Chương 48
Tiền Hình
27/10/2021
Sau khi Bạch Chỉ thẳng thắn từ chối Phó Tây Phán, quan hệ của hai người liền rơi vào tình trạng đóng băng.
Phó Tây Phán điều chỉnh lại lịch trực ban của mình, điên cuồng tăng ca trực đêm, anh cũng sẽ không còn đợi Bạch Chỉ ở lầu dưới khu nội trú nữa.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cằm lún phún râu, cả người nhìn hốc hác hẳn đi.
Bạch Chỉ cũng cố hết sức giữ khoảng cách với các bác sĩ khoa ngoại, thậm chí khi đến gặp Lâm Kinh Mặc vào mỗi giờ nghỉ trưa thì đều luôn cố ý tránh né Phó Tây Phán.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện lại thấy được hy vọng lần nữa.
Người nắm bắt nhanh nhất là trưởng khoa thần kinh bên cạnh, con gái của ông ấy năm nay vừa tốt nghiệp đại học Y, cũng trạc tuổi với Bạch Chỉ, hơn nữa đợt thực tập này tình cờ lại được luân chuyển qua khoa ngoại tổng quát.
Ông lấy cớ giúp đỡ thực tập để Phó Tây Phán thường xuyên dắt cô ấy theo.
Tất nhiên là Phó Tây Phán cũng chẳng có tâm trạng gì cho việc này, nhưng ngặt nỗi lại không có cách nào từ chối nên anh chỉ đành khôi phục lại gương mặt lạnh lùng xa cách ngàn dặm để đối phó.
Từ phòng khám bệnh tới phòng thí nghiệm đại học Y đến các ca phẫu thuật, anh sắp xếp lịch trình của mình kín mít, một là trốn con gái của chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, hai là muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân.
Hôm nay, lại đến lượt Phó Tây Phán trực ca đêm.
Anh vừa mới bước ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mặt mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Khi bước vào văn phòng có máy lạnh, còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì đột nhiên máy lạnh vang lên một tiếng rồi ngừng chạy.
Cô y tá nhỏ cầm theo đèn sạc và quạt chạy đến: “Bác sĩ Phó, bên trên thông báo thiết bị cấp điện bị hư rồi, toàn bộ khu bệnh viện và các khu dân cư lân cận đều bị mất điện, cục điện lực thành phố cũng đang cố gắng gấp rút sửa chữa. Hiện tại thiết bị dự trữ điện của bệnh viện có hạn, chỉ có thể cung cấp điện cho phòng bệnh nhân trước, cho nên tối nay phòng trực ban có thể cả đêm sẽ không có điện.
Phó Tây Phán cởi hai cúc áo trước ngực, trả lời: “Ừ. Tôi biết rồi.”
Ngay cả về đêm, tháng 7 ở thành phố A vẫn oi bức, nóng nực không dứt.
Không có điều hòa, chẳng khác gì đưa người vào nồi để hầm.
Phó Tây Phán chỉ ngồi trong văn phòng một lúc thôi mà sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh quơ lấy chiếc quạt lớn bên cạnh nhưng quạt thì lại càng nóng hơn.
Trong lòng đang khó chịu cộng thêm với không khí oi bức trong văn phòng, đè ép anh đến khó thở.
Phó Tây Phán mở cửa ban công rồi bước đến trước cửa sổ ngoài hành lang để hít thở.
Anh dựa vào tường, nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.
Bởi vì mất điện, những ánh đèn ngày thường chiếu sáng ngoài hành lang bây giờ đều bị tắt, trên tường chỉ có một đường ánh sáng huỳnh quang xanh lá dẫn đến lối thoát hiểm, phát ra ánh sáng yếu ớt mờ ảo.
Phó Tây Phán mở cửa sổ ngoài hành lang, đưa làn gió đêm ấm áp còn sót lại vào hành lang, tuy chẳng mát mẻ gì, song ít ra nó cũng xua đi cảm giác oi bức của mùa hạ.
Anh dựa vào tường, cả người bỗng trở nên lười biếng.
Bởi vì nhiều ngày tăng ca liên tiếp, mà cũng vì quá thất vọng khi bị Bạch Chỉ từ chối.
Anh lấy điện thoại ra, ấn mở mục album, bên trong toàn hình của Bạch Chỉ.
Phó Tây Phán không có sở thích selfie, cũng không có thời gian chụp đồ ngon cảnh đẹp, trong album ảnh chỉ có mỗi hình của Bạch Chỉ.
Trong một bức hình chụp nhóm, anh có thể nhanh chóng tìm thấy Bạch Chỉ, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô trong hình.
“Bác sĩ Phó?”
Một giọng nói gọi khẽ vang lên khiến tay Phó Tây Phán run lên, anh vội tắt màn hình điện thoại, cất điện thoại đi rồi mới quay người lại.
Nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua hành lang, anh có thể nhìn rõ người trước mặt.
Vì bệnh tắc ruột tái phát mà chú Lưu lại phải vào viện.
Ba ngày trước chú vừa xuất viện, nhưng sáng nay lại được con gái và con rể đưa vào.
Vì chú mới trải qua phẫu thuật, cho nên Phó Tây Phán quyết định áp dụng những trị liệu cũ.
Anh nhìn chú Lưu đi ra từ phòng bệnh, hỏi: “Sao vậy chú? Chú lại cảm thấy đau sao?”
Chú Lưu lắc đầu : “Không phải.”
“Vậy có chuyện gì không ạ?”
“Bác sĩ Phó, tôi nghe y tá nói phòng trực ban của bác sĩ bị mất điện. Hay là đến phòng bệnh của tôi ngồi một lúc đi.”
Phó Tây Phán lắc đầu từ chối lòng tốt của chú.
Chưa kể trong phòng bệnh còn có những bệnh nhân khác, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ.
Anh là bác sĩ trực ban đêm nay, nếu có phòng bệnh nào xảy ra chuyện anh cần phải biết đầu tiên.
Khi ở trong phòng của chú Lưu, nếu y tá không tìm thấy mình, thì sẽ rất rắc rối.
“Cháu không sao, chú về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Chú Lưu thở dài, chậm rãi đi về phòng bệnh.
Một lúc sau, chú lại từ phòng bệnh đi ra.
Lần này, trên tay chú còn cầm theo một chiếc lọ, là chai dầu Vạn Kim trị muỗi đốt.
Muỗi sinh sôi nhiều vào mùa hè, bây giờ lại không có điều hòa, vừa rồi chú Lưu để ý trên cánh tay của Phó Tây Phán có mấy nốt bị muỗi cắn.
“Lọ này do con gái chú mua, dùng rất tốt, cho cháu đấy.”
“Dạ, cảm ơn chú.” Vì muốn chú Lưu sớm về nghỉ ngơi, lần này Phó Tây Phán không từ chối ý tốt của chú nữa: “Chú mau về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”
Chú Lưu là người dễ gần, lại nhiệt tình khéo nói, có quan hệ rất tốt với các bác sĩ và mọi người cùng phòng bệnh.
Lần này chú nhập viện, không khỏi làm nhiều bác sĩ lo lắng.
Việc áp dụng những trị liệu cũ trong những ngày này không mang lại hiệu quả, tình trạng đầy hơi, đau bụng vẫn như cũ, thậm chí có dấu hiệu nhiễm trùng, Phó Tây Phán xem hồ sơ bệnh án của chú, cuối cùng quyết định thực hiện ca phẫu thuật lần hai.
Trước khi thực hiện ca mổ lần thứ hai, Chú Lưu không còn cảm giác lo lắng như lần thứ nhất, chú cười đùa về bệnh tình của mình với những bệnh nhân cùng phòng khác, cũng vui vẻ sẵn sàng ký tên lên giấy báo mổ do Phó Tây Phán mang đến.
Nhưng mà lúc bắt đầu phẫu thuật, khi thuốc gây mê từng chút từng chút tiêm vào, lông mày chú Lưu khẽ run lên, cuối cùng điềm tĩnh ngủ thiếp đi.
Chú ngủ yên ổn, nhưng không khí trong phòng mổ lại rất căng thẳng.
Phó Tây Phán mổ phần bụng ra, nhìn thấy tình trạng của chú Lưu tồi tệ hơn nhiều so với dự đoán của anh.
Ruột trong ổ bụng lần thứ hai dính lại tắc nghẽn, tất cả dính lại thành một cục.
Anh cố gắng nhiều lần, đều không thể tách ra, thậm chí khi chạm vào là máu sẽ chảy ra.
Bác sĩ Tiểu Lý, một phụ tá bên cạnh cũng rất lo lắng, anh tìm kiếm những trường hợp tương tự theo kiến thức đã học, muốn tìm ra cách giải quyết, nhưng nhiều lần thử qua đều thất bại.
Y tá dùng cái nhíp gắp miếng bông để lau mồ hôi cho hai vị bác sĩ, bông thấm máu và bông thấm mồ hôi trong chiếc chậu kim loại chất thành núi nhỏ, nhưng Phó Tây Phán vẫn chưa tìm ra giải pháp.
Anh hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng nói: “Rút ruột non ra để tạo lỗ thông.”
Phương pháp này rất ít được dùng trong phẫu thuật, bởi vì chỉ khi ruột non bị tổn thương nghiêm trọng, không được phép thực hiện các ca phẫu thuật phức tạp, hoặc đoạn ruột xa có biến đổi bệnh lý cần mổ mở ra, mới dùng đến phương pháp này.
Bệnh nhân trải qua cuộc phẫu thuật này thường ở trong tình trạng rất tồi tệ rồi, cực kỳ nguy hiểm.
Phó Tây Phán hít một hơi thật sâu để ổn định tâm lý, tập trung 120% phần tinh thần.
Nhưng mà ca phẫu thuật kéo dài 9 tiếng đồng hồ đã không thành công cứu sống chú Lưu.
Lúc đèn trong phòng mổ tắt, Lưu Đình và chồng cô là người đầu tiên vây quanh anh, Phó Tây Phán bước ra khỏi phòng mổ, anh tháo mặt nạ ra, yếu ớt lắc đầu.
Lưu Đình nhìn, người cha bị đẩy ra ngoài được che bằng một tấm vải trắng, cô vẫn chưa kịp bật khóc thì đã ngất đi.
Phó Tây Phán đã trải qua nhiều lần phẫu thuật thất bại, nhưng lần này với những lần trước tình huống không giống nhau.
Những lần phẫu thuật thất bại trước đây, khi bắt đầu phẫu thuật anh đã có dự cảm không tốt.
Tình trạng của bệnh nhân phức tạp, lúc được đưa vào bệnh viện, tính mạng đã bị đe dọa rồi.
Nhưng khi chú Lưu xuất viện lần trước, mọi kiểm tra về cơ thể đều rất tốt, sinh khí dồi dào, thậm chí còn đồng ý với Phó Tây Phán sau khi xuất viện sẽ gửi cho anh vài chậu cây lan tử la.
Ngay cả vừa này trước khi vào phòng phẫu thuật, sắc mặt chú Lưu vẫn còn hồng hào.
Trong lĩnh vực y tế, có vô số khả năng, Phó Tây Phán hôm nay gặp phải trường hợp khó khăn nhất.
Đừng nói đến việc gia đình không thể chấp nhận được, ngay cả bản thân Phó Tây Phán cũng không thể chấp nhận được lần phẫu thuật thất bại này.
Phẫu thuật thất bại rồi, là một bác sĩ, anh không chỉ phải phân tích nguyên nhân, mà còn phải giải thích rõ tình hình cho gia đình bệnh nhân biết.
Nhưng Lưu Đình vì quá mức đau lòng mà ngất xỉu tại chỗ, được đưa đến phòng khám phụ khoa.
Phó Tây Phán ngồi trong phòng làm việc, xem đi xem lại hai bộ hồ sơ bệnh án của chú Lưu, nhớ lại từng chi tiết của hai cuộc phẫu thuật này, cố gắng tìm ra vấn đề ở đâu.
Phó Tây Phán điều chỉnh lại lịch trực ban của mình, điên cuồng tăng ca trực đêm, anh cũng sẽ không còn đợi Bạch Chỉ ở lầu dưới khu nội trú nữa.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cằm lún phún râu, cả người nhìn hốc hác hẳn đi.
Bạch Chỉ cũng cố hết sức giữ khoảng cách với các bác sĩ khoa ngoại, thậm chí khi đến gặp Lâm Kinh Mặc vào mỗi giờ nghỉ trưa thì đều luôn cố ý tránh né Phó Tây Phán.
Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện lại thấy được hy vọng lần nữa.
Người nắm bắt nhanh nhất là trưởng khoa thần kinh bên cạnh, con gái của ông ấy năm nay vừa tốt nghiệp đại học Y, cũng trạc tuổi với Bạch Chỉ, hơn nữa đợt thực tập này tình cờ lại được luân chuyển qua khoa ngoại tổng quát.
Ông lấy cớ giúp đỡ thực tập để Phó Tây Phán thường xuyên dắt cô ấy theo.
Tất nhiên là Phó Tây Phán cũng chẳng có tâm trạng gì cho việc này, nhưng ngặt nỗi lại không có cách nào từ chối nên anh chỉ đành khôi phục lại gương mặt lạnh lùng xa cách ngàn dặm để đối phó.
Từ phòng khám bệnh tới phòng thí nghiệm đại học Y đến các ca phẫu thuật, anh sắp xếp lịch trình của mình kín mít, một là trốn con gái của chủ nhiệm khoa ngoại thần kinh, hai là muốn dùng công việc để làm tê liệt bản thân.
Hôm nay, lại đến lượt Phó Tây Phán trực ca đêm.
Anh vừa mới bước ra từ phòng phẫu thuật, vẻ mặt mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại.
Khi bước vào văn phòng có máy lạnh, còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì đột nhiên máy lạnh vang lên một tiếng rồi ngừng chạy.
Cô y tá nhỏ cầm theo đèn sạc và quạt chạy đến: “Bác sĩ Phó, bên trên thông báo thiết bị cấp điện bị hư rồi, toàn bộ khu bệnh viện và các khu dân cư lân cận đều bị mất điện, cục điện lực thành phố cũng đang cố gắng gấp rút sửa chữa. Hiện tại thiết bị dự trữ điện của bệnh viện có hạn, chỉ có thể cung cấp điện cho phòng bệnh nhân trước, cho nên tối nay phòng trực ban có thể cả đêm sẽ không có điện.
Phó Tây Phán cởi hai cúc áo trước ngực, trả lời: “Ừ. Tôi biết rồi.”
Ngay cả về đêm, tháng 7 ở thành phố A vẫn oi bức, nóng nực không dứt.
Không có điều hòa, chẳng khác gì đưa người vào nồi để hầm.
Phó Tây Phán chỉ ngồi trong văn phòng một lúc thôi mà sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Anh quơ lấy chiếc quạt lớn bên cạnh nhưng quạt thì lại càng nóng hơn.
Trong lòng đang khó chịu cộng thêm với không khí oi bức trong văn phòng, đè ép anh đến khó thở.
Phó Tây Phán mở cửa ban công rồi bước đến trước cửa sổ ngoài hành lang để hít thở.
Anh dựa vào tường, nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.
Bởi vì mất điện, những ánh đèn ngày thường chiếu sáng ngoài hành lang bây giờ đều bị tắt, trên tường chỉ có một đường ánh sáng huỳnh quang xanh lá dẫn đến lối thoát hiểm, phát ra ánh sáng yếu ớt mờ ảo.
Phó Tây Phán mở cửa sổ ngoài hành lang, đưa làn gió đêm ấm áp còn sót lại vào hành lang, tuy chẳng mát mẻ gì, song ít ra nó cũng xua đi cảm giác oi bức của mùa hạ.
Anh dựa vào tường, cả người bỗng trở nên lười biếng.
Bởi vì nhiều ngày tăng ca liên tiếp, mà cũng vì quá thất vọng khi bị Bạch Chỉ từ chối.
Anh lấy điện thoại ra, ấn mở mục album, bên trong toàn hình của Bạch Chỉ.
Phó Tây Phán không có sở thích selfie, cũng không có thời gian chụp đồ ngon cảnh đẹp, trong album ảnh chỉ có mỗi hình của Bạch Chỉ.
Trong một bức hình chụp nhóm, anh có thể nhanh chóng tìm thấy Bạch Chỉ, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào khuôn mặt của cô trong hình.
“Bác sĩ Phó?”
Một giọng nói gọi khẽ vang lên khiến tay Phó Tây Phán run lên, anh vội tắt màn hình điện thoại, cất điện thoại đi rồi mới quay người lại.
Nhờ ánh trăng chiếu xuyên qua hành lang, anh có thể nhìn rõ người trước mặt.
Vì bệnh tắc ruột tái phát mà chú Lưu lại phải vào viện.
Ba ngày trước chú vừa xuất viện, nhưng sáng nay lại được con gái và con rể đưa vào.
Vì chú mới trải qua phẫu thuật, cho nên Phó Tây Phán quyết định áp dụng những trị liệu cũ.
Anh nhìn chú Lưu đi ra từ phòng bệnh, hỏi: “Sao vậy chú? Chú lại cảm thấy đau sao?”
Chú Lưu lắc đầu : “Không phải.”
“Vậy có chuyện gì không ạ?”
“Bác sĩ Phó, tôi nghe y tá nói phòng trực ban của bác sĩ bị mất điện. Hay là đến phòng bệnh của tôi ngồi một lúc đi.”
Phó Tây Phán lắc đầu từ chối lòng tốt của chú.
Chưa kể trong phòng bệnh còn có những bệnh nhân khác, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ.
Anh là bác sĩ trực ban đêm nay, nếu có phòng bệnh nào xảy ra chuyện anh cần phải biết đầu tiên.
Khi ở trong phòng của chú Lưu, nếu y tá không tìm thấy mình, thì sẽ rất rắc rối.
“Cháu không sao, chú về nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Chú Lưu thở dài, chậm rãi đi về phòng bệnh.
Một lúc sau, chú lại từ phòng bệnh đi ra.
Lần này, trên tay chú còn cầm theo một chiếc lọ, là chai dầu Vạn Kim trị muỗi đốt.
Muỗi sinh sôi nhiều vào mùa hè, bây giờ lại không có điều hòa, vừa rồi chú Lưu để ý trên cánh tay của Phó Tây Phán có mấy nốt bị muỗi cắn.
“Lọ này do con gái chú mua, dùng rất tốt, cho cháu đấy.”
“Dạ, cảm ơn chú.” Vì muốn chú Lưu sớm về nghỉ ngơi, lần này Phó Tây Phán không từ chối ý tốt của chú nữa: “Chú mau về phòng nghỉ ngơi đi ạ.”
Chú Lưu là người dễ gần, lại nhiệt tình khéo nói, có quan hệ rất tốt với các bác sĩ và mọi người cùng phòng bệnh.
Lần này chú nhập viện, không khỏi làm nhiều bác sĩ lo lắng.
Việc áp dụng những trị liệu cũ trong những ngày này không mang lại hiệu quả, tình trạng đầy hơi, đau bụng vẫn như cũ, thậm chí có dấu hiệu nhiễm trùng, Phó Tây Phán xem hồ sơ bệnh án của chú, cuối cùng quyết định thực hiện ca phẫu thuật lần hai.
Trước khi thực hiện ca mổ lần thứ hai, Chú Lưu không còn cảm giác lo lắng như lần thứ nhất, chú cười đùa về bệnh tình của mình với những bệnh nhân cùng phòng khác, cũng vui vẻ sẵn sàng ký tên lên giấy báo mổ do Phó Tây Phán mang đến.
Nhưng mà lúc bắt đầu phẫu thuật, khi thuốc gây mê từng chút từng chút tiêm vào, lông mày chú Lưu khẽ run lên, cuối cùng điềm tĩnh ngủ thiếp đi.
Chú ngủ yên ổn, nhưng không khí trong phòng mổ lại rất căng thẳng.
Phó Tây Phán mổ phần bụng ra, nhìn thấy tình trạng của chú Lưu tồi tệ hơn nhiều so với dự đoán của anh.
Ruột trong ổ bụng lần thứ hai dính lại tắc nghẽn, tất cả dính lại thành một cục.
Anh cố gắng nhiều lần, đều không thể tách ra, thậm chí khi chạm vào là máu sẽ chảy ra.
Bác sĩ Tiểu Lý, một phụ tá bên cạnh cũng rất lo lắng, anh tìm kiếm những trường hợp tương tự theo kiến thức đã học, muốn tìm ra cách giải quyết, nhưng nhiều lần thử qua đều thất bại.
Y tá dùng cái nhíp gắp miếng bông để lau mồ hôi cho hai vị bác sĩ, bông thấm máu và bông thấm mồ hôi trong chiếc chậu kim loại chất thành núi nhỏ, nhưng Phó Tây Phán vẫn chưa tìm ra giải pháp.
Anh hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng nói: “Rút ruột non ra để tạo lỗ thông.”
Phương pháp này rất ít được dùng trong phẫu thuật, bởi vì chỉ khi ruột non bị tổn thương nghiêm trọng, không được phép thực hiện các ca phẫu thuật phức tạp, hoặc đoạn ruột xa có biến đổi bệnh lý cần mổ mở ra, mới dùng đến phương pháp này.
Bệnh nhân trải qua cuộc phẫu thuật này thường ở trong tình trạng rất tồi tệ rồi, cực kỳ nguy hiểm.
Phó Tây Phán hít một hơi thật sâu để ổn định tâm lý, tập trung 120% phần tinh thần.
Nhưng mà ca phẫu thuật kéo dài 9 tiếng đồng hồ đã không thành công cứu sống chú Lưu.
Lúc đèn trong phòng mổ tắt, Lưu Đình và chồng cô là người đầu tiên vây quanh anh, Phó Tây Phán bước ra khỏi phòng mổ, anh tháo mặt nạ ra, yếu ớt lắc đầu.
Lưu Đình nhìn, người cha bị đẩy ra ngoài được che bằng một tấm vải trắng, cô vẫn chưa kịp bật khóc thì đã ngất đi.
Phó Tây Phán đã trải qua nhiều lần phẫu thuật thất bại, nhưng lần này với những lần trước tình huống không giống nhau.
Những lần phẫu thuật thất bại trước đây, khi bắt đầu phẫu thuật anh đã có dự cảm không tốt.
Tình trạng của bệnh nhân phức tạp, lúc được đưa vào bệnh viện, tính mạng đã bị đe dọa rồi.
Nhưng khi chú Lưu xuất viện lần trước, mọi kiểm tra về cơ thể đều rất tốt, sinh khí dồi dào, thậm chí còn đồng ý với Phó Tây Phán sau khi xuất viện sẽ gửi cho anh vài chậu cây lan tử la.
Ngay cả vừa này trước khi vào phòng phẫu thuật, sắc mặt chú Lưu vẫn còn hồng hào.
Trong lĩnh vực y tế, có vô số khả năng, Phó Tây Phán hôm nay gặp phải trường hợp khó khăn nhất.
Đừng nói đến việc gia đình không thể chấp nhận được, ngay cả bản thân Phó Tây Phán cũng không thể chấp nhận được lần phẫu thuật thất bại này.
Phẫu thuật thất bại rồi, là một bác sĩ, anh không chỉ phải phân tích nguyên nhân, mà còn phải giải thích rõ tình hình cho gia đình bệnh nhân biết.
Nhưng Lưu Đình vì quá mức đau lòng mà ngất xỉu tại chỗ, được đưa đến phòng khám phụ khoa.
Phó Tây Phán ngồi trong phòng làm việc, xem đi xem lại hai bộ hồ sơ bệnh án của chú Lưu, nhớ lại từng chi tiết của hai cuộc phẫu thuật này, cố gắng tìm ra vấn đề ở đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.