.
" Để em gọi cho trưởng lão xong, sẽ kể Liêm Liêm nghe một chuyện! Có lẽ nói chính xác là Liêm Liêm suy đoán rất đúng, mặc khác bạn Liêm Liêm cực giỏi nha! "
Vân Liêm khẽ nhíu mày, khen anh thì thôi tại sao còn khen bạn anh nữa.
Như nhìn ra tính ghen tuông linh tinh của chồng, Diệu khẽ câu môi lên, bắt lấy tay của Vân Liêm nói.
" Vẫn là chồng giỏi giỏi giỏi nhất luôn! "
Lúc này Vân Liêm mới thu lại khí lạnh, môi anh khẽ câu lên xoa đầu vật nhỏ.
Hai người giúp nhau làm xong bữa sáng, lại dọn dẹp nhẹ căn nhà.
Diệu mới nói.
" Em gọi cho trưởng lão một chút! "
Vân Liêm gật đầu định đi lên lầu, thì bàn tay Diệu nắm lại giữ chặt, mày Diệu nhíu lại nói.
" Ở đây! Anh không phải người ngoài. "
Vân Liêm trong lòng tuy vui sướng nhưng anh thấy không tự nhiên dù sao anh và Diệu vẫn chưa chính thức ra mắt nên sợ không tiện nhưng lại nhìn ánh mắt sắc bén của Diệu, Vân Liêm đành ngồi xuống bên cạnh.
Diệu nhấn vào số Ba Diệu đưa gọi, không bao lâu đã có người nghe máy.
" Alo. "
" Ngài là trưởng lão? Phải không? "
" Phải! Con là...là Diệu.... Có đúng không? "
" Dạ đúng! "
" Haha cuối cùng con đã lớn hahah! " giọng nói của vị trưởng lão này không kiềm được run rẩy vui sướng.
Diệu bình tĩnh hơn ai hết khẽ nói.
" Ngài có tiện kể lại mọi chuyện cho con nghe không? "
" Được! " ông hít sâu một hơi lại kể.
" Năm xx, chúng ta bắt gặp sự khác lạ của gia chủ. . .
Hôm nay là đại hội của gia tộc Sallena.
Gia chủ hiện tại Adam Sallena ( Ông ngoại ruột của Diệu) hai mày nhíu chặt, cái gì cũng không nói.
Các vị trưởng lão thấy lại.
Đại trưởng lão hỏi.
" Cậu bị làm sao vậy? "
Gia chủ khẽ lắc đầu không nói gì, như thề đang sợ hãi điều gì đó! Nhưng bổng nhiên ông lại nói.
" Giúp ta bảo vệ thật tốt con gái và con trai ta, cả hai đứa cháu tương lai của ta nữa! "
Ai cũng không hiểu gì, nhưng Adam Sallena khi đó gương mặt hốc hác có vẻ đã xảy ra chuyện gì đó rất khinh khủng. Nhưng là các trưởng lão chỉ nhìn theo bóng lưng của Adam Sallena mà không hỏi hay làm gì! Nhiệm vụ hiện tại của bọn họ là phải bảo vệ được gia đình gia chủ.
Mãi đến một hôm gia chủ tự dưng đưa về hai đứa bé, ai cũng bất ngờ nhưng là họ không dám nói gì ngoài việc chúc mừng, chỉ là Adam Sallena ngày một lạ, tiền tụy hơn trước rất nhiều.
Đến hơn mấy năm sau, bọn trưởng lão mới biết gia chủ hiện tại là giả vì dù có giả giống cách mấy thì có những thứ vĩnh viễn không giống được.
Gia chủ trước kia, thương các chi thứ luôn đều nhau nhưng bây giờ lại phân chia quá rành mạch.
Ngày kia, vị phu nhân vợ của tam trưởng lão vô tình tìm được bức thư máu dưới chậu hoa gần phòng bà, có lẽ Adam thật gấp rút nên mới nhanh chóng viết ra vỏn vẹn.
" Cẩn thận! Tuyệt đối đừng để hắn hại Diệu. "
Ngoài mấy vị trưởng lão ra thì không ai biết được Adam Sallena đã sớm đưa con dấu cho con gái ông, nên con dấu rất an toàn. Adam Sallena giả hoàn toàn không biết vệ còn dấu.
" Nói chính xác, Adam giả đã thâu tóm công ty trước khi Adam thật mất tích, có lẽ Adam thật bị Adam giả tính kế gì đó! Chuyện này chúng ta không biết. Nhưng chúng ta chắc chắn Adam thật trước lúc gia đình con bị hủy hoại.
Mẹ con bị ông ta tính kế là lúc mẹ con đã nghi ngờ thân phận ông ta, còn gia chủ phu nhân ( Bà ngoại Diệu ) từ lúc con biến mất không bao lâu bà ấy cũng biến mất. Nhưng lạ một cái á. . . tại sao ông ta vẫn chưa biết tới con dấu. . . lại không đi tìm. "
Diệu nghe xong., mày cô nhíu chặt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.