Chương 10: Hạnh phúc và bất hạnh
Thúy Hường
12/12/2020
Khả Như cô chỉ còn công việc làm lao công mà thôi. Không có công ti
nào chịu nhận cô cả, công việc lao công này suýt nữa cô còn không được
nhận cơ.
Khả Như mặc bộ đồ lao công, trời hôm nay hơi nắng nóng nên cô mới quét một chút thì đã toát mồ hôi rồi. Cô lại lau mồ hôi, tay sờ lên bụng sắp nhô lên của mình mà an ủi.
- Con à, vì con mẹ sẽ cố gắng.
Mỗi ngày cô đều sẽ đặt tay lên bụng mình mà an ủi bản thân. Cảm nhận đứa con trong bụng cô đang dần dần hình thành, cô hạnh phúc vô cùng. Đứa bé...là kết tinh của cô và Cố Đông mà.
Khả Như đang cúi đầu quét quét thì bỗng cô nhìn thấy giày tây của đàn ông dừng lại trước cô. Theo phản xạ cô liền ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Là Cố Đông!
- Khả Như, cô thà làm cái công việc này cũng không chịu đến cầu xin tôi?
Cố Đông điên lên khi thấy Khả Như làm lao công quét đường, khi thấy cô mặc trên người bộ đồ lao công quê mùa đó.
Khả Như ngẩn người nhìn Cố Đông, anh có tư cách gì mà điên tiết với cô chứ? Chẳng phải là anh đang mong cô thành ra thế này sao?
Khả Như vô thức lùi lại, cô cất giọng xa lạ:
- Cố tiên sinh, phiền ngài tránh ra để tôi quét rác. Kẻo bẩn giày, tôi đền không nổi.
Lần đầu tiên Cố Đông nghe thấy ngữ điệu xa lạ của cô, cả người anh bỗng bừng tỉnh. Khả Như...dám nói vậy với Cố Đông này ư? Ai cho cô cái quyền đấy?
- Khả Như, mở miệng cầu xin tôi khó khăn tới thế sao?
Cố Đông ghì chặt vai cô, ánh mắt anh rất tức giận. Khả Như nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cố Đông, cô lấy sức đẩy anh ta. Cô lùi thêm bước nữa:
- Mong Cố tiên sinh tự trọng!
Rồi Khả Như lại cầm chổi sang bên kia quét, bỏ lại Cố Đông một mình đứng đó. Cố Đông ngẩn người, lần đầu tiên trong đời anh bị phụ nữ từ chối.
Người từ chối anh không ai khác chính lại chính là Khả Như. Thật nực cười!
- Để tôi xem xem cô còn chịu được bao lâu?
Cố Đông nhìn theo bóng dáng Khả Như, rồi anh hậm hực bước vào trong xe của mình. Lưu Viên Khải thấy Cố Đông đang tức giận nên không dám hé thêm một lời nào cả, chỉ chờ anh ra lệnh:
- Về nhà!
Cố Đông ra lệnh, lập tức Lưu Viên Khải khởi động xe và không dám chậm trễ. Ai biết được lúc Cố Đông tức giận sẽ nguy hiểm như nào chứ?
Chờ Cố Đông rời khỏi, Khả Như mới quay sang nhìn chiếc ô tô sang trọng xa dần. Đáng lẽ ra cô phải dứt khoát mạnh mẽ ngay từ sớm mới phải, như vậy cũng tốt.
Ngay từ lúc cô rời khỏi Cố gia thì cô và Cố Đông đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Bảo cô quay lại cầu xin Cố Đông ư? Không đâu, cô sẽ không làm vậy. Cô muốn giữ cho mình chút được gọi là lòng tự trọng cuối cùng.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi mà...
******
Chiều tối Khả Như mới được nghỉ, cô liền tới bệnh viện thăm bố mình. Bố cô giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh nữa, cú sốc này đối với bố quả là quá lớn.
Khả Như ngồi xuống cạnh bố mình, cũng lâu rồi cô không gặp bố. Không ngờ lúc gặp bố thì lại là lúc bố cô nằm hôn mê không biết khi nào mới tỉnh.
- Bố ơi, là lỗi của con nên Cố Đông mới rút vốn đầu tư. Con xin lỗi bố nhiều...
Cô khóc nức nở bên bố mình, tuy trước giờ ông ấy chưa từng quay lại nhìn cô lấy một lần. Nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là bố ruột của cô.
- Mọi người nói con nên làm thế nào đây? Con đã cố hết sức rồi mà, tại sao mọi người lại ghét con như vậy? Là con đã làm sai điều gì sao?
Khả Như lại nói tiếp, chưa bao giờ cô dám thổ lộ lòng mình trước mặt người khác. Có lẽ do bố cô hôn mê bất tỉnh nên cô mới dám nói như vậy. Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Mẹ cô bước vào.
- Mẹ!
- Không phải mày bảo đi kiếm tiền sao? Sao còn ở đây?
Mẹ cô lạnh nhạt liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong của cô. Bà đặt hoa quả xuống bàn và giơ tay chỉnh lại dây truyền nước cho bố cô.
- Con sẽ đi ngay.
Khả Như đứng lên, cô biết mình không xứng đáng để tới đây. Mẹ cô ghét cô là phải, là cô vô dụng không thể giữ chân Cố Đông được, để rồi bị Cố Đông rút vốn đầu tư như vậy.
Mẹ cô không nói gì thêm cả, cô cũng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Đợi đến khi Khả Như đi khỏi, bà ấy mới giơ tay lên lau nước mắt. Vừa nãy những lời mà Khả Như nói, bà đã nghe thấy hết rồi.
- Mẹ đâu có muốn như vậy đâu...? Hãy tha thứ cho bố và mẹ.
Khả Như lại trở về nhà như thường ngày, cô định vào bếp nấu mì nhưng ngay cả mì cũng hết rồi. Cô cho tay vào túi áo, rút ra mấy đồng tiền lẻ. Chắc cũng đủ mua bánh mì ăn.
Thế là Khả Như lại lết tấm thân mệt mỏi tới cửa hàng tiện lợi mua bánh mì ăn lót dạ. Cô liếc nhìn tivi trong cửa hàng tiện lợi, trên đó đang phát bản tin hot nhất trong ngày. Cố Đông đã công khai quan hệ yêu đương với Thanh Vy sau khi ly hôn với Khả Như.
Khả Như thất thần nhìn nụ cười trên môi hai người họ, trong lòng đau khổ. Bọn họ hạnh phúc như vậy, còn cô thì lại thê thảm vô cùng.
Khả Như mặc bộ đồ lao công, trời hôm nay hơi nắng nóng nên cô mới quét một chút thì đã toát mồ hôi rồi. Cô lại lau mồ hôi, tay sờ lên bụng sắp nhô lên của mình mà an ủi.
- Con à, vì con mẹ sẽ cố gắng.
Mỗi ngày cô đều sẽ đặt tay lên bụng mình mà an ủi bản thân. Cảm nhận đứa con trong bụng cô đang dần dần hình thành, cô hạnh phúc vô cùng. Đứa bé...là kết tinh của cô và Cố Đông mà.
Khả Như đang cúi đầu quét quét thì bỗng cô nhìn thấy giày tây của đàn ông dừng lại trước cô. Theo phản xạ cô liền ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Là Cố Đông!
- Khả Như, cô thà làm cái công việc này cũng không chịu đến cầu xin tôi?
Cố Đông điên lên khi thấy Khả Như làm lao công quét đường, khi thấy cô mặc trên người bộ đồ lao công quê mùa đó.
Khả Như ngẩn người nhìn Cố Đông, anh có tư cách gì mà điên tiết với cô chứ? Chẳng phải là anh đang mong cô thành ra thế này sao?
Khả Như vô thức lùi lại, cô cất giọng xa lạ:
- Cố tiên sinh, phiền ngài tránh ra để tôi quét rác. Kẻo bẩn giày, tôi đền không nổi.
Lần đầu tiên Cố Đông nghe thấy ngữ điệu xa lạ của cô, cả người anh bỗng bừng tỉnh. Khả Như...dám nói vậy với Cố Đông này ư? Ai cho cô cái quyền đấy?
- Khả Như, mở miệng cầu xin tôi khó khăn tới thế sao?
Cố Đông ghì chặt vai cô, ánh mắt anh rất tức giận. Khả Như nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Cố Đông, cô lấy sức đẩy anh ta. Cô lùi thêm bước nữa:
- Mong Cố tiên sinh tự trọng!
Rồi Khả Như lại cầm chổi sang bên kia quét, bỏ lại Cố Đông một mình đứng đó. Cố Đông ngẩn người, lần đầu tiên trong đời anh bị phụ nữ từ chối.
Người từ chối anh không ai khác chính lại chính là Khả Như. Thật nực cười!
- Để tôi xem xem cô còn chịu được bao lâu?
Cố Đông nhìn theo bóng dáng Khả Như, rồi anh hậm hực bước vào trong xe của mình. Lưu Viên Khải thấy Cố Đông đang tức giận nên không dám hé thêm một lời nào cả, chỉ chờ anh ra lệnh:
- Về nhà!
Cố Đông ra lệnh, lập tức Lưu Viên Khải khởi động xe và không dám chậm trễ. Ai biết được lúc Cố Đông tức giận sẽ nguy hiểm như nào chứ?
Chờ Cố Đông rời khỏi, Khả Như mới quay sang nhìn chiếc ô tô sang trọng xa dần. Đáng lẽ ra cô phải dứt khoát mạnh mẽ ngay từ sớm mới phải, như vậy cũng tốt.
Ngay từ lúc cô rời khỏi Cố gia thì cô và Cố Đông đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Bảo cô quay lại cầu xin Cố Đông ư? Không đâu, cô sẽ không làm vậy. Cô muốn giữ cho mình chút được gọi là lòng tự trọng cuối cùng.
Rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi mà...
******
Chiều tối Khả Như mới được nghỉ, cô liền tới bệnh viện thăm bố mình. Bố cô giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh nữa, cú sốc này đối với bố quả là quá lớn.
Khả Như ngồi xuống cạnh bố mình, cũng lâu rồi cô không gặp bố. Không ngờ lúc gặp bố thì lại là lúc bố cô nằm hôn mê không biết khi nào mới tỉnh.
- Bố ơi, là lỗi của con nên Cố Đông mới rút vốn đầu tư. Con xin lỗi bố nhiều...
Cô khóc nức nở bên bố mình, tuy trước giờ ông ấy chưa từng quay lại nhìn cô lấy một lần. Nhưng tốt xấu gì thì đó cũng là bố ruột của cô.
- Mọi người nói con nên làm thế nào đây? Con đã cố hết sức rồi mà, tại sao mọi người lại ghét con như vậy? Là con đã làm sai điều gì sao?
Khả Như lại nói tiếp, chưa bao giờ cô dám thổ lộ lòng mình trước mặt người khác. Có lẽ do bố cô hôn mê bất tỉnh nên cô mới dám nói như vậy. Một lúc sau, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Mẹ cô bước vào.
- Mẹ!
- Không phải mày bảo đi kiếm tiền sao? Sao còn ở đây?
Mẹ cô lạnh nhạt liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe vừa khóc xong của cô. Bà đặt hoa quả xuống bàn và giơ tay chỉnh lại dây truyền nước cho bố cô.
- Con sẽ đi ngay.
Khả Như đứng lên, cô biết mình không xứng đáng để tới đây. Mẹ cô ghét cô là phải, là cô vô dụng không thể giữ chân Cố Đông được, để rồi bị Cố Đông rút vốn đầu tư như vậy.
Mẹ cô không nói gì thêm cả, cô cũng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Đợi đến khi Khả Như đi khỏi, bà ấy mới giơ tay lên lau nước mắt. Vừa nãy những lời mà Khả Như nói, bà đã nghe thấy hết rồi.
- Mẹ đâu có muốn như vậy đâu...? Hãy tha thứ cho bố và mẹ.
Khả Như lại trở về nhà như thường ngày, cô định vào bếp nấu mì nhưng ngay cả mì cũng hết rồi. Cô cho tay vào túi áo, rút ra mấy đồng tiền lẻ. Chắc cũng đủ mua bánh mì ăn.
Thế là Khả Như lại lết tấm thân mệt mỏi tới cửa hàng tiện lợi mua bánh mì ăn lót dạ. Cô liếc nhìn tivi trong cửa hàng tiện lợi, trên đó đang phát bản tin hot nhất trong ngày. Cố Đông đã công khai quan hệ yêu đương với Thanh Vy sau khi ly hôn với Khả Như.
Khả Như thất thần nhìn nụ cười trên môi hai người họ, trong lòng đau khổ. Bọn họ hạnh phúc như vậy, còn cô thì lại thê thảm vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.