Chương 6
Mimibonny
22/08/2013
Loving 8you with all amy heart (by dSarah)
When things are changing all around us
And the world seems to move too fast,
Don’t forget, I’ll be right beside you.
So when you look cahead to future changes,
Or think about how the past used to be,
Don’t forget to look beside you
because that’s where you’ll find me
Loving you
With all my heart.
That’s one thing you can count on
that will never change!!!!
Translated by mimi: Yêu em bằng cả trái tim anh
Khi mọi thứ quanh ta dần thay đổi
Và dường như vạn vật cũng đổi thay quá nhanh
Hãy nhớ rằng anh luôn ở ngay cạnh em
Khi em băn khoăn về tương lai cận kề
Hay vẫn đang chìm đắm trong quá khứ đã qua
Thì hãy nhìn sang bên cạnh
Nơi mà anh luôn đợi em
Yêu em
Bằng cả trái tim anh
Niềm tin ấy cũng sẽ không bao giờ phai mờ.
Những dòng chữ hiện lên rõ mồn một trước mặt Dương Mỹ như muốn cười nhạo sự ngây thơ của cô, như xát thêm muối lên trái tim cô. Đau đớn, nhục nhã, xấu hổ, căm hận, từng chút, từng chút một gặm nhấm tâm hồn cô.
Nhớ ngày đó, anh ta đọc cho cô bài thơ này đã khiến cô cảm động biết bao, sung sướng, ngọt ngào, ấm áp biết bao. Cô đã cười anh làm trò sến như vậy nhưng chỉ có trong lòng cô là biết mình đang hạnh phúc biết chừng nào. Cô lần đầu tiên làm cái việc chỉ trẻ con mới làm là xăm nó lên tay như một minh chứng cho tình yêu, như một khởi đầu mới, cô muốn anh biết rằng cô đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới, có anh.
Vậy mà giờ đây, nó nặng như một tảng đá đè trên tay, bỏng rát như bị thiêu cháy, mãi mãi không thể xóa, cũng không muốn xóa, cô muốn giữ lại để nhắc nhở mình sẽ không bao giờ còn tin vào bất cứ điều gì anh ta nói nữa.
Dương Mỹ bất giác nâng khóe miệng, cô nhìn sang bên cạnh, vẫn khuôn mặt đó, từng đường nét đã khắc sâu vào tâm trí cô, từng khiến cô yêu thương, khiến cô đau lòng nhưng giờ đây cô chỉ còn thấy trái tim mình hờ hững với nó.
Dương Mỹ nâng tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang ngủ cũng nhíu chặt lại của người đó rồi dần dần trượt xuống cổ. Nơi này, chỉ cần cô khẽ dùng lực một chút là có thể khiến sinh mạng của một người cứ thế mất đi, nhưng cô không muốn, cô muốn anh ta phải nếm trải đủ những đau khổ, nhục nhã mà cô phải chịu.
Ánh mắt Dương Mỹ nhìn quanh một lượt căn phòng, trong phòng vẫn nồng đậm mùi vị tình dục khiến cô cảm thấy kinh tởm. Cô kéo thân thể đau đớn, mệt mỏi, lõa lồ của mình ra khỏi chăn. Cố dùng nốt chút sức lực còn lại trói hai tay hắn vào thành giường, hai chân vào hai bên mạn giường. Cô không để ý thân thể còn trống trơn của mình ngồi xuống cạnh người đó, nâng tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Ba...
Một tiếng vang thanh thúy vang lên đánh thức người trên giường dậy. Hắn mở đôi mắt cố gắng nhìn kĩ xung quanh, khi thấy ngồi bên giường là cô, hắn định vươn tay ôm mới phát hiện bản thân đã bị trói.
Đôi mắt tối sầm lại, không tin nhìn người con gái trước mắt:
" Dương Mỹ, em đang làm gì vậy? Mau cởi trói cho anh."
Dương Mỹ không để ý ánh mắt tức giận kia, cô khẽ cười một tiếng, thanh âm vang lên thật dễ nghe:
" Không cởi trói được, cởi rồi tôi biết chơi thế nào đây." vừa nói vừa nâng con dao nhỏ đặt dưới giường lên " Anh nói, chỗ này để lại chút sẹo sẽ đẹp chứ, Lăng Thiên?"
Con dao đặt ở trên bụng Lăng Thiên, cô khẽ nhấn một chút, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, chạy dọc theo thân thể rơi xuống chiếc ga giường trắng tinh.
Lăng Thiên cũng không lên tiếng ngăn cản cô, ánh mắt anh thương tiếc và hối hận.
" Hay là ở đây?" Lưỡi dao vẫn tiếp tục đi xuống, đến ngang hông thì dừng lại, Dương Mỹ ngẩng đầu hài lòng nhìn Lăng Thiên đã có chút tái mặt đi.
" Sợ sao? Tôi cũng từng rất sợ, khi bị con lợn ghê tởm đó đè lên, tôi cũng từng rất sợ. Bàn tay bẩn thỉu của hắn chạy khắp người tôi, khi đó tôi chỉ muốn chặt đứt nó, tất cả những chỗ hắn từng dùng để chạm tôi tôi đều muốn chặt hết." lưỡi dao lại xuống thêm một phân nữa " Tôi từng nói chưa, rằng tôi đã từng bị làm nhục."
Lăng Thiên đau lòng nhìn cô: " Tiểu Mỹ..."
Dương Mỹ vươn một bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn: " Hôm nay, anh là người thứ hai làm vậy với tôi."
Lăng Thiên run rẩy cả thân thể, ánh mắt anh tan rã, đau xót vô cùng: " Tiểu Mỹ, xin lỗi, anh...anh..."
" Từ đầu, anh nên giết tôi, không nên thỏa mãn thú tính xong mà buông thả tôi."
Lưỡi dao Dương Mỹ theo từng lời nói của cô mà đi xuống.
Cảm thấy cơn đau từ chỗ đấy truyền đến khiến Lăng Thiên mất tỉnh táo:
" Đừng, tiểu Mỹ, em đừng làm vậy. Anh yêu em không phải vì thân thể của em. Anh thừa nhận mình đã hành động không đúng với em nhưng đó cũng chỉ là nhất thời nóng nảy. Tại em nói muốn rời bỏ anh, muốn anh buông tay em, đời này anh không thể làm được điều đó. Xin em, đừng rời bỏ anh, anh sai rồi, đừng bỏ anh."
Dương Mỹ không nói gì, cô nhếch môi cười nhạt, điều đó khiến trái tim Lăng Thiên đau đớn vô cùng.
" Tiểu Mỹ, anh biết không phải em làm, em sẽ không giết ba anh. Anh tin em, tiểu Mỹ. Anh sẽ không để ai làm hại em, sẽ không bao giờ nữa."
Dương Mỹ vươn một tay vuốt lên gương mặt người đàn ông đó, giọng nói cô nhẹ vô cùng: " Lăng Thiên, anh biết không, người có thể tổn thương tôi chỉ có duy nhất một người thôi, người đó...là anh."
" Tôi chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, nhưng tôi lại đã hai lần cầu xin anh, anh nhớ chứ?"
Lăng Thiên vẫn im lặng.
" Lần đầu tiên là khi biết anh sẽ cưới Dương Thư Nhã, tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, để tôi và anh có một cuộc sống riêng, không dính líu đến nhau. Trước đây chẳng phải tôi đã nói rằng: Nếu anh phản bội tôi, tôi sẽ vĩnh viễn rời xa anh, vĩnh viễn quên đi anh, quên không còn một mảnh sao?"
Giọng nói của cô đều đều nhưng Lăng Thiên lại nghe ra cái gì tan vỡ trong tim mình.
" Lần thứ hai tôi cầu xin anh đừng làm vậy với tôi. Anh biết rõ quá khứ của tôi, biết rõ tôi căm thù nhất cái kẻ đã làm nhục tôi, vậy mà anh vẫn làm."
Dương Mỹ mỉm cười, nụ cười rực rỡ, xinh đẹp nhất: " Anh nói, tôi phải làm sao đây? Hay là tôi giết anh trước, sau đó... sẽ phá hủy hết thảy chỗ này chôn theo anh."
Lăng Thiên lần đầu tiên mỉm cười, anh nói: " Làm đi, nếu anh chết có thể làm em hết hận anh thì anh cũng bằng lòng. Tất cả mọi thứ ở đây tồn tại đều là vì em, bao gồm cả anh, nếu mất em rồi chúng còn ý nghĩa gì nữa."
Dương Mỹ vứt con dao đi, cô nắm chặt hai vai của Lăng Thiên bóp mạnh:
" Không, tôi sẽ không giết anh, tôi muốn anh sống trong nỗi ân hận, day dứt cả đời. Tôi sẽ biến mất mãi mãi, sẽ không bao giờ muốn nhìn đến anh nữa. Tôi sẽ quên anh, sẽ quên không còn một mảnh."
" Nếu vậy thà rằng em giết anh đi, ít ra em cũng sẽ nhớ đến anh, cho dù em có hận anh cũng tốt, ít ra điều đó chứng minh em vẫn còn yêu anh." Lăng Thiên điên cuồng lắc đầu, hai tay cố gắng giật mạnh để thoát khỏi trói buộc nhưng lại vô ích.
" Có yêu mới có hận, tôi không yêu anh thì làm sao lại hận anh. Bắt đầu từ hôm nay, tôi và anh không ai còn liên quan đến nhau nữa. Tạm biệt!" nói rồi cô với lấy chiếc áo choàng vắt trên ghế, không quay đầu lại bước đi.
" Không, tiểu Mỹ, không cần như vậy, không cần rời bỏ anh, anh xin em đấy, đừng đi mà, đừng đi, đừng đi..."
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ dần, bước chân Dương Mỹ vẫn không dừng lại, một giọt nước trong suốt theo khóe mắt cô chảy xuống miệng, mặn chát.
Là ai đã từng nói rằng, cách trả thù người yêu tốt nhất chính là quên đi người đó, vĩnh viễn quên và sống thật hạnh phúc. Dương Mỹ cô xưa nay chưa từng tin chân lí, duy nhất lần này cô muốn thử tin một lần. " Lăng Thiên, tạm biệt."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại.
" Giai Giai, con đưa Bánh Bao đi đâu vậy?" Dương Mỹ nhìn con gái ôm chú cún nhỏ trong tay bất đắc dĩ nói.
" Mẹ à, Bánh bao ăn nhiều quá, con đưa nó đến khám bác sĩ." cô bé đau lòng ôm chú cún nhỏ lắc lắc " Bánh bao, em đừng sợ, chị đưa em đi tìm bác sĩ Lý, chú ấy tốt lắm, nhất định chữa khỏi cho em. Nếu chữa không khỏi, sau này chị không cho chú ấy đến đây ăn bánh mẹ làm nữa."
Dương Mỹ buồn cười nhìn con gái, cô nhẹ nhàng đến gần cô bé, bất lực nói:
" Giai Giai, mẹ đã nói bao nhiêu lần là không nên cho Bánh bao ăn quá nhiều sẽ bị đầy bụng. Con xem, cái bụng căng tròn như thế này không khéo hỏng mất." vừa nói vừa chỉ vào cái bụng to tròn của chú cún.
Giai Giai ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mẹ nói:
" Con chỉ muốn Bánh bao được ăn no, mấy em cún ngoài đường khác đều không được ăn no, trông gầy nhom thật đáng thương."
Dương Mỹ đau lòng ôm lấy cô bé: " Giai Giai ngoan, không khóc, để mẹ nói chú Tuấn Kiệt đưa con đi được không?"
Nghe vậy, cô bé giãy ra khỏi lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ bé tức giận hồng hồng nói:
" Con không thích, chú ấy đã ghét bỏ con, con mới không thèm đi cùng chú ấy."
" Giai Giai, ai nói với con là chú ghét bỏ con vậy? Chú thương yêu con còn không hết mà, con nói vậy sẽ làm chú đau lòng lắm đó." Theo sau thanh âm là dáng người cao lớn của Triệu Tuấn Kiệt cũng xuất hiện.
Anh cúi người xuống vươn tay định ôm cô bé vào lòng nhưng lại gặp cô bé né tránh khiến anh chỉ biết lắc đầu cười khổ, trong mắt thoáng qua nét cô đơn.
Khuôn mặt nhỏ bé của Giai Giai rối rắm, dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô bé vẫn rất yêu quý chú Tuấn Kiệt nha! Chú ấy đối xử với bé tốt lắm, cũng hay dẫn bé đi chơi, quan trọng nhất là chú ấy hình như có ý với mẹ bé nha. Không được, không được, cô bé muốn tìm ba cho mình, mà xem ra thì người trước mắt có vẻ là hợp hơn cả. Nghĩ vậy, Giai Giai ngước đôi mắt ngập nước lên hỏi:
" Chú Tuấn Kiệt, chú vẫn thương con chứ?"
Triệu Tuấn Kiệt làm sao không nhìn ra nét tinh quái trong mắt cô bé thoáng hiện ra, có điều anh vẫn mỉm cười xoa đầu cô bé nuông chiều nói:
" Tất nhiên rồi, chú thương Giai Giai nhất. Giai Giai ngoan đừng giận chú nữa được không nào."
Cô bé giãy ra khỏi lòng mẹ nhào vào lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ bé cọ cọ làm nũng, khóe miệng còn giương lên đắc ý.
Dương Mỹ đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ lắc đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ hòa thuận, trong mắt thoáng qua tia khổ sở.
" Chú Tuấn Kiệt, con muốn đi công viên chơi được không? Chú dẫn con đi đi mà." giọng nói nho nhỏ từ trong lòng Triệu Tuấn Kiệt truyền ra.
Dương Mỹ lúc này mới cúi người xuống ôm lại cô bé:
" Giai Giai ngoan, để chú Tuấn Kiệt đi làm trước rồi cuối tuần dẫn con đi được không?"
Giai Giai lại giở chiêu làm nũng quen thuộc, giọng nói còn ngọt hơn mật:
" Con không thích đâu, con muốn chú Tuấn Kiệt dẫn con đi luôn. Chú Tuấn Kiệt, dẫn con và mẹ đi đi mà, con muốn cả nhà ba người chúng ta cùng đi, được không chú...chú..."
Dương Mỹ nghiêm mặt lại quở trách con:
" Giai Giai, mẹ nói không được là không được."
Giai Giai mếu máo nhìn sang vị cứu tinh còn lại bên cạnh cầu cứu. Ánh mắt như bảo: Chú cứ thử không đồng ý xem?
Triệu Tuấn Kiệt mỉm cười xoa đầu cô bé mới quay ra Dương Mỹ nói:
" Không sao đâu, dù sao hôm nay anh cũng rảnh, dẫn hai mẹ con đi chơi một chút cũng được, coi như đền bù cho lỗi lầm lần trước, phải không Giai Giai?" anh nhìn cô bé nháy mắt tinh nghịch.
Cô bé nghe vậy vui mừng ra mặt nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía mẹ chờ câu trả lời.
Dương Mỹ áy náy nhìn anh:
" Kiệt, không cần phải vậy đâu, không phải hôm nay anh còn có cuộc họp định kì tháng của Tập đoàn sao? Rất quan trọng mà, để hôm khác đi cũng được."
Triệu Tuấn Kiệt mỉm cười:
" Với anh hai người mới là quan trọng nhất, cuộc họp có thể đổi sang ngày mai cũng được, để anh gọi cho thư kí bảo An bảo anh ta sắp xếp lại lịch một chút." rồi anh quay qua nhìn Giai Giai nói: " Con vào thay quần áo rồi chúng ta cùng đi nào."
Cô bé nhìn mẹ, được ánh mắt đồng ý của mẹ khiến bé vui mừng nhanh chân chạy về phòng chuẩn bị như sợ mẹ đổi ý.
Dương Mỹ có chút bất lực nhìn cô con gái của mình. Cá tính thật chẳng giống cô chút nào, khuôn mặt cũng di truyền từ người kia khiến mỗi lần nhìn đều khiến cô đau nhói ở ngực.
Triệu Tuấn Kiệt nhìn thấy tia khổ sở trong mắt cô, anh nắm nhẹ bàn tay của cô, dịu dàng nói:
" Em cũng chuẩn bị một chút đi, một lát nữa tài xế mang xe đến rồi chúng ta cùng đi."
" Kiệt, cám ơn anh."
" Không cần cảm ơn anh đâu, đó là điều bạn bè nên làm mà." Hai chữ "bạn bè" như đánh thẳng vào nỗi đau trong lòng anh, chua sót vô cùng.
Dương Mỹ cũng nhìn ra sự cô đơn trong mắt anh, có điều cô biết là mình không thể đáp lại, cũng không cho anh được cái gì. Không phải cô không cho anh cơ hội mà là cô không dám bước tiếp nữa. Anh tiến một bước, cô sẽ lùi một bước. Chỉ cần nhớ đến những gì mà họ đã làm với cô, cô sẽ cảm thấy bản thân thật nhơ bẩn, cô không xứng với anh. Cuộc sống hiện tại đối với cô thực sự là đã quá tốt đẹp rồi, cô không dám làm gì để phải trả giá nữa. Tương tự, cô cũng sẽ yên lặng cầu chúc cho anh, cô tin anh sẽ tìm được một người con gái tốt hơn cô gấp nhiều lần.
When things are changing all around us
And the world seems to move too fast,
Don’t forget, I’ll be right beside you.
So when you look cahead to future changes,
Or think about how the past used to be,
Don’t forget to look beside you
because that’s where you’ll find me
Loving you
With all my heart.
That’s one thing you can count on
that will never change!!!!
Translated by mimi: Yêu em bằng cả trái tim anh
Khi mọi thứ quanh ta dần thay đổi
Và dường như vạn vật cũng đổi thay quá nhanh
Hãy nhớ rằng anh luôn ở ngay cạnh em
Khi em băn khoăn về tương lai cận kề
Hay vẫn đang chìm đắm trong quá khứ đã qua
Thì hãy nhìn sang bên cạnh
Nơi mà anh luôn đợi em
Yêu em
Bằng cả trái tim anh
Niềm tin ấy cũng sẽ không bao giờ phai mờ.
Những dòng chữ hiện lên rõ mồn một trước mặt Dương Mỹ như muốn cười nhạo sự ngây thơ của cô, như xát thêm muối lên trái tim cô. Đau đớn, nhục nhã, xấu hổ, căm hận, từng chút, từng chút một gặm nhấm tâm hồn cô.
Nhớ ngày đó, anh ta đọc cho cô bài thơ này đã khiến cô cảm động biết bao, sung sướng, ngọt ngào, ấm áp biết bao. Cô đã cười anh làm trò sến như vậy nhưng chỉ có trong lòng cô là biết mình đang hạnh phúc biết chừng nào. Cô lần đầu tiên làm cái việc chỉ trẻ con mới làm là xăm nó lên tay như một minh chứng cho tình yêu, như một khởi đầu mới, cô muốn anh biết rằng cô đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới, có anh.
Vậy mà giờ đây, nó nặng như một tảng đá đè trên tay, bỏng rát như bị thiêu cháy, mãi mãi không thể xóa, cũng không muốn xóa, cô muốn giữ lại để nhắc nhở mình sẽ không bao giờ còn tin vào bất cứ điều gì anh ta nói nữa.
Dương Mỹ bất giác nâng khóe miệng, cô nhìn sang bên cạnh, vẫn khuôn mặt đó, từng đường nét đã khắc sâu vào tâm trí cô, từng khiến cô yêu thương, khiến cô đau lòng nhưng giờ đây cô chỉ còn thấy trái tim mình hờ hững với nó.
Dương Mỹ nâng tay vuốt nhẹ đôi lông mày đang ngủ cũng nhíu chặt lại của người đó rồi dần dần trượt xuống cổ. Nơi này, chỉ cần cô khẽ dùng lực một chút là có thể khiến sinh mạng của một người cứ thế mất đi, nhưng cô không muốn, cô muốn anh ta phải nếm trải đủ những đau khổ, nhục nhã mà cô phải chịu.
Ánh mắt Dương Mỹ nhìn quanh một lượt căn phòng, trong phòng vẫn nồng đậm mùi vị tình dục khiến cô cảm thấy kinh tởm. Cô kéo thân thể đau đớn, mệt mỏi, lõa lồ của mình ra khỏi chăn. Cố dùng nốt chút sức lực còn lại trói hai tay hắn vào thành giường, hai chân vào hai bên mạn giường. Cô không để ý thân thể còn trống trơn của mình ngồi xuống cạnh người đó, nâng tay tát một cái thật mạnh vào mặt hắn.
Ba...
Một tiếng vang thanh thúy vang lên đánh thức người trên giường dậy. Hắn mở đôi mắt cố gắng nhìn kĩ xung quanh, khi thấy ngồi bên giường là cô, hắn định vươn tay ôm mới phát hiện bản thân đã bị trói.
Đôi mắt tối sầm lại, không tin nhìn người con gái trước mắt:
" Dương Mỹ, em đang làm gì vậy? Mau cởi trói cho anh."
Dương Mỹ không để ý ánh mắt tức giận kia, cô khẽ cười một tiếng, thanh âm vang lên thật dễ nghe:
" Không cởi trói được, cởi rồi tôi biết chơi thế nào đây." vừa nói vừa nâng con dao nhỏ đặt dưới giường lên " Anh nói, chỗ này để lại chút sẹo sẽ đẹp chứ, Lăng Thiên?"
Con dao đặt ở trên bụng Lăng Thiên, cô khẽ nhấn một chút, một dòng máu đỏ tươi chảy ra, chạy dọc theo thân thể rơi xuống chiếc ga giường trắng tinh.
Lăng Thiên cũng không lên tiếng ngăn cản cô, ánh mắt anh thương tiếc và hối hận.
" Hay là ở đây?" Lưỡi dao vẫn tiếp tục đi xuống, đến ngang hông thì dừng lại, Dương Mỹ ngẩng đầu hài lòng nhìn Lăng Thiên đã có chút tái mặt đi.
" Sợ sao? Tôi cũng từng rất sợ, khi bị con lợn ghê tởm đó đè lên, tôi cũng từng rất sợ. Bàn tay bẩn thỉu của hắn chạy khắp người tôi, khi đó tôi chỉ muốn chặt đứt nó, tất cả những chỗ hắn từng dùng để chạm tôi tôi đều muốn chặt hết." lưỡi dao lại xuống thêm một phân nữa " Tôi từng nói chưa, rằng tôi đã từng bị làm nhục."
Lăng Thiên đau lòng nhìn cô: " Tiểu Mỹ..."
Dương Mỹ vươn một bàn tay vuốt ve khuôn mặt hắn: " Hôm nay, anh là người thứ hai làm vậy với tôi."
Lăng Thiên run rẩy cả thân thể, ánh mắt anh tan rã, đau xót vô cùng: " Tiểu Mỹ, xin lỗi, anh...anh..."
" Từ đầu, anh nên giết tôi, không nên thỏa mãn thú tính xong mà buông thả tôi."
Lưỡi dao Dương Mỹ theo từng lời nói của cô mà đi xuống.
Cảm thấy cơn đau từ chỗ đấy truyền đến khiến Lăng Thiên mất tỉnh táo:
" Đừng, tiểu Mỹ, em đừng làm vậy. Anh yêu em không phải vì thân thể của em. Anh thừa nhận mình đã hành động không đúng với em nhưng đó cũng chỉ là nhất thời nóng nảy. Tại em nói muốn rời bỏ anh, muốn anh buông tay em, đời này anh không thể làm được điều đó. Xin em, đừng rời bỏ anh, anh sai rồi, đừng bỏ anh."
Dương Mỹ không nói gì, cô nhếch môi cười nhạt, điều đó khiến trái tim Lăng Thiên đau đớn vô cùng.
" Tiểu Mỹ, anh biết không phải em làm, em sẽ không giết ba anh. Anh tin em, tiểu Mỹ. Anh sẽ không để ai làm hại em, sẽ không bao giờ nữa."
Dương Mỹ vươn một tay vuốt lên gương mặt người đàn ông đó, giọng nói cô nhẹ vô cùng: " Lăng Thiên, anh biết không, người có thể tổn thương tôi chỉ có duy nhất một người thôi, người đó...là anh."
" Tôi chưa từng cầu xin ai bất cứ điều gì, nhưng tôi lại đã hai lần cầu xin anh, anh nhớ chứ?"
Lăng Thiên vẫn im lặng.
" Lần đầu tiên là khi biết anh sẽ cưới Dương Thư Nhã, tôi cầu xin anh buông tha cho tôi, để tôi và anh có một cuộc sống riêng, không dính líu đến nhau. Trước đây chẳng phải tôi đã nói rằng: Nếu anh phản bội tôi, tôi sẽ vĩnh viễn rời xa anh, vĩnh viễn quên đi anh, quên không còn một mảnh sao?"
Giọng nói của cô đều đều nhưng Lăng Thiên lại nghe ra cái gì tan vỡ trong tim mình.
" Lần thứ hai tôi cầu xin anh đừng làm vậy với tôi. Anh biết rõ quá khứ của tôi, biết rõ tôi căm thù nhất cái kẻ đã làm nhục tôi, vậy mà anh vẫn làm."
Dương Mỹ mỉm cười, nụ cười rực rỡ, xinh đẹp nhất: " Anh nói, tôi phải làm sao đây? Hay là tôi giết anh trước, sau đó... sẽ phá hủy hết thảy chỗ này chôn theo anh."
Lăng Thiên lần đầu tiên mỉm cười, anh nói: " Làm đi, nếu anh chết có thể làm em hết hận anh thì anh cũng bằng lòng. Tất cả mọi thứ ở đây tồn tại đều là vì em, bao gồm cả anh, nếu mất em rồi chúng còn ý nghĩa gì nữa."
Dương Mỹ vứt con dao đi, cô nắm chặt hai vai của Lăng Thiên bóp mạnh:
" Không, tôi sẽ không giết anh, tôi muốn anh sống trong nỗi ân hận, day dứt cả đời. Tôi sẽ biến mất mãi mãi, sẽ không bao giờ muốn nhìn đến anh nữa. Tôi sẽ quên anh, sẽ quên không còn một mảnh."
" Nếu vậy thà rằng em giết anh đi, ít ra em cũng sẽ nhớ đến anh, cho dù em có hận anh cũng tốt, ít ra điều đó chứng minh em vẫn còn yêu anh." Lăng Thiên điên cuồng lắc đầu, hai tay cố gắng giật mạnh để thoát khỏi trói buộc nhưng lại vô ích.
" Có yêu mới có hận, tôi không yêu anh thì làm sao lại hận anh. Bắt đầu từ hôm nay, tôi và anh không ai còn liên quan đến nhau nữa. Tạm biệt!" nói rồi cô với lấy chiếc áo choàng vắt trên ghế, không quay đầu lại bước đi.
" Không, tiểu Mỹ, không cần như vậy, không cần rời bỏ anh, anh xin em đấy, đừng đi mà, đừng đi, đừng đi..."
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ dần, bước chân Dương Mỹ vẫn không dừng lại, một giọt nước trong suốt theo khóe mắt cô chảy xuống miệng, mặn chát.
Là ai đã từng nói rằng, cách trả thù người yêu tốt nhất chính là quên đi người đó, vĩnh viễn quên và sống thật hạnh phúc. Dương Mỹ cô xưa nay chưa từng tin chân lí, duy nhất lần này cô muốn thử tin một lần. " Lăng Thiên, tạm biệt."
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiện tại.
" Giai Giai, con đưa Bánh Bao đi đâu vậy?" Dương Mỹ nhìn con gái ôm chú cún nhỏ trong tay bất đắc dĩ nói.
" Mẹ à, Bánh bao ăn nhiều quá, con đưa nó đến khám bác sĩ." cô bé đau lòng ôm chú cún nhỏ lắc lắc " Bánh bao, em đừng sợ, chị đưa em đi tìm bác sĩ Lý, chú ấy tốt lắm, nhất định chữa khỏi cho em. Nếu chữa không khỏi, sau này chị không cho chú ấy đến đây ăn bánh mẹ làm nữa."
Dương Mỹ buồn cười nhìn con gái, cô nhẹ nhàng đến gần cô bé, bất lực nói:
" Giai Giai, mẹ đã nói bao nhiêu lần là không nên cho Bánh bao ăn quá nhiều sẽ bị đầy bụng. Con xem, cái bụng căng tròn như thế này không khéo hỏng mất." vừa nói vừa chỉ vào cái bụng to tròn của chú cún.
Giai Giai ngước đôi mắt ngập nước lên nhìn mẹ nói:
" Con chỉ muốn Bánh bao được ăn no, mấy em cún ngoài đường khác đều không được ăn no, trông gầy nhom thật đáng thương."
Dương Mỹ đau lòng ôm lấy cô bé: " Giai Giai ngoan, không khóc, để mẹ nói chú Tuấn Kiệt đưa con đi được không?"
Nghe vậy, cô bé giãy ra khỏi lòng mẹ, khuôn mặt nhỏ bé tức giận hồng hồng nói:
" Con không thích, chú ấy đã ghét bỏ con, con mới không thèm đi cùng chú ấy."
" Giai Giai, ai nói với con là chú ghét bỏ con vậy? Chú thương yêu con còn không hết mà, con nói vậy sẽ làm chú đau lòng lắm đó." Theo sau thanh âm là dáng người cao lớn của Triệu Tuấn Kiệt cũng xuất hiện.
Anh cúi người xuống vươn tay định ôm cô bé vào lòng nhưng lại gặp cô bé né tránh khiến anh chỉ biết lắc đầu cười khổ, trong mắt thoáng qua nét cô đơn.
Khuôn mặt nhỏ bé của Giai Giai rối rắm, dù ngoài miệng thì nói vậy nhưng cô bé vẫn rất yêu quý chú Tuấn Kiệt nha! Chú ấy đối xử với bé tốt lắm, cũng hay dẫn bé đi chơi, quan trọng nhất là chú ấy hình như có ý với mẹ bé nha. Không được, không được, cô bé muốn tìm ba cho mình, mà xem ra thì người trước mắt có vẻ là hợp hơn cả. Nghĩ vậy, Giai Giai ngước đôi mắt ngập nước lên hỏi:
" Chú Tuấn Kiệt, chú vẫn thương con chứ?"
Triệu Tuấn Kiệt làm sao không nhìn ra nét tinh quái trong mắt cô bé thoáng hiện ra, có điều anh vẫn mỉm cười xoa đầu cô bé nuông chiều nói:
" Tất nhiên rồi, chú thương Giai Giai nhất. Giai Giai ngoan đừng giận chú nữa được không nào."
Cô bé giãy ra khỏi lòng mẹ nhào vào lồng ngực của anh, khuôn mặt nhỏ bé cọ cọ làm nũng, khóe miệng còn giương lên đắc ý.
Dương Mỹ đứng bên cạnh nãy giờ thấy vậy cũng chỉ cười nhẹ lắc đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ hòa thuận, trong mắt thoáng qua tia khổ sở.
" Chú Tuấn Kiệt, con muốn đi công viên chơi được không? Chú dẫn con đi đi mà." giọng nói nho nhỏ từ trong lòng Triệu Tuấn Kiệt truyền ra.
Dương Mỹ lúc này mới cúi người xuống ôm lại cô bé:
" Giai Giai ngoan, để chú Tuấn Kiệt đi làm trước rồi cuối tuần dẫn con đi được không?"
Giai Giai lại giở chiêu làm nũng quen thuộc, giọng nói còn ngọt hơn mật:
" Con không thích đâu, con muốn chú Tuấn Kiệt dẫn con đi luôn. Chú Tuấn Kiệt, dẫn con và mẹ đi đi mà, con muốn cả nhà ba người chúng ta cùng đi, được không chú...chú..."
Dương Mỹ nghiêm mặt lại quở trách con:
" Giai Giai, mẹ nói không được là không được."
Giai Giai mếu máo nhìn sang vị cứu tinh còn lại bên cạnh cầu cứu. Ánh mắt như bảo: Chú cứ thử không đồng ý xem?
Triệu Tuấn Kiệt mỉm cười xoa đầu cô bé mới quay ra Dương Mỹ nói:
" Không sao đâu, dù sao hôm nay anh cũng rảnh, dẫn hai mẹ con đi chơi một chút cũng được, coi như đền bù cho lỗi lầm lần trước, phải không Giai Giai?" anh nhìn cô bé nháy mắt tinh nghịch.
Cô bé nghe vậy vui mừng ra mặt nhưng vẫn hướng ánh mắt về phía mẹ chờ câu trả lời.
Dương Mỹ áy náy nhìn anh:
" Kiệt, không cần phải vậy đâu, không phải hôm nay anh còn có cuộc họp định kì tháng của Tập đoàn sao? Rất quan trọng mà, để hôm khác đi cũng được."
Triệu Tuấn Kiệt mỉm cười:
" Với anh hai người mới là quan trọng nhất, cuộc họp có thể đổi sang ngày mai cũng được, để anh gọi cho thư kí bảo An bảo anh ta sắp xếp lại lịch một chút." rồi anh quay qua nhìn Giai Giai nói: " Con vào thay quần áo rồi chúng ta cùng đi nào."
Cô bé nhìn mẹ, được ánh mắt đồng ý của mẹ khiến bé vui mừng nhanh chân chạy về phòng chuẩn bị như sợ mẹ đổi ý.
Dương Mỹ có chút bất lực nhìn cô con gái của mình. Cá tính thật chẳng giống cô chút nào, khuôn mặt cũng di truyền từ người kia khiến mỗi lần nhìn đều khiến cô đau nhói ở ngực.
Triệu Tuấn Kiệt nhìn thấy tia khổ sở trong mắt cô, anh nắm nhẹ bàn tay của cô, dịu dàng nói:
" Em cũng chuẩn bị một chút đi, một lát nữa tài xế mang xe đến rồi chúng ta cùng đi."
" Kiệt, cám ơn anh."
" Không cần cảm ơn anh đâu, đó là điều bạn bè nên làm mà." Hai chữ "bạn bè" như đánh thẳng vào nỗi đau trong lòng anh, chua sót vô cùng.
Dương Mỹ cũng nhìn ra sự cô đơn trong mắt anh, có điều cô biết là mình không thể đáp lại, cũng không cho anh được cái gì. Không phải cô không cho anh cơ hội mà là cô không dám bước tiếp nữa. Anh tiến một bước, cô sẽ lùi một bước. Chỉ cần nhớ đến những gì mà họ đã làm với cô, cô sẽ cảm thấy bản thân thật nhơ bẩn, cô không xứng với anh. Cuộc sống hiện tại đối với cô thực sự là đã quá tốt đẹp rồi, cô không dám làm gì để phải trả giá nữa. Tương tự, cô cũng sẽ yên lặng cầu chúc cho anh, cô tin anh sẽ tìm được một người con gái tốt hơn cô gấp nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.