Chương 20: Mâu thuẫn
Kathy Trần
06/09/2023
Anh và cô chưa bao giờ im lặng với nhau lâu như thế. Anh nhìn cô phía sau từ trong gương chiếu hậu , vẻ mặt cô thẫn thờ không hề có cảm xúc, có chút hơi tái xanh .
" Em sao vậy, sao không nói gì thể."
Anh kéo tay cô vòng ra phía trước để ôm anh , nhưng cô vẫn không hề có tí phản ứng nào với anh. Anh chạy xe chậm lại quay ra sau nhìn cô.
" Sao cứ không nói gì thế."
" Không có gì chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi."
" Chuyện gì hai đứa mình hả cứ nói anh nghe đi."
" Em đang không biết phải nói như thế nào và từ đâu. Em sợ nếu em chưa suy nghĩ kĩ mà nói anh nghe lại hiểu lầm em."
" Vậy khi nào nghĩ xong thì nói cho anh biết."
Anh tăng tốc lên , cô cũng nhận thấy anh cực kỳ khó chịu , cô cũng vậy.
" Em xuống đây chơi với anh mà anh cứ dẫn em vô quán Net là sao."
" Thì chơi chung với bạn anh có sao đâu vui mà."
Cô còn chưa nói ra anh bỏ cô nhịn đói cả buổi rồi cuối cùng dẫn cô đi ăn cái món cô không ăn được .
" Nhưng ít ra em xuống chơi với anh , anh cũng dành ra chút thời gian cho em chứ , thế như vậy anh kêu em xuống đây làm gì."
Cô thật sự tức đến muốn khóc, cô bắt đầu có suy nghĩ kết thúc mối quan hệ này.
" Anh biết là em xuống thì cũng phải dẫn em đi đây đi đó, nhưng mà giờ này ở trên này cũng có gì để chơi đâu."
Cô cũng chẳng biết phải nói anh như thế nào mới phải nữa .
" Với lại về nhà anh thì về lúc đầu chứ đi chơi cho đã rồi mới về anh sợ mẹ nói em này kia thôi. Nhưng mà không sao anh lo được."
Thôi thì đến đâu hay đến đó sắp về đến nhà anh cô cũng không thể để mình mặt mày cau có đến gặp người lớn .
Lát sau anh dừng lại gọi điện báo anh dẫn bạn gái về, cô nghe anh nói với mẹ cô là bạn gái anh cũng có chút gì đó an ủi, ấm lòng ngay lúc này.
Sắp đến rồi cô có chút cảm thấy hơi run vì mình chưa chuẩn bị quà gì , giờ cũng hơn 10h tối rồi .
" Mẹ anh khó tính lắm hả."
" Không có đâu mẹ anh bình thường à."
Đến nhà rồi cô đứng ở ngoài vừa mệt vừa run chân không còn đứng vững nữa. Nhìn thấy bóng dáng mẹ anh ra mở cửa có chút rất sợ.
" Về rồi hả."
Chắc mẹ anh bực vì anh trốn đi , cô chào mẹ anh xong cũng rón rén đi vào nhà.
Nhà anh tuy không to lắm nhìn cũng rất ấm cúng. Có một con chó từ đâu lao ra chạy lại sủa vài tiếng rồi như quen từ bao giờ lại chào đón cô.
Cô biết mình phải khống chế tâm trạng cho tốt nên cô gắng vui vẻ cười giấu đi tâm trạng trong lòng. Anh vào lấy đồ của anh cho cô thay còn cô đang ở phía sau nhìn ngó xung quanh.
" Vui quá ha."
Cô chỉ cười chứ không lẽ giờ cô qua nhà người ta mà xị mặt ra chứ.
Cô thay đồ xong đi anh dẫn cô vô phòng bà ngoại anh ngủ chung với em gái anh.
" Ngủ đi , ngủ ngon."
Anh chúc cô ngủ ngon đem nước vào cho cô rồi vô phòng của anh ngủ. Con bé ngủ chung với cô cũng rất thú vị , nó cứ nhìn cô rồi lại cười.
Cô nằm mãi mà không ngủ được con bé kế bên tướng ngủ nó xấu quá toàn đạp cô nằm lăn đủ thứ dáng.
Cô không ngủ được nên sáng nghe tiếng anh cô bước ra , cả đêm anh không ngủ cô thắc mắc không biết làm cái gì mà thức như vậy.
Cô đánh răng rửa mặt rồi anh đưa cô ran ăn. May lúc này nhà không có ai nên cũng đỡ sợ. Ăn uống xong anh dẫn cô vào phòng anh.
" Phòng hơi bừa bộn xíu."
"Phòng con trai như vậy cũng sạch sẽ lắm rồi.."
" Em ở đây chơi anh qua kia ngủ tí qua giờ chưa có ngủ. "
Nhìn màn hình PC vẫn còn đang để tranh game cô đoán anh chơi game cả đêm không ngủ.
" Vậy anh ngủ đi ."
Anh chỉ cô vài wed xem phim còn anh thì sang kia để ngủ. Cô đêm qua cũng ngủ được có 1 2 tiếng xem phim một lúc cô leo lên giường anh mà ngủ một giấc đến tận 2h chiều.
" Trời đất ơi em nằm đây ngủ luôn hả em, chết tui rồi đi ra ăn cơm nhanh mẹ kêu kìa lẹ lên."
Chết mất sang nhà người ta mà bữa đầu tiên cô ngủ cỡ này mất điểm rồi. Cô vội ra ăn cơm nay còn có mẹ anh ngồi đó.
Anh kéo cô ngồi gần mẹ anh làm cô hoang mang , cả người run lên cầm cập. Không biết phải nói gì cả gì dám nhìn theo anh đang dọn cơm ra.
" Con nhiêu tuổi rồi , ở trên thành phố hả."
" Dạ con 20 , con lên thành phố đi làm thôi à nhà con ở Bình Phước á."
" À ở dưới ba mẹ con làm gì , có buôn bán gì không."
" Ba mẹ con làm rẫy bình thường thôi à ,."
Nói được vài câu xem ra cũng không khó lắm, anh cũng dọn cơm ra rồi. Mẹ anh lại hỏi tiếp.
" Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi."
Cô chưa kịp nói gì anh đã nhanh miệng mà nói trước rồi.
" Mới hôm qua ."
Mẹ anh cười lớn , anh không ngờ lại còn nhây như vậy , trước giờ cô cứ nghĩ anh trầm tính.
" Em sao vậy, sao không nói gì thể."
Anh kéo tay cô vòng ra phía trước để ôm anh , nhưng cô vẫn không hề có tí phản ứng nào với anh. Anh chạy xe chậm lại quay ra sau nhìn cô.
" Sao cứ không nói gì thế."
" Không có gì chỉ là đang suy nghĩ một số chuyện thôi."
" Chuyện gì hai đứa mình hả cứ nói anh nghe đi."
" Em đang không biết phải nói như thế nào và từ đâu. Em sợ nếu em chưa suy nghĩ kĩ mà nói anh nghe lại hiểu lầm em."
" Vậy khi nào nghĩ xong thì nói cho anh biết."
Anh tăng tốc lên , cô cũng nhận thấy anh cực kỳ khó chịu , cô cũng vậy.
" Em xuống đây chơi với anh mà anh cứ dẫn em vô quán Net là sao."
" Thì chơi chung với bạn anh có sao đâu vui mà."
Cô còn chưa nói ra anh bỏ cô nhịn đói cả buổi rồi cuối cùng dẫn cô đi ăn cái món cô không ăn được .
" Nhưng ít ra em xuống chơi với anh , anh cũng dành ra chút thời gian cho em chứ , thế như vậy anh kêu em xuống đây làm gì."
Cô thật sự tức đến muốn khóc, cô bắt đầu có suy nghĩ kết thúc mối quan hệ này.
" Anh biết là em xuống thì cũng phải dẫn em đi đây đi đó, nhưng mà giờ này ở trên này cũng có gì để chơi đâu."
Cô cũng chẳng biết phải nói anh như thế nào mới phải nữa .
" Với lại về nhà anh thì về lúc đầu chứ đi chơi cho đã rồi mới về anh sợ mẹ nói em này kia thôi. Nhưng mà không sao anh lo được."
Thôi thì đến đâu hay đến đó sắp về đến nhà anh cô cũng không thể để mình mặt mày cau có đến gặp người lớn .
Lát sau anh dừng lại gọi điện báo anh dẫn bạn gái về, cô nghe anh nói với mẹ cô là bạn gái anh cũng có chút gì đó an ủi, ấm lòng ngay lúc này.
Sắp đến rồi cô có chút cảm thấy hơi run vì mình chưa chuẩn bị quà gì , giờ cũng hơn 10h tối rồi .
" Mẹ anh khó tính lắm hả."
" Không có đâu mẹ anh bình thường à."
Đến nhà rồi cô đứng ở ngoài vừa mệt vừa run chân không còn đứng vững nữa. Nhìn thấy bóng dáng mẹ anh ra mở cửa có chút rất sợ.
" Về rồi hả."
Chắc mẹ anh bực vì anh trốn đi , cô chào mẹ anh xong cũng rón rén đi vào nhà.
Nhà anh tuy không to lắm nhìn cũng rất ấm cúng. Có một con chó từ đâu lao ra chạy lại sủa vài tiếng rồi như quen từ bao giờ lại chào đón cô.
Cô biết mình phải khống chế tâm trạng cho tốt nên cô gắng vui vẻ cười giấu đi tâm trạng trong lòng. Anh vào lấy đồ của anh cho cô thay còn cô đang ở phía sau nhìn ngó xung quanh.
" Vui quá ha."
Cô chỉ cười chứ không lẽ giờ cô qua nhà người ta mà xị mặt ra chứ.
Cô thay đồ xong đi anh dẫn cô vô phòng bà ngoại anh ngủ chung với em gái anh.
" Ngủ đi , ngủ ngon."
Anh chúc cô ngủ ngon đem nước vào cho cô rồi vô phòng của anh ngủ. Con bé ngủ chung với cô cũng rất thú vị , nó cứ nhìn cô rồi lại cười.
Cô nằm mãi mà không ngủ được con bé kế bên tướng ngủ nó xấu quá toàn đạp cô nằm lăn đủ thứ dáng.
Cô không ngủ được nên sáng nghe tiếng anh cô bước ra , cả đêm anh không ngủ cô thắc mắc không biết làm cái gì mà thức như vậy.
Cô đánh răng rửa mặt rồi anh đưa cô ran ăn. May lúc này nhà không có ai nên cũng đỡ sợ. Ăn uống xong anh dẫn cô vào phòng anh.
" Phòng hơi bừa bộn xíu."
"Phòng con trai như vậy cũng sạch sẽ lắm rồi.."
" Em ở đây chơi anh qua kia ngủ tí qua giờ chưa có ngủ. "
Nhìn màn hình PC vẫn còn đang để tranh game cô đoán anh chơi game cả đêm không ngủ.
" Vậy anh ngủ đi ."
Anh chỉ cô vài wed xem phim còn anh thì sang kia để ngủ. Cô đêm qua cũng ngủ được có 1 2 tiếng xem phim một lúc cô leo lên giường anh mà ngủ một giấc đến tận 2h chiều.
" Trời đất ơi em nằm đây ngủ luôn hả em, chết tui rồi đi ra ăn cơm nhanh mẹ kêu kìa lẹ lên."
Chết mất sang nhà người ta mà bữa đầu tiên cô ngủ cỡ này mất điểm rồi. Cô vội ra ăn cơm nay còn có mẹ anh ngồi đó.
Anh kéo cô ngồi gần mẹ anh làm cô hoang mang , cả người run lên cầm cập. Không biết phải nói gì cả gì dám nhìn theo anh đang dọn cơm ra.
" Con nhiêu tuổi rồi , ở trên thành phố hả."
" Dạ con 20 , con lên thành phố đi làm thôi à nhà con ở Bình Phước á."
" À ở dưới ba mẹ con làm gì , có buôn bán gì không."
" Ba mẹ con làm rẫy bình thường thôi à ,."
Nói được vài câu xem ra cũng không khó lắm, anh cũng dọn cơm ra rồi. Mẹ anh lại hỏi tiếp.
" Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi."
Cô chưa kịp nói gì anh đã nhanh miệng mà nói trước rồi.
" Mới hôm qua ."
Mẹ anh cười lớn , anh không ngờ lại còn nhây như vậy , trước giờ cô cứ nghĩ anh trầm tính.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.