Chương 43:
Yến Mạch Chúc Y
10/08/2023
Vào ngày tổ chức bữa tiệc từ thiện, Cố Sênh Ca đã tham dự bữa tiệc với tư cách là bạn tiệc của Giản Ninh.
Giản Ninh khoác tay Cố Sênh Ca đến hội trường của "Giai Nhân", người gác cửa kiểm tra thiệp mời của cô, sau đó nụ cười trên mặt cậu ta trở nên chân thành hơn một chút, cậu ta hơi cúi người nói: "Cô Giản, mời vào trong."
Phía sau họ, Sở Vân Chiêu đang đẩy Dung Thiếu Ngôn ngồi trên xe lăn vào hội trường.
Anh luôn ốm yếu bệnh tật, mỗi khi ốm là ốm liên tục, mãi không khỏe lại.
Dung Thiếu Ngôn mải mê nhìn bóng dáng mê hoặc trước mặt, nhìn thấy cô khoác tay của người đàn ông khác, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ghen tị.
Lẽ ra cái khoác tay này phải thuộc về anh, nhưng hình như lâu lắm rồi cô chưa khoác tay anh như vậy.
Người gác cửa nhìn thấy bọn họ thì nhận ra ngay, vội vàng cung kính cười nói: "Anh Dung, anh Sở, mời vào."
Dung Thiếu Ngôn không nhìn cô nữa, ánh mắt anh mờ mịt, anh nói với Sở Vân Chiêu: "Vào thôi."
Sở Vân Chiêu lắc đầu chẹp miệng một cái. Nếu biết trước thế này thì ban đầu cần gì phải làm vậy.
Là một người bạn từ thuở nhỏ, anh ta biết rằng Dung Thiếu Ngôn dù ốm cũng phải tham dự bữa tiệc từ thiện này là vì ai.
Giản Ninh vừa đi vào với Cố Sênh Ca đã có không ít người đến chào hỏi.
Trong số đó có nữ diễn viên nổi tiếng trong nước, cô ta đi tới, nâng ly rượu đỏ về phía Giản Ninh, nhếch môi cười nói: “Cô Giản, đã lâu không gặp.”
Giản Ninh nhướng mày, cũng nâng ly lên, cười nói: "Đã lâu không gặp."
Cô quay sang Cố Sênh Ca và giới thiệu: "Đây là Trịnh Dĩnh, một diễn viên, em cũng biết rồi đấy."
Cố Sênh Ca sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng đưa tay về phía Trịnh Dĩnh, lịch sự mỉm cười: "Chào chị Trịnh, rất vinh hạnh được gặp chị, em rất thích những bộ phim của chị."
“Thật sao?” Trịnh Dĩnh chớp chớp mắt cười, đưa tay ra nắm nhẹ tay cậu một cái.
Cô ta nhìn Giản Ninh và nói: "Cô Giản, nếu cô yên tâm thì hãy để em trai của cô chơi với chúng tôi."
Mỗi ngách trong giới giải trí đều có những quy tắc ngầm nhất định, loại người nào sẽ chơi với loại người nào, Cố Sênh Ca có thể chơi với người như Trịnh Dĩnh cũng giúp ích rất nhiều cho việc phát triển các mối quan hệ của cậu.
Giản Ninh gật đầu, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, sau đó nhếch môi: "Ước còn chẳng được."
Cố Sênh Ca liếc nhìn Giản Ninh, mở miệng gọi: "Chị."
Giản Ninh vỗ vai cậu, gật đầu nói: "Đi đi, khi nào cuộc đấu giá bắt đầu chị sẽ gọi em."
Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu là tiệc khiêu vũ, đám người trò chuyện qua lại, thực chất là để xây dựng mối quan hệ.
Cố Sênh Ca mím môi, ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Mặc dù cậu muốn ở bên chị mình nhiều hơn, nhưng cậu không thể phụ lòng tốt của chị được.
Trịnh Dĩnh dẫn Cố Sênh Ca đến chơi đùa với đám người bọn họ, một nữ diễn viên thân thiết với cô ta liếc nhìn Cố Sênh Ca, sau đó nghiêng người và hỏi nhỏ: "Cô ấy là ai?"
Trịnh Dĩnh liếc nhìn Giản Ninh một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cô chỉ cần biết cô ấy là người mà cô không thể động vào là được."
Cô Giản này muốn bước vào ngành giải trí thì đã đầu quân cho một người nào đó, đó là việc làm ăn của cô. Chưa kể cô đã có hôn ước với nhà họ Dung từ nhỏ, hơn nữa vô số thương hiệu xa xỉ hàng đầu của nhà họ Giản đều là thứ mà nhiều nghệ sĩ trong giới muốn còn chẳng được.
Sau đó, cô ta nhìn Cố Sênh Ca vẫn đang quay đầu nhìn lại, đột nhiên mỉm cười, cúi người xuống, nói khẽ: “Em trai thích cô Giản à?”
Cố Sênh Ca đột nhiên mở to mắt, đỏ mặt nhìn cô ta với vẻ cảnh giác, luống cuống phản bác: "Không ạ..."
“Đừng căng thẳng.” Trịnh Dĩnh vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, cười đầy ẩn ý nhìn cậu và nói: “Thế nhưng bé ngoan chỉ được coi là em trai, không được coi là đàn ông.”
Cố Sênh Ca hơi sửng sốt, nắm chặt ly rượu trong tay, cậu cụp mi xuống, khẽ giải thích: “Em cũng coi người đại diện của mình như chị gái…”
Em trai? Chị cậu hoàn toàn không nhớ ra cậu mà vẫn đối xử tốt với cậu như thế đã là để ý đến cậu rồi.
Thật ra được coi là em trai cũng tốt lắm rồi. Được cô coi là em trai đã là điều may mắn nhất của cậu rồi.
Nhưng... cậu không hài lòng.
Trịnh Dĩnh nhếch môi cười, không bác bỏ câu nói của cậu.
Cô ta không nói về chủ đề này nữa mà giới thiệu cậu với những người khác. Mặc dù Cố Sênh Ca là người mới, nhưng cậu vẫn phải thể hiện với tư cách là một diễn viên nên Cố Sênh Ca đã nhanh chóng hòa nhập vào nhóm đó.
Nhưng cậu vẫn luôn để ý đến Giản Ninh.
Chị cậu xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ tới bắt chuyện với cô.
Cậu đã nghĩ đúng, ngay khi Giản Ninh và Cố Sênh Ca tách ra, cô vừa quay người lại đã đụng phải Từ Văn – một anh chàng đẹp trai đang nổi trong giới giải trí.
Giản Ninh khoác tay Cố Sênh Ca đến hội trường của "Giai Nhân", người gác cửa kiểm tra thiệp mời của cô, sau đó nụ cười trên mặt cậu ta trở nên chân thành hơn một chút, cậu ta hơi cúi người nói: "Cô Giản, mời vào trong."
Phía sau họ, Sở Vân Chiêu đang đẩy Dung Thiếu Ngôn ngồi trên xe lăn vào hội trường.
Anh luôn ốm yếu bệnh tật, mỗi khi ốm là ốm liên tục, mãi không khỏe lại.
Dung Thiếu Ngôn mải mê nhìn bóng dáng mê hoặc trước mặt, nhìn thấy cô khoác tay của người đàn ông khác, trong lòng anh dâng lên một cảm giác ghen tị.
Lẽ ra cái khoác tay này phải thuộc về anh, nhưng hình như lâu lắm rồi cô chưa khoác tay anh như vậy.
Người gác cửa nhìn thấy bọn họ thì nhận ra ngay, vội vàng cung kính cười nói: "Anh Dung, anh Sở, mời vào."
Dung Thiếu Ngôn không nhìn cô nữa, ánh mắt anh mờ mịt, anh nói với Sở Vân Chiêu: "Vào thôi."
Sở Vân Chiêu lắc đầu chẹp miệng một cái. Nếu biết trước thế này thì ban đầu cần gì phải làm vậy.
Là một người bạn từ thuở nhỏ, anh ta biết rằng Dung Thiếu Ngôn dù ốm cũng phải tham dự bữa tiệc từ thiện này là vì ai.
Giản Ninh vừa đi vào với Cố Sênh Ca đã có không ít người đến chào hỏi.
Trong số đó có nữ diễn viên nổi tiếng trong nước, cô ta đi tới, nâng ly rượu đỏ về phía Giản Ninh, nhếch môi cười nói: “Cô Giản, đã lâu không gặp.”
Giản Ninh nhướng mày, cũng nâng ly lên, cười nói: "Đã lâu không gặp."
Cô quay sang Cố Sênh Ca và giới thiệu: "Đây là Trịnh Dĩnh, một diễn viên, em cũng biết rồi đấy."
Cố Sênh Ca sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng đưa tay về phía Trịnh Dĩnh, lịch sự mỉm cười: "Chào chị Trịnh, rất vinh hạnh được gặp chị, em rất thích những bộ phim của chị."
“Thật sao?” Trịnh Dĩnh chớp chớp mắt cười, đưa tay ra nắm nhẹ tay cậu một cái.
Cô ta nhìn Giản Ninh và nói: "Cô Giản, nếu cô yên tâm thì hãy để em trai của cô chơi với chúng tôi."
Mỗi ngách trong giới giải trí đều có những quy tắc ngầm nhất định, loại người nào sẽ chơi với loại người nào, Cố Sênh Ca có thể chơi với người như Trịnh Dĩnh cũng giúp ích rất nhiều cho việc phát triển các mối quan hệ của cậu.
Giản Ninh gật đầu, cầm ly rượu đỏ lên nhấp một ngụm, sau đó nhếch môi: "Ước còn chẳng được."
Cố Sênh Ca liếc nhìn Giản Ninh, mở miệng gọi: "Chị."
Giản Ninh vỗ vai cậu, gật đầu nói: "Đi đi, khi nào cuộc đấu giá bắt đầu chị sẽ gọi em."
Trước khi cuộc đấu giá bắt đầu là tiệc khiêu vũ, đám người trò chuyện qua lại, thực chất là để xây dựng mối quan hệ.
Cố Sênh Ca mím môi, ngoan ngoãn nói: "Vâng."
Mặc dù cậu muốn ở bên chị mình nhiều hơn, nhưng cậu không thể phụ lòng tốt của chị được.
Trịnh Dĩnh dẫn Cố Sênh Ca đến chơi đùa với đám người bọn họ, một nữ diễn viên thân thiết với cô ta liếc nhìn Cố Sênh Ca, sau đó nghiêng người và hỏi nhỏ: "Cô ấy là ai?"
Trịnh Dĩnh liếc nhìn Giản Ninh một cái, sau đó thản nhiên nói: "Cô chỉ cần biết cô ấy là người mà cô không thể động vào là được."
Cô Giản này muốn bước vào ngành giải trí thì đã đầu quân cho một người nào đó, đó là việc làm ăn của cô. Chưa kể cô đã có hôn ước với nhà họ Dung từ nhỏ, hơn nữa vô số thương hiệu xa xỉ hàng đầu của nhà họ Giản đều là thứ mà nhiều nghệ sĩ trong giới muốn còn chẳng được.
Sau đó, cô ta nhìn Cố Sênh Ca vẫn đang quay đầu nhìn lại, đột nhiên mỉm cười, cúi người xuống, nói khẽ: “Em trai thích cô Giản à?”
Cố Sênh Ca đột nhiên mở to mắt, đỏ mặt nhìn cô ta với vẻ cảnh giác, luống cuống phản bác: "Không ạ..."
“Đừng căng thẳng.” Trịnh Dĩnh vỗ nhẹ lên cánh tay cậu, cười đầy ẩn ý nhìn cậu và nói: “Thế nhưng bé ngoan chỉ được coi là em trai, không được coi là đàn ông.”
Cố Sênh Ca hơi sửng sốt, nắm chặt ly rượu trong tay, cậu cụp mi xuống, khẽ giải thích: “Em cũng coi người đại diện của mình như chị gái…”
Em trai? Chị cậu hoàn toàn không nhớ ra cậu mà vẫn đối xử tốt với cậu như thế đã là để ý đến cậu rồi.
Thật ra được coi là em trai cũng tốt lắm rồi. Được cô coi là em trai đã là điều may mắn nhất của cậu rồi.
Nhưng... cậu không hài lòng.
Trịnh Dĩnh nhếch môi cười, không bác bỏ câu nói của cậu.
Cô ta không nói về chủ đề này nữa mà giới thiệu cậu với những người khác. Mặc dù Cố Sênh Ca là người mới, nhưng cậu vẫn phải thể hiện với tư cách là một diễn viên nên Cố Sênh Ca đã nhanh chóng hòa nhập vào nhóm đó.
Nhưng cậu vẫn luôn để ý đến Giản Ninh.
Chị cậu xinh đẹp như vậy, không biết có bao nhiêu người đàn ông sẽ tới bắt chuyện với cô.
Cậu đã nghĩ đúng, ngay khi Giản Ninh và Cố Sênh Ca tách ra, cô vừa quay người lại đã đụng phải Từ Văn – một anh chàng đẹp trai đang nổi trong giới giải trí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.