Chương 36:
Yến Mạch Chúc Y
13/07/2023
Dung Thiếu Ngôn đã cởi một nửa hàng cúc áo sơ mi, có thể thấy anh không gầy gò như những người ốm yếu bình thường.
Có lẽ vì anh rất chú ý đến việc tập thể hình, nên ngoại trừ anh trắng hơn người bình thường một chút thì anh còn có cơ bắp rõ ràng. Nước da ốm yếu của anh mang theo một vẻ đẹp kỳ lạ.
Giản Ninh chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay đi, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Cài cúc áo lại! Nhanh lên!"
Dung Thiếu Ngôn nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên ôm chặt lấy cô, cúi đầu, nói khẽ với vành mắt đã đỏ hồng: "Làm với anh, anh khỏe hơn cậu ta."
Giản Ninh khó hiểu: "Ai?"
Làm cái gì mà làm? Người đàn ông này đang nói về cái quái gì vậy?
Dung Thiếu Ngôn tỏ ra hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: "Cậu nhóc bên cạnh em."
Cô cố tình, chắc chắn là cô cố tình để trả thù anh, sao cô lại không biết anh đang nói đến ai chứ?
Nhưng anh chịu đựng, anh không thể chấp nhận người đàn ông khác có thể có được cô, rõ ràng cô là của anh mà.
Giản Ninh bừng tỉnh và lập tức nhìn Dung Thiếu Ngôn với ánh mắt vui vẻ, thì ra anh đang định hiến thân? Thú vị quá mà.
Cô đột nhiên cười khẩy một tiếng, nhìn anh châm chọc nói: "Anh dựa vào đâu mà tự tin mình giỏi hơn cậu ấy? Sao một người ốm đau triền miên lại có thể hơn một chàng trai mười mấy tuổi chứ?”
“Anh nói xem phải không?” Giản Ninh trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cố ý thì thầm vào tai anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh lại kích động như vậy, hóa ra anh hiểu lầm cô và Cố Sênh Ca, có lẽ là do nhìn thấy scandal.
Vẻ mặt của Dung Thiếu Ngôn thay đổi, anh đột nhiên ôm Giản Ninh và quay người lại, đẩy cô vào bức tường bên cạnh. Anh đỏ bừng mặt, khó chịu và tức giận nhìn cô chằm chằm nói: "Không làm thì sao biết được?"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh, hôn một cách vội vàng và mạnh mẽ khó có thể nhận thấy.
Trong phút chốc, Giản Ninh mở to hai mắt không thể tin được, cô chống tay muốn đẩy anh ra nhưng lại chạm phải làn da mát lạnh của anh, khiến cô vô thức rút tay về.
Điều này đã cho người đàn ông cơ hội để ôm cô chặt hơn, giữa họ không có một khoảng cách nào.
Mà Giản Ninh vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Dung Thiếu Ngôn giữ gáy cô bằng một tay, chế ngự cô, quấn lấy Giản Ninh một cách lưu luyến, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, dĩ nhiên là anh đã động lòng rồi.
Đêm yên tĩnh, gió mùa hè thổi vào qua cửa sổ sát đất, làm tung bay rèm cửa, có tiếng vải cọ xát vào nhau, hình như còn có tiếng khe khẽ từ đâu vọng tới.
Gió mùa hè có vẻ nóng, thổi vào làm căn phòng càng nóng hơn.
Chẳng mấy chốc, cả Dung Thiếu Ngôn và Giản Ninh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng trên trán, đôi tay muốn đẩy anh ra của của Giản Ninh dần mất đi sức lực.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Dung Thiếu Ngôn cũng buông cô ra, anh còn cúi đầu ngậm lấy một bên cổ cô, để lại một vết đỏ hồng.
Anh đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Giản Ninh, ánh mắt cô lấp lánh, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Anh cúi đầu tựa vào trán cô, vô thức đưa tay vuốt tóc cô, cô có tình cảm với anh, cô có tình cảm với anh đấy.
Giản Ninh ngước mắt lặng lẽ nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh thích em không?”
Dung Thiếu Ngôn hơi khựng lại, ánh mắt anh nhìn cô hiện rõ vẻ trốn tránh.
Anh mím môi, cụp mi xuống, hàng mi dày và dài đã che đi cảm xúc trong mắt anh.
Anh không trả lời, sau ngần ấy năm kiêu hãnh, anh không thể nói ra một chữ “thích”. Có vẻ như sau khi nói xong, anh ta sẽ thua hoàn toàn.
Tuy rằng bây giờ anh đã thất bại thảm hại, nhưng anh vẫn muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Giản Ninh đột nhiên cười, Dung Thiếu Ngôn hoảng sợ nhìn cô. Sắc mặt Giản Ninh trở nên lạnh lùng, cô đột nhiên giơ tay tát anh.
Một âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp phòng, cái tát này mạnh đến mức dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể cô đều cạn kiệt, khuôn mặt của Dung Thiếu Ngôn bị tát nghiêng sang một bên.
Tay Giản Ninh hơi run khi tát xong, cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh không thích em thì tại sao không buông tha cho em hả?”
“Không phải.” Dung Thiếu Ngôn lắc đầu, muốn vươn tay ra kéo cô.
Anh không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Giản Ninh hít một hơi thật sâu, mở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dung Thiếu Ngôn và nói: "Cút!"
Dung Thiếu Ngôn cảm thấy vừa bối rối vừa sợ hãi, luống cuồng nhìn Giản Ninh và nói: "Ninh Ninh..."
“Ra ngoài!” Giản Ninh chỉ vào cửa và trừng mắt nhìn anh.
Dung Thiếu Ngôn không còn cách nào khác là cô đơn bước ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn Giản Ninh, mấp máy miệng muốn nói điều gì đó.
Giản Ninh dựa vào khung cửa, ôm ngực ngạo nghễ nhìn anh, giễu cợt nói: “Đừng nghĩ ai cũng dễ dãi như vậy, em đã nói có một số việc chỉ được làm với người mình thích mà.”
“Còn anh…” Cô hếch cằm, lạnh lùng nói: “Em không thích nữa rồi.”
Dung Thiếu Ngôn cảm thấy lạnh cả người, định mở miệng nói gì đó, nhưng Giản Ninh đã đóng cửa lại ngay tức khắc.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, không thể tin được. Vậy bây giờ cô thích cậu nhóc đó?
Có lẽ vì anh rất chú ý đến việc tập thể hình, nên ngoại trừ anh trắng hơn người bình thường một chút thì anh còn có cơ bắp rõ ràng. Nước da ốm yếu của anh mang theo một vẻ đẹp kỳ lạ.
Giản Ninh chỉ nhìn thoáng qua rồi vội quay đi, tức giận nói: "Anh làm gì vậy? Cài cúc áo lại! Nhanh lên!"
Dung Thiếu Ngôn nhìn cô chăm chú, rồi đột nhiên ôm chặt lấy cô, cúi đầu, nói khẽ với vành mắt đã đỏ hồng: "Làm với anh, anh khỏe hơn cậu ta."
Giản Ninh khó hiểu: "Ai?"
Làm cái gì mà làm? Người đàn ông này đang nói về cái quái gì vậy?
Dung Thiếu Ngôn tỏ ra hơi lúng túng, ngượng ngùng nói: "Cậu nhóc bên cạnh em."
Cô cố tình, chắc chắn là cô cố tình để trả thù anh, sao cô lại không biết anh đang nói đến ai chứ?
Nhưng anh chịu đựng, anh không thể chấp nhận người đàn ông khác có thể có được cô, rõ ràng cô là của anh mà.
Giản Ninh bừng tỉnh và lập tức nhìn Dung Thiếu Ngôn với ánh mắt vui vẻ, thì ra anh đang định hiến thân? Thú vị quá mà.
Cô đột nhiên cười khẩy một tiếng, nhìn anh châm chọc nói: "Anh dựa vào đâu mà tự tin mình giỏi hơn cậu ấy? Sao một người ốm đau triền miên lại có thể hơn một chàng trai mười mấy tuổi chứ?”
“Anh nói xem phải không?” Giản Ninh trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, cố ý thì thầm vào tai anh.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao anh lại kích động như vậy, hóa ra anh hiểu lầm cô và Cố Sênh Ca, có lẽ là do nhìn thấy scandal.
Vẻ mặt của Dung Thiếu Ngôn thay đổi, anh đột nhiên ôm Giản Ninh và quay người lại, đẩy cô vào bức tường bên cạnh. Anh đỏ bừng mặt, khó chịu và tức giận nhìn cô chằm chằm nói: "Không làm thì sao biết được?"
Nói xong, anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Giản Ninh, hôn một cách vội vàng và mạnh mẽ khó có thể nhận thấy.
Trong phút chốc, Giản Ninh mở to hai mắt không thể tin được, cô chống tay muốn đẩy anh ra nhưng lại chạm phải làn da mát lạnh của anh, khiến cô vô thức rút tay về.
Điều này đã cho người đàn ông cơ hội để ôm cô chặt hơn, giữa họ không có một khoảng cách nào.
Mà Giản Ninh vừa mới tắm xong, chỉ mặc một chiếc váy mỏng.
Dung Thiếu Ngôn giữ gáy cô bằng một tay, chế ngự cô, quấn lấy Giản Ninh một cách lưu luyến, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, dĩ nhiên là anh đã động lòng rồi.
Đêm yên tĩnh, gió mùa hè thổi vào qua cửa sổ sát đất, làm tung bay rèm cửa, có tiếng vải cọ xát vào nhau, hình như còn có tiếng khe khẽ từ đâu vọng tới.
Gió mùa hè có vẻ nóng, thổi vào làm căn phòng càng nóng hơn.
Chẳng mấy chốc, cả Dung Thiếu Ngôn và Giản Ninh đã thấm một lớp mồ hôi mỏng trên trán, đôi tay muốn đẩy anh ra của của Giản Ninh dần mất đi sức lực.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Dung Thiếu Ngôn cũng buông cô ra, anh còn cúi đầu ngậm lấy một bên cổ cô, để lại một vết đỏ hồng.
Anh đứng thẳng dậy, cúi đầu nhìn Giản Ninh, ánh mắt cô lấp lánh, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng.
Anh cúi đầu tựa vào trán cô, vô thức đưa tay vuốt tóc cô, cô có tình cảm với anh, cô có tình cảm với anh đấy.
Giản Ninh ngước mắt lặng lẽ nhìn anh, cô đột nhiên hỏi: “Anh thích em không?”
Dung Thiếu Ngôn hơi khựng lại, ánh mắt anh nhìn cô hiện rõ vẻ trốn tránh.
Anh mím môi, cụp mi xuống, hàng mi dày và dài đã che đi cảm xúc trong mắt anh.
Anh không trả lời, sau ngần ấy năm kiêu hãnh, anh không thể nói ra một chữ “thích”. Có vẻ như sau khi nói xong, anh ta sẽ thua hoàn toàn.
Tuy rằng bây giờ anh đã thất bại thảm hại, nhưng anh vẫn muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng.
Giản Ninh đột nhiên cười, Dung Thiếu Ngôn hoảng sợ nhìn cô. Sắc mặt Giản Ninh trở nên lạnh lùng, cô đột nhiên giơ tay tát anh.
Một âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp phòng, cái tát này mạnh đến mức dường như toàn bộ sức lực trong cơ thể cô đều cạn kiệt, khuôn mặt của Dung Thiếu Ngôn bị tát nghiêng sang một bên.
Tay Giản Ninh hơi run khi tát xong, cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh không thích em thì tại sao không buông tha cho em hả?”
“Không phải.” Dung Thiếu Ngôn lắc đầu, muốn vươn tay ra kéo cô.
Anh không biết mình đang nói cái gì, cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Giản Ninh hít một hơi thật sâu, mở cửa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dung Thiếu Ngôn và nói: "Cút!"
Dung Thiếu Ngôn cảm thấy vừa bối rối vừa sợ hãi, luống cuồng nhìn Giản Ninh và nói: "Ninh Ninh..."
“Ra ngoài!” Giản Ninh chỉ vào cửa và trừng mắt nhìn anh.
Dung Thiếu Ngôn không còn cách nào khác là cô đơn bước ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn Giản Ninh, mấp máy miệng muốn nói điều gì đó.
Giản Ninh dựa vào khung cửa, ôm ngực ngạo nghễ nhìn anh, giễu cợt nói: “Đừng nghĩ ai cũng dễ dãi như vậy, em đã nói có một số việc chỉ được làm với người mình thích mà.”
“Còn anh…” Cô hếch cằm, lạnh lùng nói: “Em không thích nữa rồi.”
Dung Thiếu Ngôn cảm thấy lạnh cả người, định mở miệng nói gì đó, nhưng Giản Ninh đã đóng cửa lại ngay tức khắc.
Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, không thể tin được. Vậy bây giờ cô thích cậu nhóc đó?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.