Chương 28:
Yến Mạch Chúc Y
13/07/2023
Cô vươn ngón trỏ mảnh mai trắng nõn của mình nhàn nhã đặt lên cằm anh, chậm rãi trượt xuống, cuối cùng móng tay nhuộm sơn đỏ rượu vang ấn vào ngực anh một cái, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Anh xem, người không thích em là anh, người nói nói kết hôn rồi sẽ không can thiệp lẫn nhau cũng là anh, vậy tại sao anh lại muốn quản lý em chơi với ai?”
Dung Thiếu Ngôn hơi đứng hình, ngón tay cô tê dại một lúc, cô rất muốn anh bắt lấy tay mình, nhưng anh phải cố gắng rất nhiều mới kiềm chế được.
Anh cúi đầu nhìn vào ánh mắt đùa giỡn của người phụ nữ, đột nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống và thì thào với giọng điệu ốm yếu: "Anh không biết."
Anh không biết mình đang làm gì, rõ ràng anh đã cảnh cáo bản thân không được động lòng với cô lần nữa, nhưng anh lại không thể không chú ý đến cô. Nhìn thấy cô cười cười nói nói với những người đàn ông khác, anh lại không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, chỉ muốn trói cô lại bên mình.
Mỗi lần như vậy, anh đều rất bối rối.
Giống như khi còn nhỏ, anh nhìn thấy bố mình dẫn người phụ nữ khác về vật lộn một cách kinh tởm trên sofa, người mẹ ốm yếu đứng đằng sau che mắt anh lại, nhưng mẹ anh vẫn tha thứ cho người đàn ông đó hết lần này đến lần khác.
Giản Ninh cười xùy một tiếng, giơ tay muốn đẩy anh ra, nhìn anh với vẻ không bình tĩnh: “Được rồi, mong rằng anh sẽ nhớ những lời mình nói, đừng quan tâm nhiều như thế nữa.”
Cô biết đàn ông khó tránh khỏi việc có dục vọng chiếm hữu đê hèn, đàn ông bình thường sẽ không thể chịu đựng được việc vợ mình cặp kè với đàn ông khác, trong khi bản thân lại có thể ngang nhiên phấp phới cờ hoa bên ngoài.
Dung Thiếu Ngôn cụp mi mắt xuống, che đi cảm xúc u ám trong đó. Một lúc sau, anh mới ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen láy lại khôi phục vẻ bình tĩnh như xưa, dịu dàng nói: “Hôm nào về nhà tổ ở vài ngày đi, mẹ Chu nói nhớ em đấy.”
Giản Ninh liếc anh một cái, tức giận nói: "Mẹ nhớ em thì sẽ tự gọi điện thoại cho em, chứ không cần anh phải truyền lời.”
“Ừ.” Dung Thiếu Ngôn gật đầu, cũng không có phản ứng gì khác.
Giản Ninh vốn tưởng rằng Dung Thiếu Ngôn chỉ kiếm cớ để cô về, nhưng bà Chu lại gọi cho cô vào ngày hôm sau.
Khi cô nhận được cuộc gọi, Dung Thiếu Ngôn đang đọc tạp chí kinh doanh trên ghế sofa. Hôm nay chủ nhật, hơi lạ khi anh không đến công ty.
Bà Chu vừa nghe điện thoại đã bắt đầu phàn nàn với giọng điệu thân mật: "Ninh Ninh, bao lâu rồi con chưa về thăm mẹ hả? Con về ở với mẹ một thời gian đi, gần đây trời nóng nực, mà sức khỏe của mẹ thì… khụ khụ."
Giản Ninh nhìn Dung Thiếu Ngôn, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ cười nói với bà Chu: “Mẹ, mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, ngày mai con sẽ về thăm mẹ.”
Cô không nghi ngờ gì, tháng tám là thời điểm nóng nhất ở thành phố Gia, mẹ con nhà họ Dung yếu hơn người khác, không chịu được nóng mà cũng không chịu được lạnh.
Cô chỉ không hiểu tại sao bà Chu lại không ly hôn, rõ ràng Dung Thiếu Ngôn đã kể rằng người bố khốn nạn của anh đã quá đáng như thế nào. Mụ đàn bà kia còn kiêu ngạo đến mức tới ám sát người vợ đang mang thai, ông Dung cũng quá cặn bã rồi.
Giản Ninh nhướng mày, liếc nhìn Dung Thiếu Ngôn, chẹp miệng lắc đầu, quả nhiên là cặn bã có thể di truyền, hai bố con đều cặn bã như nhau.
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, sau đó khoé môi anh hơi cong lên, anh đoán là cô đang âm thầm nghi ngờ anh.
Sau khi bà Chu nói vậy, Giản Ninh không thể không về. Tuy rằng nói là vì ông cụ giả bệnh mà bây giờ cô giữ khoảng cách với hai người họ. Nhưng nhiều năm qua, họ đối xử rất tốt với cô, bây giờ cô cũng đã gả vào nhà họ Dung, nên càng không thể từ chối được.
Khi hai người trở về nhà tổ, bà Chu đã đợi ở cửa từ lâu, vừa nhìn thấy họ bà đã vội vàng nắm lấy tay Giản Ninh, cười dịu dàng nói: “Cuối cùng thì Ninh Ninh cũng về rồi, ở nhà một thời gian đi, lâu lắm không gặp con rồi."
Cô nhìn Dung Thiếu Ngôn, nụ cười của cô càng sâu hơn.
Bà vẫn luôn lo lắng cho hai người, con trai bà cũng là người không có đầu óc, không biết tại sao cứ mờ mịt mãi, bây giờ lại đột nhiên cầu xin bà, bà đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ rồi.
Dung Thiếu Ngôn nhìn hai người họ với ánh mắt vui vẻ hiếm có, sau đó anh lên tầng tìm ông nội.
Ông cụ đã già rồi, cũng không còn khỏe nữa. Bây giờ ba người nhà họ Dung đều là con ma ốm yếu, Giản Ninh lại trở thành người duy nhất khỏe mạnh trong nhà.
Bố của Dung Thiếu Ngôn đã bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà họ Dung vài năm trước, không còn được coi là người nhà họ Dung nữa.
Cô nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Anh xem, người không thích em là anh, người nói nói kết hôn rồi sẽ không can thiệp lẫn nhau cũng là anh, vậy tại sao anh lại muốn quản lý em chơi với ai?”
Dung Thiếu Ngôn hơi đứng hình, ngón tay cô tê dại một lúc, cô rất muốn anh bắt lấy tay mình, nhưng anh phải cố gắng rất nhiều mới kiềm chế được.
Anh cúi đầu nhìn vào ánh mắt đùa giỡn của người phụ nữ, đột nhiên ôm chặt lấy cô, vùi đầu vào cổ cô hít một hơi thật sâu, cụp mắt xuống và thì thào với giọng điệu ốm yếu: "Anh không biết."
Anh không biết mình đang làm gì, rõ ràng anh đã cảnh cáo bản thân không được động lòng với cô lần nữa, nhưng anh lại không thể không chú ý đến cô. Nhìn thấy cô cười cười nói nói với những người đàn ông khác, anh lại không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, chỉ muốn trói cô lại bên mình.
Mỗi lần như vậy, anh đều rất bối rối.
Giống như khi còn nhỏ, anh nhìn thấy bố mình dẫn người phụ nữ khác về vật lộn một cách kinh tởm trên sofa, người mẹ ốm yếu đứng đằng sau che mắt anh lại, nhưng mẹ anh vẫn tha thứ cho người đàn ông đó hết lần này đến lần khác.
Giản Ninh cười xùy một tiếng, giơ tay muốn đẩy anh ra, nhìn anh với vẻ không bình tĩnh: “Được rồi, mong rằng anh sẽ nhớ những lời mình nói, đừng quan tâm nhiều như thế nữa.”
Cô biết đàn ông khó tránh khỏi việc có dục vọng chiếm hữu đê hèn, đàn ông bình thường sẽ không thể chịu đựng được việc vợ mình cặp kè với đàn ông khác, trong khi bản thân lại có thể ngang nhiên phấp phới cờ hoa bên ngoài.
Dung Thiếu Ngôn cụp mi mắt xuống, che đi cảm xúc u ám trong đó. Một lúc sau, anh mới ngước mắt lên nhìn cô, đôi mắt đen láy lại khôi phục vẻ bình tĩnh như xưa, dịu dàng nói: “Hôm nào về nhà tổ ở vài ngày đi, mẹ Chu nói nhớ em đấy.”
Giản Ninh liếc anh một cái, tức giận nói: "Mẹ nhớ em thì sẽ tự gọi điện thoại cho em, chứ không cần anh phải truyền lời.”
“Ừ.” Dung Thiếu Ngôn gật đầu, cũng không có phản ứng gì khác.
Giản Ninh vốn tưởng rằng Dung Thiếu Ngôn chỉ kiếm cớ để cô về, nhưng bà Chu lại gọi cho cô vào ngày hôm sau.
Khi cô nhận được cuộc gọi, Dung Thiếu Ngôn đang đọc tạp chí kinh doanh trên ghế sofa. Hôm nay chủ nhật, hơi lạ khi anh không đến công ty.
Bà Chu vừa nghe điện thoại đã bắt đầu phàn nàn với giọng điệu thân mật: "Ninh Ninh, bao lâu rồi con chưa về thăm mẹ hả? Con về ở với mẹ một thời gian đi, gần đây trời nóng nực, mà sức khỏe của mẹ thì… khụ khụ."
Giản Ninh nhìn Dung Thiếu Ngôn, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều mà chỉ cười nói với bà Chu: “Mẹ, mẹ chú ý giữ gìn sức khỏe nhé, ngày mai con sẽ về thăm mẹ.”
Cô không nghi ngờ gì, tháng tám là thời điểm nóng nhất ở thành phố Gia, mẹ con nhà họ Dung yếu hơn người khác, không chịu được nóng mà cũng không chịu được lạnh.
Cô chỉ không hiểu tại sao bà Chu lại không ly hôn, rõ ràng Dung Thiếu Ngôn đã kể rằng người bố khốn nạn của anh đã quá đáng như thế nào. Mụ đàn bà kia còn kiêu ngạo đến mức tới ám sát người vợ đang mang thai, ông Dung cũng quá cặn bã rồi.
Giản Ninh nhướng mày, liếc nhìn Dung Thiếu Ngôn, chẹp miệng lắc đầu, quả nhiên là cặn bã có thể di truyền, hai bố con đều cặn bã như nhau.
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, sau đó khoé môi anh hơi cong lên, anh đoán là cô đang âm thầm nghi ngờ anh.
Sau khi bà Chu nói vậy, Giản Ninh không thể không về. Tuy rằng nói là vì ông cụ giả bệnh mà bây giờ cô giữ khoảng cách với hai người họ. Nhưng nhiều năm qua, họ đối xử rất tốt với cô, bây giờ cô cũng đã gả vào nhà họ Dung, nên càng không thể từ chối được.
Khi hai người trở về nhà tổ, bà Chu đã đợi ở cửa từ lâu, vừa nhìn thấy họ bà đã vội vàng nắm lấy tay Giản Ninh, cười dịu dàng nói: “Cuối cùng thì Ninh Ninh cũng về rồi, ở nhà một thời gian đi, lâu lắm không gặp con rồi."
Cô nhìn Dung Thiếu Ngôn, nụ cười của cô càng sâu hơn.
Bà vẫn luôn lo lắng cho hai người, con trai bà cũng là người không có đầu óc, không biết tại sao cứ mờ mịt mãi, bây giờ lại đột nhiên cầu xin bà, bà đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ rồi.
Dung Thiếu Ngôn nhìn hai người họ với ánh mắt vui vẻ hiếm có, sau đó anh lên tầng tìm ông nội.
Ông cụ đã già rồi, cũng không còn khỏe nữa. Bây giờ ba người nhà họ Dung đều là con ma ốm yếu, Giản Ninh lại trở thành người duy nhất khỏe mạnh trong nhà.
Bố của Dung Thiếu Ngôn đã bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà họ Dung vài năm trước, không còn được coi là người nhà họ Dung nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.