Chương 34: Có chắc sẽ không hối hận?
Thúy Hường
12/12/2020
- Vậy em nghĩ là ai đi nhặt em về? Chồng cũ của em sao?
Nghe câu nói của hắn có vẻ như hắn đã rất tức giận. Cô đảo mắt, miệng lắp bắp giải thích:
- Đương nhiên tôi nghĩ là Lục thiếu đã đi nhặt tôi về rồi, sao tôi có thể nhớ tới Cố Đông chứ?
- Thật là vậy không?
Lục Tề Nam nghi hoặc hỏi lại cô thêm một lần nữa, cô nhìn hắn, liền gật mạnh đầu.
- Đương nhiên! Tôi hận anh ta còn không hết nữa là...
Khả Như đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ kì lại lúc nãy, đột nhiên cô lại mơ thấy mình qua đêm với một người đàn ông lạ cơ chứ? Nhưng mà vào đêm sinh nhật 2 năm trước của cô, Cố Đông cũng đã đối xử với cô như vậy đó. Anh ta đã qua đêm ở ngoài với Lâm Thanh Vy.
- Vậy em có muốn trả thù chồng cũ không?
Lục Tề Nam nhìn cô chằm chằm, câu nói của hắn vang lên khiến cô còn bất ngờ nữa là. Trả thù Cố Đông ư, cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó rồi. Nhưng chỉ là...cho tới giờ cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ để làm việc đó mà thôi.
Câu nói của Lục Tề Nam rốt cuộc là có ý gì chứ?
- Đương nhiên là muốn rồi.
Khả Như suy nghĩ một lúc rồi dõng dạc nói, cô còn muốn Cố Đông phải chịu đau khổ giống như trước kia cô đã từng phải chịu. Hồi trước cô còn hơn chần chừ, nhưng trải qua sự việc ngày hôm nay cô càng quyết tâm hơn, phải khiến cho Cố Đông và Lâm Thanh Vy không thể có được hạnh phúc bên nhau. Nhất định phải khiến Cố Đông trải nghiệm qua cảm giác của cô trước đây.
Lục Tề Nam hơi nhếch môi cười:
- Tôi có thể giúp được em đó, nhưng nếu tôi làm vậy thì em sẽ định trả ơn cho tôi như thế nào đây?
Được sự giúp đỡ của Lục Tề Nam ư, đương nhiên cô sẽ cảm thấy rất biết ơn hắn rồi? Nhưng mà cô không biết hắn muốn gì từ cô nữa, cô cứ cảm giác như là...từ đầu tới cuối câu nói của hắn đều có mục đích riêng vậy...
- Tôi chẳng có gì quý giá cả, chỉ có tấm thân này thôi, không biết Lục thiếu có hứng thú không?
Dù sao Lục Tề Nam cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không có hắn thì cũng không có cô của ngày hôm nay. Việc lấy thân báo đáp của cô cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Lục Tề Nam lại cười, nụ cười rõ ràng rất hoàn mĩ...
- Ý em là muốn lấy thân báo đáp tôi à?
Lục Tề Nam vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng nói của hắn trầm trầm nghe rất êm tai. Nó cũng giống như một thứ mật ngọt đang cám dỗ con người ta.
- Vậy anh muốn tôi làm gì?
Bàn tay ấm áp của Lục Tề Nam lướt qua khuôn mặt kiều diễm của cô. Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà còn hỏi ngược lại cô:
- Em chắc mình sẽ không hối hận chứ?
Nói vậy nghĩa là sao nhỉ? Hắn đồng ý rồi sao?
- Tôi sẽ không hối hận đâu!
- Vậy sao?
- Anh ra điều kiện đi.
- Từ từ đừng vội. Phải thử chút đã.
Khoé môi Lục Tề Nam nhếch lên đầy nham hiểm, hắn nhanh chóng áp môi mình vào môi cô. Chính là cái cảm giác này...
Nụ hôn lần này dài hơn lần trước rất nhiều, hắn hôn cô thật sâu thật sâu, cô cứ tưởng chừng như mình có thể ngạt thở ngay rồi. Mãi một lát sau, hắn mới chịu rời khỏi đôi môi cô.
- Lục thiếu...
Cô chống tay lên lồng ngực hắn, nụ hôn khi nãy cô hoàn toàn không hề phản kháng.
- Tôi muốn em làm vợ tôi.
Hả, nghe câu nói bá đạo này vang lên, cô ngây người ra một lúc. Cô cứ nghĩ rằng lúc đưa ra quyết định này, cô sẽ biến bản thân mình trở thành tình nhân của hắn, nhưng ngược lại lại là hắn nói muốn cưới cô. Một người cao quý như hắn sao có thể chịu lấy một người phụ nữ đã từng có một đời chồng như cô chứ? Càng nghĩ cô càng không thể hiểu nổi được.
- Lục thiếu, anh có chắc là anh sẽ không hối hận chứ?
Nghe câu nói của hắn có vẻ như hắn đã rất tức giận. Cô đảo mắt, miệng lắp bắp giải thích:
- Đương nhiên tôi nghĩ là Lục thiếu đã đi nhặt tôi về rồi, sao tôi có thể nhớ tới Cố Đông chứ?
- Thật là vậy không?
Lục Tề Nam nghi hoặc hỏi lại cô thêm một lần nữa, cô nhìn hắn, liền gật mạnh đầu.
- Đương nhiên! Tôi hận anh ta còn không hết nữa là...
Khả Như đột nhiên lại nhớ tới giấc mơ kì lại lúc nãy, đột nhiên cô lại mơ thấy mình qua đêm với một người đàn ông lạ cơ chứ? Nhưng mà vào đêm sinh nhật 2 năm trước của cô, Cố Đông cũng đã đối xử với cô như vậy đó. Anh ta đã qua đêm ở ngoài với Lâm Thanh Vy.
- Vậy em có muốn trả thù chồng cũ không?
Lục Tề Nam nhìn cô chằm chằm, câu nói của hắn vang lên khiến cô còn bất ngờ nữa là. Trả thù Cố Đông ư, cô cũng đã từng nghĩ đến chuyện đó rồi. Nhưng chỉ là...cho tới giờ cô vẫn chưa đủ mạnh mẽ để làm việc đó mà thôi.
Câu nói của Lục Tề Nam rốt cuộc là có ý gì chứ?
- Đương nhiên là muốn rồi.
Khả Như suy nghĩ một lúc rồi dõng dạc nói, cô còn muốn Cố Đông phải chịu đau khổ giống như trước kia cô đã từng phải chịu. Hồi trước cô còn hơn chần chừ, nhưng trải qua sự việc ngày hôm nay cô càng quyết tâm hơn, phải khiến cho Cố Đông và Lâm Thanh Vy không thể có được hạnh phúc bên nhau. Nhất định phải khiến Cố Đông trải nghiệm qua cảm giác của cô trước đây.
Lục Tề Nam hơi nhếch môi cười:
- Tôi có thể giúp được em đó, nhưng nếu tôi làm vậy thì em sẽ định trả ơn cho tôi như thế nào đây?
Được sự giúp đỡ của Lục Tề Nam ư, đương nhiên cô sẽ cảm thấy rất biết ơn hắn rồi? Nhưng mà cô không biết hắn muốn gì từ cô nữa, cô cứ cảm giác như là...từ đầu tới cuối câu nói của hắn đều có mục đích riêng vậy...
- Tôi chẳng có gì quý giá cả, chỉ có tấm thân này thôi, không biết Lục thiếu có hứng thú không?
Dù sao Lục Tề Nam cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không có hắn thì cũng không có cô của ngày hôm nay. Việc lấy thân báo đáp của cô cũng chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Lục Tề Nam lại cười, nụ cười rõ ràng rất hoàn mĩ...
- Ý em là muốn lấy thân báo đáp tôi à?
Lục Tề Nam vuốt nhẹ khuôn mặt xinh đẹp của cô, giọng nói của hắn trầm trầm nghe rất êm tai. Nó cũng giống như một thứ mật ngọt đang cám dỗ con người ta.
- Vậy anh muốn tôi làm gì?
Bàn tay ấm áp của Lục Tề Nam lướt qua khuôn mặt kiều diễm của cô. Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà còn hỏi ngược lại cô:
- Em chắc mình sẽ không hối hận chứ?
Nói vậy nghĩa là sao nhỉ? Hắn đồng ý rồi sao?
- Tôi sẽ không hối hận đâu!
- Vậy sao?
- Anh ra điều kiện đi.
- Từ từ đừng vội. Phải thử chút đã.
Khoé môi Lục Tề Nam nhếch lên đầy nham hiểm, hắn nhanh chóng áp môi mình vào môi cô. Chính là cái cảm giác này...
Nụ hôn lần này dài hơn lần trước rất nhiều, hắn hôn cô thật sâu thật sâu, cô cứ tưởng chừng như mình có thể ngạt thở ngay rồi. Mãi một lát sau, hắn mới chịu rời khỏi đôi môi cô.
- Lục thiếu...
Cô chống tay lên lồng ngực hắn, nụ hôn khi nãy cô hoàn toàn không hề phản kháng.
- Tôi muốn em làm vợ tôi.
Hả, nghe câu nói bá đạo này vang lên, cô ngây người ra một lúc. Cô cứ nghĩ rằng lúc đưa ra quyết định này, cô sẽ biến bản thân mình trở thành tình nhân của hắn, nhưng ngược lại lại là hắn nói muốn cưới cô. Một người cao quý như hắn sao có thể chịu lấy một người phụ nữ đã từng có một đời chồng như cô chứ? Càng nghĩ cô càng không thể hiểu nổi được.
- Lục thiếu, anh có chắc là anh sẽ không hối hận chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.