Chương 28: Xảy ra chuyện ở siêu thị
Thúy Hường
12/12/2020
Khả Như cô lùi lại, cô giơ tay che mặt mình:
- Đừng chụp nữa, các người nhầm người rồi.
Tất cả mọi người giơ điện thoại lên chụp ảnh Khả Như, chẳng ai để ý tới cô đang nói gì cả. Ai ai cũng gấp gáp, sợ rằng mình sẽ không kịp chụp lại ảnh của cô.
Ngay lúc này, Khả Như chỉ muốn bỏ lại mọi thứ và chạy trốn. Nhưng cô chưa kịp nhấc chân thì đã nghe thấy có người gọi tên mình:
- Khả Như!
Mọi người dừng chụp ảnh lại, hướng mắt về phía phát ra tiếng gọi.
Thanh Vy chậm rãi bước tới gần chỗ Khả Như đang đứng, lập tức cô ta quỳ xuống và khóc lóc một cách đáng thương.
- Khả Như, tôi biết là cô rất ghét tôi, vì tôi đã ở bên Cố Đông. Nhưng mà tôi thật sự rất yêu anh ấy, không có anh ấy thì tôi không thể sống nổi.
Thanh Vy giơ tay bám lấy chân cô, cầu xin, rồi cô ta lại tiếp tục nói. Tất cả mọi người vẫn đang im lặng mà quan sát, xem xem có gì hot để đăng lên mạng xã hội không?
- Cô có Lục thiếu gia còn chưa đủ hay sao? Xin cô hãy trả lại Cố Đông cho tôi, trong bụng tôi đã mang thai đứa con của anh ấy rồi!
Nói đến đây, mọi người lại lập tức hướng mắt về Khả Như, rồi bọn họ bắt đầu chỉ trích gay gắt:
- Thì ra Cố thiếu phu nhân đã sớm có người khác rồi!
- Ôi dào, Lục thiếu quyền lực đến thế mà vẫn muốn bám lấy Cố thiếu, chẳng phải là đang bắt cá hai tay sao?
- Đúng rồi, tôi ghét nhất cái loại phụ nữ bắt cá hai tay.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Khả Như hoảng loạn, cô lắc đầu lia lịa, hai chân vô thức lùi lại về phía sau:
- Không...không phải như vậy đâu...!
Ngược lại Thanh Vy cảm thấy vô cùng hả hê, thấy mọi người đang dần chuyển hướng bênh vực mình, cô ta lại càng thêm dầu vào lửa:
- Khả Như, cầu xin cô hãy buông tay Cố Đông đi mà, con tôi không thể sinh ra khi không có bố được, hic hic.
Thanh Vy giơ tay lên giả tạo lau nước mắt, trong lòng suy nghĩ: "Hừ, chính tại cô nên Cố Đông mới lạnh nhạt với tôi như vậy."
Khả Như nhìn mọi người, cô vẫn cố lắc đầu nói không phải. Bọn họ đang chỉ trỏ cô, nói cô bắt cá hai tay, nói cô ôm mộng vọng tưởng vào hào môn...
- Cô ta nghĩ Lục thiếu thật lòng với mình chắc, cũng chỉ là ả đàn bà đã từng qua một đời chồng thôi mà.
- Loại phụ nữ trơ trẽn như vậy, nên chết đi thì hơn.
- Đúng đó, cô còn mặt mũi để sống sao? Còn không mau trả lại Cố thiếu cho vị tiểu thư kia đi?
Rồi bọn họ ai ai cũng bênh vực Thanh Vy, nói rằng cô ta đáng thương này nọ. Cái xã hội này, từ khi nào lại bênh vực cho tiểu tam, nói tiểu tam mới là người đúng chứ?
Vậy bọn họ có biết khi xưa cô phải chịu đựng những gì không?
Không, vốn dĩ chẳng có ai thấu hiểu nỗi đau đó đau đớn tới mức nào, vậy con cô cũng không có quyền được có bố hay sao?
Hai chân cô mềm nhũn, vô lực. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, trống rỗng. Miệng muốn nói gì đó nhưng cô chẳng thể nào cất lời được, cô thấy mọi thứ trước mắt mình mờ nhạt dần...
- Khả Như!
Ai đó...
Ai đó đang gọi tên cô ư? Cô cũng không biết nữa. Cô mệt quá, mệt quá rồi.
Lục Tề Nam nhanh chóng đỡ lấy Khả Như, đằng sau hắn là một nhóm vệ sĩ cùng với thư kí Quách Dương Thần.
Là vừa nãy Tiểu Lan thấy mọi thứ hỗn loạn quá nên lập tức gọi cho Lục Tề Nam, lúc đó hắn còn đang họp về sản phẩm mới. Nghe Tiểu Lan vội vã báo cáo lại mọi chuyện, có trời mới biết lúc đó hắn đã lo lắng cho cô như thế nào?
Hắn lập tức dừng cuộc họp lại và tới siêu thị, cũng may là đến kịp.
- Đừng chụp nữa, các người nhầm người rồi.
Tất cả mọi người giơ điện thoại lên chụp ảnh Khả Như, chẳng ai để ý tới cô đang nói gì cả. Ai ai cũng gấp gáp, sợ rằng mình sẽ không kịp chụp lại ảnh của cô.
Ngay lúc này, Khả Như chỉ muốn bỏ lại mọi thứ và chạy trốn. Nhưng cô chưa kịp nhấc chân thì đã nghe thấy có người gọi tên mình:
- Khả Như!
Mọi người dừng chụp ảnh lại, hướng mắt về phía phát ra tiếng gọi.
Thanh Vy chậm rãi bước tới gần chỗ Khả Như đang đứng, lập tức cô ta quỳ xuống và khóc lóc một cách đáng thương.
- Khả Như, tôi biết là cô rất ghét tôi, vì tôi đã ở bên Cố Đông. Nhưng mà tôi thật sự rất yêu anh ấy, không có anh ấy thì tôi không thể sống nổi.
Thanh Vy giơ tay bám lấy chân cô, cầu xin, rồi cô ta lại tiếp tục nói. Tất cả mọi người vẫn đang im lặng mà quan sát, xem xem có gì hot để đăng lên mạng xã hội không?
- Cô có Lục thiếu gia còn chưa đủ hay sao? Xin cô hãy trả lại Cố Đông cho tôi, trong bụng tôi đã mang thai đứa con của anh ấy rồi!
Nói đến đây, mọi người lại lập tức hướng mắt về Khả Như, rồi bọn họ bắt đầu chỉ trích gay gắt:
- Thì ra Cố thiếu phu nhân đã sớm có người khác rồi!
- Ôi dào, Lục thiếu quyền lực đến thế mà vẫn muốn bám lấy Cố thiếu, chẳng phải là đang bắt cá hai tay sao?
- Đúng rồi, tôi ghét nhất cái loại phụ nữ bắt cá hai tay.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Khả Như hoảng loạn, cô lắc đầu lia lịa, hai chân vô thức lùi lại về phía sau:
- Không...không phải như vậy đâu...!
Ngược lại Thanh Vy cảm thấy vô cùng hả hê, thấy mọi người đang dần chuyển hướng bênh vực mình, cô ta lại càng thêm dầu vào lửa:
- Khả Như, cầu xin cô hãy buông tay Cố Đông đi mà, con tôi không thể sinh ra khi không có bố được, hic hic.
Thanh Vy giơ tay lên giả tạo lau nước mắt, trong lòng suy nghĩ: "Hừ, chính tại cô nên Cố Đông mới lạnh nhạt với tôi như vậy."
Khả Như nhìn mọi người, cô vẫn cố lắc đầu nói không phải. Bọn họ đang chỉ trỏ cô, nói cô bắt cá hai tay, nói cô ôm mộng vọng tưởng vào hào môn...
- Cô ta nghĩ Lục thiếu thật lòng với mình chắc, cũng chỉ là ả đàn bà đã từng qua một đời chồng thôi mà.
- Loại phụ nữ trơ trẽn như vậy, nên chết đi thì hơn.
- Đúng đó, cô còn mặt mũi để sống sao? Còn không mau trả lại Cố thiếu cho vị tiểu thư kia đi?
Rồi bọn họ ai ai cũng bênh vực Thanh Vy, nói rằng cô ta đáng thương này nọ. Cái xã hội này, từ khi nào lại bênh vực cho tiểu tam, nói tiểu tam mới là người đúng chứ?
Vậy bọn họ có biết khi xưa cô phải chịu đựng những gì không?
Không, vốn dĩ chẳng có ai thấu hiểu nỗi đau đó đau đớn tới mức nào, vậy con cô cũng không có quyền được có bố hay sao?
Hai chân cô mềm nhũn, vô lực. Cô cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, trống rỗng. Miệng muốn nói gì đó nhưng cô chẳng thể nào cất lời được, cô thấy mọi thứ trước mắt mình mờ nhạt dần...
- Khả Như!
Ai đó...
Ai đó đang gọi tên cô ư? Cô cũng không biết nữa. Cô mệt quá, mệt quá rồi.
Lục Tề Nam nhanh chóng đỡ lấy Khả Như, đằng sau hắn là một nhóm vệ sĩ cùng với thư kí Quách Dương Thần.
Là vừa nãy Tiểu Lan thấy mọi thứ hỗn loạn quá nên lập tức gọi cho Lục Tề Nam, lúc đó hắn còn đang họp về sản phẩm mới. Nghe Tiểu Lan vội vã báo cáo lại mọi chuyện, có trời mới biết lúc đó hắn đã lo lắng cho cô như thế nào?
Hắn lập tức dừng cuộc họp lại và tới siêu thị, cũng may là đến kịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.