Chương 94: Hạnh phúc ngọt ngào (end)
Thúy Hường
12/12/2020
Vài tuần sau...
Lục Tề Nam vẫn như một thói quen hàng ngày, mỗi sáng thức dậy đều bước tới phòng của cô, âu yếm hôn lên trán cô rồi mới yên tâm rời đi. Chiều tối cũng vậy, mỗi khi đi làm về là hắn lại bước vào phòng của cô.
Vẫn như thường ngày, hắn sẽ ngồi lại và kể chuyện phiếm với cô:
- Khả Như em biết không, Thiên Lam và Nhất Thiên đều đã đi học mẫu giáo rồi đó. Con chúng ta rất ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Tề Nam lại nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nâng niu như đang nâng niu một bảo vật vô giá. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn không chút động đậy, hắn đau lòng vô cùng:
- Vợ à, bao giờ em mới chịu tỉnh lại đây? Anh rất nhớ em!
Dường như hắn cảm nhận được dòng nước mắt ấm nóng đang trào ra từ khóe mắt mình. Chờ đợi cô hơn 1 năm nay, cuối cùng cô vẫn không tỉnh lại, hắn không thể chịu nổi nữa rồi. Cảm giác lo sợ từ tận đáy lòng dâng lên trong hắn, hắn rất sợ sẽ mất cô mãi mãi.
Hắn khóc, lần đầu tiên trong đời Lục Tề Nam này rơi nước mắt.
- Em vẫn đang giận anh đúng không? Phải làm như nào em mới hết giận anh đây. Anh nhớ em tới phát điên lên rồi.
Lục Tề Nam nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, áp lên má mình. Bỗng nhiên hắn có cảm giác như tay cô vừa động đậy. Hắn giật mình, vội vã quan sát cô, khuôn mặt điển trai vừa mới khóc xong lại chuyển thành mừng rỡ vô cùng.
- Khả Như, có phải em tỉnh lại rồi không?
Mi tâm cô khẽ nhíu lại, cuối cùng cô cũng dần dần mở mắt ra. Cô mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh mình rồi đặt ra câu hỏi : Đây là đâu? Cô chết rồi ư?
- Khả Như, Khả Như em có nghe thấy anh nói không?
Giọng nói này là...sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế? Cô cố mở miệng ra định nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được. Cứ cảm giác như có thứ gì đó đang cố ngăn cô động đậy, có thứ gì đó đang trói buộc cô vào giấc ngủ sâu mãi mãi.
Phải rồi, giọng nói này là của Lục Tề Nam, người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời. Người đàn ông này, cô thực sự không muốn bỏ lỡ thêm một phút giây nào nữa. Cô muốn tỉnh lại, muốn gặp hắn, và cả hai đứa con của mình nữa. Những ngày qua, cô vẫn luôn nghe thấy tiếng của Lục Tề Nam vang lên bên tai mình, nhưng cô chưa bao giờ lấy lại được ý thức.
Lúc này cô rất muốn mở mắt ra, dường như cô đang cố hết sức...
Lục Tề Nam đầy hi vọng, cố gắng gọi tên cô, nhưng rồi hắn cũng chỉ thất vọng thêm mà thôi. Có lẽ khi nãy là hắn nhìn nhầm chăng? Có lẽ cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Khả Như, em không muốn gặp anh và con nữa sao?
- Không đâu, em rất nhớ anh và con.
Đột ngột giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quen thuộc của Khả Như vang lên, phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch trong căn phòng. Câu nói của cô khiến Lục Tề Nam xúc động vô cùng, hắn lập tức ôm chầm lấy cô, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hắn sợ rằng khi tỉnh dậy, cô cũng sẽ biến mất.
- Thật sự là em sao? Em chịu tỉnh rồi sao?
Lục Tề Nam vừa ôm cô vừa xúc động khóc. Cô bị hắn ôm chặt tới nỗi không thể thở nổi, cô cũng khóc theo:
- Đúng vậy, là em đây. Em cũng rất nhớ anh...
Cô giơ hai tay yếu ớt lên, cố ôm chặt lấy hắn. Cả hai ôm nhau được một lúc thì Lục Tề Nam buông cô ra, hắn đặt tay lên khuôn mặt nhỏ của cô, nghiêng đầu hôn lên môi cô. Hắn không dám hôn cô quá sâu, chỉ nhè nhẹ hôn mà thôi. Nụ hôn kéo dài, dường như muốn dây dưa mãi không dứt, cũng giống như là tình yêu mà cả hai giành cho nhau vậy.
Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh lại rồi, sau tất cả sóng gió.
Hắn lưu luyến rời khỏi đôi môi xinh đẹp của cô, trán kề trán cô. Cả hai thở dốc nhìn nhau, rồi lại mỉm cười với nhau:
- Anh nói...con chúng ta đi học mẫu giáo rồi sao?
Khi nãy cô cũng nghe được những lời mà hắn nói rồi. Không những là khi nãy, mà là trong suốt thời gian qua, cô luôn nghe thấy những lời nói tâm sự của Lục Tề Nam. Vui vẻ có, phiền muộn có.
Cô nhớ là cô đã nghe thấy câu chuyện mà hắn kể với cô, là câu chuyện của 3 năm trước, vào đêm ở bar. Thì ra người đàn ông mà đêm đó cùng cô quấn quýt suốt một đêm dài chính là Lục Tề Nam hắn. Mọi chuyện diễn ra thật kì diệu, có lẽ đây chính là nhân duyên chăng?
Cô mỉm cười nhìn Lục Tề Nam, cũng không dám nhắc lại chuyện xấu hổ của 3 năm trước nữa. Lục Tề Nam là người đàn ông như nào, chẳng nhẽ cô còn không hiểu ư? Nói ra chỉ khiến cô thêm ngượng ngùng mà thôi.
Nghe cô hỏi về hai con, Lục Tề Nam đầy tự hào gật đầu. Ánh mắt thâm sâu nhìn cô một cách cưng chiều hết mực.
- Ừm.
Sợ cô chưa biết chuyện Thiên Lam và Nhất Thiên đều là hai con cô, là do cô sinh đôi nên Lục Tề Nam liền giải thích cho cô hiểu. Cô chăm chú nghe Lục Tề Nam nói thêm một lần nữa, trong lòng vui sướng, hạnh phúc vô cùng.
Mãi một lát sau kể xong, Lục Tề Nam đột nhiên lại gọi tên cô. Dường như là hắn đang có ý đồ gì đó.
- Vợ à?
- Hửm?
- Yêu anh không?
Đột nhiên Lục Tề Nam lại áp sát vào khuôn mặt cô như vậy, khiến cho hai má cô dần nóng bừng lên. Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Cô chỉ cúi đầu xuống mà trả lời.
- Có...ó...! Em yêu anh.
Nghe câu trả lời của cô, tâm tình Lục Tề Nam tốt lên hẳn. Quả nhiên là cô vừa mới tỉnh, hắn đã muốn giở thói lưu manh rồi. Hắn kéo cô lại gần mình hơn, khẽ cắn nhẹ vành tai cô.
Khuôn mặt điển trai nhưng đầy gian xảo, môi mỏng khẽ nở nụ cười yêu nghiệt:
- Vậy thì chúng ta...
- Tề...Tề Nam..ưm...
Lục Tề Nam lại tiếp tục hôn cô tiếp, khiến cô không kịp trở tay. Nhưng mà, cô cũng không nỡ đẩy người đàn ông mình yêu ra, chỉ đành vòng tay lên cổ hắn mà phối hợp theo. Cô hấp của cô không ổn định cho lắm, vừa hôn vừa thở dốc.
Nhân cơ hội, Lục Tề Nam liền đưa lưỡi mình xâm nhập vào khoang miệng cô, từ từ thăm dò, lần mò mọi ngóc ngách. Từ một nụ hôn nhè nhẹ dần trở nên mãnh liệt, hắn hôn cô thật sâu thật sâu như thể muốn nuốt chửng cô luôn vậy. Mỗi lần hắn hôn cô hiểu này, cô đều sẽ không thể chịu nổi. Cô nhăn mặt khó thở, hai tay yếu ớt cố gắng đẩy hắn ra.
Lục Tề Nam xót xa buông cô ra, tay giơ lên xoa xoa bờ môi sưng của cô:
- Anh xin lỗi, anh không cố ý đâu mà. Em đừng giận anh nha.
Lục Tề Nam nỉ non bên tai cô, khiến cô không tài nào có thể giận nổi. Cô dở khóc dở cười, gật nhẹ đầu:
- Em không giận anh đâu. Em muốn gặp con có được không?
- Được, anh bế em.
- Ấy đừng, em tự đi là được rồi. Tí con lại cười vào mặt cho.
Khả Như từ chối, nhưng Lục Tề Nam vẫn nhất quyết muốn bế cô ra ngoài. Hắn nhếch môi cười, thì thầm bên tai cô:
- Không sao? Dù gì sớm muộn gì con chúng ta cũng sẽ quen với cảnh này thôi.
-... - Khả Như.
Lục Tề Nam vẫn như một thói quen hàng ngày, mỗi sáng thức dậy đều bước tới phòng của cô, âu yếm hôn lên trán cô rồi mới yên tâm rời đi. Chiều tối cũng vậy, mỗi khi đi làm về là hắn lại bước vào phòng của cô.
Vẫn như thường ngày, hắn sẽ ngồi lại và kể chuyện phiếm với cô:
- Khả Như em biết không, Thiên Lam và Nhất Thiên đều đã đi học mẫu giáo rồi đó. Con chúng ta rất ngoan ngoãn nghe lời.
Lục Tề Nam lại nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, nâng niu như đang nâng niu một bảo vật vô giá. Ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn không chút động đậy, hắn đau lòng vô cùng:
- Vợ à, bao giờ em mới chịu tỉnh lại đây? Anh rất nhớ em!
Dường như hắn cảm nhận được dòng nước mắt ấm nóng đang trào ra từ khóe mắt mình. Chờ đợi cô hơn 1 năm nay, cuối cùng cô vẫn không tỉnh lại, hắn không thể chịu nổi nữa rồi. Cảm giác lo sợ từ tận đáy lòng dâng lên trong hắn, hắn rất sợ sẽ mất cô mãi mãi.
Hắn khóc, lần đầu tiên trong đời Lục Tề Nam này rơi nước mắt.
- Em vẫn đang giận anh đúng không? Phải làm như nào em mới hết giận anh đây. Anh nhớ em tới phát điên lên rồi.
Lục Tề Nam nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, áp lên má mình. Bỗng nhiên hắn có cảm giác như tay cô vừa động đậy. Hắn giật mình, vội vã quan sát cô, khuôn mặt điển trai vừa mới khóc xong lại chuyển thành mừng rỡ vô cùng.
- Khả Như, có phải em tỉnh lại rồi không?
Mi tâm cô khẽ nhíu lại, cuối cùng cô cũng dần dần mở mắt ra. Cô mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh mình rồi đặt ra câu hỏi : Đây là đâu? Cô chết rồi ư?
- Khả Như, Khả Như em có nghe thấy anh nói không?
Giọng nói này là...sao giọng nói này lại quen thuộc đến thế? Cô cố mở miệng ra định nói gì đó, nhưng không thể nào nói ra được. Cứ cảm giác như có thứ gì đó đang cố ngăn cô động đậy, có thứ gì đó đang trói buộc cô vào giấc ngủ sâu mãi mãi.
Phải rồi, giọng nói này là của Lục Tề Nam, người đàn ông mà cô yêu nhất trên đời. Người đàn ông này, cô thực sự không muốn bỏ lỡ thêm một phút giây nào nữa. Cô muốn tỉnh lại, muốn gặp hắn, và cả hai đứa con của mình nữa. Những ngày qua, cô vẫn luôn nghe thấy tiếng của Lục Tề Nam vang lên bên tai mình, nhưng cô chưa bao giờ lấy lại được ý thức.
Lúc này cô rất muốn mở mắt ra, dường như cô đang cố hết sức...
Lục Tề Nam đầy hi vọng, cố gắng gọi tên cô, nhưng rồi hắn cũng chỉ thất vọng thêm mà thôi. Có lẽ khi nãy là hắn nhìn nhầm chăng? Có lẽ cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
- Khả Như, em không muốn gặp anh và con nữa sao?
- Không đâu, em rất nhớ anh và con.
Đột ngột giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quen thuộc của Khả Như vang lên, phá vỡ bầu không gian tĩnh mịch trong căn phòng. Câu nói của cô khiến Lục Tề Nam xúc động vô cùng, hắn lập tức ôm chầm lấy cô, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Hắn sợ rằng khi tỉnh dậy, cô cũng sẽ biến mất.
- Thật sự là em sao? Em chịu tỉnh rồi sao?
Lục Tề Nam vừa ôm cô vừa xúc động khóc. Cô bị hắn ôm chặt tới nỗi không thể thở nổi, cô cũng khóc theo:
- Đúng vậy, là em đây. Em cũng rất nhớ anh...
Cô giơ hai tay yếu ớt lên, cố ôm chặt lấy hắn. Cả hai ôm nhau được một lúc thì Lục Tề Nam buông cô ra, hắn đặt tay lên khuôn mặt nhỏ của cô, nghiêng đầu hôn lên môi cô. Hắn không dám hôn cô quá sâu, chỉ nhè nhẹ hôn mà thôi. Nụ hôn kéo dài, dường như muốn dây dưa mãi không dứt, cũng giống như là tình yêu mà cả hai giành cho nhau vậy.
Cuối cùng cô cũng chịu tỉnh lại rồi, sau tất cả sóng gió.
Hắn lưu luyến rời khỏi đôi môi xinh đẹp của cô, trán kề trán cô. Cả hai thở dốc nhìn nhau, rồi lại mỉm cười với nhau:
- Anh nói...con chúng ta đi học mẫu giáo rồi sao?
Khi nãy cô cũng nghe được những lời mà hắn nói rồi. Không những là khi nãy, mà là trong suốt thời gian qua, cô luôn nghe thấy những lời nói tâm sự của Lục Tề Nam. Vui vẻ có, phiền muộn có.
Cô nhớ là cô đã nghe thấy câu chuyện mà hắn kể với cô, là câu chuyện của 3 năm trước, vào đêm ở bar. Thì ra người đàn ông mà đêm đó cùng cô quấn quýt suốt một đêm dài chính là Lục Tề Nam hắn. Mọi chuyện diễn ra thật kì diệu, có lẽ đây chính là nhân duyên chăng?
Cô mỉm cười nhìn Lục Tề Nam, cũng không dám nhắc lại chuyện xấu hổ của 3 năm trước nữa. Lục Tề Nam là người đàn ông như nào, chẳng nhẽ cô còn không hiểu ư? Nói ra chỉ khiến cô thêm ngượng ngùng mà thôi.
Nghe cô hỏi về hai con, Lục Tề Nam đầy tự hào gật đầu. Ánh mắt thâm sâu nhìn cô một cách cưng chiều hết mực.
- Ừm.
Sợ cô chưa biết chuyện Thiên Lam và Nhất Thiên đều là hai con cô, là do cô sinh đôi nên Lục Tề Nam liền giải thích cho cô hiểu. Cô chăm chú nghe Lục Tề Nam nói thêm một lần nữa, trong lòng vui sướng, hạnh phúc vô cùng.
Mãi một lát sau kể xong, Lục Tề Nam đột nhiên lại gọi tên cô. Dường như là hắn đang có ý đồ gì đó.
- Vợ à?
- Hửm?
- Yêu anh không?
Đột nhiên Lục Tề Nam lại áp sát vào khuôn mặt cô như vậy, khiến cho hai má cô dần nóng bừng lên. Cô lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Cô chỉ cúi đầu xuống mà trả lời.
- Có...ó...! Em yêu anh.
Nghe câu trả lời của cô, tâm tình Lục Tề Nam tốt lên hẳn. Quả nhiên là cô vừa mới tỉnh, hắn đã muốn giở thói lưu manh rồi. Hắn kéo cô lại gần mình hơn, khẽ cắn nhẹ vành tai cô.
Khuôn mặt điển trai nhưng đầy gian xảo, môi mỏng khẽ nở nụ cười yêu nghiệt:
- Vậy thì chúng ta...
- Tề...Tề Nam..ưm...
Lục Tề Nam lại tiếp tục hôn cô tiếp, khiến cô không kịp trở tay. Nhưng mà, cô cũng không nỡ đẩy người đàn ông mình yêu ra, chỉ đành vòng tay lên cổ hắn mà phối hợp theo. Cô hấp của cô không ổn định cho lắm, vừa hôn vừa thở dốc.
Nhân cơ hội, Lục Tề Nam liền đưa lưỡi mình xâm nhập vào khoang miệng cô, từ từ thăm dò, lần mò mọi ngóc ngách. Từ một nụ hôn nhè nhẹ dần trở nên mãnh liệt, hắn hôn cô thật sâu thật sâu như thể muốn nuốt chửng cô luôn vậy. Mỗi lần hắn hôn cô hiểu này, cô đều sẽ không thể chịu nổi. Cô nhăn mặt khó thở, hai tay yếu ớt cố gắng đẩy hắn ra.
Lục Tề Nam xót xa buông cô ra, tay giơ lên xoa xoa bờ môi sưng của cô:
- Anh xin lỗi, anh không cố ý đâu mà. Em đừng giận anh nha.
Lục Tề Nam nỉ non bên tai cô, khiến cô không tài nào có thể giận nổi. Cô dở khóc dở cười, gật nhẹ đầu:
- Em không giận anh đâu. Em muốn gặp con có được không?
- Được, anh bế em.
- Ấy đừng, em tự đi là được rồi. Tí con lại cười vào mặt cho.
Khả Như từ chối, nhưng Lục Tề Nam vẫn nhất quyết muốn bế cô ra ngoài. Hắn nhếch môi cười, thì thầm bên tai cô:
- Không sao? Dù gì sớm muộn gì con chúng ta cũng sẽ quen với cảnh này thôi.
-... - Khả Như.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.