Chương 41
Mimibonny
10/06/2013
“ Chủ tịch…Chủ tịch!”
Dương Mỹ giật mình nhìn người lái xe:
“ Có chuyện gì sao?”
“ Đã đến nơi rồi thưa cô.”
Dương Mỹ lúc này mới giật mình nhìn ra ngoài xe, hóa ra là đã đến rồi. Nở nụ cười tự giễu với bản thân, Dương Mỹ bước ra khỏi cánh cửa đã mở sẵn chờ cô.
Bà Lan nhìn người vừa vào nở nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là nụ cười của bà có chút cứng nhắc cùng gương mặt tiều tụy càng khiến người ta thương cảm.
“ Con đến rồi, mau vào đi.”
Dương Mỹ cũng không nhìn đến bà mà bước thẳng đến trước giường. Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ cô bồng thấy trái tim mình không còn đủ cứng rắn nữa rồi. Gương mặt nghiêm nghị, tuấn tú nay đã tái nhợt, hốp háp hẳn đi. Đây…đây có thật là ông ta không? Dương Mỹ cũng không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ nhưng cô biết đó chắc chắn không phải là vui sướng như đã nghĩ.
“ Lại muốn lừa tôi sao? Cảm giác chứng kiến tôi như con ngốc có phải vui vẻ lắm không?” Dương Mỹ nắm chặt tay lại nhìn thẳng vào người đàn ông nằm trên giường nói, như thể chờ ông ta ngồi dậy trả lời cô.
Bà Lan nuốt nước mắt đau lòng nhìn theo cô:
“ Không phải, Mỹ…”
“ Bà và ông ta định chơi trò này mãi sao? Lần trước lừa được tôi thích thú như vậy? Bà tưởng tôi không biết ông ta giả vờ vào viện để lừa tôi đến đây.
Tôi không muốn nói nhiều, bà mau gọi ông ta dậy đi, không cần diễn kịch trước mặt tôi nữa.” Dương Mỹ không để bà Lan nói hết đã ngắt lời bà.
Bà Lan thở dài nhìn cô: “ Ta xin lỗi, chuyện lần trước, chỉ là lần này…ta, ta thực sự cũng mong rằng có thể tiếp tục lừa dối con lần này.”
Dương Mỹ quay lại nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng: “ Bà nói gì?”
“ Thực sự, lần này là thực…” Bà lan đưa tay gạt đi nước mắt nói.
Dương Mỹ lặng đi một lát, hơi thở của cô cũng có phần rối loạn ánh mắt lại lần nữa nhìn người trên giường.
Cả hai đều không nói thêm câu nào nữa, lẳng lặng chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Thật lâu sau, Dương Mỹ mới lên tiếng, âm thanh cũng không còn quá lạnh lùng:
“ Bác sĩ nói sao? Có biện pháp chứ, có thể mời các chuyên gia về thảo luận.” Nói đến đây, Dương Mỹ ngừng lại một chút “ Không phải tôi lo cho ông ta, tôi, tôi không cho phép ông ta chết khi chưa có sự đồng ý của tôi.”
Bà Lan cũng không để ý đến hai câu nói sau của cô mà bình tĩnh nói: “ Biện pháp? Ta cũng mong là có biện pháp, chỉ sợ là ông ấy sẽ ngủ mãi cho đến khi…Ta thực sự rất hận ông ấy, nếu ông ấy có thể tỉnh lại, ta lập tức sẽ ly hôn. Đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy tại sao không nói cho ta, tại sao lại cứ giữ trong lòng chịu đựng một mình. Ta có phải vợ của ông ấy không? Là do ta ích kỉ đã giữ ông ấy hay…do trong lòng ông ấy sớm đã không còn tình cảm với ta…” Nói đến đây bà Lan lặng người đi, nước mắt cứ tự rơi.
Dương Mỹ không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Kết quả như vậy, không phải là điều tốt nhất sao. Để cho hai người yêu nhau nhưng lại phải cách biệt hai thế giới, dù cho ông ta chưa thực sự chết nhưng so với chết cũng đâu có khác. Kết quả như thế, thực sự là rất tàn nhẫn, cũng rất hợp với cách làm của cô. Nhưng mà, sao trong lòng cô lại thấy không hề thoải mái, cũng không một chút vui sướng nào.
“ Ông ấy rất yêu bà, thực sự rất yêu…Nếu không, tại sao ông ta lại ***** con tôi.” Dương Mỹ giễu cợt nói với bà Lan.
Bà Lan ngẩng đầu nhìn cô, thấy sự khinh thường trong mắt cô mới thở dài nói: “ Đúng vậy, đã từng ông ấy rất yêu ta, trong mắt cũng chỉ biết đến sự tồn tại của ta. Khoảng thời gian đó ta vẫn còn nhớ rõ, tuy ngắn ngủi nhưng ta lại rất hạnh phúc.”
Dương Mỹ nhíu mày nói “ Bà đang khoe khoang với tôi sao? Đừng quên chúng ta đứng ở lập trường bất đồng, đừng cố gắng chọc tức tôi.”
Như không để ý đến sự tức giận của Dương Mỹ, bà Lan lại nói tiếp: “ Năm đó, ta với mẹ con là bạn rất thân, cô ấy là một cô gái tốt, so với ta lại càng tốt hơn. Ngày đó, chúng ta cùng gặp ông ấy và cùng yêu ông ấy. Ta vốn dĩ định nhường người đàn ông đó cho người bạn thân nhất của mình nhưng trớ trêu là ông ấy lại yêu ta. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với cô ấy nhưng ta đã quyết định theo đuổi tình yêu của mình.” Nói đến đây, bà Lan mỉm cười dịu dàng như đang trở về thời con gái chìm đắm trong tình yêu“ Và chúng ta yêu nhau, ta không còn liên lạc với Tú Tú nữa, cô ấy cũng không đến làm phiền chúng ta. Lúc đấy ta còn cảm thấy áy náy với cô ấy nhiều lắm. Cho đến một ngày, Trí Chung thừa nhận với ta đã có quan hệ với Tú Tú. Lúc đó ta cảm tưởng như Thế giới sụp đổ rồi, ta khóc, ta nháo, ta đòi chia tay nhưng cuối cùng ta vẫn tha thứ cho ông ấy. Tình yêu mà, hồi đấy ta cũng không có cái can đảm để chia tay với mối tình đầu tuyệt đẹp của mình.”
Dừng lại, bà Lan nhìn Dương Mỹ, ánh mắt đau xót: “ Chuyện gì đến cũng đến, bố của Tú Tú đến gặp ta muốn ta chia tay với Trí Chung, tất nhiên là ta có chết cũng không chịu. Thấy áp lực lên ta không được, ông ta đến tìm bố của Trí Chung. Hồi đó, công ty của bố Trí Chung chỉ là một xí nghiệp nhỏ làm sao có thể chịu nổi một Tập đoàn lớn như của bố Tú Tú làm khó dễ. Cuối cùng, ông ấy đành hi sinh hạnh phúc của con trai mình. Ông ấy không cho Trí Chung đến gặp ta và còn bắt ta phải rời xa anh ấy.”
Bà Lan không nói nữa, bà nhìn Dương Mỹ. Dương Mỹ vẫn chìm đắm trong câu chuyện bà kể, không để ý đến bà Lan đã dừng lại. Trong lòng Dương Mỹ đang đấu tranh dữ dội, nửa muốn nghe, nửa lại không. Nếu nghe, cô sợ mục đích sống bấy lâu nay của mình sẽ vì thế mà mất đi mục tiêu; còn nếu không nghe, Dương Mỹ lại càng muốn biết rốt cuộc năm đấy đã xảy ra chuyện gì. Cô cắn răng quay sang ba Lan nói: “ Sau đó thì sao?”
Nghe Dương Mỹ hỏi, bà Lan cười lạnh nhạt: “ Sau đó? Sau đó Trí Chung dẫn theo ta bỏ trốn. Chúng ta vừa trốn vừa coi như đi du lịch và ta có thai. Lúc đấy, đối với ta bấy nhiêu vậy là đã quá đủ, ta cũng không còn mong muốn gì khác, ta chỉ muốn cùng Trí Chung sống trọn đời bên nhau cùng cục cứng nhỏ trong bụng. Khi ta mang thai đến tháng thứ 9, chỉ còn hơn mười ngày nữa là ta lâm bồn thì tin dữ đến. Công ty của bố Trí Chung bị phá sản còn bố anh ấy bị đột quỵ qua đời. Chúng ta đều bất ngờ và hối hận vì quyết định nông nổi của mình. Trí Chung dẫn ta về để tang bố. Trong tang lễ, ta bị mọi người khinh bỉ, **** rủa nhưng ta không dám nói nửa lời. Lúc Trí Chung đọc di chúc của bố, anh ấy lặng đi một lát sau đó quay sang ta hỏi “ Em có tin anh không?” Lúc đó theo bản năng ta trả lời “ có” nhưng trong lòng ta biết sắp có chuyện xảy ra. Hạnh phúc thì không thể biết trước nhưng bất hạnh thì lại có thể. Khi ta nghe tin Trí Chung sẽ lấy Tú Tú ta không dám tin vào tai mình, người ta yêu, bố của con ta đã phản bội mẹ con ta. Ta không gặp được Trí Chung nên chỉ còn cách tìm Tú Tú hỏi. Trong lúc xúc động, Tú Tú đã đẩy ta ngã xuống cầu thang. Kí ức về chuyện của chúng ta dừng lại ở đấy. Sau này ta mới biết ta đã hôn mê 9 năm, ngay cả con cũng mất. Trí Chung vẫn nghĩ ta chưa biết con chúng ta đã không còn. Anh ấy sợ ta buồn nên tìm một đứa trẻ bằng tuổi đứa con đã mất để ta yên lòng.”
Dương Mỹ ngồi im một chỗ, không nói gì nữa, cũng không làm gì.
Thật lâu sau, cô không nói tiếng nào mà bước ra khỏi phòng.
Trước khi Dương Mỹ đi khỏi, bà Lan vội nói: “ Mỹ, xin con, tha cho tiểu Nhã được không? Ta, ta sẽ thay nó chuộc lỗi với con.”
Dương Mỹ không nói gì, cũng không quay lại, cô chỉ ngừng một lát rồi lại đi tiếp.
Đằng sau, bà Lan không thể nói gì chỉ biết khóc nhìn theo cô. Sự việc hôm nay bà đã có chuẩn bị đầy đủ, kể lại chuyện xưa cũng chỉ muốn nhận được sự đồng tình của Dương Mỹ. Những chuyện tiểu Nhã đã làm tuy bà không rõ nhưng cũng đoán được đã vượt qua chịu đựng của Dương Mỹ. Nếu không, Dương Mỹ cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm rối thêm mối quan hệ của nhà họ bây giờ. Cho nên, bà đã kể hết bí mật của bà mong Dương Mỹ có thể suy nghĩ lại, ít ra sẽ nể chuyện xưa không phải lỗi của bà mà tha thứ cho tiểu Nhã. Nhưng mà, có lẽ đối với người khác thì có lẽ suy nghĩ của bà còn có thể chứ Dương Mỹ thì bà hoàn toàn không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì. “Chỉ mong trời phù hộ cho tiểu Nhã.”
Dương Mỹ giật mình nhìn người lái xe:
“ Có chuyện gì sao?”
“ Đã đến nơi rồi thưa cô.”
Dương Mỹ lúc này mới giật mình nhìn ra ngoài xe, hóa ra là đã đến rồi. Nở nụ cười tự giễu với bản thân, Dương Mỹ bước ra khỏi cánh cửa đã mở sẵn chờ cô.
Bà Lan nhìn người vừa vào nở nụ cười nhẹ nhàng, chỉ là nụ cười của bà có chút cứng nhắc cùng gương mặt tiều tụy càng khiến người ta thương cảm.
“ Con đến rồi, mau vào đi.”
Dương Mỹ cũng không nhìn đến bà mà bước thẳng đến trước giường. Nhìn gương mặt quen thuộc mà xa lạ cô bồng thấy trái tim mình không còn đủ cứng rắn nữa rồi. Gương mặt nghiêm nghị, tuấn tú nay đã tái nhợt, hốp háp hẳn đi. Đây…đây có thật là ông ta không? Dương Mỹ cũng không rõ cảm giác trong lòng mình bây giờ nhưng cô biết đó chắc chắn không phải là vui sướng như đã nghĩ.
“ Lại muốn lừa tôi sao? Cảm giác chứng kiến tôi như con ngốc có phải vui vẻ lắm không?” Dương Mỹ nắm chặt tay lại nhìn thẳng vào người đàn ông nằm trên giường nói, như thể chờ ông ta ngồi dậy trả lời cô.
Bà Lan nuốt nước mắt đau lòng nhìn theo cô:
“ Không phải, Mỹ…”
“ Bà và ông ta định chơi trò này mãi sao? Lần trước lừa được tôi thích thú như vậy? Bà tưởng tôi không biết ông ta giả vờ vào viện để lừa tôi đến đây.
Tôi không muốn nói nhiều, bà mau gọi ông ta dậy đi, không cần diễn kịch trước mặt tôi nữa.” Dương Mỹ không để bà Lan nói hết đã ngắt lời bà.
Bà Lan thở dài nhìn cô: “ Ta xin lỗi, chuyện lần trước, chỉ là lần này…ta, ta thực sự cũng mong rằng có thể tiếp tục lừa dối con lần này.”
Dương Mỹ quay lại nhìn bà, ánh mắt lạnh lùng: “ Bà nói gì?”
“ Thực sự, lần này là thực…” Bà lan đưa tay gạt đi nước mắt nói.
Dương Mỹ lặng đi một lát, hơi thở của cô cũng có phần rối loạn ánh mắt lại lần nữa nhìn người trên giường.
Cả hai đều không nói thêm câu nào nữa, lẳng lặng chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Thật lâu sau, Dương Mỹ mới lên tiếng, âm thanh cũng không còn quá lạnh lùng:
“ Bác sĩ nói sao? Có biện pháp chứ, có thể mời các chuyên gia về thảo luận.” Nói đến đây, Dương Mỹ ngừng lại một chút “ Không phải tôi lo cho ông ta, tôi, tôi không cho phép ông ta chết khi chưa có sự đồng ý của tôi.”
Bà Lan cũng không để ý đến hai câu nói sau của cô mà bình tĩnh nói: “ Biện pháp? Ta cũng mong là có biện pháp, chỉ sợ là ông ấy sẽ ngủ mãi cho đến khi…Ta thực sự rất hận ông ấy, nếu ông ấy có thể tỉnh lại, ta lập tức sẽ ly hôn. Đau khổ như vậy, mệt mỏi như vậy tại sao không nói cho ta, tại sao lại cứ giữ trong lòng chịu đựng một mình. Ta có phải vợ của ông ấy không? Là do ta ích kỉ đã giữ ông ấy hay…do trong lòng ông ấy sớm đã không còn tình cảm với ta…” Nói đến đây bà Lan lặng người đi, nước mắt cứ tự rơi.
Dương Mỹ không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Kết quả như vậy, không phải là điều tốt nhất sao. Để cho hai người yêu nhau nhưng lại phải cách biệt hai thế giới, dù cho ông ta chưa thực sự chết nhưng so với chết cũng đâu có khác. Kết quả như thế, thực sự là rất tàn nhẫn, cũng rất hợp với cách làm của cô. Nhưng mà, sao trong lòng cô lại thấy không hề thoải mái, cũng không một chút vui sướng nào.
“ Ông ấy rất yêu bà, thực sự rất yêu…Nếu không, tại sao ông ta lại ***** con tôi.” Dương Mỹ giễu cợt nói với bà Lan.
Bà Lan ngẩng đầu nhìn cô, thấy sự khinh thường trong mắt cô mới thở dài nói: “ Đúng vậy, đã từng ông ấy rất yêu ta, trong mắt cũng chỉ biết đến sự tồn tại của ta. Khoảng thời gian đó ta vẫn còn nhớ rõ, tuy ngắn ngủi nhưng ta lại rất hạnh phúc.”
Dương Mỹ nhíu mày nói “ Bà đang khoe khoang với tôi sao? Đừng quên chúng ta đứng ở lập trường bất đồng, đừng cố gắng chọc tức tôi.”
Như không để ý đến sự tức giận của Dương Mỹ, bà Lan lại nói tiếp: “ Năm đó, ta với mẹ con là bạn rất thân, cô ấy là một cô gái tốt, so với ta lại càng tốt hơn. Ngày đó, chúng ta cùng gặp ông ấy và cùng yêu ông ấy. Ta vốn dĩ định nhường người đàn ông đó cho người bạn thân nhất của mình nhưng trớ trêu là ông ấy lại yêu ta. Tuy rằng cảm thấy có lỗi với cô ấy nhưng ta đã quyết định theo đuổi tình yêu của mình.” Nói đến đây, bà Lan mỉm cười dịu dàng như đang trở về thời con gái chìm đắm trong tình yêu“ Và chúng ta yêu nhau, ta không còn liên lạc với Tú Tú nữa, cô ấy cũng không đến làm phiền chúng ta. Lúc đấy ta còn cảm thấy áy náy với cô ấy nhiều lắm. Cho đến một ngày, Trí Chung thừa nhận với ta đã có quan hệ với Tú Tú. Lúc đó ta cảm tưởng như Thế giới sụp đổ rồi, ta khóc, ta nháo, ta đòi chia tay nhưng cuối cùng ta vẫn tha thứ cho ông ấy. Tình yêu mà, hồi đấy ta cũng không có cái can đảm để chia tay với mối tình đầu tuyệt đẹp của mình.”
Dừng lại, bà Lan nhìn Dương Mỹ, ánh mắt đau xót: “ Chuyện gì đến cũng đến, bố của Tú Tú đến gặp ta muốn ta chia tay với Trí Chung, tất nhiên là ta có chết cũng không chịu. Thấy áp lực lên ta không được, ông ta đến tìm bố của Trí Chung. Hồi đó, công ty của bố Trí Chung chỉ là một xí nghiệp nhỏ làm sao có thể chịu nổi một Tập đoàn lớn như của bố Tú Tú làm khó dễ. Cuối cùng, ông ấy đành hi sinh hạnh phúc của con trai mình. Ông ấy không cho Trí Chung đến gặp ta và còn bắt ta phải rời xa anh ấy.”
Bà Lan không nói nữa, bà nhìn Dương Mỹ. Dương Mỹ vẫn chìm đắm trong câu chuyện bà kể, không để ý đến bà Lan đã dừng lại. Trong lòng Dương Mỹ đang đấu tranh dữ dội, nửa muốn nghe, nửa lại không. Nếu nghe, cô sợ mục đích sống bấy lâu nay của mình sẽ vì thế mà mất đi mục tiêu; còn nếu không nghe, Dương Mỹ lại càng muốn biết rốt cuộc năm đấy đã xảy ra chuyện gì. Cô cắn răng quay sang ba Lan nói: “ Sau đó thì sao?”
Nghe Dương Mỹ hỏi, bà Lan cười lạnh nhạt: “ Sau đó? Sau đó Trí Chung dẫn theo ta bỏ trốn. Chúng ta vừa trốn vừa coi như đi du lịch và ta có thai. Lúc đấy, đối với ta bấy nhiêu vậy là đã quá đủ, ta cũng không còn mong muốn gì khác, ta chỉ muốn cùng Trí Chung sống trọn đời bên nhau cùng cục cứng nhỏ trong bụng. Khi ta mang thai đến tháng thứ 9, chỉ còn hơn mười ngày nữa là ta lâm bồn thì tin dữ đến. Công ty của bố Trí Chung bị phá sản còn bố anh ấy bị đột quỵ qua đời. Chúng ta đều bất ngờ và hối hận vì quyết định nông nổi của mình. Trí Chung dẫn ta về để tang bố. Trong tang lễ, ta bị mọi người khinh bỉ, **** rủa nhưng ta không dám nói nửa lời. Lúc Trí Chung đọc di chúc của bố, anh ấy lặng đi một lát sau đó quay sang ta hỏi “ Em có tin anh không?” Lúc đó theo bản năng ta trả lời “ có” nhưng trong lòng ta biết sắp có chuyện xảy ra. Hạnh phúc thì không thể biết trước nhưng bất hạnh thì lại có thể. Khi ta nghe tin Trí Chung sẽ lấy Tú Tú ta không dám tin vào tai mình, người ta yêu, bố của con ta đã phản bội mẹ con ta. Ta không gặp được Trí Chung nên chỉ còn cách tìm Tú Tú hỏi. Trong lúc xúc động, Tú Tú đã đẩy ta ngã xuống cầu thang. Kí ức về chuyện của chúng ta dừng lại ở đấy. Sau này ta mới biết ta đã hôn mê 9 năm, ngay cả con cũng mất. Trí Chung vẫn nghĩ ta chưa biết con chúng ta đã không còn. Anh ấy sợ ta buồn nên tìm một đứa trẻ bằng tuổi đứa con đã mất để ta yên lòng.”
Dương Mỹ ngồi im một chỗ, không nói gì nữa, cũng không làm gì.
Thật lâu sau, cô không nói tiếng nào mà bước ra khỏi phòng.
Trước khi Dương Mỹ đi khỏi, bà Lan vội nói: “ Mỹ, xin con, tha cho tiểu Nhã được không? Ta, ta sẽ thay nó chuộc lỗi với con.”
Dương Mỹ không nói gì, cũng không quay lại, cô chỉ ngừng một lát rồi lại đi tiếp.
Đằng sau, bà Lan không thể nói gì chỉ biết khóc nhìn theo cô. Sự việc hôm nay bà đã có chuẩn bị đầy đủ, kể lại chuyện xưa cũng chỉ muốn nhận được sự đồng tình của Dương Mỹ. Những chuyện tiểu Nhã đã làm tuy bà không rõ nhưng cũng đoán được đã vượt qua chịu đựng của Dương Mỹ. Nếu không, Dương Mỹ cũng sẽ không vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà làm rối thêm mối quan hệ của nhà họ bây giờ. Cho nên, bà đã kể hết bí mật của bà mong Dương Mỹ có thể suy nghĩ lại, ít ra sẽ nể chuyện xưa không phải lỗi của bà mà tha thứ cho tiểu Nhã. Nhưng mà, có lẽ đối với người khác thì có lẽ suy nghĩ của bà còn có thể chứ Dương Mỹ thì bà hoàn toàn không hiểu trong lòng cô đang nghĩ gì. “Chỉ mong trời phù hộ cho tiểu Nhã.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.