Chương 30:
Yến Mạch Chúc Y
13/07/2023
Cô vẫn chưa nhận ra thứ đó, nên muốn kiểm tra xem đó là gì theo bản năng.
Dung Thiếu Ngôn biến sắc, anh mím môi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên người mình.
Biểu cảm của Giản Ninh dần trở nên kỳ quái khi thứ trong tay cô dần dần thay đổi, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Dung Thiếu Ngôn với ánh mắt ngơ ngác. Bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của anh, cô vội rụt tay lại như bị bỏng.
Cô đỏ mặt, muốn đứng dậy nhưng không được, thế là đánh phủ đầu, hung hăng trừng mắt nói: "Tại anh hết, đêm hôm khuya khoắt mà phát điên cái gì!"
“Ừ.” Dung Thiếu Ngôn vẫn bình tĩnh, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ bừng.
Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ đang đỏ bừng mặt trước mặt, sau đó đột nhiên trở mình một cái, vị trí của hai người đã thay đổi.
Anh nhìn Giản Ninh nằm ở bên dưới, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, khàn giọng nói: “Anh đã chứng minh được chưa?”
Giản Ninh: "..."
Cô như người mất trí nhìn Dung Thiếu Ngôn, giãy giụa rút tay ra, tình cảnh lúc này khiến cô vô cùng khó chịu: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên hai người gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, trước đây khi cô thích anh, thỉnh thoảng sẽ lén hôn mặt anh, chứ làm gì thẳng thắn như vậy.
Dung Thiếu Ngôn yên lặng nhìn cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Giản Ninh, thấp giọng nói: “Anh được hay không được?”
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ yếu ớt bệnh tật nên anh nói rất chậm, trong tình cảnh này lại như đang cố tình dây dưa trêu ghẹo.
Nghe anh nói, Giản Ninh nghẹn họng, cô đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày thứ hai sau đám cưới của mình.
Cô mất tự nhiên trong chốc lát, sau đó cố ngoi đầu dậy, nói một cách kỳ quái: "Làm sao em biết được như vậy có thể chứng minh điều gì? Còn có thể…. Á!”
Cổ tay cô bị siết, cô đột nhiên im bặt, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông phía trên, tức giận nói: "Anh buông ra!"
Nghe vậy, Dung Thiếu Ngôn nới lỏng tay ra, ánh mắt tối sầm lại, Dung Thiếu Ngôn luôn lãnh đạm không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói ở bên tai Giản Ninh một cách mập mờ: "Vậy thử xem sao?"
Khi anh nói, hơi thở ấm áp cũng phả vào mặt Giản Ninh, cô không nhịn được quay đầu đi, không thể động đậy tay thì đành đá anh hai cái, tức giận nói: "Tránh ra! Ai muốn thử với anh chứ? Nếu muốn thử thì cũng phải thử với người mà em thích!”
Câu nói tưởng chừng như vô tình này lại khiến trái tim Dung Thiếu Ngôn đau nhói, anh buông tay Giản Ninh ra, nhưng lại ôm chặt lấy cô và nói: "Ninh Ninh, chúng ta cứ sống như vậy đi! Em là vợ duy nhất của anh và sẽ không bao giờ ở bên ai khác."
Anh vẫn không tin rằng cô sẽ cứ thế mà từ bỏ mình, hoặc anh thích tin rằng cô đang lùi lại để tiến lên. Anh tin rằng khi mình nhường một bước thì cô sẽ lại như trước kia…
Những lời này khiến Giản Ninh hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cô lại đột nhiên châm chọc nói: "Anh coi em là cái gì mà để mặc anh muốn làm gì thì làm? Em sẽ không chiều theo ý anh đâu!”
Cô chỉ cảm thấy tức giận khi nghe anh nói những lời đó, anh coi cô là gì? Trước khi kết hôn, anh nói không can thiệp lẫn nhau, nhưng bây giờ anh lại đổi ý, cô không phải cục cưng để mặc anh gọi thì đến đuổi thì đi.
Dung Thiếu Ngôn không lên tiếng, đôi mắt đẹp của cô liếc qua, đột nhiên nhướng mày cười cười, cố tình nói: "Không lẽ anh thích em?"
Dung Thiếu Ngôn bối rối, buông tay Giản Ninh ra theo bản năng, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ…”
“Thôi!” Giản Ninh lạnh lùng đẩy anh ra, tức giận nói: “Em biết, em biết hết, em cũng không mong anh sẽ thích em, vì vậy chúng ta đừng gượng ép nữa, anh tìm được em gái Tô Liên của mình, còn em đi ủng hộ các anh đẹp trai của mình.”
“Được chứ?” Cô nghiêng đầu nhìn Dung Thiếu Ngôn, mím môi chớp mắt kìm nén tức giận.
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, giải thích: "Anh với Tô Liên không có gì cả, anh giúp cô ấy chỉ vì ông nội…”
“Được rồi, được rồi.” Giản Ninh xoay người đi, tức giận nói: “Em không muốn biết.”
Dung Thiếu Ngôn mím môi, một lúc sau mới nói: "Nếu như em để bụng, vậy thì sau này anh sẽ không giúp cô ấy, nhưng anh mong rằng em cũng đừng làm phiền cô ấy nữa."
Anh không có bất kỳ tình cảm nào với Tô Liên, nhưng ông nội cô ta đã chết vì cứu ông nội anh, vì vậy anh phải giữ lời hứa với người đã khuất.
Anh không ngờ Giản Ninh lại để bụng đến như vậy, để ý đến nỗi muốn từ bỏ anh.
Giản Ninh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em không cần, cũng không liên quan gì đến cô ta cả. Nếu cô ta muốn gây sự với em thì em vẫn sẽ làm như vậy thôi."
Dung Thiếu Ngôn cau mày, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cô.
Từ trước tới giờ anh luôn khó chịu với Giản Ninh, ngoại trừ vì chuyện năm đó, thì còn vì cô thích gây rắc rối cho những người phụ nữ khác, điều đó khiến anh cảm thấy rằng cô không còn là cô gái được nuông chiều nhưng lại ngây thơ và đáng yêu nữa. Cô chỉ biết lấy địa vị của mình ra để chèn ép những người mà cô không thích.
Dung Thiếu Ngôn biến sắc, anh mím môi, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên người mình.
Biểu cảm của Giản Ninh dần trở nên kỳ quái khi thứ trong tay cô dần dần thay đổi, cô từ từ ngẩng đầu lên nhìn Dung Thiếu Ngôn với ánh mắt ngơ ngác. Bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của anh, cô vội rụt tay lại như bị bỏng.
Cô đỏ mặt, muốn đứng dậy nhưng không được, thế là đánh phủ đầu, hung hăng trừng mắt nói: "Tại anh hết, đêm hôm khuya khoắt mà phát điên cái gì!"
“Ừ.” Dung Thiếu Ngôn vẫn bình tĩnh, nhưng lỗ tai lại lặng lẽ đỏ bừng.
Anh cụp mắt nhìn người phụ nữ đang đỏ bừng mặt trước mặt, sau đó đột nhiên trở mình một cái, vị trí của hai người đã thay đổi.
Anh nhìn Giản Ninh nằm ở bên dưới, vươn tay nắm lấy cổ tay cô, khàn giọng nói: “Anh đã chứng minh được chưa?”
Giản Ninh: "..."
Cô như người mất trí nhìn Dung Thiếu Ngôn, giãy giụa rút tay ra, tình cảnh lúc này khiến cô vô cùng khó chịu: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Đây là lần đầu tiên hai người gặp phải tình huống xấu hổ như vậy, trước đây khi cô thích anh, thỉnh thoảng sẽ lén hôn mặt anh, chứ làm gì thẳng thắn như vậy.
Dung Thiếu Ngôn yên lặng nhìn cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Giản Ninh, thấp giọng nói: “Anh được hay không được?”
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ yếu ớt bệnh tật nên anh nói rất chậm, trong tình cảnh này lại như đang cố tình dây dưa trêu ghẹo.
Nghe anh nói, Giản Ninh nghẹn họng, cô đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra vào ngày thứ hai sau đám cưới của mình.
Cô mất tự nhiên trong chốc lát, sau đó cố ngoi đầu dậy, nói một cách kỳ quái: "Làm sao em biết được như vậy có thể chứng minh điều gì? Còn có thể…. Á!”
Cổ tay cô bị siết, cô đột nhiên im bặt, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông phía trên, tức giận nói: "Anh buông ra!"
Nghe vậy, Dung Thiếu Ngôn nới lỏng tay ra, ánh mắt tối sầm lại, Dung Thiếu Ngôn luôn lãnh đạm không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói ở bên tai Giản Ninh một cách mập mờ: "Vậy thử xem sao?"
Khi anh nói, hơi thở ấm áp cũng phả vào mặt Giản Ninh, cô không nhịn được quay đầu đi, không thể động đậy tay thì đành đá anh hai cái, tức giận nói: "Tránh ra! Ai muốn thử với anh chứ? Nếu muốn thử thì cũng phải thử với người mà em thích!”
Câu nói tưởng chừng như vô tình này lại khiến trái tim Dung Thiếu Ngôn đau nhói, anh buông tay Giản Ninh ra, nhưng lại ôm chặt lấy cô và nói: "Ninh Ninh, chúng ta cứ sống như vậy đi! Em là vợ duy nhất của anh và sẽ không bao giờ ở bên ai khác."
Anh vẫn không tin rằng cô sẽ cứ thế mà từ bỏ mình, hoặc anh thích tin rằng cô đang lùi lại để tiến lên. Anh tin rằng khi mình nhường một bước thì cô sẽ lại như trước kia…
Những lời này khiến Giản Ninh hơi ngẩn ra, nhưng sau đó cô lại đột nhiên châm chọc nói: "Anh coi em là cái gì mà để mặc anh muốn làm gì thì làm? Em sẽ không chiều theo ý anh đâu!”
Cô chỉ cảm thấy tức giận khi nghe anh nói những lời đó, anh coi cô là gì? Trước khi kết hôn, anh nói không can thiệp lẫn nhau, nhưng bây giờ anh lại đổi ý, cô không phải cục cưng để mặc anh gọi thì đến đuổi thì đi.
Dung Thiếu Ngôn không lên tiếng, đôi mắt đẹp của cô liếc qua, đột nhiên nhướng mày cười cười, cố tình nói: "Không lẽ anh thích em?"
Dung Thiếu Ngôn bối rối, buông tay Giản Ninh ra theo bản năng, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ…”
“Thôi!” Giản Ninh lạnh lùng đẩy anh ra, tức giận nói: “Em biết, em biết hết, em cũng không mong anh sẽ thích em, vì vậy chúng ta đừng gượng ép nữa, anh tìm được em gái Tô Liên của mình, còn em đi ủng hộ các anh đẹp trai của mình.”
“Được chứ?” Cô nghiêng đầu nhìn Dung Thiếu Ngôn, mím môi chớp mắt kìm nén tức giận.
Dung Thiếu Ngôn khẽ cau mày, giải thích: "Anh với Tô Liên không có gì cả, anh giúp cô ấy chỉ vì ông nội…”
“Được rồi, được rồi.” Giản Ninh xoay người đi, tức giận nói: “Em không muốn biết.”
Dung Thiếu Ngôn mím môi, một lúc sau mới nói: "Nếu như em để bụng, vậy thì sau này anh sẽ không giúp cô ấy, nhưng anh mong rằng em cũng đừng làm phiền cô ấy nữa."
Anh không có bất kỳ tình cảm nào với Tô Liên, nhưng ông nội cô ta đã chết vì cứu ông nội anh, vì vậy anh phải giữ lời hứa với người đã khuất.
Anh không ngờ Giản Ninh lại để bụng đến như vậy, để ý đến nỗi muốn từ bỏ anh.
Giản Ninh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Em không cần, cũng không liên quan gì đến cô ta cả. Nếu cô ta muốn gây sự với em thì em vẫn sẽ làm như vậy thôi."
Dung Thiếu Ngôn cau mày, suy nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của cô.
Từ trước tới giờ anh luôn khó chịu với Giản Ninh, ngoại trừ vì chuyện năm đó, thì còn vì cô thích gây rắc rối cho những người phụ nữ khác, điều đó khiến anh cảm thấy rằng cô không còn là cô gái được nuông chiều nhưng lại ngây thơ và đáng yêu nữa. Cô chỉ biết lấy địa vị của mình ra để chèn ép những người mà cô không thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.