Chương 11
Tiền Hình
27/10/2021
Vài ngày sau, Phó Tây Phán đến tìm Bạch Chỉ, yêu cầu cô chuẩn bị một
buổi học tuyên truyền khác liên quan đến giáo dục giới tính.
Bạch Chỉ khó hiểu, bởi vì sự việc gần đây mà tất cả các trường tiểu học đều đã đình chỉ hoạt động “Y học học đường”.
Bây giờ còn muốn cô tiến hành?
Phó Tây Phán cười nhạt, chỉ nói: “Cô chuẩn bị thật tốt là được rồi. Nhớ kĩ, đừng quá sốt ruột. Trong một giờ, hãy chọn nội dung thích hợp với bọn trẻ để giảng dạy.”
Còn lại, bất luận là Bạch Chỉ hỏi như thế nào anh đều không trả lời.
Vào ngày diễn ra bài giảng, Phó Tây Phán đưa Bạch Chỉ đến trường tiểu học.
Cô đi phía sau Phó Tây Phán, dọc theo con đường vào thẳng giảng đường.
Phó Tây Phán mở cửa, Bạch Chỉ trợn tròn mắt.
Khán phòng chật ních học sinh cũng như phụ huynh, các phóng viên báo chí đứng dọc hai bên lối đi, mang theo thiết bị quay phim và hướng lên bục giảng.
Phóng viên phụ trách kênh Tin tức Thành phố A đang đứng bên bục giảng, anh ấy đang cầm micro quay mặt nói với máy quay.
Do động tác đẩy cửa của Phó Tây Phán nên ánh sáng mặt trời xuyên qua toàn bộ khán phòng đến cánh cửa đã mở, tạo thành một dải sáng rực rỡ.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn vào hai người.
Ngay cả người đưa tin ở hàng ghế đầu cũng quay lại, nhường vị trí chính giữa cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ còn chưa chuẩn bị tinh thần. Cô đứng đó, nhìn chằm chằm vào những người trong khán phòng.
Tay Phó Tây Phán nhẹ nhàng đặt lên eo cô, dẫn cô đi về phía trước, vừa đi vừa thì thầm: “Lát nữa những gì cô nói đều sẽ được phát trên truyền hình, nhưng cô đừng quá lo lắng, cứ nói như bình thường là được.”
Đối mặt với vô số máy ghi hình, Bạch Chỉ khó khăn nở một nụ cười, khóe miệng nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Phó Tây Phán! Sao anh không nói sớm?”
“Sợ cô quá khẩn trương thôi.” Phó Tây Phán tiến lên một bước đặt tay lên vai cô, đẩy cô lên bục, sau đó giơ ngón tay cái về phía cô, nói: “Cố lên!”
Bạch Chỉ nín thở, cô hít một hơi thật sâu và chậm rãi bước lên sân khấu.
Đầu tiên, cô hơi nghiêng người và ho nhẹ.
Đó là tiếng ho nhẹ nhàng vang lên qua micro trong khán phòng rộng lớn, đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ nói trên một sân khấu lớn như vậy.
Tiếng ho khe khẽ vang vọng bên tai nhỏ dần rồi gõ vào tim cô.
Đôi má cô hơi ửng hồng, lo lắng đến nỗi dù trong tay đang cầm bài phát biểu nhưng đầu cô lại trống rỗng.
Bạch Chỉ bình tĩnh lại và nhấp vào PPT, khi nhìn thấy nội dung quen thuộc, tâm trạng lo lắng của cô dịu đi rất nhiều.
Càng đi sâu vào bài giảng, cô dần trở nên tốt hơn, tương tác với học sinh cũng tự nhiên hơn.
Buổi tọa đàm kéo dài một giờ nhanh chóng kết thúc trong lời giải thuyết vô cùng kiên nhẫn của Bạch Chỉ.
Khi cô hoàn thành bài PPT cuối cùng, học sinh và phụ huynh ngồi trên khán đài đều vỗ tay tán thưởng cô.
Bạch Chỉ đứng trên mỉm cười rồi cúi chào.
Cô hít sâu một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Sau lưng Bạch Chỉ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu, nhưng cô đang đứng ở trước điều hòa nên quần áo ướt lại bị thổi khô khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
Đôi tay lạnh ngắt của cô hơi tê, khi rút USB ra dù đã thử mấy lần đều không thành công.
Cuối cùng, Phó Tây Phán vẫn luôn đứng một bên phải tiến lên một bước để rút phích cắm và rút USB ra cho cô.
Phó Tây Phán khẳng định: “Bài giảng rất hay.”
Người phụ trách kênh tin tức của thành phố A vẫn cầm micro và máy quay.
Bạch Chỉ nhìn máy quay, giật mình kinh ngạc: “Lúc nãy là phát trực tiếp sao?”
“Ừ.” Phó Tây Phán gật đầu: “Toàn bộ đều được phát trên mạng.”
“Khụ… khụ khụ.” Bạch Chỉ nuốt xuống câu chửi thề sắp thốt ra, quay đầu lại hỏi: “Phó Tây Phán, anh làm cách nào để liên lạc với những phương tiện truyền thông và trường học này thế?”
Phó Tây Phán chỉ người đưa tin tức kia: “Cậu ấy là bạn cấp ba của tôi.”
Sau đó, anh chỉ vào hiệu trưởng của trường trung học: “Đây là trường cũ của tôi. Học sinh và phụ huynh đến hôm nay là tự nguyện, và họ đều đến để ủng hộ cô.”
“Ủng hộ tôi?”
“Ừ.”
Phó Tây Phán vẫn chưa nói xong, phóng viên bên kia đã đưa mic đến một vị phụ huynh trên khán đài.
Người đàn ông ấy có khuôn mặt sắc bén, trên người còn mặc bộ quân phục màu xanh, hai hàng lông mày kiếm và đường hàm góc cạnh tạo nên một khuôn mặt cương nghị.
So với những phụ huynh ngồi xung quanh, người cảnh sát này lại trông trẻ hơn.
Hoặc là vì bộ đồng phục cảnh sát của anh ấy, cho nên phóng viên mới đưa mic và hỏi: “Anh nghĩ sao về bài giảng ngày hôm nay?”
“Đương nhiên là tôi ủng hộ rồi. Trong số các báo cáo mà chúng tôi nhận được năm ngoái, có rất nhiều trường hợp thanh thiếu niên bị lạm dụng. Phòng cảnh sát đã tiến hành điều tra, thống kê, những năm gần đây, độ tuổi của nạn nhân các vụ án này có chiều hướng giảm, hơn nữa một số vụ vi phạm xảy ra thì đến phải khi lớn lên thì nạn nhân mới hiểu rõ. Theo thời gian, rất khó để có được bằng chứng, kết án và điều trị tâm lý. Như bác sĩ Bạch đã nói, giáo dục giới tính là rất cấp thiết.”
Sau khi bày tỏ sự ủng hộ với Bạch Chỉ, anh cảnh sát quay lại và nghiêm túc nói trước ống kính: “Đừng để sự lơ là của việc giáo dục giới tính trở thành con dao cho những kẻ xấu.”
Vì lời này, khán phòng lại nổ ra những tràng pháo tay như sấm.
Sau đó, người dẫn chương trình phỏng vấn một số phụ huynh, không giống mấy bình luận trên mạng, hôm nay tất cả phụ huynh của học sinh ở đây đều khen ngợi Bạch Chỉ.
Ngoài những câu hỏi từ giới truyền thông lần này, nhiều sinh viên cũng vây quanh Bạch Chỉ để đặt câu hỏi sau buổi thuyết trình.
Sau đó, Bạch Chỉ bị từng lớp từng lớp học sinh bao vây.
Một cậu bé chen lấn nhiều lần nhưng không chen được vào đám đông, chỉ biết lủi thủi bước sang một bên.
Cậu nhìn thấy Phó Tây Phán đứng ở bên cạnh khoanh tay trước ngực, hỏi: “Chú ơi, chú cũng là bác sĩ sao?
Khi cái từ “Chú” này được thốt ra, Phó Tây Phán ho khan một cái rồi mỉm cười gật đầu.
Cậu bé lại hỏi: “Vậy học y rất lâu phải không ạ?”
Phó Tây Phán đếm bằng đầu ngón tay: “Ừ. Tám năm đào tạo và ba năm rèn luyện mới có thể ra trường.”
“Ồ.” Đứa nhỏ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách chú lại già như vậy.”
Thằng nhóc lẩm nhẩm điều đó như một mũi tên nhọn đâm vào tim Phó Tây Phán, đau đớn như bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Anh thậm chí còn cảm thấy một vị ngọt đắng trong cổ họng, giây tiếp theo có thể ho ra máu.
Anh là trưởng nhóm nghiên cứu khoa học trẻ nhất của trường Đại học Y. Tại khoa ngoại tổng hợp của bệnh viện Đa khoa Nam Quang, viện trưởng thường nói ở tuổi anh làm bác sĩ mổ chính là không dễ dàng.
Đến hôm nay lại bị một đứa nhóc gọi là già sao?
Anh xoa đầu đứa nhóc hỏi: “Muốn làm bác sĩ sao?”
Đứa bé gật đầu.
Phó Tây Phán cười nói: “Vậy thì phải rèn luyện đi.”
Nhìn thấy nụ cười quái dị của anh, cậu bé không khỏi lạnh sống lưng.
Cậu thấy xung quanh Bạch Chỉ đã có ít người hơn, lập tức chạy về phía cô.
“Chị ơi, chị ơi, chị học y bao lâu ạ?”
“Ừm…. hơn mười năm, nhưng mà năm 14 tuổi chị đã thi đỗ trường đại học y rồi.”
Ngay khi nói ra câu này, các học sinh xung quanh đã vô cùng kinh ngạc, chúng đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô như một thần tượng.
Sau đó cậu bé móc móc ngón tay, cậu kiễng chân lên, như có điều muốn nói với cô.
Bạch Chỉ hơi nghiêng người, cậu bé thì thầm vào tai cô: “Chị ơi, vậy chị đừng ở cùng với cái chú bên kia nhé, chú ấy thật hung dữ, xem ra không phải là người thông minh gì.”
Bạch Chỉ bị cậu làm mắc cười, cô rất nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy.”
Phó Tây Phán nhìn hai người vừa nói vừa cười liền cảm thấy hoang mang, ánh mắt như một chú cún con lạc loài, vừa ngây thơ vừa bối rối.
Khi Bạch Chỉ đang nói chuyện với cậu bé, một cô bé bước đến cùng với viên cảnh sát vừa nói chuyện khi nãy.
Cô bé ngẩng mặt lên và nói: “Chị ơi, sau này em cũng muốn trở thành bác sĩ như chị.”
Bạch Chỉ cổ vũ: “Vậy em phải cố gắng lên, điểm xét vào đại học y không thấp đâu.”
Cô xoa đầu cô bé, sau đó đứng thẳng người và cảm ơn vị cảnh sát đang nói thay cô: “Vừa rồi rất cảm ơn anh.”
Anh cảnh sát gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Không, không có gì đâu. Tôi chỉ nói thật thôi mà.”
Cảm thấy bối rối, cảnh sát vội vàng đẩy cô bé đến chỗ Bạch Chỉ và nói: “Em ấy rất quan tâm đến y học. Hay là cô giới thiệu vài cuốn sách đi.”
“Được.” Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, nói ra một quyển sách: “Những quyển này không cần mua, em có thể nói bố dẫn đến thư viện để đọc nhé!”
“Bố?”
Anh cảnh sát và cô bé nhìn nhau, đồng thanh cười lớn.
Anh ấy nói: “Xem ra tôi rất là già rồi.”
Cô bé liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: “Bố của em cũng không già như vậy.”
Cô bé chỉ người đàn ông mặc cảnh phục giới thiệu: “Đây là anh họ của em.”
Anh ấy khẽ ho một tiếng, đứng thẳng dậy, đưa tay ra trước mặt Bạch Chỉ, nghiêm nghị tự giới thiệu: “Xin chào! Tôi là Tịch Phong, đội trưởng đội điều tra tội phạm thành phố.”
Bạch Chỉ cũng cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi là bác sĩ khoa sản của bệnh viện đa khoa Nam Quang.”
Phó Tây Phán vẫn còn đang rối bời chuyện cậu bé gọi mình là chú vừa rồi thì giờ đã thấy Bạch Chỉ đang trò chuyện vui vẻ với một tên cảnh sát hình sự trẻ tuổi.
Anh cong môi, cười lạnh, giọng nói như đang tức nghẹn: “Đồ mê trai.”
Bạch Chỉ khó hiểu, bởi vì sự việc gần đây mà tất cả các trường tiểu học đều đã đình chỉ hoạt động “Y học học đường”.
Bây giờ còn muốn cô tiến hành?
Phó Tây Phán cười nhạt, chỉ nói: “Cô chuẩn bị thật tốt là được rồi. Nhớ kĩ, đừng quá sốt ruột. Trong một giờ, hãy chọn nội dung thích hợp với bọn trẻ để giảng dạy.”
Còn lại, bất luận là Bạch Chỉ hỏi như thế nào anh đều không trả lời.
Vào ngày diễn ra bài giảng, Phó Tây Phán đưa Bạch Chỉ đến trường tiểu học.
Cô đi phía sau Phó Tây Phán, dọc theo con đường vào thẳng giảng đường.
Phó Tây Phán mở cửa, Bạch Chỉ trợn tròn mắt.
Khán phòng chật ních học sinh cũng như phụ huynh, các phóng viên báo chí đứng dọc hai bên lối đi, mang theo thiết bị quay phim và hướng lên bục giảng.
Phóng viên phụ trách kênh Tin tức Thành phố A đang đứng bên bục giảng, anh ấy đang cầm micro quay mặt nói với máy quay.
Do động tác đẩy cửa của Phó Tây Phán nên ánh sáng mặt trời xuyên qua toàn bộ khán phòng đến cánh cửa đã mở, tạo thành một dải sáng rực rỡ.
Mọi người đều quay đầu lại, nhìn vào hai người.
Ngay cả người đưa tin ở hàng ghế đầu cũng quay lại, nhường vị trí chính giữa cho Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ còn chưa chuẩn bị tinh thần. Cô đứng đó, nhìn chằm chằm vào những người trong khán phòng.
Tay Phó Tây Phán nhẹ nhàng đặt lên eo cô, dẫn cô đi về phía trước, vừa đi vừa thì thầm: “Lát nữa những gì cô nói đều sẽ được phát trên truyền hình, nhưng cô đừng quá lo lắng, cứ nói như bình thường là được.”
Đối mặt với vô số máy ghi hình, Bạch Chỉ khó khăn nở một nụ cười, khóe miệng nhếch lên, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Phó Tây Phán! Sao anh không nói sớm?”
“Sợ cô quá khẩn trương thôi.” Phó Tây Phán tiến lên một bước đặt tay lên vai cô, đẩy cô lên bục, sau đó giơ ngón tay cái về phía cô, nói: “Cố lên!”
Bạch Chỉ nín thở, cô hít một hơi thật sâu và chậm rãi bước lên sân khấu.
Đầu tiên, cô hơi nghiêng người và ho nhẹ.
Đó là tiếng ho nhẹ nhàng vang lên qua micro trong khán phòng rộng lớn, đây là lần đầu tiên Bạch Chỉ nói trên một sân khấu lớn như vậy.
Tiếng ho khe khẽ vang vọng bên tai nhỏ dần rồi gõ vào tim cô.
Đôi má cô hơi ửng hồng, lo lắng đến nỗi dù trong tay đang cầm bài phát biểu nhưng đầu cô lại trống rỗng.
Bạch Chỉ bình tĩnh lại và nhấp vào PPT, khi nhìn thấy nội dung quen thuộc, tâm trạng lo lắng của cô dịu đi rất nhiều.
Càng đi sâu vào bài giảng, cô dần trở nên tốt hơn, tương tác với học sinh cũng tự nhiên hơn.
Buổi tọa đàm kéo dài một giờ nhanh chóng kết thúc trong lời giải thuyết vô cùng kiên nhẫn của Bạch Chỉ.
Khi cô hoàn thành bài PPT cuối cùng, học sinh và phụ huynh ngồi trên khán đài đều vỗ tay tán thưởng cô.
Bạch Chỉ đứng trên mỉm cười rồi cúi chào.
Cô hít sâu một hơi, đưa tay lên lau mồ hôi trên trán.
Sau lưng Bạch Chỉ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lâu, nhưng cô đang đứng ở trước điều hòa nên quần áo ướt lại bị thổi khô khiến cô cảm thấy ớn lạnh.
Đôi tay lạnh ngắt của cô hơi tê, khi rút USB ra dù đã thử mấy lần đều không thành công.
Cuối cùng, Phó Tây Phán vẫn luôn đứng một bên phải tiến lên một bước để rút phích cắm và rút USB ra cho cô.
Phó Tây Phán khẳng định: “Bài giảng rất hay.”
Người phụ trách kênh tin tức của thành phố A vẫn cầm micro và máy quay.
Bạch Chỉ nhìn máy quay, giật mình kinh ngạc: “Lúc nãy là phát trực tiếp sao?”
“Ừ.” Phó Tây Phán gật đầu: “Toàn bộ đều được phát trên mạng.”
“Khụ… khụ khụ.” Bạch Chỉ nuốt xuống câu chửi thề sắp thốt ra, quay đầu lại hỏi: “Phó Tây Phán, anh làm cách nào để liên lạc với những phương tiện truyền thông và trường học này thế?”
Phó Tây Phán chỉ người đưa tin tức kia: “Cậu ấy là bạn cấp ba của tôi.”
Sau đó, anh chỉ vào hiệu trưởng của trường trung học: “Đây là trường cũ của tôi. Học sinh và phụ huynh đến hôm nay là tự nguyện, và họ đều đến để ủng hộ cô.”
“Ủng hộ tôi?”
“Ừ.”
Phó Tây Phán vẫn chưa nói xong, phóng viên bên kia đã đưa mic đến một vị phụ huynh trên khán đài.
Người đàn ông ấy có khuôn mặt sắc bén, trên người còn mặc bộ quân phục màu xanh, hai hàng lông mày kiếm và đường hàm góc cạnh tạo nên một khuôn mặt cương nghị.
So với những phụ huynh ngồi xung quanh, người cảnh sát này lại trông trẻ hơn.
Hoặc là vì bộ đồng phục cảnh sát của anh ấy, cho nên phóng viên mới đưa mic và hỏi: “Anh nghĩ sao về bài giảng ngày hôm nay?”
“Đương nhiên là tôi ủng hộ rồi. Trong số các báo cáo mà chúng tôi nhận được năm ngoái, có rất nhiều trường hợp thanh thiếu niên bị lạm dụng. Phòng cảnh sát đã tiến hành điều tra, thống kê, những năm gần đây, độ tuổi của nạn nhân các vụ án này có chiều hướng giảm, hơn nữa một số vụ vi phạm xảy ra thì đến phải khi lớn lên thì nạn nhân mới hiểu rõ. Theo thời gian, rất khó để có được bằng chứng, kết án và điều trị tâm lý. Như bác sĩ Bạch đã nói, giáo dục giới tính là rất cấp thiết.”
Sau khi bày tỏ sự ủng hộ với Bạch Chỉ, anh cảnh sát quay lại và nghiêm túc nói trước ống kính: “Đừng để sự lơ là của việc giáo dục giới tính trở thành con dao cho những kẻ xấu.”
Vì lời này, khán phòng lại nổ ra những tràng pháo tay như sấm.
Sau đó, người dẫn chương trình phỏng vấn một số phụ huynh, không giống mấy bình luận trên mạng, hôm nay tất cả phụ huynh của học sinh ở đây đều khen ngợi Bạch Chỉ.
Ngoài những câu hỏi từ giới truyền thông lần này, nhiều sinh viên cũng vây quanh Bạch Chỉ để đặt câu hỏi sau buổi thuyết trình.
Sau đó, Bạch Chỉ bị từng lớp từng lớp học sinh bao vây.
Một cậu bé chen lấn nhiều lần nhưng không chen được vào đám đông, chỉ biết lủi thủi bước sang một bên.
Cậu nhìn thấy Phó Tây Phán đứng ở bên cạnh khoanh tay trước ngực, hỏi: “Chú ơi, chú cũng là bác sĩ sao?
Khi cái từ “Chú” này được thốt ra, Phó Tây Phán ho khan một cái rồi mỉm cười gật đầu.
Cậu bé lại hỏi: “Vậy học y rất lâu phải không ạ?”
Phó Tây Phán đếm bằng đầu ngón tay: “Ừ. Tám năm đào tạo và ba năm rèn luyện mới có thể ra trường.”
“Ồ.” Đứa nhỏ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Khó trách chú lại già như vậy.”
Thằng nhóc lẩm nhẩm điều đó như một mũi tên nhọn đâm vào tim Phó Tây Phán, đau đớn như bị ngàn mũi tên xuyên qua.
Anh thậm chí còn cảm thấy một vị ngọt đắng trong cổ họng, giây tiếp theo có thể ho ra máu.
Anh là trưởng nhóm nghiên cứu khoa học trẻ nhất của trường Đại học Y. Tại khoa ngoại tổng hợp của bệnh viện Đa khoa Nam Quang, viện trưởng thường nói ở tuổi anh làm bác sĩ mổ chính là không dễ dàng.
Đến hôm nay lại bị một đứa nhóc gọi là già sao?
Anh xoa đầu đứa nhóc hỏi: “Muốn làm bác sĩ sao?”
Đứa bé gật đầu.
Phó Tây Phán cười nói: “Vậy thì phải rèn luyện đi.”
Nhìn thấy nụ cười quái dị của anh, cậu bé không khỏi lạnh sống lưng.
Cậu thấy xung quanh Bạch Chỉ đã có ít người hơn, lập tức chạy về phía cô.
“Chị ơi, chị ơi, chị học y bao lâu ạ?”
“Ừm…. hơn mười năm, nhưng mà năm 14 tuổi chị đã thi đỗ trường đại học y rồi.”
Ngay khi nói ra câu này, các học sinh xung quanh đã vô cùng kinh ngạc, chúng đổ dồn ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô như một thần tượng.
Sau đó cậu bé móc móc ngón tay, cậu kiễng chân lên, như có điều muốn nói với cô.
Bạch Chỉ hơi nghiêng người, cậu bé thì thầm vào tai cô: “Chị ơi, vậy chị đừng ở cùng với cái chú bên kia nhé, chú ấy thật hung dữ, xem ra không phải là người thông minh gì.”
Bạch Chỉ bị cậu làm mắc cười, cô rất nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ. Chị cũng nghĩ như vậy.”
Phó Tây Phán nhìn hai người vừa nói vừa cười liền cảm thấy hoang mang, ánh mắt như một chú cún con lạc loài, vừa ngây thơ vừa bối rối.
Khi Bạch Chỉ đang nói chuyện với cậu bé, một cô bé bước đến cùng với viên cảnh sát vừa nói chuyện khi nãy.
Cô bé ngẩng mặt lên và nói: “Chị ơi, sau này em cũng muốn trở thành bác sĩ như chị.”
Bạch Chỉ cổ vũ: “Vậy em phải cố gắng lên, điểm xét vào đại học y không thấp đâu.”
Cô xoa đầu cô bé, sau đó đứng thẳng người và cảm ơn vị cảnh sát đang nói thay cô: “Vừa rồi rất cảm ơn anh.”
Anh cảnh sát gãi đầu, có chút ngượng ngùng: “Không, không có gì đâu. Tôi chỉ nói thật thôi mà.”
Cảm thấy bối rối, cảnh sát vội vàng đẩy cô bé đến chỗ Bạch Chỉ và nói: “Em ấy rất quan tâm đến y học. Hay là cô giới thiệu vài cuốn sách đi.”
“Được.” Bạch Chỉ suy nghĩ một chút, nói ra một quyển sách: “Những quyển này không cần mua, em có thể nói bố dẫn đến thư viện để đọc nhé!”
“Bố?”
Anh cảnh sát và cô bé nhìn nhau, đồng thanh cười lớn.
Anh ấy nói: “Xem ra tôi rất là già rồi.”
Cô bé liếc mắt một cái, trêu ghẹo nói: “Bố của em cũng không già như vậy.”
Cô bé chỉ người đàn ông mặc cảnh phục giới thiệu: “Đây là anh họ của em.”
Anh ấy khẽ ho một tiếng, đứng thẳng dậy, đưa tay ra trước mặt Bạch Chỉ, nghiêm nghị tự giới thiệu: “Xin chào! Tôi là Tịch Phong, đội trưởng đội điều tra tội phạm thành phố.”
Bạch Chỉ cũng cười đưa tay ra: “Xin chào, tôi là bác sĩ khoa sản của bệnh viện đa khoa Nam Quang.”
Phó Tây Phán vẫn còn đang rối bời chuyện cậu bé gọi mình là chú vừa rồi thì giờ đã thấy Bạch Chỉ đang trò chuyện vui vẻ với một tên cảnh sát hình sự trẻ tuổi.
Anh cong môi, cười lạnh, giọng nói như đang tức nghẹn: “Đồ mê trai.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.