Chương 19: Bình hoa vỡ
Thúy Hường
12/12/2020
Khả Như trở về từ công viên, cô ngồi thất thần trong phòng một hồi
lâu. Trái đất này sao lại nhỏ bé tới vậy chứ, người mà cô không muốn gặp nhất lại năm lần bảy lượt gặp lại trong một tình huống khó xử như vậy.
Đúng vậy, người mà Khả Như không muốn gặp lại nhất chính là Cố Đông, người khi xưa đã hắt hủi cô, dồn cô tới đường cùng không có lối thoát. Là người dù cô có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không chịu tin cô. Nếu như lúc đó Lục Tề Nam không xuất hiện và cưu mang cô thì bây giờ cô cũng không biết mình sẽ ra sao nữa?
- Khả Như, Khả Như!
Đang ngồi thất thần thì Tiểu Lan gõ cửa bước vào. Tiểu Lan cũng là người giúp việc ở đây từ rất lâu rồi, thời gian qua cô ấy luôn giúp đỡ cô rất nhiều, cô coi Tiểu Lan như một người bạn thân duy nhất của mình.
- Có chuyện gì sao?
- Tối nay có khách quý tới đó, Lục thiếu bảo mọi người hãy dọn dẹp biệt thự sạch sẽ và chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Lan nhắc lại nhiệm vụ được giao cho Khả Như nghe, Khả Như cô liền gật đầu.
- Tôi biết rồi!
- Nè, cô có thấy Lục thiếu từ khi ra viện có gì đó là lạ không?
Tiểu Lan ngó đông ngó tây thấy không có ai rồi mới dám ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Lạ như nào? - cô ngơ ngác nhìn Tiểu Lan, có gì lạ lắm sao?
- Nghe nói Lục thiếu bị chấn thương nhẹ ở não, dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ tạm thời... Kiểu như là đột nhiên quên đi một số chuyện ý...
Tiểu Lan tiếp tục thì thầm nói nhỏ với Khả Như, chuyện này là do Tiểu Lan nghe được từ thư kí Quách Dương Thần đó.
Con ngươi Khả Như đảo quanh, dù cô không muốn nghĩ tới Lục Tề Nam chút nào nhưng đầu óc cô lại không hề nghe lời cô. Vì sao Tiểu Lan lại nói với cô chuyện này? Chẳng nhẽ chuyện này có liên quan tới việc Lục Tề Nam không nhớ ra cô là ai sao?
Mà dù có nhớ ra hay không thì liên quan gì tới cô? Cô và Lục Tề Nam chỉ là hai người xa lạ của hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đối với cô, Lục Tề Nam là ân nhân cứu mạng cô, là hắn đã cứu cô khi cô đang rơi vào khoảng tối tăm lạnh lẽo.
Cô biết ơn Lục Tề Nam vô cùng!
- Ừm, chúng ta mau đi làm việc thôi.
Khả Như trả lời qua loa rồi nhanh chóng đẩy Tiểu Lan ra phía trước, chuyện này cô không muốn nghĩ nhiều đến vậy...
Hôm nay tất cả giúp việc trong biệt thự ai ai cũng bận rộn, không có ai là nhàn rỗi cả. Tất cả đều phải tổng vệ sinh dọn dẹp lại biệt thự sạch sẽ, một phần cũng là do Lục thiếu mới về. Mà con người hắn ta quá dỗi ưa sạch sẽ.
Người thì được phân công dọn dẹp, người thì đi nấu ăn để tối tiếp đón khách. Khả Như được phân công dọn phòng của Lục Tề Nam, hiện giờ cô đang đứng trước cửa phòng của hắn, bước chân hơi chần chừ.
"Nhưng mà rốt cuộc là vị khách quý nào nhỉ...?"
Rồi cô mới chậm rãi mở cửa bước vào. Trước mặt cô chính là căn phòng rộng lớn với hai gam màu trắng đen làm chủ đạo. Tất cả nội thất trong phòng đều được thiết kế rất tinh tế, sofa và giường cũng được dát vàng.
"Người giàu có khác!"
Cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, đang nghĩ xem mình nên bắt đầu dọn từ chỗ nào trước? Thật sự là căn phòng quá gọn gàng và sạch sẽ, chẳng có chỗ nào cần được lau dọn cả.
- Đùa mình hay gì? Chắc anh ta mắc bệnh sạch sẽ chăng?
Cô tự lẩm bẩm một mình, rồi cũng bước chân về phía bàn ghế, cẩn thận lau chùi từng ngóc ngách một.
Cạch!
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Khả Như hoảng quá liền ngồi xuống nấp ở phía sau ghế sofa sang trọng.
- Mẹ à, đừng có tự làm theo ý theo mình nữa, con không thích như vậy đâu!
Giọng của Lục Tề Nam cau có, gắt gỏng với mẹ mình ở trong điện thoại. Lúc này đây, không hiểu sao trái tim cô cứ đập thình thịch liên hồi.
- Không được, mẹ đã quyết định rồi. Lát nữa mẹ sẽ dẫn cả con bé ki đến gặp mặt.
Đầu dây bên kia là giọng của Lục phu nhân, mẹ ruột của Lục Tề Nam.
- Nhưng...
- Con sắp 30 rồi, cũng phải nhanh chóng cưới vợ rồi sinh con nối dõi chứ? Vị tiểu thư mà mẹ chọn nhất định sẽ không khiến con thất vọng đâu. - Lục phu nhân lại nói tiếp.
Lúc này Khả Như sốt ruột vô cùng, cô định nhân lúc Lục Tề Nam không để ý thì lẻn ra ngoài. Cầu trời cầu phật, mong rằng không bị phát hiện.
Lục Tề Nam vẫn đang nói chuyện điện thoại, Khả Như từng bước thật khẽ đi về phía cửa. Nhưng đột nhiên...
Leng keng!
Tiếng bình hoa vỡ vang lên, lập tức Lục Tề Nam hướng mặt về phía cửa, nơi phát ra tiếng động lớn. Khả Như đứng bất động hồi lâu nhìn bình hoa vỡ thành nhiều mảnh. Lúc trước cô cũng từng nghe mấy người giúp việc nói bình hoa đó là bình hoa mà Lục Tề Nam yêu thích nhất.
Tiêu rồi!
Tiêu thật rồi!
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Tề Nam rơi thẳng vào cô, hắn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Tắt máy xong, hắn lập tức bước về phía Khả Như cô đang đứng...
Đúng vậy, người mà Khả Như không muốn gặp lại nhất chính là Cố Đông, người khi xưa đã hắt hủi cô, dồn cô tới đường cùng không có lối thoát. Là người dù cô có giải thích thế nào đi chăng nữa cũng không chịu tin cô. Nếu như lúc đó Lục Tề Nam không xuất hiện và cưu mang cô thì bây giờ cô cũng không biết mình sẽ ra sao nữa?
- Khả Như, Khả Như!
Đang ngồi thất thần thì Tiểu Lan gõ cửa bước vào. Tiểu Lan cũng là người giúp việc ở đây từ rất lâu rồi, thời gian qua cô ấy luôn giúp đỡ cô rất nhiều, cô coi Tiểu Lan như một người bạn thân duy nhất của mình.
- Có chuyện gì sao?
- Tối nay có khách quý tới đó, Lục thiếu bảo mọi người hãy dọn dẹp biệt thự sạch sẽ và chuẩn bị bữa tối.
Tiểu Lan nhắc lại nhiệm vụ được giao cho Khả Như nghe, Khả Như cô liền gật đầu.
- Tôi biết rồi!
- Nè, cô có thấy Lục thiếu từ khi ra viện có gì đó là lạ không?
Tiểu Lan ngó đông ngó tây thấy không có ai rồi mới dám ghé vào tai cô nói nhỏ.
- Lạ như nào? - cô ngơ ngác nhìn Tiểu Lan, có gì lạ lắm sao?
- Nghe nói Lục thiếu bị chấn thương nhẹ ở não, dẫn đến hiện tượng mất trí nhớ tạm thời... Kiểu như là đột nhiên quên đi một số chuyện ý...
Tiểu Lan tiếp tục thì thầm nói nhỏ với Khả Như, chuyện này là do Tiểu Lan nghe được từ thư kí Quách Dương Thần đó.
Con ngươi Khả Như đảo quanh, dù cô không muốn nghĩ tới Lục Tề Nam chút nào nhưng đầu óc cô lại không hề nghe lời cô. Vì sao Tiểu Lan lại nói với cô chuyện này? Chẳng nhẽ chuyện này có liên quan tới việc Lục Tề Nam không nhớ ra cô là ai sao?
Mà dù có nhớ ra hay không thì liên quan gì tới cô? Cô và Lục Tề Nam chỉ là hai người xa lạ của hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đối với cô, Lục Tề Nam là ân nhân cứu mạng cô, là hắn đã cứu cô khi cô đang rơi vào khoảng tối tăm lạnh lẽo.
Cô biết ơn Lục Tề Nam vô cùng!
- Ừm, chúng ta mau đi làm việc thôi.
Khả Như trả lời qua loa rồi nhanh chóng đẩy Tiểu Lan ra phía trước, chuyện này cô không muốn nghĩ nhiều đến vậy...
Hôm nay tất cả giúp việc trong biệt thự ai ai cũng bận rộn, không có ai là nhàn rỗi cả. Tất cả đều phải tổng vệ sinh dọn dẹp lại biệt thự sạch sẽ, một phần cũng là do Lục thiếu mới về. Mà con người hắn ta quá dỗi ưa sạch sẽ.
Người thì được phân công dọn dẹp, người thì đi nấu ăn để tối tiếp đón khách. Khả Như được phân công dọn phòng của Lục Tề Nam, hiện giờ cô đang đứng trước cửa phòng của hắn, bước chân hơi chần chừ.
"Nhưng mà rốt cuộc là vị khách quý nào nhỉ...?"
Rồi cô mới chậm rãi mở cửa bước vào. Trước mặt cô chính là căn phòng rộng lớn với hai gam màu trắng đen làm chủ đạo. Tất cả nội thất trong phòng đều được thiết kế rất tinh tế, sofa và giường cũng được dát vàng.
"Người giàu có khác!"
Cô đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, đang nghĩ xem mình nên bắt đầu dọn từ chỗ nào trước? Thật sự là căn phòng quá gọn gàng và sạch sẽ, chẳng có chỗ nào cần được lau dọn cả.
- Đùa mình hay gì? Chắc anh ta mắc bệnh sạch sẽ chăng?
Cô tự lẩm bẩm một mình, rồi cũng bước chân về phía bàn ghế, cẩn thận lau chùi từng ngóc ngách một.
Cạch!
Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Khả Như hoảng quá liền ngồi xuống nấp ở phía sau ghế sofa sang trọng.
- Mẹ à, đừng có tự làm theo ý theo mình nữa, con không thích như vậy đâu!
Giọng của Lục Tề Nam cau có, gắt gỏng với mẹ mình ở trong điện thoại. Lúc này đây, không hiểu sao trái tim cô cứ đập thình thịch liên hồi.
- Không được, mẹ đã quyết định rồi. Lát nữa mẹ sẽ dẫn cả con bé ki đến gặp mặt.
Đầu dây bên kia là giọng của Lục phu nhân, mẹ ruột của Lục Tề Nam.
- Nhưng...
- Con sắp 30 rồi, cũng phải nhanh chóng cưới vợ rồi sinh con nối dõi chứ? Vị tiểu thư mà mẹ chọn nhất định sẽ không khiến con thất vọng đâu. - Lục phu nhân lại nói tiếp.
Lúc này Khả Như sốt ruột vô cùng, cô định nhân lúc Lục Tề Nam không để ý thì lẻn ra ngoài. Cầu trời cầu phật, mong rằng không bị phát hiện.
Lục Tề Nam vẫn đang nói chuyện điện thoại, Khả Như từng bước thật khẽ đi về phía cửa. Nhưng đột nhiên...
Leng keng!
Tiếng bình hoa vỡ vang lên, lập tức Lục Tề Nam hướng mặt về phía cửa, nơi phát ra tiếng động lớn. Khả Như đứng bất động hồi lâu nhìn bình hoa vỡ thành nhiều mảnh. Lúc trước cô cũng từng nghe mấy người giúp việc nói bình hoa đó là bình hoa mà Lục Tề Nam yêu thích nhất.
Tiêu rồi!
Tiêu thật rồi!
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Tề Nam rơi thẳng vào cô, hắn nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Tắt máy xong, hắn lập tức bước về phía Khả Như cô đang đứng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.