Chương 2
Mimibonny
19/06/2013
Ngày 19/5/2003, sân bay Washington.
" Mỹ Mỹ..." một cô gái trẻ xinh đẹp, hai mắt ngập nước, lưu luyến cầm tay cô gái đối diện nghẹn ngào nói.
" Được rồi mà Du Du, mình cũng không phải sẽ không trở lại, cậu khóc cái gì chứ. Ngoan, nín đi." Vừa nói, Dương Mỹ vừa đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho Phương Du.
Bất chợt, Phương Du ôm chầm lấy Dương Mỹ, nghẹn giọng nói:" Mỹ Mỹ, cậu đừng đi mà, đừng đi tìm hắn nữa. Hắn đã cướp hết mọi thứ của cậu, cậu còn muốn tìm hắn nữa, Mỹ Mỹ, cậu thật ngốc."
Dương Mỹ chua xót cười vỗ nhẹ lưng Phương Du, có lẽ là cô ngốc thật, nếu không tại sao cô còn muốn đi tìm con người đó.
" Du Du, cậu không hiểu đâu, cho dù anh ta có lấy hết mọi thứ của mình thì đó cũng là do mình tự nguyện. Chỉ là mình không muốn bị lợi dụng, cho dù những thứ đó mình không xem trọng nhưng không có nghĩa là mình chấp nhận bị lừa dối. Mình muốn chính miệng anh ta nói với mình. Du Du, ai cũng có lúc phạm sai lầm, nên cho họ một cơ hội không phải sao?"
Dương Mỹ nói những lời này là cho Phương Du hay là cho chính bản thân cô, cô cũng không biết nữa. Cô chỉ không muốn sau này nghĩ lại, bản thân cô sẽ cảm thấy hối hận. Cho nên, cô cần một câu trả lời, một câu trả lời của người đó.
Dương Mỹ kéo Phương Du ra, giúp cô lau nước mắt rồi cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nãy giờ chưa lên tiếng:
" Ba, sức khỏe của ba vừa bình phục, ba đừng cố gắng làm việc, mọi việc hãy để Du Du giải quyết nhé."
" Du Du, nhớ chăm sóc cho ba dùm mình nhé, mình sẽ sớm trở lại, hai người bảo trọng. Ba, con đi đây."
Nói rồi cũng không kịp đợi câu trả lời, Dương Mỹ vội vàng quay đi, cô sợ nếu còn ở lại cô sẽ không có dũng khí để đi nữa. Chẳng qua, trước khi cô kịp quay đi, Trần Tại Thiên đã kịp thấy ánh mắt lưu luyến, đau khổ của cô. " Aizz, đứa nhỏ này, đến bao giờ mới hết tỏ ra mạnh mẽ đây."
" Mỹ Mỹ..." Phương Du cố gọi theo bóng lưng Dương Mỹ nhưng lại bị bàn tay nắm lấy tay cô ngăn lại:
" Du Du, để con bé đi đi."
" Ba...Mỹ Mỹ thật khổ, thật khổ..."
" Phải, ta thật mong lần này con bé sẽ tìm được hạnh phúc. Thằng bé kia, thực sự làm người ta thất vọng...aizz, về thôi con."
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong quán bánh nhỏ, ở một góc của quán.
" Chị, chị định không nói cho Giai Giai biết về cha của nó sao?"
" Thư Nhã, những chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Bây giờ, mọi người đều có cuộc sống riêng của mình rồi, có nói hay không cũng đâu quan trọng nữa."
Dương Mỹ nhấp một ngụm trà bình tĩnh nói, nhìn không ra cảm xúc gì trong lời nói của cô.
" Nhưng mà chị không lo cho Giai Giai sao? Con bé sẽ vì chuyện này mà để trong lòng." Dương Thư Nhã lo lắng nói.
" Giai Giai rất hiểu chuyện, con bé sẽ hiểu cho chị mà. Được rồi, đừng nhắc chuyện của chị nữa, nói về chuyện của em đi. Em và tiểu Nam định bao giờ làm đám cưới đây, chị đã đợi ngày này thật lâu rồi đấy." Dương Mỹ mỉm cười trêu trọc nhưng trong ánh mắt lại nghiêm túc.
Dương Thư Nhã lặng đi một lúc mới nói: " Chị, chúng em đã bàn rồi, đợi bao giờ chị tìm được hạnh phúc thì bọn em mới tính đến chuyện đó."
Dương Mỹ cười khổ nắm lấy bàn tay của DTN đang đặt trên bàn nói: " Ngốc quá, ai kêu em đợi chị chứ. Chị đã có Giai Giai rồi, chị cũng không hi vọng nhiều nữa. Ngược lại hai đứa mau chóng cưới nhau rồi cho chị bế cháu đi, Giai Giai cũng rất thích có em đấy."
" Nhưng mà..."
" Không nhưng nhị gì cả, để chị đi xem ngày nào đẹp sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa trong năm nay. Em cũng phải lo lắng cho bản thân mình đi chứ, năm nay đã hơn 30 tuổi rồi, tuy nhìn còn trẻ nhưng cũng không cần chủ quan. Phụ nữ quan trọng nhất là tuổi thanh xuân, đừng để sau này sinh con xong thấy mình già như chị mới thấy hối hận biết không."
" Chị, chị không già mà, chị trông còn trẻ hơn em nữa."
" Phải không, chỉ được dẻo mồm."
Trong khi hai người vui vẻ nói chuyện thì bên kia lại đang xảy ra chiến tranh.
" Chú tiểu Nam, chú làm sai rồi, cái này không phải làm như vậy, là như này cơ...đây...thế này mới đúng."
" Giai Giai, rõ ràng trong vở cô giáo con dạy như thế mà. Để hôm nào con dẫn chú đến gặp cô giáo con lí luận cho rõ ràng."
" Chú tiểu Nam, lần trước chú dạy sai cho con chú cũng lấy lí do này, lần sau chú có thể đổi lí do khác mới mẻ hơn không."
" A. Giai Giai, con nhỏ tiếng một chút đừng để mẹ và dì con nghe được."
Lúc này, quán lại có khách bước vào.
" Hoan nghênh quý khách." Giai Giai nhanh miệng chào hỏi, không quên kèm theo cái cười thật tươi.
Dương Mỹ cùng hai người còn lại trong quán cùng ngước ra nhìn, phút chốc như hóa đá nhìn người đàn ông vừa bước vào.
" Mỹ Mỹ..." một cô gái trẻ xinh đẹp, hai mắt ngập nước, lưu luyến cầm tay cô gái đối diện nghẹn ngào nói.
" Được rồi mà Du Du, mình cũng không phải sẽ không trở lại, cậu khóc cái gì chứ. Ngoan, nín đi." Vừa nói, Dương Mỹ vừa đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cho Phương Du.
Bất chợt, Phương Du ôm chầm lấy Dương Mỹ, nghẹn giọng nói:" Mỹ Mỹ, cậu đừng đi mà, đừng đi tìm hắn nữa. Hắn đã cướp hết mọi thứ của cậu, cậu còn muốn tìm hắn nữa, Mỹ Mỹ, cậu thật ngốc."
Dương Mỹ chua xót cười vỗ nhẹ lưng Phương Du, có lẽ là cô ngốc thật, nếu không tại sao cô còn muốn đi tìm con người đó.
" Du Du, cậu không hiểu đâu, cho dù anh ta có lấy hết mọi thứ của mình thì đó cũng là do mình tự nguyện. Chỉ là mình không muốn bị lợi dụng, cho dù những thứ đó mình không xem trọng nhưng không có nghĩa là mình chấp nhận bị lừa dối. Mình muốn chính miệng anh ta nói với mình. Du Du, ai cũng có lúc phạm sai lầm, nên cho họ một cơ hội không phải sao?"
Dương Mỹ nói những lời này là cho Phương Du hay là cho chính bản thân cô, cô cũng không biết nữa. Cô chỉ không muốn sau này nghĩ lại, bản thân cô sẽ cảm thấy hối hận. Cho nên, cô cần một câu trả lời, một câu trả lời của người đó.
Dương Mỹ kéo Phương Du ra, giúp cô lau nước mắt rồi cúi xuống nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn nãy giờ chưa lên tiếng:
" Ba, sức khỏe của ba vừa bình phục, ba đừng cố gắng làm việc, mọi việc hãy để Du Du giải quyết nhé."
" Du Du, nhớ chăm sóc cho ba dùm mình nhé, mình sẽ sớm trở lại, hai người bảo trọng. Ba, con đi đây."
Nói rồi cũng không kịp đợi câu trả lời, Dương Mỹ vội vàng quay đi, cô sợ nếu còn ở lại cô sẽ không có dũng khí để đi nữa. Chẳng qua, trước khi cô kịp quay đi, Trần Tại Thiên đã kịp thấy ánh mắt lưu luyến, đau khổ của cô. " Aizz, đứa nhỏ này, đến bao giờ mới hết tỏ ra mạnh mẽ đây."
" Mỹ Mỹ..." Phương Du cố gọi theo bóng lưng Dương Mỹ nhưng lại bị bàn tay nắm lấy tay cô ngăn lại:
" Du Du, để con bé đi đi."
" Ba...Mỹ Mỹ thật khổ, thật khổ..."
" Phải, ta thật mong lần này con bé sẽ tìm được hạnh phúc. Thằng bé kia, thực sự làm người ta thất vọng...aizz, về thôi con."
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong quán bánh nhỏ, ở một góc của quán.
" Chị, chị định không nói cho Giai Giai biết về cha của nó sao?"
" Thư Nhã, những chuyện đã qua thì để cho nó qua đi. Bây giờ, mọi người đều có cuộc sống riêng của mình rồi, có nói hay không cũng đâu quan trọng nữa."
Dương Mỹ nhấp một ngụm trà bình tĩnh nói, nhìn không ra cảm xúc gì trong lời nói của cô.
" Nhưng mà chị không lo cho Giai Giai sao? Con bé sẽ vì chuyện này mà để trong lòng." Dương Thư Nhã lo lắng nói.
" Giai Giai rất hiểu chuyện, con bé sẽ hiểu cho chị mà. Được rồi, đừng nhắc chuyện của chị nữa, nói về chuyện của em đi. Em và tiểu Nam định bao giờ làm đám cưới đây, chị đã đợi ngày này thật lâu rồi đấy." Dương Mỹ mỉm cười trêu trọc nhưng trong ánh mắt lại nghiêm túc.
Dương Thư Nhã lặng đi một lúc mới nói: " Chị, chúng em đã bàn rồi, đợi bao giờ chị tìm được hạnh phúc thì bọn em mới tính đến chuyện đó."
Dương Mỹ cười khổ nắm lấy bàn tay của DTN đang đặt trên bàn nói: " Ngốc quá, ai kêu em đợi chị chứ. Chị đã có Giai Giai rồi, chị cũng không hi vọng nhiều nữa. Ngược lại hai đứa mau chóng cưới nhau rồi cho chị bế cháu đi, Giai Giai cũng rất thích có em đấy."
" Nhưng mà..."
" Không nhưng nhị gì cả, để chị đi xem ngày nào đẹp sẽ tổ chức đám cưới cho hai đứa trong năm nay. Em cũng phải lo lắng cho bản thân mình đi chứ, năm nay đã hơn 30 tuổi rồi, tuy nhìn còn trẻ nhưng cũng không cần chủ quan. Phụ nữ quan trọng nhất là tuổi thanh xuân, đừng để sau này sinh con xong thấy mình già như chị mới thấy hối hận biết không."
" Chị, chị không già mà, chị trông còn trẻ hơn em nữa."
" Phải không, chỉ được dẻo mồm."
Trong khi hai người vui vẻ nói chuyện thì bên kia lại đang xảy ra chiến tranh.
" Chú tiểu Nam, chú làm sai rồi, cái này không phải làm như vậy, là như này cơ...đây...thế này mới đúng."
" Giai Giai, rõ ràng trong vở cô giáo con dạy như thế mà. Để hôm nào con dẫn chú đến gặp cô giáo con lí luận cho rõ ràng."
" Chú tiểu Nam, lần trước chú dạy sai cho con chú cũng lấy lí do này, lần sau chú có thể đổi lí do khác mới mẻ hơn không."
" A. Giai Giai, con nhỏ tiếng một chút đừng để mẹ và dì con nghe được."
Lúc này, quán lại có khách bước vào.
" Hoan nghênh quý khách." Giai Giai nhanh miệng chào hỏi, không quên kèm theo cái cười thật tươi.
Dương Mỹ cùng hai người còn lại trong quán cùng ngước ra nhìn, phút chốc như hóa đá nhìn người đàn ông vừa bước vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.