Chương 19:
Yến Mạch Chúc Y
25/06/2023
"Ôi!" Giản Ninh đáp lại một cách khinh bỉ, nhìn nét mặt Dung Thiếu Ngôn, hất cằm lên: “Tự anh muốn ăn, không thể trách em được."
Dung Thiếu Ngôn vẫn còn ho, cô lại nghĩ lại mình bắt nạt một người bị bệnh như thế này có xấu tính quá không?
Cô sờ cằm và nhìn Dung Thiếu Ngôn một lượt. Khỏi phải nói, trông anh như này khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Thấy cô như vậy, Dung Thiếu Ngôn nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Giản Ninh một cách trịch thượng và nói từng chữ một: "Về với anh."
Anh vốn luôn giả vờ dịu dàng, bây giờ đột nhiên lại làm như vậy, khiến người ta cảm giác ngột ngạt khó thở.
Điều này làm cho Giản Ninh cảm thấy không thoải mái, cô nhíu mày nói với vẻ không vui nói: "Anh tự về đi, em không về."
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, rồi từ từ điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn vào ánh mắt không chút cảm xúc của cô và nói với giọng dịu dàng như thường ngày: “Rốt cuộc em định gây sự tới khi nào, anh không có thời gian chơi mấy trò nhàm chán này với em."
Nghe anh nói vậy, Giản Ninh càng như chết lặng, trong lòng cô chỉ còn lại sự bực bội, cô ngoáy lỗ tai, không nhịn được mà nói: “Anh không có thời gian thì mau về đi, phí thời gian ở chỗ em làm gì?"
Đến bây giờ cô mới nhận ra, sau khi cô không quan tâm đến anh, cảm giác của cô cũng không thắng nổi sự mài mòn. Cô vốn nghĩ rằng mình đã yêu người đàn ông này bốn năm nên sẽ phải mất một thời gian dài để thoát ra. Nhưng bây giờ mới hơn một tháng, khi cô gặp lại người này, trong lòng chỉ còn lại sự bực bội và mất kiên nhẫn.
Cuối cùng cô cũng hiểu điều mẹ luôn nói với cô rằng con gái phải có sự nghiệp và mục tiêu, những thứ khác đều không quan trọng, kể cả tình cảm.
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của cô khiến Dung Thiếu Ngôn cảm thấy khó chịu, anh nghĩ lại, hình như cô chưa bao giờ là người bình tĩnh, nhưng cô luôn thích giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh. Bây giờ cô còn không thèm giả vờ, cô thực sự muốn từ bỏ anh sao?
Dung Thiếu Ngôn cong môi, lặng lẽ cười nhạo, anh không tin rằng cô sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sau bốn năm cố gắng giả vờ.
Anh khẽ liếc nhìn Giản Ninh, đứng dậy khẽ nói: "Được, em điều chỉnh cảm xúc một thời gian đi, hôm khác anh đến đón em sau."
Giản Ninh hít sâu một hơi, giơ ngón tay chỉ ra phía cửa, cố hết sức kiềm chế lửa giận: “Cửa ở đằng kia, cút.”
Cô thực sự ghét anh vì cái dáng vẻ cao cao tại thượng này của anh.
Ánh mắt Dung Thiếu Ngôn trở nên lạnh lùng, sau đó anh cố nén lửa giận, nhếch khóe môi cười nhìn cô: “Ninh Ninh, mong rằng em biết chừng mực.”
Nói xong, anh xoay người rời đi không chút do dự.
Giản Ninh thở ra một hơi, cuối cùng người đàn ông chó má này đã đi
Cô tức giận bỏ tất cả đồ ăn vào nồi lẩu, cuối cùng lại nằm dài trên sofa.
Sau những gì xảy ra tối qua, Giản Ninh nghĩ rằng Dung Thiếu Ngôn - người đàn ông trước giờ luôn kiêu hãnh sẽ không đến tìm cô nữa.
Tối nay Cố Sênh Ca tới chỗ của cô, hai ngày nữa cậu sẽ vào đoàn làm phim và bắt đầu làm việc, gần đây cậu luôn nói muốn ăn chút gì ngon.
Đường nhiên là Giản Ninh không thể vào bếp nấu.
Cô nhìn chàng trai nấu ăn trong bếp, nghiêng người tò mò hỏi: "Em định làm món gì?"
Cố Sênh Ca đang cẩn thận rút chỉ tôm, nghe cô nói vậy thì nghiêng đầu cười nói: "Làm tôm hấp muối cho chị đó."
“Ồ, làm như thế nào vậy?” Giản Ninh rất tò mò, cô chỉ biết ăn thôi. Gần đây chuyển ra khỏi nhà họ Dung cô mới được nhìn thấy cách chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trước đây, cho dù cô là cô cả của nhà họ Giản hay đã gả vào nhà họ Dung, cô đều không phải làm những việc này, cô thậm chí còn chưa từng thấy.
Trong khi Cố Sênh Ca đang đổ muối vào nồi thì lại có tiếng gõ cửa.
Lại là ai? Giản Ninh sửng sốt một chút, đi tới cửa, khi cô nhìn thấy Dung Thiếu Ngôn thì không khỏi nhíu mày, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Sao anh lại tới đây?"
Dung Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Em điều chỉnh xong chưa? Xong rồi thì về đi."
Giản Ninh im lặng, không muốn nói chuyện với anh, vì vậy cô quay lại và đi vào phòng bếp.
Dung Thiếu Ngôn không tức giận, anh đóng cửa và bước vào, liếc nhìn kệ giày theo bản năng, đôi dép đó đã đã không còn ở đây. Anh cong môi, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Đến khi đi vào bếp theo Giản Ninh, sau khi nhìn thấy chàng trai đang bận rộn trong bếp, anh lập tức sững người tại chỗ, hai mắt mở to không thể tin được.
Anh vô thức siết chặt tay, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Anh thà tin rằng cô làm như vậy chỉ để chọc giận mình.
Thấy Giản Ninh quay lại, Cố Sênh Ca quay đầu cười hỏi: "Chị, ai vậy?"
Cậu vừa quay người thì nhìn thấy Dung Thiếu Ngôn phong độ không tầm thường, đột nhiên nghĩ đến chồng của Giản Ninh thế là lập tức trở nên lúng túng.
Dung Thiếu Ngôn vô thức hỏi Giản Ninh: “Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Dung Thiếu Ngôn vẫn còn ho, cô lại nghĩ lại mình bắt nạt một người bị bệnh như thế này có xấu tính quá không?
Cô sờ cằm và nhìn Dung Thiếu Ngôn một lượt. Khỏi phải nói, trông anh như này khỏe khoắn hơn rất nhiều.
Thấy cô như vậy, Dung Thiếu Ngôn nhanh chóng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Giản Ninh một cách trịch thượng và nói từng chữ một: "Về với anh."
Anh vốn luôn giả vờ dịu dàng, bây giờ đột nhiên lại làm như vậy, khiến người ta cảm giác ngột ngạt khó thở.
Điều này làm cho Giản Ninh cảm thấy không thoải mái, cô nhíu mày nói với vẻ không vui nói: "Anh tự về đi, em không về."
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, rồi từ từ điều chỉnh lại sắc mặt, nhìn vào ánh mắt không chút cảm xúc của cô và nói với giọng dịu dàng như thường ngày: “Rốt cuộc em định gây sự tới khi nào, anh không có thời gian chơi mấy trò nhàm chán này với em."
Nghe anh nói vậy, Giản Ninh càng như chết lặng, trong lòng cô chỉ còn lại sự bực bội, cô ngoáy lỗ tai, không nhịn được mà nói: “Anh không có thời gian thì mau về đi, phí thời gian ở chỗ em làm gì?"
Đến bây giờ cô mới nhận ra, sau khi cô không quan tâm đến anh, cảm giác của cô cũng không thắng nổi sự mài mòn. Cô vốn nghĩ rằng mình đã yêu người đàn ông này bốn năm nên sẽ phải mất một thời gian dài để thoát ra. Nhưng bây giờ mới hơn một tháng, khi cô gặp lại người này, trong lòng chỉ còn lại sự bực bội và mất kiên nhẫn.
Cuối cùng cô cũng hiểu điều mẹ luôn nói với cô rằng con gái phải có sự nghiệp và mục tiêu, những thứ khác đều không quan trọng, kể cả tình cảm.
Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của cô khiến Dung Thiếu Ngôn cảm thấy khó chịu, anh nghĩ lại, hình như cô chưa bao giờ là người bình tĩnh, nhưng cô luôn thích giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh. Bây giờ cô còn không thèm giả vờ, cô thực sự muốn từ bỏ anh sao?
Dung Thiếu Ngôn cong môi, lặng lẽ cười nhạo, anh không tin rằng cô sẽ từ bỏ dễ dàng như vậy sau bốn năm cố gắng giả vờ.
Anh khẽ liếc nhìn Giản Ninh, đứng dậy khẽ nói: "Được, em điều chỉnh cảm xúc một thời gian đi, hôm khác anh đến đón em sau."
Giản Ninh hít sâu một hơi, giơ ngón tay chỉ ra phía cửa, cố hết sức kiềm chế lửa giận: “Cửa ở đằng kia, cút.”
Cô thực sự ghét anh vì cái dáng vẻ cao cao tại thượng này của anh.
Ánh mắt Dung Thiếu Ngôn trở nên lạnh lùng, sau đó anh cố nén lửa giận, nhếch khóe môi cười nhìn cô: “Ninh Ninh, mong rằng em biết chừng mực.”
Nói xong, anh xoay người rời đi không chút do dự.
Giản Ninh thở ra một hơi, cuối cùng người đàn ông chó má này đã đi
Cô tức giận bỏ tất cả đồ ăn vào nồi lẩu, cuối cùng lại nằm dài trên sofa.
Sau những gì xảy ra tối qua, Giản Ninh nghĩ rằng Dung Thiếu Ngôn - người đàn ông trước giờ luôn kiêu hãnh sẽ không đến tìm cô nữa.
Tối nay Cố Sênh Ca tới chỗ của cô, hai ngày nữa cậu sẽ vào đoàn làm phim và bắt đầu làm việc, gần đây cậu luôn nói muốn ăn chút gì ngon.
Đường nhiên là Giản Ninh không thể vào bếp nấu.
Cô nhìn chàng trai nấu ăn trong bếp, nghiêng người tò mò hỏi: "Em định làm món gì?"
Cố Sênh Ca đang cẩn thận rút chỉ tôm, nghe cô nói vậy thì nghiêng đầu cười nói: "Làm tôm hấp muối cho chị đó."
“Ồ, làm như thế nào vậy?” Giản Ninh rất tò mò, cô chỉ biết ăn thôi. Gần đây chuyển ra khỏi nhà họ Dung cô mới được nhìn thấy cách chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trước đây, cho dù cô là cô cả của nhà họ Giản hay đã gả vào nhà họ Dung, cô đều không phải làm những việc này, cô thậm chí còn chưa từng thấy.
Trong khi Cố Sênh Ca đang đổ muối vào nồi thì lại có tiếng gõ cửa.
Lại là ai? Giản Ninh sửng sốt một chút, đi tới cửa, khi cô nhìn thấy Dung Thiếu Ngôn thì không khỏi nhíu mày, nói với vẻ mất kiên nhẫn: "Sao anh lại tới đây?"
Dung Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô, thản nhiên nói: "Em điều chỉnh xong chưa? Xong rồi thì về đi."
Giản Ninh im lặng, không muốn nói chuyện với anh, vì vậy cô quay lại và đi vào phòng bếp.
Dung Thiếu Ngôn không tức giận, anh đóng cửa và bước vào, liếc nhìn kệ giày theo bản năng, đôi dép đó đã đã không còn ở đây. Anh cong môi, tự nhiên cảm thấy hạnh phúc.
Đến khi đi vào bếp theo Giản Ninh, sau khi nhìn thấy chàng trai đang bận rộn trong bếp, anh lập tức sững người tại chỗ, hai mắt mở to không thể tin được.
Anh vô thức siết chặt tay, không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Anh thà tin rằng cô làm như vậy chỉ để chọc giận mình.
Thấy Giản Ninh quay lại, Cố Sênh Ca quay đầu cười hỏi: "Chị, ai vậy?"
Cậu vừa quay người thì nhìn thấy Dung Thiếu Ngôn phong độ không tầm thường, đột nhiên nghĩ đến chồng của Giản Ninh thế là lập tức trở nên lúng túng.
Dung Thiếu Ngôn vô thức hỏi Giản Ninh: “Tại sao cậu ta lại ở đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.