Chương 1: Tình Một Đêm
BooMew
12/08/2019
Tại nhà hàng Mikey Lee, một đám nhân viên
khoảng chừng 20 người ở độ tuổi chừng 18 đến 25 tuổi đang đợi nhau.
Trong 20 người đấy, có một cô gái dáng người mảnh mai cao, cao gần 1m7,
mặt mày có vẻ tái nhợt vẫn đứng đó.
Một cô gái khác, đứng bên cạnh thấy vẻ mặt bạn mình như vậy lo lắng hỏi: " Cậu không sao chứ Diệu ? "
Cô gái mảnh mai đó chính là Diệu, vốn đang cúi đầu nghe bạn thân hỏi ngẩng đầu nhưng. . . Chưa trả lời được mặt mày đã tối xẩm. Cô ấy xỉu, cô gái bên cạnh kinh hô một tiếng vội đỡ, những người xung quanh thấy vội giúp đưa Diệu đi bệnh viện.
Diệu vốn đang nằm yên bổng mí mắt giật giật, hiển nhiên là sắp tỉnh. Đập vào mắt Diệu là căn phòng trắng xoá nhìn kỹ thì nhận ra đây là Bệnh Viên. Diệu đang thầm nghĩ: " Không lẽ mình bệnh Nan Y sao? Cứ xỉu lại ở trong bệnh viện, vốn định kiếm thêm tiền mua quà sinh nhật xịn xịn tý tặng Mẹ ai dè ..." Chưa nghĩ xong cửa vốn đóng chặt mở ra. ( em giả nghèo riết quen :v )
Người mở cửa không ai khác là Bạn Thân của Diệu, LyDa. LyDa là người nước ngoài, vô tình gặp Diệu lúc đang trong Nhà hàng bạn trai cô ấy cũng là nhà hàng Diệu đang làm Mikey Lee. Hai người gặp nhau lần đầu nói chuyện vài câu liền thân nhau, khi đó Diệu không biết LyDa là bạn gái của ông chủ mình nên rất nhiệt tình đối xử, nhưng khi biết Diệu vốn ít nói giờ lại ít nói hơn. LyDa tốn biết bao công sức mới được Diệu tha thứ vì dối gạt.
LyDa mặt hầm hực đi vào, ngồi xuống bên ghế salon phòng bệnh nhìn chầm chầm Diệu. Diệu bị nhìn đến không chịu được nữa, mở miệng hỏi : " Mặt tôi dính gì sao? Cậu nhìn lắm thế? " Suy nghĩ hồi lâu lại nói: " Tôi bệnh Nan Y đúng không? Cứ nói đi Tôi chịu được bất quá chết sớm thôi không sao " nói xong cười hì hì nhìn mà muốn phát sầu haizzz
LyDa nghe xong, trợn mắt nhìn người đang nói mình bệnh Nan Y mà cười đến vui vẻ như vậy. Thầm nghĩ:
" Chết không sợ, có con chắc cũng không sợ nhỉ? Nhưng đứa bé là con của ai ? " LyDa cứ im lặng hồi lâu mới mở miệng hỏi.
" Diệu, nói thật với Tôi. Cậu có bạn trai đúng không? Khi nào? Sao không nói tôi biết? " Nhíu nhíu mày nhìn Diệu cứ như nhìn xem ruột cuộc Ai thu phục được Diệu xưa nay không mở lòng lại chứng sạch sẽ như vậy.
Diệu đang uống nước, nghe LyDa hỏi sặc tới đỏ mặt. LyDa vội chạy tới vỗ vỗ lưng Diệu trách móc.
" Uống nước thôi cũng sặc như vậy!? "
Diệu nhìn chầm chầm LyDa hồi lâu trả lời.
" Cậu điên à? Tôi mà có bạn trai người đầu tiên biết chính là cậu!? Nói hưu nói vượn gì không biết! " Diệu rất giận vì LyDa hiển nhiên nghi ngờ mình nói dối, phải biết rằng hai đứa quen biết nhau đã 3 năm tính từ lúc LyDa mới về nước tới bây giờ. Có khi nào nói dối nhau chuyện gì đâu mà bây giờ nói vậy.
LyDa trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi.
" Nếu không có Bạn Trai, thế xét nghiệm CÓ THAI kia là sao ? " Cô giận giận Diệu lắm đến nước này còn dối Cô, nếu hôm nay không phát hiện cái thai này hiển nhiên Cô vẫn không biết gì rồi.
Diệu vốn đang giận, khi nghe LyDa nói mắt dạy ra rõ ràng lấp ba lấp bấp hỏi.
" Tôi... Tôi có... Thai ai ai thật? " Diệu nghe cứ như sét đánh ngang tay, mồ hồi mơ hồ chảy ra rất nhiều.
LyDa nghiêm túc nói.
" Thật " suy nghĩ cái gì đó bổng há hóc mồm nói.
" Cậu không ... Không biết ? " Cô nhìn bạn thân chơi bấy lâu hiển nhiên nhận ra điều gì đó.
Diệu nhìn LyDa " Ừm " nghe cứ như đang bước trên đóng lửa âm thanh nho nhỏ như không còn hơi nào để nói. Cứ như nhớ ra điều gì đó Diệu lại hỏi: " giấy xét nghiệm đâu? Baby mấy tháng rồi ?" Cô nhìn LyDa đợi lấy giấy xét nghiệm xem thật kỹ nhưng đợi hoài không thấy.
"Giấy xét nghiệm của Cậu bên Mikey đó! " LyDa nhìn bạn mình thương yêu biết chừng nào giờ sắp làm Mẹ thật uổng cái gương mặt xinh đẹp này, chưa khoe khoan bao lâu lại có thai. LyDa nói tiếp.
" Baby của cậu gần 2 tháng rồi, bác sĩ bảo do cậu làm việc quá nhiều nên mệt mỏi mới xỉu, bác sĩ còn nói sao này phải cẩn thận hơn không được vận động mạnh, không được ăn đồ tính hàn còn phải thường xuyên đi bộ ....v.v.v " cô nói đến Diệu phải nhíu mày nói.
" Thôi, im đi tôi sẽ tìm hiểu sao nói nhiều đau đầu quá. Cậu đi ra ngoài đi hừ.." âm thanh tỏ vẻ giận dữ hẳn ra.
LyDa im bặt, kinh ngạc nhìn Diệu vài lần thầm nghĩ: " Bà bàu cái kỉnh nên làm gì đây? "
Nhưng không nói tiếp sợ Diệu giận thật thì khổ. LyDa bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình nhưng rồi vẫn hỏi.
" Ba đứa bé là ai? " Cô nói giọng điệu rất tự nhiên, không mang một tia giễu cợt nào cả, kiểu như thời đại giờ Ăn Cơm Trước Kẻng chẳng sao cả có năng lực nuôi con thì được rồi. Huống chi bạn cô, Diệu, đâu đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn cứ như nghèo khổ chứ thật ra gia đình đứng trong top 10 giàu của nước đó, không chỉ thế Diệu dù không dựa vào gia đình vẫn có tiền bởi cô nấu ăn cực ngon, Mikey là một trong những người khó tính chọn đầu bếp thế mà chọn ngay Diệu khen không ngớt.
Diệu bĩu môi.
" Tôi không biết " cô nhìn đông nhìn tây sợ LyDa đánh cô thật nên tránh né ánh mặt của LyDa.
Hết chuyện bất ngờ này tới chuyện bất ngờ khác, LyDa hết hiểu nổi Diệu quát lớn.
" Cậu... Cậu ngủ cùng Ai cũng không biết! Bây giờ mang thai tính làm sao? Cậu...cậu mà không thành thật với tôi tôi không chơi với cậu nữa! " Giọng cô vốn nhỏ bây giờ lớn đến cả người đang ung dung bên ngoài phòng bấm điện thoại chơi game cũng giật mình, Mikey thầm nghĩ: " Diệu hôm nay khổ thật rồi " LyDa rất ít mất bình tĩnh nhưng khi nghe bạn mình nói không biết ba đứa bé cô rất giận nên mới như vậy. Cô cũng chỉ lo cho người bạn này của cô thôi, ở bên 3 năm vốn rất hiểu Diệu, bây giờ xảy ra chuyện Cô đương nhiên rất lo rồi! Nói gì thì nói mẹ đơn thân rất khổ dù nhà Diệu giàu có nhưng với tính của Diệu chắc chắn họ sẽ không biết gì.
Diệu thấy bạn mình vì mình mà rưng rưng, không kiềm lòng được mà trái tim vốn lạnh lẽo ấm áp được mấy phần bèn kể hết với bạn chuyện đã xảy ra: " Tình một đêm" vốn là người ít nói nhưng khi nói với LyDa, Diệu không keo kiệt mà nói ít chỉ có nhiều hơn thôi.
" Chuyện xảy ra lúc hơn 1tháng trước cửa hàng Chồng cậu mở party tại Bar xxx đường xxx đó nhớ không? " Diệu nhìn LyDa hồi lâu mới nói tiếp, cũng không đợi LyDa nhớ hay không vì vốn này đó Cả hai đều sai bí tỉ nên khó mà nhớ.
"Hôm đó kỷ niệm cậu và chồng cậu quen nhau và nhà hàng đạt danh thu hơn 2tỷ trong năm nên mở tiệc dãi nhân viên đó, hôm đó Tôi say cậu cũng say, tôi cũng không nhớ rõ chỉ nhớ trên đường đi toilet về tôi và một người đàn ông hôn nhau thắm thiết rồi ... Rồi xảy ra chuyện gì cậu cũng biết đó. Sáng tôi dậy tôi quên hết mọi chuyện còn cả người đó cũng không nhớ mặt, chỉ khi định đi tắm, chân tôi bũn rủn run run cả ..cả đau ở nơi ... Nơi ấy tớ mới nhớ chuyện tối đó cùng người nọ lăn qua lăn lại vài hiệp. Rồi thấy bên cạnh không bóng người, tôi biết người nọ đi rồi, anh ta để lại tiền hơn 10tr chắc nghĩ tôi là gái."
Nói đến đây mắt rưng rưng, nói không nghĩ tới là nói dối, không bận tâm là nói dối, lần đầu tiên ngủ với trai bị xem là gái bao không đau lòng mới lạ. Cô hít hít mũi rồi nói tiếp.
" Tôi không ngu, cho tiền thì lấy thôi, tắm rửa xong xuống trả phòng người nọ cũng đã tính tiền, nên tôi về lại phòng trọ ngủ một giấc tới mai đi làm lại. Vốn quên chuyện này rồi chỉ là không nghĩ tới lăn một lần liền trúng thưởng haha. " cô cười cười như cho qua.
" bất quá có thì nuôi thôi không sao, không phải còn cậu à" Diệu nói xong nhìn LyDa với ánh mắt mong chờ.
LyDa giận thì có nhưng khi nghe bạn kể đau lòng biết bao nhiêu, cô ôm Diệu vỗ về Diệu, cô biết Diệu không quên mà là cố quên. Bây giờ có của nợ lại càng nhớ kỹ. Cứ như được dỗ được an toàn Diệu lã chã chạy nước mắt khóc đến hai mắt sưng vù ngủ thiếp đi, LyDa mới ra khỏi phòng.
Mikey ở ngoài nên nghe rõ hết vốn phòng không đóng cửa để khe hở, nên anh ta bên ngoài biết cũng hiểu rõ. Nhìn vợ mình mặt không biểu hiện gì nhưng Anh biết, LyDa rất đau lòng vì nếu hôm đó không chuốc say Diệu thì không xảy ra chuyện gì. Anh đứng dậy nhìn vợ, rồi ôm cô vỗ về miệng không quên an ủi.
" Không sao đâu có Anh và Em đây, Diệu sẽ nhanh ổn thôi, chúng ta giúp Diệu nuôi bé con được mà."
LyDa được bổng khóc thành tiếng, nếu không tại cô ép Diệu nhậu, say xỉn lại không quan tâm Diệu mà mình cũng say thì sẽ không như vậy. Cứ nghĩ tới cảnh Diệu ngủ dậy nhìn dấu vết trên người, lại nhìn tờ tiền trên bàn lại đau lòng biết bao nhiêu. Diệu luôn nói sao này có bạn trai hay chồng sẽ cho nó sự trong trắng của mình để nó biết Cô giữ gìn nó cho họ như thế nào, vậy mà... Cô khóc nức nở hồi lâu mới nín, tự nhủ sẽ không ăn hiếp Diệu càng không để tên tra nam kia sống ổn.
Mikey nhìn vợ mình, Anh biết tên kia nếu bị tìm ra chắc chắn bị thương tổn không ít đau, thầm cầu nguyện cho hắn còn đủ sức để sống hoặc hắn biết chịu trách nhiệm còn không ... Haizz không dám nghĩ tới nữa.
Bên căn phòng rộng kia, có một người đàn ông, nét mặt tinh tế có đủ góc cạnh của một mỹ nam hiện giờ. Dáng người cao hơn 1m9 nhìn đâu cũng đẹp nhìn đâu cũng quyến rũ, đang chăm chú viết viết ký ký đống văn kiện trên đó bỗng ngước mặt lên nhìn xa xâm nơi đâu đó bên ngoài cửa sổ.
Anh nhớ rất rõ khoảng một tháng trước khi cãi vả với Bố về việc đi xem mặt, Anh đến bar của bạn uống thật nhiều thật nhiều đến say bí tỉ rồi Anh ... Vốn định quên đi cô gái kiều mị gọi Anh là Chồng, Chồng ơi kia nhưng mãi không quên được. Khi Anh chạm vào cô ấy, anh không chán ghét, ngược lại ham muốn rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh cũng bất ngờ, nhưng khi tiến vào anh thật sự rất hối hận vì không nghĩ đây là lần đầu của cô, cũng không nghĩ người ôm cổ anh hôn môi anh thế kia gọi anh là Chồng lại là lần đầu tiên. Vốn muốn chính mình đợi cô thức dậy nói chuyện rõ ràng, nhưng có công việc đột xuất, nên anh rời đi để lại tiền lẫn số phone thế mà hơn một tháng anh có tìm kiếm và chờ đợi thế mà không thấy tâm hơi đâu.
Mấy hôm nay, tâm trạng anh xao xuyến hẳn ra. Không biết làm sao nhưng như có cái gì đó buộc vào tim mình làm mình muốn chạm vào, nơi đó ấm áp làm anh cũng khó nghĩ tới. Nhưng có muốn biết là gì anh cũng không rõ đó là gì, càng ngày anh càng rõ ràng sự tồn tại của nó nhưng anh không tìm ra. Anh nào đâu biết thứ làm anh ấm áp kia là mạch đập liên thông giữa anh và đứa bé, sự tồn tại của nó càng chắc chắn nên bây giờ anh mới thấy như vậy, chuyện này về sau mới nói rõ.
Đang nhìn xa xăm suy nghĩ vớ vẩn, điện thoại Anh reo, anh nhíu nhíu mày nhìn vào thấy rõ Mikey call anh mới dãn ra chút ít. Anh nhấn đồng ý rồi nghe cũng không nói tiếng nào, bên kia hiển nhiên sớm biết tính Ông Bạn mình nên cũng không giận gì mà mở miệng trước: " Hey bạn hiền, hôm nay tụ tập tại quán Gin nha, tôi đã gọi cho 3 ông kia rồi nên ông nhớ đi nha"
Anh định đang từ chối nhưng chưa kịp nói đã bị Mikey chặn nói tiếp: " Không được từ chối, hôm nay tôi rất đau đầu đây cần được tâm sự gấp" . Mikey nói mà chẳng biết xấu hổ tý nào, bản thân là người phi độc thân thế mà nói cần được tâm sự ai tin, nhưng Anh vốn trọng bạn cũng không kiếm được lý do từ chối nên nói với giọng vốn trầm thấp của mình kèm thêm tý lạnh nhạt không quan tâm ai " Được"
Tại quán Bar xxx 4 người vốn bận bộn nhiều việc thế mà tụ tập đủ nhưng còn thiếu một người, đang định gọi thúc giục thì người nọ xuất hiện.
Bốn người này, là 4 trong nhưng nhà giàu gia thế từ mấy đời ăn không hết, tài sản ngàn tỷ dollar. Mikey tên thật là Trần Hưng, du học hơn 4 năm về mặt mài sáng sủa nhưng vẫn không khác xưa mấy là tính tình nghịch ngợm, gia đình là một trong đại gia thế, vốn thời ông bà xưa là làm quán ăn sao này từ từ rộng rãi ra hàng thế kỹ tới giờ. Nên nhắc tới nhà Trần Thị ai cũng biết hơn 1000 chuỗi nhà hàng trong và ngoài nước nổi tiếng là của họ. Ngồi bên cạnh Mikey là Sở Triết, là người thích nói, lại dẻo miệng nhưng cái nghề không đi đôi với cái miệng mà, anh ta là Bác Sĩ danh môn dọng tộc, nhắc tới Sở Thị ai không biết Sợ Thị hơn 5 đời nghề y là quá thiếu kiến thức. Bên trái Mikey là cậu trai trẻ tài hoa hơn người, nhìn thì không ra dáng gì là tài hoa nhưng mỗi lần cầm bút mực hay có vẻ thì để mua được giá không rẻ như tưởng tượng nha, gia đình cậu vốn là họa sĩ , nên cứ thế truyền mãi đến đời cậu,càng ngày càng hưng thịnh. Người cuối cùng trong bốn người là Gin chủ quán Bar nổi tiếng nhất nhì Thành Phố, Gin vốn sản xuất rượu nên trong quan Bar thượng lưu mới vào nổi vì mỗi chai rượu đáng giá hơn vài triệu cả chục triệu đủ cho dân thường sống hơn mười năm không chừng, do thích náo nhiệt nên mở quán giải khát cho bạn bè.
Bốn người đang nói chuyện này kia đợi một người, đợi mãi định gọi thì người nọ xuất hiện. Thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người kể cả bốn người không xem ai ra gì cũng âm thầm mắng câu " Yêu Nghiệt " .
Người vừa vào tên là TRÁC VÂN LIÊM, gương mặt tinh sảo, góc cạnh trơn tru đẹp đẽ, nhìn cứ như thiên thần nhưng tính tình cực lạnh nhạt và cổ quái. Anh là người ít nói nhất trong năm người cũng là người vô tâm vô tình nhất. Nhắc tới Trác Vân Liêm ai cũng vừa kính vừa sợ, năm nay 31 tuổi, người đàn ông độc thân hoàng kim. Tổng Giám Đốc công ty Trác Thị, là đại đại gia thế vọng tộc, hơn cái gia thế khác vì đây là do Gia Đình tổ tiên họ hơn 10 đời kinh doanh giàu sang sài cả đời, không vài đời cũng không hết. Nên ai cũng muốn gả vào, tuy gia đình không thích ép con cái chuyện hôn sự, nhưng Vân Liêm lại là người đầu tiên bị bắt xem mắt cũng vì lý do thích sạch sẽ của Anh mà khiến gia đình không khỏi lo âu thẩm chí họ còn nghĩ Vân Liêm thích cùng giới nhưng rốt cuộc ra sao chỉ Anh rõ nhất. Cũng đúng Anh mà là Gay, Anh đã không cùng chị Diệu kia âu âu yếm yếm lăn đến người ta bũn rủn mới thôi đâu haha.
Một cô gái khác, đứng bên cạnh thấy vẻ mặt bạn mình như vậy lo lắng hỏi: " Cậu không sao chứ Diệu ? "
Cô gái mảnh mai đó chính là Diệu, vốn đang cúi đầu nghe bạn thân hỏi ngẩng đầu nhưng. . . Chưa trả lời được mặt mày đã tối xẩm. Cô ấy xỉu, cô gái bên cạnh kinh hô một tiếng vội đỡ, những người xung quanh thấy vội giúp đưa Diệu đi bệnh viện.
Diệu vốn đang nằm yên bổng mí mắt giật giật, hiển nhiên là sắp tỉnh. Đập vào mắt Diệu là căn phòng trắng xoá nhìn kỹ thì nhận ra đây là Bệnh Viên. Diệu đang thầm nghĩ: " Không lẽ mình bệnh Nan Y sao? Cứ xỉu lại ở trong bệnh viện, vốn định kiếm thêm tiền mua quà sinh nhật xịn xịn tý tặng Mẹ ai dè ..." Chưa nghĩ xong cửa vốn đóng chặt mở ra. ( em giả nghèo riết quen :v )
Người mở cửa không ai khác là Bạn Thân của Diệu, LyDa. LyDa là người nước ngoài, vô tình gặp Diệu lúc đang trong Nhà hàng bạn trai cô ấy cũng là nhà hàng Diệu đang làm Mikey Lee. Hai người gặp nhau lần đầu nói chuyện vài câu liền thân nhau, khi đó Diệu không biết LyDa là bạn gái của ông chủ mình nên rất nhiệt tình đối xử, nhưng khi biết Diệu vốn ít nói giờ lại ít nói hơn. LyDa tốn biết bao công sức mới được Diệu tha thứ vì dối gạt.
LyDa mặt hầm hực đi vào, ngồi xuống bên ghế salon phòng bệnh nhìn chầm chầm Diệu. Diệu bị nhìn đến không chịu được nữa, mở miệng hỏi : " Mặt tôi dính gì sao? Cậu nhìn lắm thế? " Suy nghĩ hồi lâu lại nói: " Tôi bệnh Nan Y đúng không? Cứ nói đi Tôi chịu được bất quá chết sớm thôi không sao " nói xong cười hì hì nhìn mà muốn phát sầu haizzz
LyDa nghe xong, trợn mắt nhìn người đang nói mình bệnh Nan Y mà cười đến vui vẻ như vậy. Thầm nghĩ:
" Chết không sợ, có con chắc cũng không sợ nhỉ? Nhưng đứa bé là con của ai ? " LyDa cứ im lặng hồi lâu mới mở miệng hỏi.
" Diệu, nói thật với Tôi. Cậu có bạn trai đúng không? Khi nào? Sao không nói tôi biết? " Nhíu nhíu mày nhìn Diệu cứ như nhìn xem ruột cuộc Ai thu phục được Diệu xưa nay không mở lòng lại chứng sạch sẽ như vậy.
Diệu đang uống nước, nghe LyDa hỏi sặc tới đỏ mặt. LyDa vội chạy tới vỗ vỗ lưng Diệu trách móc.
" Uống nước thôi cũng sặc như vậy!? "
Diệu nhìn chầm chầm LyDa hồi lâu trả lời.
" Cậu điên à? Tôi mà có bạn trai người đầu tiên biết chính là cậu!? Nói hưu nói vượn gì không biết! " Diệu rất giận vì LyDa hiển nhiên nghi ngờ mình nói dối, phải biết rằng hai đứa quen biết nhau đã 3 năm tính từ lúc LyDa mới về nước tới bây giờ. Có khi nào nói dối nhau chuyện gì đâu mà bây giờ nói vậy.
LyDa trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhíu nhíu mày hỏi.
" Nếu không có Bạn Trai, thế xét nghiệm CÓ THAI kia là sao ? " Cô giận giận Diệu lắm đến nước này còn dối Cô, nếu hôm nay không phát hiện cái thai này hiển nhiên Cô vẫn không biết gì rồi.
Diệu vốn đang giận, khi nghe LyDa nói mắt dạy ra rõ ràng lấp ba lấp bấp hỏi.
" Tôi... Tôi có... Thai ai ai thật? " Diệu nghe cứ như sét đánh ngang tay, mồ hồi mơ hồ chảy ra rất nhiều.
LyDa nghiêm túc nói.
" Thật " suy nghĩ cái gì đó bổng há hóc mồm nói.
" Cậu không ... Không biết ? " Cô nhìn bạn thân chơi bấy lâu hiển nhiên nhận ra điều gì đó.
Diệu nhìn LyDa " Ừm " nghe cứ như đang bước trên đóng lửa âm thanh nho nhỏ như không còn hơi nào để nói. Cứ như nhớ ra điều gì đó Diệu lại hỏi: " giấy xét nghiệm đâu? Baby mấy tháng rồi ?" Cô nhìn LyDa đợi lấy giấy xét nghiệm xem thật kỹ nhưng đợi hoài không thấy.
"Giấy xét nghiệm của Cậu bên Mikey đó! " LyDa nhìn bạn mình thương yêu biết chừng nào giờ sắp làm Mẹ thật uổng cái gương mặt xinh đẹp này, chưa khoe khoan bao lâu lại có thai. LyDa nói tiếp.
" Baby của cậu gần 2 tháng rồi, bác sĩ bảo do cậu làm việc quá nhiều nên mệt mỏi mới xỉu, bác sĩ còn nói sao này phải cẩn thận hơn không được vận động mạnh, không được ăn đồ tính hàn còn phải thường xuyên đi bộ ....v.v.v " cô nói đến Diệu phải nhíu mày nói.
" Thôi, im đi tôi sẽ tìm hiểu sao nói nhiều đau đầu quá. Cậu đi ra ngoài đi hừ.." âm thanh tỏ vẻ giận dữ hẳn ra.
LyDa im bặt, kinh ngạc nhìn Diệu vài lần thầm nghĩ: " Bà bàu cái kỉnh nên làm gì đây? "
Nhưng không nói tiếp sợ Diệu giận thật thì khổ. LyDa bĩu môi tỏ vẻ không đồng tình nhưng rồi vẫn hỏi.
" Ba đứa bé là ai? " Cô nói giọng điệu rất tự nhiên, không mang một tia giễu cợt nào cả, kiểu như thời đại giờ Ăn Cơm Trước Kẻng chẳng sao cả có năng lực nuôi con thì được rồi. Huống chi bạn cô, Diệu, đâu đơn giản như vẻ bề ngoài nhìn cứ như nghèo khổ chứ thật ra gia đình đứng trong top 10 giàu của nước đó, không chỉ thế Diệu dù không dựa vào gia đình vẫn có tiền bởi cô nấu ăn cực ngon, Mikey là một trong những người khó tính chọn đầu bếp thế mà chọn ngay Diệu khen không ngớt.
Diệu bĩu môi.
" Tôi không biết " cô nhìn đông nhìn tây sợ LyDa đánh cô thật nên tránh né ánh mặt của LyDa.
Hết chuyện bất ngờ này tới chuyện bất ngờ khác, LyDa hết hiểu nổi Diệu quát lớn.
" Cậu... Cậu ngủ cùng Ai cũng không biết! Bây giờ mang thai tính làm sao? Cậu...cậu mà không thành thật với tôi tôi không chơi với cậu nữa! " Giọng cô vốn nhỏ bây giờ lớn đến cả người đang ung dung bên ngoài phòng bấm điện thoại chơi game cũng giật mình, Mikey thầm nghĩ: " Diệu hôm nay khổ thật rồi " LyDa rất ít mất bình tĩnh nhưng khi nghe bạn mình nói không biết ba đứa bé cô rất giận nên mới như vậy. Cô cũng chỉ lo cho người bạn này của cô thôi, ở bên 3 năm vốn rất hiểu Diệu, bây giờ xảy ra chuyện Cô đương nhiên rất lo rồi! Nói gì thì nói mẹ đơn thân rất khổ dù nhà Diệu giàu có nhưng với tính của Diệu chắc chắn họ sẽ không biết gì.
Diệu thấy bạn mình vì mình mà rưng rưng, không kiềm lòng được mà trái tim vốn lạnh lẽo ấm áp được mấy phần bèn kể hết với bạn chuyện đã xảy ra: " Tình một đêm" vốn là người ít nói nhưng khi nói với LyDa, Diệu không keo kiệt mà nói ít chỉ có nhiều hơn thôi.
" Chuyện xảy ra lúc hơn 1tháng trước cửa hàng Chồng cậu mở party tại Bar xxx đường xxx đó nhớ không? " Diệu nhìn LyDa hồi lâu mới nói tiếp, cũng không đợi LyDa nhớ hay không vì vốn này đó Cả hai đều sai bí tỉ nên khó mà nhớ.
"Hôm đó kỷ niệm cậu và chồng cậu quen nhau và nhà hàng đạt danh thu hơn 2tỷ trong năm nên mở tiệc dãi nhân viên đó, hôm đó Tôi say cậu cũng say, tôi cũng không nhớ rõ chỉ nhớ trên đường đi toilet về tôi và một người đàn ông hôn nhau thắm thiết rồi ... Rồi xảy ra chuyện gì cậu cũng biết đó. Sáng tôi dậy tôi quên hết mọi chuyện còn cả người đó cũng không nhớ mặt, chỉ khi định đi tắm, chân tôi bũn rủn run run cả ..cả đau ở nơi ... Nơi ấy tớ mới nhớ chuyện tối đó cùng người nọ lăn qua lăn lại vài hiệp. Rồi thấy bên cạnh không bóng người, tôi biết người nọ đi rồi, anh ta để lại tiền hơn 10tr chắc nghĩ tôi là gái."
Nói đến đây mắt rưng rưng, nói không nghĩ tới là nói dối, không bận tâm là nói dối, lần đầu tiên ngủ với trai bị xem là gái bao không đau lòng mới lạ. Cô hít hít mũi rồi nói tiếp.
" Tôi không ngu, cho tiền thì lấy thôi, tắm rửa xong xuống trả phòng người nọ cũng đã tính tiền, nên tôi về lại phòng trọ ngủ một giấc tới mai đi làm lại. Vốn quên chuyện này rồi chỉ là không nghĩ tới lăn một lần liền trúng thưởng haha. " cô cười cười như cho qua.
" bất quá có thì nuôi thôi không sao, không phải còn cậu à" Diệu nói xong nhìn LyDa với ánh mắt mong chờ.
LyDa giận thì có nhưng khi nghe bạn kể đau lòng biết bao nhiêu, cô ôm Diệu vỗ về Diệu, cô biết Diệu không quên mà là cố quên. Bây giờ có của nợ lại càng nhớ kỹ. Cứ như được dỗ được an toàn Diệu lã chã chạy nước mắt khóc đến hai mắt sưng vù ngủ thiếp đi, LyDa mới ra khỏi phòng.
Mikey ở ngoài nên nghe rõ hết vốn phòng không đóng cửa để khe hở, nên anh ta bên ngoài biết cũng hiểu rõ. Nhìn vợ mình mặt không biểu hiện gì nhưng Anh biết, LyDa rất đau lòng vì nếu hôm đó không chuốc say Diệu thì không xảy ra chuyện gì. Anh đứng dậy nhìn vợ, rồi ôm cô vỗ về miệng không quên an ủi.
" Không sao đâu có Anh và Em đây, Diệu sẽ nhanh ổn thôi, chúng ta giúp Diệu nuôi bé con được mà."
LyDa được bổng khóc thành tiếng, nếu không tại cô ép Diệu nhậu, say xỉn lại không quan tâm Diệu mà mình cũng say thì sẽ không như vậy. Cứ nghĩ tới cảnh Diệu ngủ dậy nhìn dấu vết trên người, lại nhìn tờ tiền trên bàn lại đau lòng biết bao nhiêu. Diệu luôn nói sao này có bạn trai hay chồng sẽ cho nó sự trong trắng của mình để nó biết Cô giữ gìn nó cho họ như thế nào, vậy mà... Cô khóc nức nở hồi lâu mới nín, tự nhủ sẽ không ăn hiếp Diệu càng không để tên tra nam kia sống ổn.
Mikey nhìn vợ mình, Anh biết tên kia nếu bị tìm ra chắc chắn bị thương tổn không ít đau, thầm cầu nguyện cho hắn còn đủ sức để sống hoặc hắn biết chịu trách nhiệm còn không ... Haizz không dám nghĩ tới nữa.
Bên căn phòng rộng kia, có một người đàn ông, nét mặt tinh tế có đủ góc cạnh của một mỹ nam hiện giờ. Dáng người cao hơn 1m9 nhìn đâu cũng đẹp nhìn đâu cũng quyến rũ, đang chăm chú viết viết ký ký đống văn kiện trên đó bỗng ngước mặt lên nhìn xa xâm nơi đâu đó bên ngoài cửa sổ.
Anh nhớ rất rõ khoảng một tháng trước khi cãi vả với Bố về việc đi xem mặt, Anh đến bar của bạn uống thật nhiều thật nhiều đến say bí tỉ rồi Anh ... Vốn định quên đi cô gái kiều mị gọi Anh là Chồng, Chồng ơi kia nhưng mãi không quên được. Khi Anh chạm vào cô ấy, anh không chán ghét, ngược lại ham muốn rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh cũng bất ngờ, nhưng khi tiến vào anh thật sự rất hối hận vì không nghĩ đây là lần đầu của cô, cũng không nghĩ người ôm cổ anh hôn môi anh thế kia gọi anh là Chồng lại là lần đầu tiên. Vốn muốn chính mình đợi cô thức dậy nói chuyện rõ ràng, nhưng có công việc đột xuất, nên anh rời đi để lại tiền lẫn số phone thế mà hơn một tháng anh có tìm kiếm và chờ đợi thế mà không thấy tâm hơi đâu.
Mấy hôm nay, tâm trạng anh xao xuyến hẳn ra. Không biết làm sao nhưng như có cái gì đó buộc vào tim mình làm mình muốn chạm vào, nơi đó ấm áp làm anh cũng khó nghĩ tới. Nhưng có muốn biết là gì anh cũng không rõ đó là gì, càng ngày anh càng rõ ràng sự tồn tại của nó nhưng anh không tìm ra. Anh nào đâu biết thứ làm anh ấm áp kia là mạch đập liên thông giữa anh và đứa bé, sự tồn tại của nó càng chắc chắn nên bây giờ anh mới thấy như vậy, chuyện này về sau mới nói rõ.
Đang nhìn xa xăm suy nghĩ vớ vẩn, điện thoại Anh reo, anh nhíu nhíu mày nhìn vào thấy rõ Mikey call anh mới dãn ra chút ít. Anh nhấn đồng ý rồi nghe cũng không nói tiếng nào, bên kia hiển nhiên sớm biết tính Ông Bạn mình nên cũng không giận gì mà mở miệng trước: " Hey bạn hiền, hôm nay tụ tập tại quán Gin nha, tôi đã gọi cho 3 ông kia rồi nên ông nhớ đi nha"
Anh định đang từ chối nhưng chưa kịp nói đã bị Mikey chặn nói tiếp: " Không được từ chối, hôm nay tôi rất đau đầu đây cần được tâm sự gấp" . Mikey nói mà chẳng biết xấu hổ tý nào, bản thân là người phi độc thân thế mà nói cần được tâm sự ai tin, nhưng Anh vốn trọng bạn cũng không kiếm được lý do từ chối nên nói với giọng vốn trầm thấp của mình kèm thêm tý lạnh nhạt không quan tâm ai " Được"
Tại quán Bar xxx 4 người vốn bận bộn nhiều việc thế mà tụ tập đủ nhưng còn thiếu một người, đang định gọi thúc giục thì người nọ xuất hiện.
Bốn người này, là 4 trong nhưng nhà giàu gia thế từ mấy đời ăn không hết, tài sản ngàn tỷ dollar. Mikey tên thật là Trần Hưng, du học hơn 4 năm về mặt mài sáng sủa nhưng vẫn không khác xưa mấy là tính tình nghịch ngợm, gia đình là một trong đại gia thế, vốn thời ông bà xưa là làm quán ăn sao này từ từ rộng rãi ra hàng thế kỹ tới giờ. Nên nhắc tới nhà Trần Thị ai cũng biết hơn 1000 chuỗi nhà hàng trong và ngoài nước nổi tiếng là của họ. Ngồi bên cạnh Mikey là Sở Triết, là người thích nói, lại dẻo miệng nhưng cái nghề không đi đôi với cái miệng mà, anh ta là Bác Sĩ danh môn dọng tộc, nhắc tới Sở Thị ai không biết Sợ Thị hơn 5 đời nghề y là quá thiếu kiến thức. Bên trái Mikey là cậu trai trẻ tài hoa hơn người, nhìn thì không ra dáng gì là tài hoa nhưng mỗi lần cầm bút mực hay có vẻ thì để mua được giá không rẻ như tưởng tượng nha, gia đình cậu vốn là họa sĩ , nên cứ thế truyền mãi đến đời cậu,càng ngày càng hưng thịnh. Người cuối cùng trong bốn người là Gin chủ quán Bar nổi tiếng nhất nhì Thành Phố, Gin vốn sản xuất rượu nên trong quan Bar thượng lưu mới vào nổi vì mỗi chai rượu đáng giá hơn vài triệu cả chục triệu đủ cho dân thường sống hơn mười năm không chừng, do thích náo nhiệt nên mở quán giải khát cho bạn bè.
Bốn người đang nói chuyện này kia đợi một người, đợi mãi định gọi thì người nọ xuất hiện. Thu hút biết bao nhiêu ánh mắt của mọi người kể cả bốn người không xem ai ra gì cũng âm thầm mắng câu " Yêu Nghiệt " .
Người vừa vào tên là TRÁC VÂN LIÊM, gương mặt tinh sảo, góc cạnh trơn tru đẹp đẽ, nhìn cứ như thiên thần nhưng tính tình cực lạnh nhạt và cổ quái. Anh là người ít nói nhất trong năm người cũng là người vô tâm vô tình nhất. Nhắc tới Trác Vân Liêm ai cũng vừa kính vừa sợ, năm nay 31 tuổi, người đàn ông độc thân hoàng kim. Tổng Giám Đốc công ty Trác Thị, là đại đại gia thế vọng tộc, hơn cái gia thế khác vì đây là do Gia Đình tổ tiên họ hơn 10 đời kinh doanh giàu sang sài cả đời, không vài đời cũng không hết. Nên ai cũng muốn gả vào, tuy gia đình không thích ép con cái chuyện hôn sự, nhưng Vân Liêm lại là người đầu tiên bị bắt xem mắt cũng vì lý do thích sạch sẽ của Anh mà khiến gia đình không khỏi lo âu thẩm chí họ còn nghĩ Vân Liêm thích cùng giới nhưng rốt cuộc ra sao chỉ Anh rõ nhất. Cũng đúng Anh mà là Gay, Anh đã không cùng chị Diệu kia âu âu yếm yếm lăn đến người ta bũn rủn mới thôi đâu haha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.