Chương 89: Ghét nhất là bị uy hiếp
Thúy Hường
12/12/2020
- Không, đừng...!
Khả Như không ngừng khóc, cô liên tục lắc đầu. Lục Tề Nam muốn bước lại gần phía cô, nhưng bỗng nhiên đằng sau hắn phát ra tiếng động. Hắn cảnh giác dừng bước chân mình lại. Còn Khả Như, lúc này cô hoảng loạn hét lên:
- Cẩn thận đằng sau!
Ngay lập tức người đàn ông phía sau Lục Tề Nam đã chuẩn bị ra tay, cũng may thân thủ của Lục Tề Nam tốt, né được nhát chém vừa rồi. Hắn liền quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, tên đó bịt mặt kín mít, tay cầm chiếc rùi dính đầy máu. Có vẻ như những xác chết lúc nãy là do tên này gây ra.
Lục Tề Nam vô thức nắm chặt tay mình, cuộn thành nắm đấm. Đối với hắn mà nói, đánh nhau với một người không phải là điều quá khó khăn gì. Nhưng mà người người đàn ông này lại cầm vũ khí trong tay.
- Lục Tề Nam, cẩn thận.
Lập tức tên sát nhân đó lại giơ rìu lên chém tiếp, Lục Tề Nam vẫn tiếp tục né được. Hắn liền phản công lại, đánh nhau một trận với tên sát nhân đó. Nhưng sự chênh lệch giữa người cầm vũ khí và người tay không vô cùng lớn, khi tên sát nhân đó liên tục nâng rìu lên, và chém.
- Chết tiệt!
Lục Tề Nam lập tức rút từ trong túi áo ra một khẩu súng mạ vàng. Khẩu súng này, trước hắn chỉ dùng để phòng thân, không lạm sát người vô tội. Nhưng mà tên sát nhân này, coi bộ không phải là người vô tội rồi.
Lục Tề Nam chĩa súng vào thẳng mặt tên sát nhân đó trước ánh mắt kinh ngạc của Khả Như. Bên hắn bao nhiêu lâu nay, lần đầu tiên cô thấy hắn dùng súng. Hơn nữa dáng vẻ lúc dùng súng lại rất thuần thục.
Tên sát nhân dừng lại, vứt rìu xuống đất rồi cười cợt nói:
- Anh dám nổ súng ư? Vậy thì đừng mong người phụ nữ kia có thể sống sót.
Lúc này Lục Tề Nam mới quay lại và phát hiện ra trên người cô được gắn một quả bom hẹn giờ. Thấy nét mặt Lục Tề Nam hơi tái đi, có chút hốt hoảng thì tên sát nhân khoái chí cười:
- Hahaha, tất cả hãy chết đi.
Bùng!
Phát súng đầu tiên là Lục Tề Nam bắn. Ngay lập tức hắn đã bắn vào chân của tên sát nhân khiến cho tên đó đau đớn vô cùng. Trước giờ, Lục Tề Nam này ghét nhất là bị uy hiếp.
Bùng!
Rồi lại tiếp một phát súng nữa, lúc này người của Lục Tề Nam đã tới nơi. Xử lí xong tên sát nhân không biết tự lượng sức mình kia, tất cả đều hốt hoảng chạy tới và quỳ xuống:
- Chúng tôi đã chậm trễ, mong thiếu gia trách phạt.
- Phá bom trước đi đã.
Lục Tề Nam tiến lại gần Khả Như, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nhem nhuốc nước mắt, hắn lại xót xa vô cùng. Cô nức nở:
- Lục Tề Nam, em xin lỗi hic hic...tại vì em tưởng Thiên Lam ở đây, nên...
- Khả Như ngoan, không khóc. Thiên Lam giờ đã an toàn rồi, đừng lo lắng.
Lục Tề Nam không dám tùy tiện chạm vào bom, chỉ thấy thời gian của quả bom đang dần trôi đi rất nhanh. Hắn lại chợt phát hiện ra quần áo trên người cô rách rưới, có vẻ như đã bị người khác động chạm vào. Đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên tia nguy hiểm, tức giận.
Người của Lục Tề Nam nhanh chóng gỡ được quả bom ra, vì bọn họ không dám chậm trễ một giây một phút nào. Lục Tề Nam ôm lấy Khả Như vào lòng, vỗ về an ủi cô:
- Nói cho anh biết, là ai đã gây ra chuyện này được không?
- Hic hic, Lâm Thanh Vy nói cô ta nhốt Thiên Lam ở đây, kêu em tới. Em tới rồi nhưng không thấy Thiên Lam đâu, đột nhiên lại xuất hiện một đám lưu manh tới, bọn họ...bọn họ định...hic...sau đó tên sát nhân kia xuất hiện, giết hết đám lưu manh kia và lôi em trói ở đây. Nếu anh không tới kịp, có lẽ em đã chết dưới tay hắn ta rồi. Hic hic, em xin lỗi anh...
Suýt chút nữa cả cô và Lục Tề Nam đều mất mạng ở đây rồi. Cô tự thấy bản thân mình thật vô dụng, thật đáng ghét khi chỉ toàn gây ra rắc rối cho Lục Tề Nam. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Lục Tề Nam ôm cô thật chặt, hắn thở phào nhẹ nhõm. May mà cô chưa bị làm sao, nếu không, hắn thề sẽ giết chết cả nhà của những tên đã làm hại cô, và cả Lâm Thanh Vy nữa. Hành hạ bọn chúng cho tới khi nào hả giận thì thôi.
- Không sao rồi, đừng khóc nha. Em khóc, anh đau lòng lắm có biết không?
Khả Như ngoan ngoãn gật đầu như mèo con, nhưng cô chợt nhìn thấy tên sát nhân kia đang nhồm dậy, hắn ta còn rút từ trong túi áo ra một khẩu súng khác nữa.
- Chết đi!
Bùng!
Tên sát nhân chĩa súng vào thẳng Lục Tề Nam. Do Lục Tề Nam đang quay lưng nên hắn không thể nhận ra được tên sát nhân đó đang định bắn mình.
Khả Như hốt hoảng, lập tức cô xoay người mình lại, hứng chịu phát đạn từ tên sát nhân đó.
- Hự!
- Khả Như, Khả Như...
Lập tức người của Lục Tề Nam đã bắn chết tên sát nhân đó ngay tại chỗ, còn hắn thì đỡ lấy cô, hoảng loạn gọi tên cô trong sợ hãi:
- Khả Như, em không sao chứ? Sao em lại ngốc như vậy chứ, người đâu. Mau tới bệnh viện mau.
Khả Như không ngừng khóc, cô liên tục lắc đầu. Lục Tề Nam muốn bước lại gần phía cô, nhưng bỗng nhiên đằng sau hắn phát ra tiếng động. Hắn cảnh giác dừng bước chân mình lại. Còn Khả Như, lúc này cô hoảng loạn hét lên:
- Cẩn thận đằng sau!
Ngay lập tức người đàn ông phía sau Lục Tề Nam đã chuẩn bị ra tay, cũng may thân thủ của Lục Tề Nam tốt, né được nhát chém vừa rồi. Hắn liền quay đầu lại nhìn người đàn ông trước mặt mình, tên đó bịt mặt kín mít, tay cầm chiếc rùi dính đầy máu. Có vẻ như những xác chết lúc nãy là do tên này gây ra.
Lục Tề Nam vô thức nắm chặt tay mình, cuộn thành nắm đấm. Đối với hắn mà nói, đánh nhau với một người không phải là điều quá khó khăn gì. Nhưng mà người người đàn ông này lại cầm vũ khí trong tay.
- Lục Tề Nam, cẩn thận.
Lập tức tên sát nhân đó lại giơ rìu lên chém tiếp, Lục Tề Nam vẫn tiếp tục né được. Hắn liền phản công lại, đánh nhau một trận với tên sát nhân đó. Nhưng sự chênh lệch giữa người cầm vũ khí và người tay không vô cùng lớn, khi tên sát nhân đó liên tục nâng rìu lên, và chém.
- Chết tiệt!
Lục Tề Nam lập tức rút từ trong túi áo ra một khẩu súng mạ vàng. Khẩu súng này, trước hắn chỉ dùng để phòng thân, không lạm sát người vô tội. Nhưng mà tên sát nhân này, coi bộ không phải là người vô tội rồi.
Lục Tề Nam chĩa súng vào thẳng mặt tên sát nhân đó trước ánh mắt kinh ngạc của Khả Như. Bên hắn bao nhiêu lâu nay, lần đầu tiên cô thấy hắn dùng súng. Hơn nữa dáng vẻ lúc dùng súng lại rất thuần thục.
Tên sát nhân dừng lại, vứt rìu xuống đất rồi cười cợt nói:
- Anh dám nổ súng ư? Vậy thì đừng mong người phụ nữ kia có thể sống sót.
Lúc này Lục Tề Nam mới quay lại và phát hiện ra trên người cô được gắn một quả bom hẹn giờ. Thấy nét mặt Lục Tề Nam hơi tái đi, có chút hốt hoảng thì tên sát nhân khoái chí cười:
- Hahaha, tất cả hãy chết đi.
Bùng!
Phát súng đầu tiên là Lục Tề Nam bắn. Ngay lập tức hắn đã bắn vào chân của tên sát nhân khiến cho tên đó đau đớn vô cùng. Trước giờ, Lục Tề Nam này ghét nhất là bị uy hiếp.
Bùng!
Rồi lại tiếp một phát súng nữa, lúc này người của Lục Tề Nam đã tới nơi. Xử lí xong tên sát nhân không biết tự lượng sức mình kia, tất cả đều hốt hoảng chạy tới và quỳ xuống:
- Chúng tôi đã chậm trễ, mong thiếu gia trách phạt.
- Phá bom trước đi đã.
Lục Tề Nam tiến lại gần Khả Như, thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô nhem nhuốc nước mắt, hắn lại xót xa vô cùng. Cô nức nở:
- Lục Tề Nam, em xin lỗi hic hic...tại vì em tưởng Thiên Lam ở đây, nên...
- Khả Như ngoan, không khóc. Thiên Lam giờ đã an toàn rồi, đừng lo lắng.
Lục Tề Nam không dám tùy tiện chạm vào bom, chỉ thấy thời gian của quả bom đang dần trôi đi rất nhanh. Hắn lại chợt phát hiện ra quần áo trên người cô rách rưới, có vẻ như đã bị người khác động chạm vào. Đôi mắt sắc bén của hắn lóe lên tia nguy hiểm, tức giận.
Người của Lục Tề Nam nhanh chóng gỡ được quả bom ra, vì bọn họ không dám chậm trễ một giây một phút nào. Lục Tề Nam ôm lấy Khả Như vào lòng, vỗ về an ủi cô:
- Nói cho anh biết, là ai đã gây ra chuyện này được không?
- Hic hic, Lâm Thanh Vy nói cô ta nhốt Thiên Lam ở đây, kêu em tới. Em tới rồi nhưng không thấy Thiên Lam đâu, đột nhiên lại xuất hiện một đám lưu manh tới, bọn họ...bọn họ định...hic...sau đó tên sát nhân kia xuất hiện, giết hết đám lưu manh kia và lôi em trói ở đây. Nếu anh không tới kịp, có lẽ em đã chết dưới tay hắn ta rồi. Hic hic, em xin lỗi anh...
Suýt chút nữa cả cô và Lục Tề Nam đều mất mạng ở đây rồi. Cô tự thấy bản thân mình thật vô dụng, thật đáng ghét khi chỉ toàn gây ra rắc rối cho Lục Tề Nam. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
Lục Tề Nam ôm cô thật chặt, hắn thở phào nhẹ nhõm. May mà cô chưa bị làm sao, nếu không, hắn thề sẽ giết chết cả nhà của những tên đã làm hại cô, và cả Lâm Thanh Vy nữa. Hành hạ bọn chúng cho tới khi nào hả giận thì thôi.
- Không sao rồi, đừng khóc nha. Em khóc, anh đau lòng lắm có biết không?
Khả Như ngoan ngoãn gật đầu như mèo con, nhưng cô chợt nhìn thấy tên sát nhân kia đang nhồm dậy, hắn ta còn rút từ trong túi áo ra một khẩu súng khác nữa.
- Chết đi!
Bùng!
Tên sát nhân chĩa súng vào thẳng Lục Tề Nam. Do Lục Tề Nam đang quay lưng nên hắn không thể nhận ra được tên sát nhân đó đang định bắn mình.
Khả Như hốt hoảng, lập tức cô xoay người mình lại, hứng chịu phát đạn từ tên sát nhân đó.
- Hự!
- Khả Như, Khả Như...
Lập tức người của Lục Tề Nam đã bắn chết tên sát nhân đó ngay tại chỗ, còn hắn thì đỡ lấy cô, hoảng loạn gọi tên cô trong sợ hãi:
- Khả Như, em không sao chứ? Sao em lại ngốc như vậy chứ, người đâu. Mau tới bệnh viện mau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.