Chương 61: Yên Tâm!
BooMew
25/08/2019
Một đường về Vân Liêm vẫn luôn ôm chặt Diệu, từ trên xe cho đến đi vào biệt thự, nhìn vật nhỏ đang ngủ say môi anh khẽ câu lên, cúi xuống chụt ngay đỉnh đầu một cái rồi đi tiếp.
Vừa vào trong nhà, cả đám người định chào nhưng là lại bị cứng họng khi Vân Liêm nheo mắt nhìn họ. Diệu vẫn đang ngủ say, anh thật không muốn cô bị một âm thanh nào phá giấc ngủ hết. Nên không kiên nhẫn với mấy người kia được.
Bước thẳng lên phòng Diệu, Vân Liêm khẽ đặt Diệu xuống đắp chăn cho cô lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô. Vân Liêm mấp máy môi nói.
" Yên tâm! Đây là lần cuối cùng anh để vợ một mình, vĩnh viễn sẽ không có lần sau nữa đâu. . . " nhìn Diệu mới không gặp vài hôm đã gầy hẳn một vòng, Vân Liêm không khỏi xót. Ở với anh Diệu mập mập đầy đặn còn bây giờ lại tiền tụy hẳn ra, anh tự nhủ sao này sẽ không để Diệu hành động một mình nữa.
Vân Liêm lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi Diệu sao đó lại nằm xuống ôm chặt Diệu mà nhắm mắt ngủ say.
•••••••
Adam Sallena sau khi về đến nhà nhìn trái nhìn phải hỏi.
" Những người đó đi hết rồi? "
Vợ Adam Sallena khẽ nói.
" Họ đi hết rồi! "
Nói chính xác là bị người của Vân Liêm đuổi đi, lúc đầu mấy đứa con gái của Kendy và Benny còn cãi nhau với đám người áo đen, hâm he lột đồ ra đủ thứ cả lên nhưng là dù cãi hay lột đồ ra cũng bị đuổi đi. Đối với đám người áo đen này, ngoài Vân Liêm và Diệu ra họ không nghe và cũng không làm theo bất cứ kẻ khác, huống chi một đám không có một chút nào thuộc dòng dõi gia tộc Sallena.
Kendy thì im lặng cái gì cũng không nói, còn Benny thì chửi tới quên trời quên đất.
Kendy và Benny tuy là hai anh em, đương nhiên đều tham lam ác độc như nhau chỉ là Kendy là một người thông minh, tự biết thân biết phận và hơn thế nữa dây lương tâm của ông vẫn còn chưa bị đứt, nên chính ông biết được cha ông Dương Bá Thông ác độc ra sao và cả hai anh em ông khốn nạn ra sao. . . sống trong nhung lụa của người khác, còn những người vốn sống trong nhung lụa lại không hề có một cuộc sống như vậy.
Cho dù hiện tại ông hối hận cũng đã muộn, nên nói gì cũng vậy. . . Kendy nhìn vợ lại nhìn con gái không khỏi thở dài, vợ ngoan hiền nhưng cũng rất tham lam còn cô con gái vì nuông chiều từ bé mà giờ đã hơn hai mươi tuổi vẫn như là một đứa con nít không lấy được thứ gì vừa mắng vừa khóc. . . ông nên làm gì đây? Cái gì cũng không có. . .
Nhìn hai gia đình bị đuổi ra ngoài, vừa khóc chửi loạn cả lên, Kendy nhíu mày nói.
" Câm mồm hết! " dừng một chút lại nói.
" Đi kiếm chỗ khác ở. "
" Ba, đây là nhà của chúng ta. . . "
" Chát. " chưa nói dứt câu, cô con gái mà Kendy cưng chiều từ bé bị tát mạnh, Kendy không kiên nhẫn nói.
" Một chút cũng không phải nhà của chúng ta! Các người nên nhớ ông nội các người giả mạo gia chủ bây giờ bị bắt rồi! " dừng một chút lại nói.
" Sớm muộn gì ta và Benny cũng bị. "
Benny nhíu mày nói.
" Cái gì? Sao tôi bị bắt? "
" Haha! ... " Kendy còn chưa kịp nói. Cảnh sát đã dừng xe lại nói.
" Mời ông Kendy và Benny đi cùng chúng tôi một chuyến. Có người tố cáo hai vị tội cướp đoạt tài sản và giết hại người. "
Kendy và Benny có muốn chối cũng không chối được!
••••••
Khoản 5 giờ chiều, Diệu rốt cuộc cũng ngủ dậy, nhưng là khi cô định cử động thì lại không cử động được, lim dim mở mắt thì đập vào mắt cô lúc này chính là lòng ngực vạm vỡ của chồng cô. Diệu không khỏi nhếch mép cười, lại dụi dụi vào ngực Vân Liêm.
Cô nhớ Vân Liêm, nhớ chết đi được, tuy được tự do vài ngày thật thích nhưng là tự do cách mấy cũng không bằng bên chồng yêu.
Diệu khẽ gỡ từng cúc áo sơ mi của Vân Liêm, sau đó lại dụi dụi đầu vào cắn một ngụm lên ngực Vân Liêm, Vân Liêm khẽ nhíu mày lại, hai mắt dần dần mở ra nhìn con mèo nhỏ đang cắn anh.
" Nghịch ngợm. "
Vân Liêm nói xong, khẽ đem tay ôm chặt lấy Diệu áp sát vào người anh, cúi xuống cắn vành tai Diệu.
" Đau. . . " Diệu bị cắn, mày khẽ nhíu lại la lên. . .
Vân Liêm liếm liếm vành tai của Diệu xong buông ra cười nói.
" Nhớ anh không vợ? "
Diệu nhìn Vân Liêm một lúc, lại dụi đầu vào người anh nói.
" Nhớ. . . nhớ chết đi được . . . "
" Anh cũng nhớ vợ lắm. " dứt câu ôm chặt lấy Diệu.
Diệu dựa vào Vân Liêm khẽ nói.
" Anh có muốn đi xem nhà của em lúc nhỏ không Chồng? "
Vân Liêm nhìn Diệu một lúc lâu gật đầu.
" Đi. "
Anh biết, Diệu trong như mạnh mẽ nhưng hiện tại rất đau lòng, người hại cha hại mẹ cô chia ly tuy rằng họ đã bị quả báo nhưng người cũng không thể sống lại.
Diệu đau, đau hơn ai hết trong những người ở gia tộc này! Diệu chịu đau chịu khổ mà lớn lên, tuy rằng sống không thua thiệt ai nhưng chưa bao giờ Diệu sống sung sướng cả, đi làm nhiệm vụ thích đóng giả người nghèo cũng vì thế, cái cuộc sống mà Diệu thấy quen thuộc cũng là xóm nghèo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.