Chương 17: Lục thiếu trở lại
Thúy Hường
12/12/2020
Khả Như nghe bọn họ xì xào, cô liền bước đến chỗ Quách Dương Thần.
- Lục thiếu vẫn ổn chứ?
- Dạ Lục thiếu hiện trong tình trạng nguy kịch, mất rất nhiều máu. Mà ở bệnh viện không có sẵn nhóm máu hiếm đó...
Rồi Quách Dương Thần lại vội vã tập hợp lại tất cả mọi người giúp việc ở Lục gia lại.
- Có ai ở đây mang nhóm máu AB Rh- không? Tình hình của Lục thiếu đang rất nguy kịch...
Tất cả người làm ở trong Lục gia đều nhìn nhau rồi lắc đầu, nhóm máu này rất hiếm cơ mà, ở đây không có ai thuộc nhóm máu đó cả.
Quách Dương Thần mặt tái mét:
- Tiêu rồi...!
Khả Như nhìn mọi người, rồi cô cũng lên tiếng.
- Đi thôi, tôi là nhóm AB Rh- !
Nghe Khả Như nói, Quách Dương Thần mừng rỡ vô cùng. Thật may quá, Lục thiếu gia được cứu rồi. Lúc này Quách Dương Thần cũng chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức đưa Khả Như tới bệnh viện.
Vào phòng bệnh của Lục Tề Nam, Khả Như liếc nhìn giường bệnh bên cạnh mình. Lục Tề Nam đang nằm đó, toàn thân hắn toàn là máu. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
"Con à, không sao đâu. Sẽ ổn thôi mà."
Cảm nhận được máu của mình đang dần được truyền sang giường bên cạnh, Khả Như cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa. Dù sao Lục Tề Nam cũng là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có hắn chắc giờ cô đang ôm nợ ngập đầu rồi...
Khả Như cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi vô cùng, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu thẳm...
Hai năm sau...
- Lục tổng, cuối cùng anh cũng đã tỉnh rồi.
Tại phòng bệnh vip của bệnh viện tư nhân A, Quách Dương Thần thấy tổng tài của mình đã tỉnh rồi, cậu ta vô cùng mừng rỡ.
- Tôi đã nằm đây bao lâu?
Giọng trầm trầm của Lục Tề Nam vang lên, Quách Dương Thần nhanh chóng trả lời.
- Dạ, Lục tổng đã nằm đây hai năm rồi ạ.
Lục Tề Nam nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn đã hôn mê lâu vậy sao?
- Mọi chuyện trong công ti sao rồi?
- Dạ...vẫn ổn ạ.
Quách Dương Thần kính cẩn báo cáo lại mọi việc của Lục gia và Lục thị trong 2 năm qua. Quả thực là Lục Tề Nam đã hôn mê quá lâu rồi, lúc đó truyền máu xong đã qua cơn nguy kịch. Nhưng mãi chẳng thấy Lục Tề Nam có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người ai ai cũng lo lắng vô cùng.
Rồi Lục Tề Nam đột nhiên nói:
- Làm thủ tục ra viện đi.
- Nhưng mà Lục thiếu vừa mới...
- Cậu làm sếp hay tôi làm sếp.
Quách Dương Thần đúng là nhiều chuyện mà. Giọng của Lục Tề Nam có pha chút tức giận rồi, Quách Dương Thần liền tuân theo mệnh lệnh mà đi làm thủ tục xuất viện cho tổng tài của mình.
******
Còn về Cố Đông, anh ta đã hồi phục sức khỏe dần rồi. Kể từ sau khi bị tai nạn, anh ta luôn luôn gọi tên Khả Như. Đến cả Thanh Vy, Cố Đông cũng chẳng mảy may ngó ngàng tới nữa.
Cố Đông cầm bức ảnh cũ lên và ngắm nhìn. Đó là bức ảnh của một cô gái nhỏ. Người con gái bé nhỏ ấy đã phải chịu biết bao tổn thương do chính anh gây ra. Người con gái ấy...âm thầm chịu sự oan ức khi gắn tội danh là giết em gái để cướp chồng. Càng nghĩ Cố Đông càng thấy chán ghét bản thân mình hơn. Rõ ràng là anh yêu Khả Như tới vậy mà.
Anh đang rất nhớ Khả Như, nhớ điên cuồng.
- Khả Như, em đang ở đâu? Anh sai rồi.
Có lẽ lúc Cố Đông nhận ra điều này thì đã quá muộn màng rồi.
[...]
Biệt thự Lục gia...
Chiếc ô tô sang trọng dừng lại tại trước cổng biệt thự. Lục Tề Nam bước ra khỏi xe, hắn đã bị tai nạn và hôn mê tận 2 năm, giờ biệt thự cũng có nhiều sự thay đổi rồi. Có nhiều giúp việc hơn trước:
- Chào mừng Lục thiếu trở về.
Đám người hầu lễ phép cúi chào. Lục Tề Nam mặt không chút cảm xúc gì mà đi qua tất cả mọi người. Bỗng từ đâu một đứa bé chừng 2 tuổi chạy đến đâm thẳng vào người Lục Tề Nam.
- Uza đau...
Con bé ngây thơ ngẩng mặt lên nhìn Lục Tề Nam. Phải công nhận đứa bé thật sự rất giống...
Ánh mắt Lục Tề Nam chăm chú nhìn cô bé dễ thương này:
- Baba!
Trong vô thức, con bé gọi Lục Tề Nam là baba. Tất cả mọi người đều sửng sốt và nghĩ chắc Lục Tề Nam sẽ tức giận lắm đây, bởi hắn trước giờ không thích trẻ con.
Nhưng mà Lục Tề Nam lại không hề tức giận, ngược lại tâm trạng hắn có vẻ rất tốt. Hắn nhìn cô bé dễ thương đang đứng trước mặt mình.
- Mami cháu đâu? Sao lại đi một mình thế này. Còn đau không?
Hắn cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu con bé trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Khả Thiên Lam, con làm gì vậy hả?
Khả Như với bộ dạng hốt hoảng chạy đến bên con mình. Nhìn thấy Lục Tề Nam, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi Lục tiên sinh, là con bé không hiểu chuyện. Mong anh không để bụng chuyện này.
Lại một lần nữa, ánh mắt Lục Tề Nam đầy thăm dò nhìn chằm chằm vào Khả Như. Quách Dương Thần thấy vậy liền lên tiếng giải thích. Cậu ta sợ rằng Lục Tề Nam sẽ tức giận mất khi nhìn thấy bộ dạng này của Khả Như.
- Lục thiếu, tại Khả Như tiểu thư cứ đòi làm người giúp việc...
- Lục thiếu vẫn ổn chứ?
- Dạ Lục thiếu hiện trong tình trạng nguy kịch, mất rất nhiều máu. Mà ở bệnh viện không có sẵn nhóm máu hiếm đó...
Rồi Quách Dương Thần lại vội vã tập hợp lại tất cả mọi người giúp việc ở Lục gia lại.
- Có ai ở đây mang nhóm máu AB Rh- không? Tình hình của Lục thiếu đang rất nguy kịch...
Tất cả người làm ở trong Lục gia đều nhìn nhau rồi lắc đầu, nhóm máu này rất hiếm cơ mà, ở đây không có ai thuộc nhóm máu đó cả.
Quách Dương Thần mặt tái mét:
- Tiêu rồi...!
Khả Như nhìn mọi người, rồi cô cũng lên tiếng.
- Đi thôi, tôi là nhóm AB Rh- !
Nghe Khả Như nói, Quách Dương Thần mừng rỡ vô cùng. Thật may quá, Lục thiếu gia được cứu rồi. Lúc này Quách Dương Thần cũng chẳng nghĩ gì nhiều, lập tức đưa Khả Như tới bệnh viện.
Vào phòng bệnh của Lục Tề Nam, Khả Như liếc nhìn giường bệnh bên cạnh mình. Lục Tề Nam đang nằm đó, toàn thân hắn toàn là máu. Cô hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.
"Con à, không sao đâu. Sẽ ổn thôi mà."
Cảm nhận được máu của mình đang dần được truyền sang giường bên cạnh, Khả Như cũng không suy nghĩ gì nhiều nữa. Dù sao Lục Tề Nam cũng là ân nhân cứu mạng của cô, nếu không có hắn chắc giờ cô đang ôm nợ ngập đầu rồi...
Khả Như cảm thấy toàn thân mình mệt mỏi vô cùng, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu thẳm...
Hai năm sau...
- Lục tổng, cuối cùng anh cũng đã tỉnh rồi.
Tại phòng bệnh vip của bệnh viện tư nhân A, Quách Dương Thần thấy tổng tài của mình đã tỉnh rồi, cậu ta vô cùng mừng rỡ.
- Tôi đã nằm đây bao lâu?
Giọng trầm trầm của Lục Tề Nam vang lên, Quách Dương Thần nhanh chóng trả lời.
- Dạ, Lục tổng đã nằm đây hai năm rồi ạ.
Lục Tề Nam nghe vậy khẽ nhíu mày, hắn đã hôn mê lâu vậy sao?
- Mọi chuyện trong công ti sao rồi?
- Dạ...vẫn ổn ạ.
Quách Dương Thần kính cẩn báo cáo lại mọi việc của Lục gia và Lục thị trong 2 năm qua. Quả thực là Lục Tề Nam đã hôn mê quá lâu rồi, lúc đó truyền máu xong đã qua cơn nguy kịch. Nhưng mãi chẳng thấy Lục Tề Nam có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người ai ai cũng lo lắng vô cùng.
Rồi Lục Tề Nam đột nhiên nói:
- Làm thủ tục ra viện đi.
- Nhưng mà Lục thiếu vừa mới...
- Cậu làm sếp hay tôi làm sếp.
Quách Dương Thần đúng là nhiều chuyện mà. Giọng của Lục Tề Nam có pha chút tức giận rồi, Quách Dương Thần liền tuân theo mệnh lệnh mà đi làm thủ tục xuất viện cho tổng tài của mình.
******
Còn về Cố Đông, anh ta đã hồi phục sức khỏe dần rồi. Kể từ sau khi bị tai nạn, anh ta luôn luôn gọi tên Khả Như. Đến cả Thanh Vy, Cố Đông cũng chẳng mảy may ngó ngàng tới nữa.
Cố Đông cầm bức ảnh cũ lên và ngắm nhìn. Đó là bức ảnh của một cô gái nhỏ. Người con gái bé nhỏ ấy đã phải chịu biết bao tổn thương do chính anh gây ra. Người con gái ấy...âm thầm chịu sự oan ức khi gắn tội danh là giết em gái để cướp chồng. Càng nghĩ Cố Đông càng thấy chán ghét bản thân mình hơn. Rõ ràng là anh yêu Khả Như tới vậy mà.
Anh đang rất nhớ Khả Như, nhớ điên cuồng.
- Khả Như, em đang ở đâu? Anh sai rồi.
Có lẽ lúc Cố Đông nhận ra điều này thì đã quá muộn màng rồi.
[...]
Biệt thự Lục gia...
Chiếc ô tô sang trọng dừng lại tại trước cổng biệt thự. Lục Tề Nam bước ra khỏi xe, hắn đã bị tai nạn và hôn mê tận 2 năm, giờ biệt thự cũng có nhiều sự thay đổi rồi. Có nhiều giúp việc hơn trước:
- Chào mừng Lục thiếu trở về.
Đám người hầu lễ phép cúi chào. Lục Tề Nam mặt không chút cảm xúc gì mà đi qua tất cả mọi người. Bỗng từ đâu một đứa bé chừng 2 tuổi chạy đến đâm thẳng vào người Lục Tề Nam.
- Uza đau...
Con bé ngây thơ ngẩng mặt lên nhìn Lục Tề Nam. Phải công nhận đứa bé thật sự rất giống...
Ánh mắt Lục Tề Nam chăm chú nhìn cô bé dễ thương này:
- Baba!
Trong vô thức, con bé gọi Lục Tề Nam là baba. Tất cả mọi người đều sửng sốt và nghĩ chắc Lục Tề Nam sẽ tức giận lắm đây, bởi hắn trước giờ không thích trẻ con.
Nhưng mà Lục Tề Nam lại không hề tức giận, ngược lại tâm trạng hắn có vẻ rất tốt. Hắn nhìn cô bé dễ thương đang đứng trước mặt mình.
- Mami cháu đâu? Sao lại đi một mình thế này. Còn đau không?
Hắn cúi xuống nhẹ nhàng xoa đầu con bé trước bao ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
- Khả Thiên Lam, con làm gì vậy hả?
Khả Như với bộ dạng hốt hoảng chạy đến bên con mình. Nhìn thấy Lục Tề Nam, cô vội vàng cúi đầu xin lỗi:
- Xin lỗi Lục tiên sinh, là con bé không hiểu chuyện. Mong anh không để bụng chuyện này.
Lại một lần nữa, ánh mắt Lục Tề Nam đầy thăm dò nhìn chằm chằm vào Khả Như. Quách Dương Thần thấy vậy liền lên tiếng giải thích. Cậu ta sợ rằng Lục Tề Nam sẽ tức giận mất khi nhìn thấy bộ dạng này của Khả Như.
- Lục thiếu, tại Khả Như tiểu thư cứ đòi làm người giúp việc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.