Chương 37: Mỳ sợi và cơm nắm
Tinh Dã Anh
12/06/2013
“Bố chồng thích nghệ thuật cơ thể sao?
Ồ>* * *
Tâm lý nam giới học! Đề tài hấp dẫn này đã không thu hút được sự chú ý của xã hội trong một thời gian dài. Mặc dù chế độ nam quyền đã duy trì hàng nghìn năm nay nhưng tại sao không có kẻ ăn no rỗi việc nào đưa ra tổng kết về vấn đề này?
Hồ Bất Động lướt qua đống đĩa phim bày la liệt cùng đống tiểu thuyết ngôn tình chiếm cứ hơn nửa giá sách, thốt lên bi đát: “Tại sao phim A không tìm lại cứ bày ra trước mắt. Muốn tìm hiểu tâm lý nam giới lại khó như vậy sao?”.
Cuối cùng cô đau lòng rút ra kết luận, tình yêu là thế giới của phụ nữ nhưng đàn ông lại có hứng thú với môn “sinh vật học” nhiều hơn tâm lý học. Bởi vậy, họ hy vọng phụ nữ khám phá, giải phẫu và nghiên cứu cơ thể của họ hơn là tìm hiểu tâm lý họ.
Nếu đàn ông đã xem nhẹ thế giới nội tâm của mình như vậy, cô chỉ có thể… cúi đầu nhìn cậu nhóc tuy chưa trưởng thành nhưng đã có tố chất trở thành “cầm thú” trong tương lai, tuy vắt mũi chưa sạch, nhưng những thứ cần có nó đều đủ cả. Chắc chắn nó phải hiểu nhiều hơn cô. Thế là, cô vừa thái khoai tây trong bếp vừa vờ như bang quơ hỏi:
“Phạn Đoàn!”
“Vâng.” Thằng nhóc ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đang hý hoáy giúp cô gọt vỏ khoai tây liền ngẩng đầu lên, đáp.
“Một nữ sinh nếu bị người khác hỏi, cô ta thích mẫu đàn ông nào thì nên trả lời ra sao?”
“Ừm! Thì chọn một trong những loại như: dịu dàng, thẹn thùng; nhiệt tình, phóng khoáng; đứng đắn, trưởng thành hoặc bạo lực,
“Dừng, dừng! Đủ rồi, đủ rồi!” Cô vội khom người bịt cái miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt của thằng nhóc. Gì mà bạo lực, nếu để nó nói tiếp, chắc nó sẽ liệt kê nốt loại biến thái SM mất. Nhưng chuyện đó không quan trọng. “Đúng! Chị thích mẫu mỉm cười dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp.”
“Chị Hồ, chị đang ngồi cạnh thùng rác đấy, chị thẹn thùng gì vậy?” Phạn Đoàn lườm cô, nửa khuôn mặt ló ra khỏi chiếc thùng rác, tiếp tục thoăn thoắt chuyển động củ khoai tây trong tay.
“Vậy nếu cô ta chẳng chọn loại nào mà gọi đích danh tên một người thì nghĩa là sao?”
“…” Phạn Đoàn ngẩn ra một lát, củ khoai tây trong tay cũng dừng lại, nheo mày nghiêm túc nhìn cô, nói: “Yêu thật!”.
“Yêu… yêu thật?”
“Yêu thật!” Cái đầu nhỏ gật mạnh.
“Yêu… yêu thật?”
“Yêu thật đó!”
“Thật… thật…”
“Chị làm sao mà lắp bắp thế? Đó chính là thứ tình yêu chân chính, khắc cốt ghi xương, không bao giờ hối hận, nguyện vì chị mà lên núi đao xuống biển lửa
“Là thứ tình yêu chân thật mà hễ thấy anh ta ở bên người con gái khác là muốn giết người phóng hỏa, muốn thuê người cưỡng hiếp cô gái kia sao?”
“Tuy lý giải về tình yêu chân thành của chúng ta hơi khác nhau nhưng cũng đại khái như vậy.”
“Cô ta thì yêu thật lòng, thế chị thì sao?”
“Chỉ là đùa vui thôi.” Phạn Đoàn gọt xong vỏ khoai tây, sung sướng đứng dậy.
“À, đùa vui…” Cô khẽ nhếch miệng rồi uể oải ngáp dài, đang định đứng thẳng dậy, đột nhiên nhận ra hàm ý trong lời nói của Phạn Đoàn, lại ngồi phịch xuống, đá cái thùng rác sang một bên, tóm lấy cổ áo của thằng nhóc, nói: “Em nói yêu thật lòng là thế nào? Cô ta như vậy là thật lòng, còn chị viết cả một đoạn dài lê thê thì không phải thật lòng sao? Một cái tên thì nói lên điều gì chứ? Biết viết tên người khác thì ghê gớm lắm sao? Lúc chị làm bài thi, chị viết nhiều đến nỗi thầy giáo phải đếm chữ mà chấm điểm. Cô ta dựa vào cái gì được gọi là yêu thật lòng còn chị lại là chơi đùa chứ?”.
“Chị không hiểu sao?” Phạn Đoàn nhướn mày, chợt phát hiện một đôi mắt đang trừng lên ác độc, nhìn mình chòng chọc, bèn tỉnh lược luôn phần gay cấn.
Thằng nhóc thở dài, chìa hai tay ra. “Lấy bố em làm ví dụ nhé.”
“…”
“Sao nhìn chị giống như bị chọc đúng chỗ đau thế?”
“Em nói tiếp đi, lấy bố em làm ví dụ thế nào?”
“Khi bố em cười, chị Hồ rất thích, đúng không?”
“Ừm… mắt anh ta khi cười vô cùng quyến rũ.”
“Này, chị cẩn thận cái thùng rác đó!” Phạn Đoàn kéo chiếc thùng rác vừa bị cô gạt sang một bên lại, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu bố em không cười?”.
“Không cười?” Vừa lạnh lùng vừa đờ đẫn, ánh mắt lúc nào cũng ngạo mạn, khinh khỉnh. Xí, bỏ đi, cô không muốn bị ngược đãi.
“Chị Hồ, chị không cần vừa thè lưỡi vừa bịt mũi như thế đâu.” Nhìn vẻ chán ghét của cô, thằng nhóc nói tiếp: “Như vậy mà chị dám nói mình yêu thật lòng sao?”.
“Chị mà không yêu thật lòng sao, em nghĩ đống rác rưởi kia là giả à, tất cả đều là chị mua về cho anh ta đó!” Số tiền thuê nhà mấy tháng trời, tuy thực chất đó là tiền của anh nhưng cô hào phóng, rộng lượng như vậy cũng là chuyện rất hiếm hoi rồi, ít nhất cũng có thể chứng minh một mảnh tim của cô là thật lòng!
“Thật ra chỉ là chị muốn mua nụ cười của bố em thôi. Nếu chị thật lòng thích bố em, bất luận bố em có cười hay không thì chị vẫn thích ông ấy. Cho nên chỉ cần viết một cái tên, chỉ cần là bố em, chỉ cần là con người ông ấy là đủ nói lên tất cả!”
“Em hét vào mặt chị gì
“Bởi vì chị bắt nạt bố em lại còn ngang ngược, vô lý!” Cậu giơ cái nạo về phía cô gái tàn bạo, vô nhân đạo kia, ngay cả đùa vui và yêu thật lòng cũng không phân biệt được.
“Chị đâu có bắt nạt anh ta, nếu bố chị biết được, ông ấy lại chẳng xé xác chị ra. Hơn nữa, anh ta còn là sư…”
“Là gì?”
“…” Cô vội bịt miệng, trừng mắt một cái rồi đứng dậy, chỉ vào cậu nhóc vì bảo vệ bố mình mà đang kích động thái quá kia. “Chỉ là lấy ví dụ thôi, cần gì em phải kích động như vậy. Chuyện vừa rồi đều là hư cấu, có kèm theo ví dụ minh họa, tất cả chỉ là trùng hợp, em hiểu chưa?”
“Ồ, đúng rồi. Em chỉ lấy ví dụ thôi, không cẩn thận lại nhập vai quá.” Phạn Đoàn bỏ cái nạo xuống, đưa củ khoai tây đã được nạo sạch vỏ cho Hồ Bất Động thái. “Chị Hồ, thực ra tối qua, em có chuyện muốn hỏi chị. Suốt từ tối qua đến giờ, sao chị cứ nhìn em như thể thiếu nợ em vậy? Còn nhìn bố em bằng ánh mắt thương hại? Đáng sợ nhất là, khi bố em tắm, chị còn bảo ông tắm nhiều một chút, trước giờ chị đều kêu ca ông ấy tắm lãng phí nước mà.”
“Đó gọi là yêu thật lòng.” Cô thuận miệng đáp, giơ dao thái khoai tây thành tám miếng. “Cho dù anh ta tắm lãng phí nước hay không, chị đều thích!”
“Rõ rang chị chột dạ vì bị người ta nắm thóp.” Tuy cậu còn chưa hiểu rõ cái “thóp” này là gì… hừ hừ… nhưng giấy không gói được lửa
“Ting toong.”, tiếng chuông cửa vang lên.
“Để chị ra mở cửa, em tiếp tục thái khoai tây đi. Nếu không biết thái thì đợi chị quay lại, chị sẽ dùng dao để ‘yêu’ em một nhát.”, cô uy hiếp.
Phạn Đoàn buồn bã nhìn cô lo lắng đến mức quên bỏ cả dao xuống đã vội vã chạy ra khỏi nhà bếp, cậu thở dài rồi tiếp tục với công việc nạo khoai tây.
Hồ Bất Động vừa ra khỏi bếp liền ôm chặt lấy trái tim nhỏ bé đang chực nổ tung của mình, dựa vào tường cố gắng điều hòa hơi thở. Thằng nhóc nhạy cảm quá, nó đã nói đúng tim đen của cô. Hóa ra bà chủ câu lạc bộ là có ý này. Yêu thật lòng!
Yêu thật lòng là thích toàn bộ con người của anh ấy. Đến bây giờ, nhớ lại bộ dạng đơ như khúc gỗ lúc ngồi xem sách của anh ta, cô vẫn thấy buồn cười. Sao lại có người tình nguyện ngồi đó mà ngắm nghía bộ dạng lạnh lùng của anh ta nhỉ? Đã vậy còn mất tiền nữa chứ. Thật tội lỗi!
Nhất định là con mắt thẩm mỹ của cô gái kia có vấn đề. Chắc chắn vậy!
Hít thật sâu… Cô lại gần cánh cửa, kiễng chân, nhìn qua khe cửa. Không có ai ở bên ngoài. Cô bực mình, không biết lại là kẻ nào chơi xấu, chợt nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai cô bé.
“Chị điều tra rồi, nhà cậu ta ở đây! Em thực sự muốn chủ động tỏ tình sao? Mình là con gái vẫn nên để người ta theo đuổi thì hơn”, giọng một cô bé con lảnh lót nhưng lại cố ra vẻ người lớn.
“Chị à, nói nhỏ thôi.”
“Em đã đến tận đây rồi, cần gì phải nhỏ tiếng nữa. Nghe nói, bố cậu ta là người rất kỳ lạ, em đã bao giờ thấy phụ huynh nào dùng bút lông ký tên đẹp như vậy lên tờ bào kiểm tra được hai điểm chưa?”
“Nhưng mà, cậu ấy rất tốt.”
“Không được! Chị không đồng ý, cậu ta xem ra rất kỳ quái, thi toán bị hai điểm thế mà ngữ văn lại được tới mười điểm. Em không nghe mọi người nói, con trai giỏi văn đều không có mẹ sao? Đã vậy, ông bố cậu ta lại càng kỳ quái. Em muốn chịu khổ à? Chị không đồng ý.”
“Chị, bố chồng là gì?”
“Bố chồng là người mà sau này, khi em và cậu ấy ngủ chung phòng, sẽ ngủ ở phòng kế bên của bọn em. Chị vẫn chưa điều tra ra bà mẹ chồng là ai. Cho nên, bây giờ, chỉ cho phép bọn em dừng lại ở giai đoạn nắm tay, tuyệt đối không được cho cậu ta hôn, nghe rõ chưa?”
“Chị, thế mẹ chồng là gì?”
“Là người ngủ cùng bố chồng em.”
“Ồ! Tại sao mọi người phải ngủ cùng nhau?”
“Nghe nói, người lớn rất thích ngủ cùng nhau.”
“Ồ! Vậy phải lớn thật nhanh mới được ngủ nhiều, phải không chị
“Về nguyên tắc thì có lẽ là như vậy.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Rầm”
Hồ Bất Động không kiềm chế được nữa, đẩy cửa ra, muốn xem xem rốt cuộc là tiểu tiên nữ phương nào mới hạ phàm đang đứng trước cửa nhà mình và quấy nhiễu đến cân bằng sinh thái chốn nhân gian.
Hai bé gái mặc đồng phục học sinh tiểu học đứng trước cửa nhà cô. Đứa bé tóc ngắn, lùn hơn, nghe tiếng mở cửa mạnh liền sợ hãi, rụt cổ lại, nấp sau lưng đứa bé cao hơn, tóc dài mà nhìn cô run rẩy chẳng khác nào chú thỏ non.
Cô bé tóc dài ngẩng lên, nhíu mày vẻ rất tinh khôn, hỏi cô: “Chị là chị giúp việc của nhà này sao?”
“Chị… chị giúp việc?” Cô trợn mắt. Đứng trước cửa nhà mình mà bị người ta coi là người giúp việc? Chẳng qua cô đang nấu cơm cho hai bố con đáng ghét kia nên mới mặc tạp dề, thế mà bị giáng xuống làm chị giúp việc sao? Đáng ghét! “Ai là chị giúp việc? Đậy là nhà tôi!”.
“Nhà chị?” Cô bé tóc dài lại nheo mắt lần nữa, liếc sang đứa em gái đang run rẩy sau lưng, hỏi tiếp: “Chị chính là mẹ của Hạ Phạn Đoàn sao?”.
“Phạn… Phạn Đoàn?”.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Chị tuyệt đối không để em bị gả vào một gia đình như thế này. Bố chồng quái dị, mẹ chồng thì lăm lăm con dao bộ dạng độc ác. Không được chị không đồng ý.” Cô chị quay người, tóm lấy tay cô em toan kéo đi. Đột nhiên nó nghĩ ra chuyện gì đó, liền quay lại nói với cô nàng tay cầm dao đang đứng ngây trước cửa nhà: “Bảo Hạ Phạn Đoàn bỏ cuộc đi. Trừ phi cậu ta tình nguyện ở rể nhà chúng tôi, nếu không, tôi tuyệt đối không để hai vợ chồng quái dị các người ức hiếp em gái tôi!”.
“…” Vợ chồng quái… quái dị… Cô đâu có làm gì, tại… tại sao…
“Còn nữa, con cái sau này phải theo họ Nguyễn nhà chúng tôi, nếu không, bảo cậu ta từ bỏ hy vọng đi. Từ này về sau, cấm cậu ta lại gần em gái tôi trong phạm vi bán kính một mét. Không được tùy tiện cười với nó, không được cho nó ăn kẹo. Tan học cũng không được đợi nó.”
“…” Phạn Đoàn biết làm những chuyện này? Trời ơi, tâm lý học nam giới thực sự là vấn đề thâm sâu khó lường. Ngay đến học sinh tiểu học mà cũng phức tạp đến thế.
“Chị, em muốn gặp anh Phạn Đoàn.” Cô em nước mắt lưng tròng hết ngó cô chị đang muốn kéo mình đi lại nhìn con dao sáng loáng trong tay Hồ Bất Động, nó sợ hãi, lưỡng lự không biết nên theo bên nào.
“Không được! Đợi nó đồng ý ở rể rồi chị lại đưa em đến gặp nó.” Cô chị chau mày, nhất quyết không thỏa hiệp.
“Tại sao tôi phải ở rể?”, một giọng nói thản nhiên như không phải chuyện của mình vang lên từ sau lưng Hồ Bất Động, tiếp đến Phạn Đoàn thò đầu ra, mỉm cười, hỏi tiếp: “Sao hai người lại chạy đến đây? Chị Hồ, chị cất con dao đi, chị như vậy sẽ dọa chết Di Tô đó, em ấy nhát gan lắm”.
Hồ Bất Động nhìn con dao trong tay mình cũng đang run lên. Dọa… dọa bọn nó? Chính cô mới là người bị bọn nó dọa cho chết khiếp. Cất con dao này đi chưa biết chừng tai họa lại đổ lên đầu cô, tốt nhất vẫn nên giữ lấy nó hộ thâ
“Hu hu, anh Phạn Đoàn!”, giọng nói nãy giờ vẫn lí nhí, sẽ sọt, đột nhiên được phóng to lên. Cô em nước mắt nước mũi giàn dụa chạy đến, nhào vào lòng Hạ Phạn Đoàn, bàn tay di chuyển loạn xạ trước ngực cậu.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa! Chị Hồ cầm dao để thái khoai tây, nấu cơm cho anh ăn thôi.” Phạn Đoàn an ủi cô bé đáng thương trong lòng một cách chuyên nghiệp. Con dao trên tay Hồ Bất Động lại bắt đầu run lên. Không được rồi, cô thấy choáng váng, ai đó cứu cô với! Yêu sớm… yêu sớm không nên được khuyến khích. Vị phụ huynh kia tại sao vẫn chưa quay về, con trai anh ta sắp sa xuống vực thẳm rồi.
“Em cứ tưởng mẹ chồng muốn bắt nạt anh.” Nguyễn Di Tô nhìn con dao, vẫn chưa hết sợ hãi.
“Mẹ chồng?” Phạn Đoàn nhướn mày, nhìn cô chị tóc dài đứng bên cạnh, biết rõ cô bé đang rất khó chịu trước cảnh ôm ấp mặn nồng của “đôi uyên ương” này. Thằng nhóc lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: “Mẹ chồng nấu cơm rất ngon! Di Tô, em có muốn ăn cùng anh không?”
“Dạ! Có… có thể không ạ?” Nguyễn Di Tô chớp mắt, thấy chị gái mình không nói tiếng nào thì rụt rè không dám quyết định.
“Được thôi. Kiểm tra một chút xem tay nghề của mẹ chồng em thế nào. Nếu bà ta qua được ải này, chị có thể cân nhắc. Nhưng dù sao chị vẫn thấy ở rể là tốt nhất.” Cô bé tóc dài khoanh tay trước ngực, quan sát Hồ Bất Động.
“Di Phấn, tôi đã nói rồi, tôi không thể ở rể được.” Phạn ĐOàn vừa an ủi cô bé trong lòng vừa nói.
“Không cho phép cậu gọi tên tôi!”Di Phấn đang nghiêm mặt quan sát Hồ Bất Động nghe thấy Phạn Đoàn gọi tên mình liền đỏ mặt, quay đi. “Phải gọi là Nguyễn đại tiểu thư!”
“Tại sao chứ? Mỳ sợi[1] và cơm nắm là món rất ngon mà.” Phạn Đoàn toét miệng cười, cúi đầu nhìn Di Tô cũng đang gật đầu tán thành. “Cả bỏng gạo[2] cũng rất ngon.”
[1] Trong tiếng Trung, Di Phấn và mễ phấn cùng được phiên âm là mifen có nghĩa là mỳ sợi.
[2] Trong tiếng Trung, Di Tô và mễ tô cùng được phiên âm là misu có nghĩa là bỏng gạo.
“Cậu, hừ! Kêu ông bố đần độn của cậu đổi tên cho cậu đi, để xem hai mươi năm sau, cậu còn dám huênh hoang với cái tên này của mình nữa không?” Nguyễn Di Phấn đẩy Hồ Bất Động đang đứng chắn trước cửa ra rồi chắp tay sau lưng, bước vào, đảo mắt ngó nghiêng khắp căn phòng.
Phạn Đoàn dắt tay cô bé Nguyễn Di Tô đến trước mặt Hồ Bất Động, trưng ra nụ cười đáng yêu. “Chị Hồ, gần đây chắc chắn chị đã làm chuyện gì có lỗi với em, đúng không? Cho nên chi phải làm bữa cơm tạ lỗi với em, như vậy em sẽ tha thứ mọi tội lỗi của chị.”
Khóe môi cô giật giật, cuối cùng cũng thốt được lên lời: “Em muốn chị giúp em yêu sớm sao?”. Hơn nữa lại còn bắt cá hai tay? Hái hoa tỷ muội? Thằng nhóc này to gan quá thì phải, thậm chí còn vượt xa cả bố nó. Ít nhất bố nó cũng chưa dám bắt cá hai tay…
“Em chỉ muốn chị giúp em thuyết phục bố thôi.”
“Anh ta không cho phép em yêu sớm sao?”
“Chắc ông ấy sẽ không hài lòng lắm.”
“Anh ta không vui vì có đứa con hơn cha chứ gì?”
“Hì hì, tóm lại, em không muốn bộ mặt lạnh lùng của bố dọa Di Tô chết khiếp.” Thằng nhóc giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ xíu của Nguyễn Di Tô, cô bé giương tròn đôi mắt, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.
“Vừa rồi là ai nói với chị, phải thích toàn bộ con người của anh ta hả?” Phạn Đoàn toan quay đi, đột nhiên…
“Á…”, tiếng hét phẫn nộ của Nguyễn Di Phấn vọng ra từ trong phòng…
“Di Tô! Chúng ta đi! Gia đình này toàn người biến thái. Chỗ nào cũng thấy toàn đĩa phim A, còn vứt bừa bãi trên sô pha nữa!”
“Đĩa phim của bố em. Chị không giúp ông ấy thu dọn lại sao?” Phạn Đoàn thất vọng nhìn Hồ Bất Động.
“Liên quan gì đến chị? Là tối qua anh ta xem xong vứt ở đó.”
“Bố chồng thích xem gì cơ?”, Nguyễn Di Tô vẫn nắm tay Phạn Đoàn, nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
“…” Phạn Đoàn và Bất Động cùng nhìn chú cừu non bên cạnh lắc đầu, đành hy sinh để bảo vệ sự thuần khiết của dòng suối nhỏ này. “Là nghệ thuật cơ thể mà thôi.”
“Bố chồng thích nghệ thuật cơ thể sao? Ồ…” Nguyễn Di Tô cắn ngón tay lặp lại mấy từ đó. Còn về “nghệ thuật cơ thể” là gì, cô bé không hiểu cho lắm, có lẽ đợi khi cô bé gặp trực tiếp bố chồng sẽ hiểu thôi. Bởi vì, ông ấy là người mà sau này sẽ ngủ ở phòng bên cạnh phòng bọn họ mà.
Tâm lý nam giới học! Đề tài hấp dẫn này đã không thu hút được sự chú ý của xã hội trong một thời gian dài. Mặc dù chế độ nam quyền đã duy trì hàng nghìn năm nay nhưng tại sao không có kẻ ăn no rỗi việc nào đưa ra tổng kết về vấn đề này?
Hồ Bất Động lướt qua đống đĩa phim bày la liệt cùng đống tiểu thuyết ngôn tình chiếm cứ hơn nửa giá sách, thốt lên bi đát: “Tại sao phim A không tìm lại cứ bày ra trước mắt. Muốn tìm hiểu tâm lý nam giới lại khó như vậy sao?”.
Cuối cùng cô đau lòng rút ra kết luận, tình yêu là thế giới của phụ nữ nhưng đàn ông lại có hứng thú với môn “sinh vật học” nhiều hơn tâm lý học. Bởi vậy, họ hy vọng phụ nữ khám phá, giải phẫu và nghiên cứu cơ thể của họ hơn là tìm hiểu tâm lý họ.
Nếu đàn ông đã xem nhẹ thế giới nội tâm của mình như vậy, cô chỉ có thể… cúi đầu nhìn cậu nhóc tuy chưa trưởng thành nhưng đã có tố chất trở thành “cầm thú” trong tương lai, tuy vắt mũi chưa sạch, nhưng những thứ cần có nó đều đủ cả. Chắc chắn nó phải hiểu nhiều hơn cô. Thế là, cô vừa thái khoai tây trong bếp vừa vờ như bang quơ hỏi:
“Phạn Đoàn!”
“Vâng.” Thằng nhóc ngồi xổm bên cạnh thùng rác, đang hý hoáy giúp cô gọt vỏ khoai tây liền ngẩng đầu lên, đáp.
“Một nữ sinh nếu bị người khác hỏi, cô ta thích mẫu đàn ông nào thì nên trả lời ra sao?”
“Ừm! Thì chọn một trong những loại như: dịu dàng, thẹn thùng; nhiệt tình, phóng khoáng; đứng đắn, trưởng thành hoặc bạo lực,
“Dừng, dừng! Đủ rồi, đủ rồi!” Cô vội khom người bịt cái miệng nhỏ đang thao thao bất tuyệt của thằng nhóc. Gì mà bạo lực, nếu để nó nói tiếp, chắc nó sẽ liệt kê nốt loại biến thái SM mất. Nhưng chuyện đó không quan trọng. “Đúng! Chị thích mẫu mỉm cười dịu dàng, nho nhã, lịch thiệp.”
“Chị Hồ, chị đang ngồi cạnh thùng rác đấy, chị thẹn thùng gì vậy?” Phạn Đoàn lườm cô, nửa khuôn mặt ló ra khỏi chiếc thùng rác, tiếp tục thoăn thoắt chuyển động củ khoai tây trong tay.
“Vậy nếu cô ta chẳng chọn loại nào mà gọi đích danh tên một người thì nghĩa là sao?”
“…” Phạn Đoàn ngẩn ra một lát, củ khoai tây trong tay cũng dừng lại, nheo mày nghiêm túc nhìn cô, nói: “Yêu thật!”.
“Yêu… yêu thật?”
“Yêu thật!” Cái đầu nhỏ gật mạnh.
“Yêu… yêu thật?”
“Yêu thật đó!”
“Thật… thật…”
“Chị làm sao mà lắp bắp thế? Đó chính là thứ tình yêu chân chính, khắc cốt ghi xương, không bao giờ hối hận, nguyện vì chị mà lên núi đao xuống biển lửa
“Là thứ tình yêu chân thật mà hễ thấy anh ta ở bên người con gái khác là muốn giết người phóng hỏa, muốn thuê người cưỡng hiếp cô gái kia sao?”
“Tuy lý giải về tình yêu chân thành của chúng ta hơi khác nhau nhưng cũng đại khái như vậy.”
“Cô ta thì yêu thật lòng, thế chị thì sao?”
“Chỉ là đùa vui thôi.” Phạn Đoàn gọt xong vỏ khoai tây, sung sướng đứng dậy.
“À, đùa vui…” Cô khẽ nhếch miệng rồi uể oải ngáp dài, đang định đứng thẳng dậy, đột nhiên nhận ra hàm ý trong lời nói của Phạn Đoàn, lại ngồi phịch xuống, đá cái thùng rác sang một bên, tóm lấy cổ áo của thằng nhóc, nói: “Em nói yêu thật lòng là thế nào? Cô ta như vậy là thật lòng, còn chị viết cả một đoạn dài lê thê thì không phải thật lòng sao? Một cái tên thì nói lên điều gì chứ? Biết viết tên người khác thì ghê gớm lắm sao? Lúc chị làm bài thi, chị viết nhiều đến nỗi thầy giáo phải đếm chữ mà chấm điểm. Cô ta dựa vào cái gì được gọi là yêu thật lòng còn chị lại là chơi đùa chứ?”.
“Chị không hiểu sao?” Phạn Đoàn nhướn mày, chợt phát hiện một đôi mắt đang trừng lên ác độc, nhìn mình chòng chọc, bèn tỉnh lược luôn phần gay cấn.
Thằng nhóc thở dài, chìa hai tay ra. “Lấy bố em làm ví dụ nhé.”
“…”
“Sao nhìn chị giống như bị chọc đúng chỗ đau thế?”
“Em nói tiếp đi, lấy bố em làm ví dụ thế nào?”
“Khi bố em cười, chị Hồ rất thích, đúng không?”
“Ừm… mắt anh ta khi cười vô cùng quyến rũ.”
“Này, chị cẩn thận cái thùng rác đó!” Phạn Đoàn kéo chiếc thùng rác vừa bị cô gạt sang một bên lại, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu bố em không cười?”.
“Không cười?” Vừa lạnh lùng vừa đờ đẫn, ánh mắt lúc nào cũng ngạo mạn, khinh khỉnh. Xí, bỏ đi, cô không muốn bị ngược đãi.
“Chị Hồ, chị không cần vừa thè lưỡi vừa bịt mũi như thế đâu.” Nhìn vẻ chán ghét của cô, thằng nhóc nói tiếp: “Như vậy mà chị dám nói mình yêu thật lòng sao?”.
“Chị mà không yêu thật lòng sao, em nghĩ đống rác rưởi kia là giả à, tất cả đều là chị mua về cho anh ta đó!” Số tiền thuê nhà mấy tháng trời, tuy thực chất đó là tiền của anh nhưng cô hào phóng, rộng lượng như vậy cũng là chuyện rất hiếm hoi rồi, ít nhất cũng có thể chứng minh một mảnh tim của cô là thật lòng!
“Thật ra chỉ là chị muốn mua nụ cười của bố em thôi. Nếu chị thật lòng thích bố em, bất luận bố em có cười hay không thì chị vẫn thích ông ấy. Cho nên chỉ cần viết một cái tên, chỉ cần là bố em, chỉ cần là con người ông ấy là đủ nói lên tất cả!”
“Em hét vào mặt chị gì
“Bởi vì chị bắt nạt bố em lại còn ngang ngược, vô lý!” Cậu giơ cái nạo về phía cô gái tàn bạo, vô nhân đạo kia, ngay cả đùa vui và yêu thật lòng cũng không phân biệt được.
“Chị đâu có bắt nạt anh ta, nếu bố chị biết được, ông ấy lại chẳng xé xác chị ra. Hơn nữa, anh ta còn là sư…”
“Là gì?”
“…” Cô vội bịt miệng, trừng mắt một cái rồi đứng dậy, chỉ vào cậu nhóc vì bảo vệ bố mình mà đang kích động thái quá kia. “Chỉ là lấy ví dụ thôi, cần gì em phải kích động như vậy. Chuyện vừa rồi đều là hư cấu, có kèm theo ví dụ minh họa, tất cả chỉ là trùng hợp, em hiểu chưa?”
“Ồ, đúng rồi. Em chỉ lấy ví dụ thôi, không cẩn thận lại nhập vai quá.” Phạn Đoàn bỏ cái nạo xuống, đưa củ khoai tây đã được nạo sạch vỏ cho Hồ Bất Động thái. “Chị Hồ, thực ra tối qua, em có chuyện muốn hỏi chị. Suốt từ tối qua đến giờ, sao chị cứ nhìn em như thể thiếu nợ em vậy? Còn nhìn bố em bằng ánh mắt thương hại? Đáng sợ nhất là, khi bố em tắm, chị còn bảo ông tắm nhiều một chút, trước giờ chị đều kêu ca ông ấy tắm lãng phí nước mà.”
“Đó gọi là yêu thật lòng.” Cô thuận miệng đáp, giơ dao thái khoai tây thành tám miếng. “Cho dù anh ta tắm lãng phí nước hay không, chị đều thích!”
“Rõ rang chị chột dạ vì bị người ta nắm thóp.” Tuy cậu còn chưa hiểu rõ cái “thóp” này là gì… hừ hừ… nhưng giấy không gói được lửa
“Ting toong.”, tiếng chuông cửa vang lên.
“Để chị ra mở cửa, em tiếp tục thái khoai tây đi. Nếu không biết thái thì đợi chị quay lại, chị sẽ dùng dao để ‘yêu’ em một nhát.”, cô uy hiếp.
Phạn Đoàn buồn bã nhìn cô lo lắng đến mức quên bỏ cả dao xuống đã vội vã chạy ra khỏi nhà bếp, cậu thở dài rồi tiếp tục với công việc nạo khoai tây.
Hồ Bất Động vừa ra khỏi bếp liền ôm chặt lấy trái tim nhỏ bé đang chực nổ tung của mình, dựa vào tường cố gắng điều hòa hơi thở. Thằng nhóc nhạy cảm quá, nó đã nói đúng tim đen của cô. Hóa ra bà chủ câu lạc bộ là có ý này. Yêu thật lòng!
Yêu thật lòng là thích toàn bộ con người của anh ấy. Đến bây giờ, nhớ lại bộ dạng đơ như khúc gỗ lúc ngồi xem sách của anh ta, cô vẫn thấy buồn cười. Sao lại có người tình nguyện ngồi đó mà ngắm nghía bộ dạng lạnh lùng của anh ta nhỉ? Đã vậy còn mất tiền nữa chứ. Thật tội lỗi!
Nhất định là con mắt thẩm mỹ của cô gái kia có vấn đề. Chắc chắn vậy!
Hít thật sâu… Cô lại gần cánh cửa, kiễng chân, nhìn qua khe cửa. Không có ai ở bên ngoài. Cô bực mình, không biết lại là kẻ nào chơi xấu, chợt nghe lỏm được cuộc nói chuyện của hai cô bé.
“Chị điều tra rồi, nhà cậu ta ở đây! Em thực sự muốn chủ động tỏ tình sao? Mình là con gái vẫn nên để người ta theo đuổi thì hơn”, giọng một cô bé con lảnh lót nhưng lại cố ra vẻ người lớn.
“Chị à, nói nhỏ thôi.”
“Em đã đến tận đây rồi, cần gì phải nhỏ tiếng nữa. Nghe nói, bố cậu ta là người rất kỳ lạ, em đã bao giờ thấy phụ huynh nào dùng bút lông ký tên đẹp như vậy lên tờ bào kiểm tra được hai điểm chưa?”
“Nhưng mà, cậu ấy rất tốt.”
“Không được! Chị không đồng ý, cậu ta xem ra rất kỳ quái, thi toán bị hai điểm thế mà ngữ văn lại được tới mười điểm. Em không nghe mọi người nói, con trai giỏi văn đều không có mẹ sao? Đã vậy, ông bố cậu ta lại càng kỳ quái. Em muốn chịu khổ à? Chị không đồng ý.”
“Chị, bố chồng là gì?”
“Bố chồng là người mà sau này, khi em và cậu ấy ngủ chung phòng, sẽ ngủ ở phòng kế bên của bọn em. Chị vẫn chưa điều tra ra bà mẹ chồng là ai. Cho nên, bây giờ, chỉ cho phép bọn em dừng lại ở giai đoạn nắm tay, tuyệt đối không được cho cậu ta hôn, nghe rõ chưa?”
“Chị, thế mẹ chồng là gì?”
“Là người ngủ cùng bố chồng em.”
“Ồ! Tại sao mọi người phải ngủ cùng nhau?”
“Nghe nói, người lớn rất thích ngủ cùng nhau.”
“Ồ! Vậy phải lớn thật nhanh mới được ngủ nhiều, phải không chị
“Về nguyên tắc thì có lẽ là như vậy.”
“Hóa ra là như vậy.”
“Rầm”
Hồ Bất Động không kiềm chế được nữa, đẩy cửa ra, muốn xem xem rốt cuộc là tiểu tiên nữ phương nào mới hạ phàm đang đứng trước cửa nhà mình và quấy nhiễu đến cân bằng sinh thái chốn nhân gian.
Hai bé gái mặc đồng phục học sinh tiểu học đứng trước cửa nhà cô. Đứa bé tóc ngắn, lùn hơn, nghe tiếng mở cửa mạnh liền sợ hãi, rụt cổ lại, nấp sau lưng đứa bé cao hơn, tóc dài mà nhìn cô run rẩy chẳng khác nào chú thỏ non.
Cô bé tóc dài ngẩng lên, nhíu mày vẻ rất tinh khôn, hỏi cô: “Chị là chị giúp việc của nhà này sao?”
“Chị… chị giúp việc?” Cô trợn mắt. Đứng trước cửa nhà mình mà bị người ta coi là người giúp việc? Chẳng qua cô đang nấu cơm cho hai bố con đáng ghét kia nên mới mặc tạp dề, thế mà bị giáng xuống làm chị giúp việc sao? Đáng ghét! “Ai là chị giúp việc? Đậy là nhà tôi!”.
“Nhà chị?” Cô bé tóc dài lại nheo mắt lần nữa, liếc sang đứa em gái đang run rẩy sau lưng, hỏi tiếp: “Chị chính là mẹ của Hạ Phạn Đoàn sao?”.
“Phạn… Phạn Đoàn?”.
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Chị tuyệt đối không để em bị gả vào một gia đình như thế này. Bố chồng quái dị, mẹ chồng thì lăm lăm con dao bộ dạng độc ác. Không được chị không đồng ý.” Cô chị quay người, tóm lấy tay cô em toan kéo đi. Đột nhiên nó nghĩ ra chuyện gì đó, liền quay lại nói với cô nàng tay cầm dao đang đứng ngây trước cửa nhà: “Bảo Hạ Phạn Đoàn bỏ cuộc đi. Trừ phi cậu ta tình nguyện ở rể nhà chúng tôi, nếu không, tôi tuyệt đối không để hai vợ chồng quái dị các người ức hiếp em gái tôi!”.
“…” Vợ chồng quái… quái dị… Cô đâu có làm gì, tại… tại sao…
“Còn nữa, con cái sau này phải theo họ Nguyễn nhà chúng tôi, nếu không, bảo cậu ta từ bỏ hy vọng đi. Từ này về sau, cấm cậu ta lại gần em gái tôi trong phạm vi bán kính một mét. Không được tùy tiện cười với nó, không được cho nó ăn kẹo. Tan học cũng không được đợi nó.”
“…” Phạn Đoàn biết làm những chuyện này? Trời ơi, tâm lý học nam giới thực sự là vấn đề thâm sâu khó lường. Ngay đến học sinh tiểu học mà cũng phức tạp đến thế.
“Chị, em muốn gặp anh Phạn Đoàn.” Cô em nước mắt lưng tròng hết ngó cô chị đang muốn kéo mình đi lại nhìn con dao sáng loáng trong tay Hồ Bất Động, nó sợ hãi, lưỡng lự không biết nên theo bên nào.
“Không được! Đợi nó đồng ý ở rể rồi chị lại đưa em đến gặp nó.” Cô chị chau mày, nhất quyết không thỏa hiệp.
“Tại sao tôi phải ở rể?”, một giọng nói thản nhiên như không phải chuyện của mình vang lên từ sau lưng Hồ Bất Động, tiếp đến Phạn Đoàn thò đầu ra, mỉm cười, hỏi tiếp: “Sao hai người lại chạy đến đây? Chị Hồ, chị cất con dao đi, chị như vậy sẽ dọa chết Di Tô đó, em ấy nhát gan lắm”.
Hồ Bất Động nhìn con dao trong tay mình cũng đang run lên. Dọa… dọa bọn nó? Chính cô mới là người bị bọn nó dọa cho chết khiếp. Cất con dao này đi chưa biết chừng tai họa lại đổ lên đầu cô, tốt nhất vẫn nên giữ lấy nó hộ thâ
“Hu hu, anh Phạn Đoàn!”, giọng nói nãy giờ vẫn lí nhí, sẽ sọt, đột nhiên được phóng to lên. Cô em nước mắt nước mũi giàn dụa chạy đến, nhào vào lòng Hạ Phạn Đoàn, bàn tay di chuyển loạn xạ trước ngực cậu.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa! Chị Hồ cầm dao để thái khoai tây, nấu cơm cho anh ăn thôi.” Phạn Đoàn an ủi cô bé đáng thương trong lòng một cách chuyên nghiệp. Con dao trên tay Hồ Bất Động lại bắt đầu run lên. Không được rồi, cô thấy choáng váng, ai đó cứu cô với! Yêu sớm… yêu sớm không nên được khuyến khích. Vị phụ huynh kia tại sao vẫn chưa quay về, con trai anh ta sắp sa xuống vực thẳm rồi.
“Em cứ tưởng mẹ chồng muốn bắt nạt anh.” Nguyễn Di Tô nhìn con dao, vẫn chưa hết sợ hãi.
“Mẹ chồng?” Phạn Đoàn nhướn mày, nhìn cô chị tóc dài đứng bên cạnh, biết rõ cô bé đang rất khó chịu trước cảnh ôm ấp mặn nồng của “đôi uyên ương” này. Thằng nhóc lập tức hiểu ra mọi chuyện, mỉm cười nói: “Mẹ chồng nấu cơm rất ngon! Di Tô, em có muốn ăn cùng anh không?”
“Dạ! Có… có thể không ạ?” Nguyễn Di Tô chớp mắt, thấy chị gái mình không nói tiếng nào thì rụt rè không dám quyết định.
“Được thôi. Kiểm tra một chút xem tay nghề của mẹ chồng em thế nào. Nếu bà ta qua được ải này, chị có thể cân nhắc. Nhưng dù sao chị vẫn thấy ở rể là tốt nhất.” Cô bé tóc dài khoanh tay trước ngực, quan sát Hồ Bất Động.
“Di Phấn, tôi đã nói rồi, tôi không thể ở rể được.” Phạn ĐOàn vừa an ủi cô bé trong lòng vừa nói.
“Không cho phép cậu gọi tên tôi!”Di Phấn đang nghiêm mặt quan sát Hồ Bất Động nghe thấy Phạn Đoàn gọi tên mình liền đỏ mặt, quay đi. “Phải gọi là Nguyễn đại tiểu thư!”
“Tại sao chứ? Mỳ sợi[1] và cơm nắm là món rất ngon mà.” Phạn Đoàn toét miệng cười, cúi đầu nhìn Di Tô cũng đang gật đầu tán thành. “Cả bỏng gạo[2] cũng rất ngon.”
[1] Trong tiếng Trung, Di Phấn và mễ phấn cùng được phiên âm là mifen có nghĩa là mỳ sợi.
[2] Trong tiếng Trung, Di Tô và mễ tô cùng được phiên âm là misu có nghĩa là bỏng gạo.
“Cậu, hừ! Kêu ông bố đần độn của cậu đổi tên cho cậu đi, để xem hai mươi năm sau, cậu còn dám huênh hoang với cái tên này của mình nữa không?” Nguyễn Di Phấn đẩy Hồ Bất Động đang đứng chắn trước cửa ra rồi chắp tay sau lưng, bước vào, đảo mắt ngó nghiêng khắp căn phòng.
Phạn Đoàn dắt tay cô bé Nguyễn Di Tô đến trước mặt Hồ Bất Động, trưng ra nụ cười đáng yêu. “Chị Hồ, gần đây chắc chắn chị đã làm chuyện gì có lỗi với em, đúng không? Cho nên chi phải làm bữa cơm tạ lỗi với em, như vậy em sẽ tha thứ mọi tội lỗi của chị.”
Khóe môi cô giật giật, cuối cùng cũng thốt được lên lời: “Em muốn chị giúp em yêu sớm sao?”. Hơn nữa lại còn bắt cá hai tay? Hái hoa tỷ muội? Thằng nhóc này to gan quá thì phải, thậm chí còn vượt xa cả bố nó. Ít nhất bố nó cũng chưa dám bắt cá hai tay…
“Em chỉ muốn chị giúp em thuyết phục bố thôi.”
“Anh ta không cho phép em yêu sớm sao?”
“Chắc ông ấy sẽ không hài lòng lắm.”
“Anh ta không vui vì có đứa con hơn cha chứ gì?”
“Hì hì, tóm lại, em không muốn bộ mặt lạnh lùng của bố dọa Di Tô chết khiếp.” Thằng nhóc giơ tay lên xoa cái đầu nhỏ xíu của Nguyễn Di Tô, cô bé giương tròn đôi mắt, hoàn toàn không hiểu bọn họ đang nói gì.
“Vừa rồi là ai nói với chị, phải thích toàn bộ con người của anh ta hả?” Phạn Đoàn toan quay đi, đột nhiên…
“Á…”, tiếng hét phẫn nộ của Nguyễn Di Phấn vọng ra từ trong phòng…
“Di Tô! Chúng ta đi! Gia đình này toàn người biến thái. Chỗ nào cũng thấy toàn đĩa phim A, còn vứt bừa bãi trên sô pha nữa!”
“Đĩa phim của bố em. Chị không giúp ông ấy thu dọn lại sao?” Phạn Đoàn thất vọng nhìn Hồ Bất Động.
“Liên quan gì đến chị? Là tối qua anh ta xem xong vứt ở đó.”
“Bố chồng thích xem gì cơ?”, Nguyễn Di Tô vẫn nắm tay Phạn Đoàn, nghiêng đầu, ngây ngô hỏi.
“…” Phạn Đoàn và Bất Động cùng nhìn chú cừu non bên cạnh lắc đầu, đành hy sinh để bảo vệ sự thuần khiết của dòng suối nhỏ này. “Là nghệ thuật cơ thể mà thôi.”
“Bố chồng thích nghệ thuật cơ thể sao? Ồ…” Nguyễn Di Tô cắn ngón tay lặp lại mấy từ đó. Còn về “nghệ thuật cơ thể” là gì, cô bé không hiểu cho lắm, có lẽ đợi khi cô bé gặp trực tiếp bố chồng sẽ hiểu thôi. Bởi vì, ông ấy là người mà sau này sẽ ngủ ở phòng bên cạnh phòng bọn họ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.