Chương 6
Tiền Hình
27/10/2021
Bạch Chỉ còn chưa về tới bệnh viện, Viện trưởng Đồng đã gửi tin nhắn yêu cầu cô đến văn phòng một chuyến.
Bạch Chỉ vừa tọa đàm xong, đây là lần đầu tiên cô đứng trên bục giảng nên cô không khỏi lo lắng bản thân mắc bất kỳ sai xót gì.
Nhưng đến khi cô gõ cửa vào văn phòng của viện trưởng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Viện trưởng Đồng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trường tiểu học trực thuộc thành phố kia đã đăng tải đoạn video giảng bài của Bạch Chỉ lên trang web của trường, sau khi các trường khác nhìn thấy cũng sôi nổi gửi đơn đăng ký lên hội đồng giáo dục, hy vọng trường của họ sẽ trở thành đơn vị thí điểm tiếp theo được tuyên truyền về giáo dục y tế.
Viện trưởng Đồng đưa cho Bạch Chỉ tờ danh sách ghi đầy tên các trường tiểu học cùng trung học cơ sở trong thành phố: “Tiểu Chỉ, cháu cùng bác sĩ Phó đi bàn bạc với nhau xem, nên giảng tiếp ở đâu.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa.
Sau khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, cô vội vàng đi thang máy lên ngoại khoa ở tầng mười bốn.
Tuy nhiên, khi cửa thang máy vừa mở ra, cô thấy phòng bệnh vốn nên yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa, thì lúc này lại tấp nập người qua lại.
Mấy cô y tá trẻ đang tập trung tại cửa một phòng bệnh, còn có một bác sĩ trẻ đẩy một đài dụng cụ chạy ra từ phòng khác, những bệnh nhân ở phòng khác cũng đứng trước cửa nhìn qua.
Bạch Chỉ bước nhanh, đến phòng bệnh bị mấy cô y tá cùng nhau vây quanh: “Làm sao vậy?”
Một cô y tá gắt gao nắm chặt tay vẻ mặt hụt hẫng nói: “Giường số bốn đột nhiên bị suy tim cấp tính.”
Các cô đang vây quanh cửa, nhưng vì không muốn gây cản trở đường di chuyển của dụng cụ và nhân viên, nên mọi người đều tự giác đứng sang một bên, nhường lối ra vào.
Bạch Chỉ tới trễ, cô chỉ có thể nhón cao mũi chân, lướt mắt qua vài đầu người mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một góc của phòng bệnh.
Cô nhìn thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi, đang được cắm ống thở, ở trên người còn có mấy chỗ cắm kim liên kết với thiết bị y tế, có một bác sĩ ngoại khoa đang chồng hai bàn tay ấn lên ngực anh ấy, thực hiện động tác kích tim.
Phó Tây Phán đang nhíu mày đứng ở một bên, có thể thấy được là anh rất sốt ruột, cho nên mặc ngược cả áo blouse trắng.
Anh vội vàng thúc giục: “Đi, gọi bác sĩ Cao bên khoa phẫu thuật tim qua đây một chuyến!”
Cô y tá nghe được mệnh lệnh, không kịp trả lời đã quay đầu chạy ra khỏi khu bệnh.
Đối với bệnh nhân trên giường, mỗi giây mỗi phút đều là chạy đua với tử thần.
“Đến. Tiểu Lý, đến lượt tôi.”
Phó Tây Phán xoắn lên tay áo, nhanh chân vượt qua dây điện chồng chéo trên mặt đất, đi đến bên cạnh bệnh nhân, tiếp tục kích tim cho bệnh nhân thay cho vị bác sĩ vừa rồi.
Anh vừa ấn vào ngực bệnh nhân vừa nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ bên cạnh.
“Đã đập chưa?”
Mắt Phó Tây Phán nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ nhưng anh vẫn hỏi những bác sĩ xung quanh nhiều lần, bởi vì anh chỉ ước mình đang bị hoa mắt.
“Vẫn chưa có, bác sĩ Phó, tiếp tục ấn.”
“Giường số bốn! Giường số bốn! Anh có nghe thấy không?”
Mỗi lần ấn Phó Tây Phán lại gọi một lần.
Người thanh niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt không còn giọt máu nào, đôi mắt vô thần chuyển động lên một chút rồi trợn trắng mắt.
Mặc dù Bạch Chỉ đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần trên lớp hay lúc thực tập, nhưng giờ đây thấy lại lần nữa, cô lại khẩn trương đến mức không thở được.
Cô nuốt nước bọt, màng nhĩ căng lên, bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của cô.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng khẩn trương, vô tình ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây.
Lâm Kinh Mặc đứng trước giường bệnh, phất tay chỉ huy: “Thay người, thay người.”
“Giường số bốn! Giường số Bốn! Kiên trì thêm chút nữa!”
Phó Tây Phán bị thay thế, đứng ở một bên nhìn máy điện tâm đồ, anh nhìn một đường thẳng tắp có mấy điểm nhảy lên mơ hồ, tiếng kêu gọi càng lúc càng lớn.
Bác sĩ kích tim cho thanh niên đã đổi được một tốp, nhưng trên tín hiệu dao động trên điện tâm đồ vẫn mỏng manh như cũ.
Lâm Kinh Mặc lau mồ hôi, thầm thì một chút với chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim vừa chạy tới, lại quay mặt ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Người nhà giường số bốn có ở đây không?”
Một dì nghe được tiếng kêu của bác sĩ bên trong, lập tức đẩy đám người ra, lao vào phòng.
Nhưng mà, bà ấy chỉ nhận được một câu phủ định của bác sĩ.
Trong hơn 20 phút kích tim, mấy bác sĩ khoa ngoại đều đã thay phiên nhau lên, nhưng tình trạng của bệnh nhân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Kinh mặc lắc đầu: “Chúng tôi hiện tại đã làm kích tim, nếu mà ngừng đập thì… Dù sao chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức…..Bác….”
Nghe xong lời bác sĩ nói, dì ấy liền ngoảnh mặt nhìn con trai nằm trên giường bệnh, khóc nức nở một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định khó khăn.
Bà mím chặt môi, trịnh trọng gật đầu.
Lúc này, bác sĩ Lý mới đến liền đứng thẳng dậy, tay anh ấy rời khỏi ngực bệnh nhân.
Ngay lúc vị bác sĩ kia vừa lấy tay ra khỏi lồng ngực ấm áp, điện tâm đồ lập tức trở thành một đường thẳng vang lên những âm thanh chói tai nhắc nhở, vang vọng khắp phòng, ngay cả bác sĩ chủ nhiệm đã quen với âm thanh này cũng cúi đầu.
Phó Tây Phán đứng ở một bên, vẫn như cũ có chút không cam lòng.
Đây là bệnh nhân của anh, bệnh nhân đáng nhẽ sẽ lên bàn mổ vào ngày mai.
Cậu ấy chỉ mới 23 tuổi, cuộc đời của cậu ấy vốn không nên dừng lại ở đây.
Anh lại đè hai tay lên ngực của bệnh nhân một lần nữa: “Giường số bốn! Giường số bốn! Cậu kiên trì thêm một chút, ngày mai là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi.”
Nhưng mà, vận may vẫn chẳng đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán đã kiệt sức, động tác của anh chậm lại từng chút.
‘Tích_______’
Theo một tiếng vang dài của máy điện tâm đồ, một cuộc cấp cứu đã kết thúc trong thất bại.
Phó Tây Phán cởi áo blouse mặc vội trên người ra, lộn nó ra rồi mặc lại một lần nữa.
Anh dùng sức kéo mạnh, nếp gấp ở góc áo nháy mắt liền bằng phẳng lại.
Phó Tây Phán bước ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến tấm bảng trắng treo trước cửa phòng khoa.
Trên đó viết lịch phẫu thuật trong tuần.
Anh cầm lấy khăn lau bảng, dứt khoát lau đi số ‘4’ sau tên mình.
Bạch Chỉ đi tới, đặt tay phải lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ.
Tay Phó Tây Phán dừng lại ở giữa không trung, khăn lau đè lên khoảng không kia, thì thầm nói: “Đều nói phẫu thuật là một chuyến đi đến trước cửa sinh tử, nhưng có người đến cả cơ hội như vậy cũng không có.”
Nói xong anh thở dài đặt khăn lau xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không kia.
Anh tiếp nhận danh sách Bạch Chỉ đưa qua, vừa mới nhìn thoáng qua, các bác sĩ khác đã đến bàn giao lại hồ sơ cùng thông tin của giường số bốn.
Phó Tây Phán nghiêng người nói nhỏ: “Xin lỗi. Tôi còn có việc phải giải quyết, tối nay tôi sẽ xem danh sách này rồi trả lời cô.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Được. Việc của anh quang trọng hơn.”
Phòng ngoại khoa vừa trải qua một hồi đánh cược sinh tử thất bại, tất cả mọi người đều ủ rũ chán nản, đặc biệt là mấy cô y tá trẻ đang trong giai đoạn thực tập, cô nhào vào lòng của y tá trưởng, nước mắt lưng tròng.
Bạch Chỉ đút hai tay vào túi, cô bước đi rất chậm, bởi vì ở trong bầu không khí này, mỗi bước chân của cô đều vô cùng gian nan.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng khám ngoại khoa, cánh cửa tự động phía sau lưng cô ‘bang’ một tiếng đóng lại.
Bạch Chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn phòng ngoại khoa vẫn đang bận rộn trong giờ nghỉ trưa, mím chặt môi.
Phó Tây Phán ở trước mặt mặt cô luôn kiêu ngạo, khí phách hăng hái, giờ phút này đang cúi đầu ký đơn phiếu, anh viết từng nét cẩn thận mà nghiêm túc.
Những lời lẩm bẩm lúc vừa rồi của Phó Tây Phán cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Cô không biết anh đã trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng như vậy rồi mới có thể nói ra một lời như vậy.
Trước đây, hầu hết các trường hợp trong sách giáo khoa đều kết thúc thành công.
Hầu hết các bệnh nhân được bệnh viện chi nhánh Nam Quang tiếp nhận từ tổng viện đều là người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm.
Vì vậy, trong hai năm nhậm chức, cô cũng chưa được tiếp xúc với cái chết gần đến như vậy.
Đây chỉ là một bài nhạc đệm nhỏ trong một ngày bận rộn của Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ từ phòng ngoại khoa trở về phòng khám của mình, cô ngây người một hồi lâu mới có thể từ trong khoảnh khắc sinh tử kia hồi phục lại tinh thần.
***
Buổi tối, Bạch Chỉ kéo thân thể mệt mỏi về phòng mới thuê.
Cô ngạc nhiên phát hiện, chủ nhà đã giúp cô thay một tấm nệm mới.
Sau khi Bạch Chỉ tắm rửa sạch sẽ, cô nằm lên tấm nệm mềm mại mới, vẫn luôn suy nghĩ đến bộ dạng nỗ lực cứu chữa của Phó Tây Phán.
Đến giây phút cuối cùng, ngay cả người nhà đều đã gật đầu đồng ý từ bỏ, nhưng anh vẫn luôn không ngừng gọi tên bệnh nhân.
Mỗi tiếng anh gọi đều khắc sâu vào trong tâm trí Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ quấn chặt chăn, bĩu môi, trong lòng có chút bi thương.
Đúng lúc này, ‘Cạch’ một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi tối rồi.
Cô nằm trên giường, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Cô nghe thấy tiếng chìa khóa kêu lạch cạch ở ngoài hiên, nghe thấy tiếng dép lê đi trên sàn gỗ, nghe thấy tiếng sữa bò tuôn vào cổ họng ừng ực, cuối cùng là tiếng nước thưa thớt ở phòng tắm bên cạnh, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Chị gái nhỏ ở bên cạnh thật yên tĩnh.
Đây là tổng kết của Bạch Chỉ sau hai ngày ở đây.
Mỗi tối, từng động tĩnh này như được ghi lại từ trước, về nhà đóng cửa, mở tủ lạnh và tắm rửa, mọi động tác đều máy móc, không có chút thay đổi nào cả, làm Bạch Chỉ mê man không thôi.
Chẳng lẽ người ở phòng bên cạnh là người máy?
Bạch Chỉ mở wechat, vào khung chat, lịch sử trò chuyện của cô và chị gái nhỏ còn lưu lại vào mấy ngày trước.
Chị ấy nói là công tấc của mình rất bận, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì gửi tin nhắn là được rồi.
Chị ấy cũng nói là mình đi ngủ sớm, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến Bạch Chỉ, cũng hy vọng là Bạch Chỉ không ảnh hưởng đến mình.
Vì vậy, sau khi dọn đến đây Bạch Chỉ chưa bao giờ dám quấy rầy chị ấy.
Bạch Chỉ nhàm chán muốn chết, mở vòng bạn bè, vào xem cũng không có tin gì mới mẻ, cô lăn lộn trên giường mấy lần cũng không ngủ được.
Đồng hồ trên đầu giường đã quay được nửa vòng, Bạch Chỉ lại tải mới vòng bạn bè lần nữa.
Cô phát hiện tin mới nhất của chị gái phòng bên.
“Không được giỏi.” Một tin chỉ có ba chữ trên vòng bạn bè, đăng tải lúc 9 giờ.
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Bạch Chỉ nghĩ có phải chị gái này gặp khó khăn trong công việc không.
Cô muốn trò chuyện với chị ấy, nhưng nhớ đến quy định phải giữ im lặng sau 9 giờ tối lúc thuê nhà, cô đành nhịn xuống mà soạn chữ.
Bạch Chỉ quay lại click vào bảng tin rồi bình luận một câu: “Siêu nhân trên Trái Đất cái gì cũng giỏi nhưng cũng đâu biết bay.”
Bạch Chỉ vừa tọa đàm xong, đây là lần đầu tiên cô đứng trên bục giảng nên cô không khỏi lo lắng bản thân mắc bất kỳ sai xót gì.
Nhưng đến khi cô gõ cửa vào văn phòng của viện trưởng, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vui vẻ của Viện trưởng Đồng, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Trường tiểu học trực thuộc thành phố kia đã đăng tải đoạn video giảng bài của Bạch Chỉ lên trang web của trường, sau khi các trường khác nhìn thấy cũng sôi nổi gửi đơn đăng ký lên hội đồng giáo dục, hy vọng trường của họ sẽ trở thành đơn vị thí điểm tiếp theo được tuyên truyền về giáo dục y tế.
Viện trưởng Đồng đưa cho Bạch Chỉ tờ danh sách ghi đầy tên các trường tiểu học cùng trung học cơ sở trong thành phố: “Tiểu Chỉ, cháu cùng bác sĩ Phó đi bàn bạc với nhau xem, nên giảng tiếp ở đâu.”
Bạch Chỉ ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, còn nửa tiếng nữa mới hết giờ nghỉ trưa.
Sau khi rời khỏi văn phòng viện trưởng, cô vội vàng đi thang máy lên ngoại khoa ở tầng mười bốn.
Tuy nhiên, khi cửa thang máy vừa mở ra, cô thấy phòng bệnh vốn nên yên tĩnh vào giờ nghỉ trưa, thì lúc này lại tấp nập người qua lại.
Mấy cô y tá trẻ đang tập trung tại cửa một phòng bệnh, còn có một bác sĩ trẻ đẩy một đài dụng cụ chạy ra từ phòng khác, những bệnh nhân ở phòng khác cũng đứng trước cửa nhìn qua.
Bạch Chỉ bước nhanh, đến phòng bệnh bị mấy cô y tá cùng nhau vây quanh: “Làm sao vậy?”
Một cô y tá gắt gao nắm chặt tay vẻ mặt hụt hẫng nói: “Giường số bốn đột nhiên bị suy tim cấp tính.”
Các cô đang vây quanh cửa, nhưng vì không muốn gây cản trở đường di chuyển của dụng cụ và nhân viên, nên mọi người đều tự giác đứng sang một bên, nhường lối ra vào.
Bạch Chỉ tới trễ, cô chỉ có thể nhón cao mũi chân, lướt mắt qua vài đầu người mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một góc của phòng bệnh.
Cô nhìn thấy một thanh niên khoảng 20 tuổi, đang được cắm ống thở, ở trên người còn có mấy chỗ cắm kim liên kết với thiết bị y tế, có một bác sĩ ngoại khoa đang chồng hai bàn tay ấn lên ngực anh ấy, thực hiện động tác kích tim.
Phó Tây Phán đang nhíu mày đứng ở một bên, có thể thấy được là anh rất sốt ruột, cho nên mặc ngược cả áo blouse trắng.
Anh vội vàng thúc giục: “Đi, gọi bác sĩ Cao bên khoa phẫu thuật tim qua đây một chuyến!”
Cô y tá nghe được mệnh lệnh, không kịp trả lời đã quay đầu chạy ra khỏi khu bệnh.
Đối với bệnh nhân trên giường, mỗi giây mỗi phút đều là chạy đua với tử thần.
“Đến. Tiểu Lý, đến lượt tôi.”
Phó Tây Phán xoắn lên tay áo, nhanh chân vượt qua dây điện chồng chéo trên mặt đất, đi đến bên cạnh bệnh nhân, tiếp tục kích tim cho bệnh nhân thay cho vị bác sĩ vừa rồi.
Anh vừa ấn vào ngực bệnh nhân vừa nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ bên cạnh.
“Đã đập chưa?”
Mắt Phó Tây Phán nhìn chằm chằm vào điện tâm đồ nhưng anh vẫn hỏi những bác sĩ xung quanh nhiều lần, bởi vì anh chỉ ước mình đang bị hoa mắt.
“Vẫn chưa có, bác sĩ Phó, tiếp tục ấn.”
“Giường số bốn! Giường số bốn! Anh có nghe thấy không?”
Mỗi lần ấn Phó Tây Phán lại gọi một lần.
Người thanh niên nằm trên giường sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt không còn giọt máu nào, đôi mắt vô thần chuyển động lên một chút rồi trợn trắng mắt.
Mặc dù Bạch Chỉ đã nhìn thấy cảnh tượng này nhiều lần trên lớp hay lúc thực tập, nhưng giờ đây thấy lại lần nữa, cô lại khẩn trương đến mức không thở được.
Cô nuốt nước bọt, màng nhĩ căng lên, bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch của cô.
Không khí trong phòng bệnh vô cùng khẩn trương, vô tình ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở đây.
Lâm Kinh Mặc đứng trước giường bệnh, phất tay chỉ huy: “Thay người, thay người.”
“Giường số bốn! Giường số Bốn! Kiên trì thêm chút nữa!”
Phó Tây Phán bị thay thế, đứng ở một bên nhìn máy điện tâm đồ, anh nhìn một đường thẳng tắp có mấy điểm nhảy lên mơ hồ, tiếng kêu gọi càng lúc càng lớn.
Bác sĩ kích tim cho thanh niên đã đổi được một tốp, nhưng trên tín hiệu dao động trên điện tâm đồ vẫn mỏng manh như cũ.
Lâm Kinh Mặc lau mồ hôi, thầm thì một chút với chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim vừa chạy tới, lại quay mặt ra ngoài, lớn tiếng gọi: “Người nhà giường số bốn có ở đây không?”
Một dì nghe được tiếng kêu của bác sĩ bên trong, lập tức đẩy đám người ra, lao vào phòng.
Nhưng mà, bà ấy chỉ nhận được một câu phủ định của bác sĩ.
Trong hơn 20 phút kích tim, mấy bác sĩ khoa ngoại đều đã thay phiên nhau lên, nhưng tình trạng của bệnh nhân vẫn không có chuyển biến tốt đẹp.
Lâm Kinh mặc lắc đầu: “Chúng tôi hiện tại đã làm kích tim, nếu mà ngừng đập thì… Dù sao chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức…..Bác….”
Nghe xong lời bác sĩ nói, dì ấy liền ngoảnh mặt nhìn con trai nằm trên giường bệnh, khóc nức nở một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định khó khăn.
Bà mím chặt môi, trịnh trọng gật đầu.
Lúc này, bác sĩ Lý mới đến liền đứng thẳng dậy, tay anh ấy rời khỏi ngực bệnh nhân.
Ngay lúc vị bác sĩ kia vừa lấy tay ra khỏi lồng ngực ấm áp, điện tâm đồ lập tức trở thành một đường thẳng vang lên những âm thanh chói tai nhắc nhở, vang vọng khắp phòng, ngay cả bác sĩ chủ nhiệm đã quen với âm thanh này cũng cúi đầu.
Phó Tây Phán đứng ở một bên, vẫn như cũ có chút không cam lòng.
Đây là bệnh nhân của anh, bệnh nhân đáng nhẽ sẽ lên bàn mổ vào ngày mai.
Cậu ấy chỉ mới 23 tuổi, cuộc đời của cậu ấy vốn không nên dừng lại ở đây.
Anh lại đè hai tay lên ngực của bệnh nhân một lần nữa: “Giường số bốn! Giường số bốn! Cậu kiên trì thêm một chút, ngày mai là có thể sắp xếp phẫu thuật rồi.”
Nhưng mà, vận may vẫn chẳng đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Phó Tây Phán đã kiệt sức, động tác của anh chậm lại từng chút.
‘Tích_______’
Theo một tiếng vang dài của máy điện tâm đồ, một cuộc cấp cứu đã kết thúc trong thất bại.
Phó Tây Phán cởi áo blouse mặc vội trên người ra, lộn nó ra rồi mặc lại một lần nữa.
Anh dùng sức kéo mạnh, nếp gấp ở góc áo nháy mắt liền bằng phẳng lại.
Phó Tây Phán bước ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến tấm bảng trắng treo trước cửa phòng khoa.
Trên đó viết lịch phẫu thuật trong tuần.
Anh cầm lấy khăn lau bảng, dứt khoát lau đi số ‘4’ sau tên mình.
Bạch Chỉ đi tới, đặt tay phải lên vai anh, nhẹ nhàng vỗ.
Tay Phó Tây Phán dừng lại ở giữa không trung, khăn lau đè lên khoảng không kia, thì thầm nói: “Đều nói phẫu thuật là một chuyến đi đến trước cửa sinh tử, nhưng có người đến cả cơ hội như vậy cũng không có.”
Nói xong anh thở dài đặt khăn lau xuống, nhưng đôi mắt vẫn nhìn vào khoảng không kia.
Anh tiếp nhận danh sách Bạch Chỉ đưa qua, vừa mới nhìn thoáng qua, các bác sĩ khác đã đến bàn giao lại hồ sơ cùng thông tin của giường số bốn.
Phó Tây Phán nghiêng người nói nhỏ: “Xin lỗi. Tôi còn có việc phải giải quyết, tối nay tôi sẽ xem danh sách này rồi trả lời cô.”
Bạch Chỉ gật đầu: “Được. Việc của anh quang trọng hơn.”
Phòng ngoại khoa vừa trải qua một hồi đánh cược sinh tử thất bại, tất cả mọi người đều ủ rũ chán nản, đặc biệt là mấy cô y tá trẻ đang trong giai đoạn thực tập, cô nhào vào lòng của y tá trưởng, nước mắt lưng tròng.
Bạch Chỉ đút hai tay vào túi, cô bước đi rất chậm, bởi vì ở trong bầu không khí này, mỗi bước chân của cô đều vô cùng gian nan.
Khi cô vừa bước ra khỏi phòng khám ngoại khoa, cánh cửa tự động phía sau lưng cô ‘bang’ một tiếng đóng lại.
Bạch Chỉ đứng ở ngoài cửa, nhìn phòng ngoại khoa vẫn đang bận rộn trong giờ nghỉ trưa, mím chặt môi.
Phó Tây Phán ở trước mặt mặt cô luôn kiêu ngạo, khí phách hăng hái, giờ phút này đang cúi đầu ký đơn phiếu, anh viết từng nét cẩn thận mà nghiêm túc.
Những lời lẩm bẩm lúc vừa rồi của Phó Tây Phán cứ quanh quẩn trong tâm trí cô.
Cô không biết anh đã trải qua bao nhiêu lần tuyệt vọng như vậy rồi mới có thể nói ra một lời như vậy.
Trước đây, hầu hết các trường hợp trong sách giáo khoa đều kết thúc thành công.
Hầu hết các bệnh nhân được bệnh viện chi nhánh Nam Quang tiếp nhận từ tổng viện đều là người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm.
Vì vậy, trong hai năm nhậm chức, cô cũng chưa được tiếp xúc với cái chết gần đến như vậy.
Đây chỉ là một bài nhạc đệm nhỏ trong một ngày bận rộn của Phó Tây Phán.
Bạch Chỉ từ phòng ngoại khoa trở về phòng khám của mình, cô ngây người một hồi lâu mới có thể từ trong khoảnh khắc sinh tử kia hồi phục lại tinh thần.
***
Buổi tối, Bạch Chỉ kéo thân thể mệt mỏi về phòng mới thuê.
Cô ngạc nhiên phát hiện, chủ nhà đã giúp cô thay một tấm nệm mới.
Sau khi Bạch Chỉ tắm rửa sạch sẽ, cô nằm lên tấm nệm mềm mại mới, vẫn luôn suy nghĩ đến bộ dạng nỗ lực cứu chữa của Phó Tây Phán.
Đến giây phút cuối cùng, ngay cả người nhà đều đã gật đầu đồng ý từ bỏ, nhưng anh vẫn luôn không ngừng gọi tên bệnh nhân.
Mỗi tiếng anh gọi đều khắc sâu vào trong tâm trí Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ quấn chặt chăn, bĩu môi, trong lòng có chút bi thương.
Đúng lúc này, ‘Cạch’ một tiếng, tiếng đóng cửa vang lên.
Bạch Chỉ quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã tám giờ rưỡi tối rồi.
Cô nằm trên giường, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Cô nghe thấy tiếng chìa khóa kêu lạch cạch ở ngoài hiên, nghe thấy tiếng dép lê đi trên sàn gỗ, nghe thấy tiếng sữa bò tuôn vào cổ họng ừng ực, cuối cùng là tiếng nước thưa thớt ở phòng tắm bên cạnh, căn phòng lại trở về yên tĩnh.
Chị gái nhỏ ở bên cạnh thật yên tĩnh.
Đây là tổng kết của Bạch Chỉ sau hai ngày ở đây.
Mỗi tối, từng động tĩnh này như được ghi lại từ trước, về nhà đóng cửa, mở tủ lạnh và tắm rửa, mọi động tác đều máy móc, không có chút thay đổi nào cả, làm Bạch Chỉ mê man không thôi.
Chẳng lẽ người ở phòng bên cạnh là người máy?
Bạch Chỉ mở wechat, vào khung chat, lịch sử trò chuyện của cô và chị gái nhỏ còn lưu lại vào mấy ngày trước.
Chị ấy nói là công tấc của mình rất bận, không tiện nghe điện thoại, có chuyện gì gửi tin nhắn là được rồi.
Chị ấy cũng nói là mình đi ngủ sớm, hy vọng sẽ không ảnh hưởng đến Bạch Chỉ, cũng hy vọng là Bạch Chỉ không ảnh hưởng đến mình.
Vì vậy, sau khi dọn đến đây Bạch Chỉ chưa bao giờ dám quấy rầy chị ấy.
Bạch Chỉ nhàm chán muốn chết, mở vòng bạn bè, vào xem cũng không có tin gì mới mẻ, cô lăn lộn trên giường mấy lần cũng không ngủ được.
Đồng hồ trên đầu giường đã quay được nửa vòng, Bạch Chỉ lại tải mới vòng bạn bè lần nữa.
Cô phát hiện tin mới nhất của chị gái phòng bên.
“Không được giỏi.” Một tin chỉ có ba chữ trên vòng bạn bè, đăng tải lúc 9 giờ.
Nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, Bạch Chỉ nghĩ có phải chị gái này gặp khó khăn trong công việc không.
Cô muốn trò chuyện với chị ấy, nhưng nhớ đến quy định phải giữ im lặng sau 9 giờ tối lúc thuê nhà, cô đành nhịn xuống mà soạn chữ.
Bạch Chỉ quay lại click vào bảng tin rồi bình luận một câu: “Siêu nhân trên Trái Đất cái gì cũng giỏi nhưng cũng đâu biết bay.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.