Chương 15: Trong lòng anh bây giờ em là gì?
Kathy Trần
06/09/2023
Mấy bữa nay cô đã quen có người nằm bên cạnh , bây giờ không còn ai cảm giác hơi trống vắng. Anh ở bên đầu giây bên kia hình như rất vui cười như được mùa.
" Sao hả , nhớ anh hả."
Cô thực ra cũng có chút nhớ anh , nhưng bản thân lại không biết rõ cảm giác của mình đối với anh là như thế nào.
" Không có, chỉ là bữa giờ ở một mình buồn. Bây giờ có anh rồi mẹ em ngủ chung bây giờ không còn ai thấy có chút buồn thôi."
" Không sao ngủ đi anh để diện thoại canh cho ngủ."
" Vậy khi nào em ngủ rồi anh hãy tắt."
Anh cứ như vậy call video canh cho cô ngủ , một lúc sau cô cũng đã chịu ngủ rồi.
Hôm sau 8h hơn cô đã dậy nhìn vào điện thoại cuộc gọi 5 tiếng 38p 55 giây cô giật mình.
" Cái gì lâu dữ , bộ đang canh ngủ quên hả ta."
Hôm qua anh đi đã lén nhét thêm tiền vào ví của cô . Cô mở ví ra thì thấy sao nhiều tiền quá vậy.
" Gi trời hôm qua không cho rồi còn ráng bỏ vô."
Cô lúc này suy nghĩ làm chuyện đó với mình còn mua đồ cho mình thoáng chốc cô nghĩ.
" Anh rốt cuộc coi em là gì vậy?."
Cô cầm ví ra chợ mua ít đồ ăn về nấu vừa về thì anh gọi.
" Em nghe."
" Dậy rồi hả, có ăn uống gì chưa."
" Em mới mua đồ về chuẩn bị nấu cơm, sao vậy."
" Vậy em nấu đi nấu xong chụp cho anh coi với."
" Em biết rồi."
Vì chuyện anh đưa tiền cho cô nên trong lòng cô có chút hoài nghi tỏ ra hơi lạnh lùng với anh.
Anh cũng cảm thấy cô có chút hơi kì lạ.
" Cô ấy bị sao vậy ta , giận mình hả, nhưng mà mình có làm gì đâu."
Cô nấu cơm xong xuôi ăn no nê nhưng lại quên chụp gửi cho anh. Anh thì đợi cô , cô cũng đợi anh cô lướt tiktok một hồi cũng ngủ mất luôn.
Chiều cô dậy đi làm , thấy anh vẫn chưa nhắn tin cho cô , cô cũng kệ lên xe đi làm luôn , cô nghĩ chắc do anh bận.
Hôm nay quán cũng đông khách cô do phân tâm làm sai biết bao nhiêu lần. Thời gian trước cô xin nghỉ chắc cũng mấy hôm nữa cô nghỉ làm ở đây rồi.
" Sắp không được làm chung với mọi người rồi."
Cô ngồi một góc thở dài một tiếng.
" Nhưng không sao lâu lâu em lại qua đây chơi."
Cả ngày cô cứ ủ rũ mãi, cứ suy nghĩ về anh cô biết bản thân mình thích anh , nhưng lại nghĩ mình không xứng đáng. Với cô cũng nghĩ anh đối với cô chỉ là cảm xúc nhất thời chứ chưa phải là yêu. Nhưng trong lòng cô vẫn hoang mang lắm không biết phải nói làm sao.
Cuối giờ cô đi về , lúc này anh gọi cho cô.
" Em có nhà không ."
" Em đang về sao vậy."
" Đón anh , giờ anh qua, nhớ em rồi."
" Vậy anh qua đi em sắp về tới rồi."
Cô về nhà dọn dẹp tắm xong thì anh qua. Anh kéo cửa lấp ló bên ngoài chưa chịu vô. Cô nghe tiếng kéo cửa quay sang nhìn anh , thì ra cửa vẫn đang móc ổ khóa.
" Rồi không cho tui vô luôn, không thấy vui gì hết luôn, thôi đi về."
" Trời xin lỗi ở phòng một mình nên quen tay."
Cô ra mở cửa cho anh vô rồi ngồi xuống bấm điện thoại. Anh bỏ túi ra ngồi xuống nhìn cô .
" Hả sao vậy."
" Trời ơi người ta qua mà không vui vẻ gì hết."
Cô cười nhẹ một cái, không ngờ anh còn biết làm nũng. Anh ôm lấy cô hít vào mùi hương trên người cô , mới tắm xong nên rất thơm. Người anh rất vừa vặn ôm vào rất êm và ấm vừa trọn vòng tay của cô.
" Ra ngoài dạo tí không , hít thở cho thoải mái."
Giờ cũng muộn lắm rồi , anh thấy cô trong không được vui vẻ nên muốn rủ cô ra ngoài dạo một lúc.
" Giờ á hả ."
" Đúng rồi sẳn tiện ghé siêu thị tiện lợi kiếm gì về ăn."
" Vậy đợi em chút thay đồ rồi đi."
Hai người ra ngoài chạy xe từ từ chậm rãi từ đường Hồ học Lãm , dọc theo Kinh Dương Vương sau đó vòng qua vòng lại vài vòng. Bên ngoài lúc này rất lạnh.
" Lạnh quá anh mua gì thì mua đi còn về nữa."
Anh chở cô qua siêu thị mua nước ngọt , bánh khoai tây và mì gói.
" Anh mua một hộp được rồi , em không ăn được mì ."
Không có tiền mà khổ nỗi bản thân cô không ăn được mì cứ ăn vào là muốn nôn .
" Không sao anh ăn dần cũng được , vậy em tìm gì khác ăn đi cho đỡ đói."
" Vậy lấy em cái bánh này được rồi."
Xong xuôi thì hai người về phòng . Anh đút bánh cho cô ăn rồi đun nước nấu mì.
" Nè ngon lắm ăn thử miếng đi ."
Anh vừa nói vừa đút cho cô.
" Em ăn không được thật chứ không phải kén ăn đâu , từ bé giờ vậy rồi, chỉ húp nước được thôi."
" Vậy ăn hết cái bánh đi đó , uống nhiều nước vô nữa."
Cô cũng nghe lời ăn ráng ăn ráng nuốt , xong xuôi hai người lại nằm ôm nhau. Anh xem điện thoại,cô thì ôm anh nhìn vào gương mặt của anh mà suy nghĩ.
" Có khi nào anh cũng sẽ bỏ em đi giống như họ không..?"
Cô nhìn anh rất lâu , rất kĩ rồi lại ôm anh chặt hơn. Nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận cảm giác này, cô sợ cái cảm giác thân thuộc hạnh phúc này lại vụt đi mất.
" Sao hả , nhớ anh hả."
Cô thực ra cũng có chút nhớ anh , nhưng bản thân lại không biết rõ cảm giác của mình đối với anh là như thế nào.
" Không có, chỉ là bữa giờ ở một mình buồn. Bây giờ có anh rồi mẹ em ngủ chung bây giờ không còn ai thấy có chút buồn thôi."
" Không sao ngủ đi anh để diện thoại canh cho ngủ."
" Vậy khi nào em ngủ rồi anh hãy tắt."
Anh cứ như vậy call video canh cho cô ngủ , một lúc sau cô cũng đã chịu ngủ rồi.
Hôm sau 8h hơn cô đã dậy nhìn vào điện thoại cuộc gọi 5 tiếng 38p 55 giây cô giật mình.
" Cái gì lâu dữ , bộ đang canh ngủ quên hả ta."
Hôm qua anh đi đã lén nhét thêm tiền vào ví của cô . Cô mở ví ra thì thấy sao nhiều tiền quá vậy.
" Gi trời hôm qua không cho rồi còn ráng bỏ vô."
Cô lúc này suy nghĩ làm chuyện đó với mình còn mua đồ cho mình thoáng chốc cô nghĩ.
" Anh rốt cuộc coi em là gì vậy?."
Cô cầm ví ra chợ mua ít đồ ăn về nấu vừa về thì anh gọi.
" Em nghe."
" Dậy rồi hả, có ăn uống gì chưa."
" Em mới mua đồ về chuẩn bị nấu cơm, sao vậy."
" Vậy em nấu đi nấu xong chụp cho anh coi với."
" Em biết rồi."
Vì chuyện anh đưa tiền cho cô nên trong lòng cô có chút hoài nghi tỏ ra hơi lạnh lùng với anh.
Anh cũng cảm thấy cô có chút hơi kì lạ.
" Cô ấy bị sao vậy ta , giận mình hả, nhưng mà mình có làm gì đâu."
Cô nấu cơm xong xuôi ăn no nê nhưng lại quên chụp gửi cho anh. Anh thì đợi cô , cô cũng đợi anh cô lướt tiktok một hồi cũng ngủ mất luôn.
Chiều cô dậy đi làm , thấy anh vẫn chưa nhắn tin cho cô , cô cũng kệ lên xe đi làm luôn , cô nghĩ chắc do anh bận.
Hôm nay quán cũng đông khách cô do phân tâm làm sai biết bao nhiêu lần. Thời gian trước cô xin nghỉ chắc cũng mấy hôm nữa cô nghỉ làm ở đây rồi.
" Sắp không được làm chung với mọi người rồi."
Cô ngồi một góc thở dài một tiếng.
" Nhưng không sao lâu lâu em lại qua đây chơi."
Cả ngày cô cứ ủ rũ mãi, cứ suy nghĩ về anh cô biết bản thân mình thích anh , nhưng lại nghĩ mình không xứng đáng. Với cô cũng nghĩ anh đối với cô chỉ là cảm xúc nhất thời chứ chưa phải là yêu. Nhưng trong lòng cô vẫn hoang mang lắm không biết phải nói làm sao.
Cuối giờ cô đi về , lúc này anh gọi cho cô.
" Em có nhà không ."
" Em đang về sao vậy."
" Đón anh , giờ anh qua, nhớ em rồi."
" Vậy anh qua đi em sắp về tới rồi."
Cô về nhà dọn dẹp tắm xong thì anh qua. Anh kéo cửa lấp ló bên ngoài chưa chịu vô. Cô nghe tiếng kéo cửa quay sang nhìn anh , thì ra cửa vẫn đang móc ổ khóa.
" Rồi không cho tui vô luôn, không thấy vui gì hết luôn, thôi đi về."
" Trời xin lỗi ở phòng một mình nên quen tay."
Cô ra mở cửa cho anh vô rồi ngồi xuống bấm điện thoại. Anh bỏ túi ra ngồi xuống nhìn cô .
" Hả sao vậy."
" Trời ơi người ta qua mà không vui vẻ gì hết."
Cô cười nhẹ một cái, không ngờ anh còn biết làm nũng. Anh ôm lấy cô hít vào mùi hương trên người cô , mới tắm xong nên rất thơm. Người anh rất vừa vặn ôm vào rất êm và ấm vừa trọn vòng tay của cô.
" Ra ngoài dạo tí không , hít thở cho thoải mái."
Giờ cũng muộn lắm rồi , anh thấy cô trong không được vui vẻ nên muốn rủ cô ra ngoài dạo một lúc.
" Giờ á hả ."
" Đúng rồi sẳn tiện ghé siêu thị tiện lợi kiếm gì về ăn."
" Vậy đợi em chút thay đồ rồi đi."
Hai người ra ngoài chạy xe từ từ chậm rãi từ đường Hồ học Lãm , dọc theo Kinh Dương Vương sau đó vòng qua vòng lại vài vòng. Bên ngoài lúc này rất lạnh.
" Lạnh quá anh mua gì thì mua đi còn về nữa."
Anh chở cô qua siêu thị mua nước ngọt , bánh khoai tây và mì gói.
" Anh mua một hộp được rồi , em không ăn được mì ."
Không có tiền mà khổ nỗi bản thân cô không ăn được mì cứ ăn vào là muốn nôn .
" Không sao anh ăn dần cũng được , vậy em tìm gì khác ăn đi cho đỡ đói."
" Vậy lấy em cái bánh này được rồi."
Xong xuôi thì hai người về phòng . Anh đút bánh cho cô ăn rồi đun nước nấu mì.
" Nè ngon lắm ăn thử miếng đi ."
Anh vừa nói vừa đút cho cô.
" Em ăn không được thật chứ không phải kén ăn đâu , từ bé giờ vậy rồi, chỉ húp nước được thôi."
" Vậy ăn hết cái bánh đi đó , uống nhiều nước vô nữa."
Cô cũng nghe lời ăn ráng ăn ráng nuốt , xong xuôi hai người lại nằm ôm nhau. Anh xem điện thoại,cô thì ôm anh nhìn vào gương mặt của anh mà suy nghĩ.
" Có khi nào anh cũng sẽ bỏ em đi giống như họ không..?"
Cô nhìn anh rất lâu , rất kĩ rồi lại ôm anh chặt hơn. Nhưng cô vẫn chưa dám thừa nhận cảm giác này, cô sợ cái cảm giác thân thuộc hạnh phúc này lại vụt đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.