Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước

Chương 5

Kim Cát

01/01/2018

Edit: Tịnh Hảo

Kích tình đi qua, cả người Trương Linh Ngọc ngồi trên người Nhạc Hiên Lam, ngay cả hơi sức để động cũng không có.

Hình như Nhạc Hiên Lam không định rút ra khỏi cơ thể cô, anh dựa lưng vào ghế sofa, ôm cô không ngừng hôn.

“Hiên Lam?” Trương Linh Ngọc kêu một tiếng.

Động tác hôn của Nhạc Hiên Lam dừng một lát, nhìn cô chằm chằm.

“Cậu đã tỉnh chưa?” Cô khẩn trương hỏi.

Lông mày xinh đẹp của Nhạc Hiên Lam khẽ nhíu lại.

“Tớ vẫn luôn tỉnh.”

Như muốn chứng minh độ tin cậy của những lời này, cô cảm thấy phần đó của anh trong cơ thể lại to lên.

“Ngừng!” Dường như chỉ cần kêu lên, nó sẽ ngừng sưng to, nên Trương Linh Ngọc hét lớn.

Nhạc Hiên Lam vô tội nhìn cô.

“Tớ muốn ngủ.” Cô xin khoan dung, anh uống say rồi, căn bản thần trí mơ hồ, chỉ có thể dụ dỗ.

Nhạc Hiên Lam gật đầu một cái.

Trương Linh Ngọc thật vui mừng, con chó lớn Nhạc Hiên Lam vẫn chịu nghe lời chủ nhân.

Anh rời khỏi cơ thể của cô, kéo quần áo xốc xếch của mình cho đàng hoàng, bế ngang Trương Linh Ngọc trở về phòng ngủ của anh.

Lúc này Trương Linh Ngọc mới phát hiện, lần đầu tiên quý giá của cô, không chỉ là cùng một con ma men, mà cơ thể cô còn trần như nhộng, vậy mà người đó lại quần áo chỉnh tề! Cô vừa xấu hổ vừa tức, cả khuôn mặt và tai đều đỏ đến sắp chín.

Nhạc Hiên Lam cẩn thận đặt Trương Linh Ngọc lên giường, Trương Linh Ngọc lập tức bùng nổ.

“Nhạc Hiên Lam! Vậy mà cậu còn mặc quần áo, còn tớ thì cậu làm ra cái gì hả?”

Nhạc Hiên Lam đứng ở trước giường, vẻ mặt có chút phức tạp và vô tội.

“Tớ không cởi quần áo, cho nên cậu rất tức giận sao?” Cái này thì có gì mà tức giận nhỉ?

“Nói nhảm, cậu như vậy giống như… giống như…” Cô không biết phải nói thế nào, cô cảm thấy mình giống như là đối tượng để anh phát tiết, chỉ phục vụ dục vọng của anh.

Mặc dù, tình huống thật sự là thế, nhưng Trương Linh Ngọc chợt cảm thấy rất bi thương.

Vốn chính là thế! Nếu anh đang tỉnh táo thì căn bản sẽ không muốn chạm vào cô.

Trương Linh Ngọc rơi vào sự hối hận mới lấy lại tinh thần, lại phát hiện Nhạc Hiên Lam làm hai ba cái đã cởi sạch quần áo của mình, lộ ra cơ thể màu lúa mì, khỏe đẹp, rắn chắc và thon dài.

Nếu như đây là lúc bình thường, nhất định cô sẽ huýt gió bày tỏ tán thưởng, gương mặt của Nhạc Hiên Lam anh tuấn như một model, lại có chiều cao gần 1m90, dáng người cao lớn, bắp thịt rắn chắc như vận động viên, không chụp một bộ ảnh chân dung thì thật là đáng tiếc rồi.

“Cậu. . . . . .” Trương Linh Ngọc vội lấy tay che kín mặt, mặc dù năm ngón tay vẫn mở ra để nhìn.

Làm cô mở to mắt chính là, phía dưới bụng của anh, ở trên đùi, phần đó đã ngẩng đầu lên.

“Cậu. . . . . . Cậu làm gì thế?” Cô không ngừng lui về phía sau, thân thể núp ở một góc giường cách anh xa nhất.

“Cởi quần áo.” Tiện tay vứt quần lót sang một bên, cả người Nhạc Hiên Lam trần trụi không có chút gượng ép nào, thoải mái đứng trước giường để Trương Linh Ngọc nhìn đủ.

“Đương nhiên tớ biết cậu đang cởi quần áo, đây không phải là nói nhảm sao? Tớ đang hỏi cậu cởi quần áo làm gì?” Trương Linh Ngọc vừa nói, vừa thuận tay ôm lấy con Doraemon gấu bông lớn ở bên cạnh, che ở trước người.

Động tác này làm Nhạc Hiên Lam nhíu mày lần nữa, cặp mắt như ngọn đuốc nhìn chằm chằm con mèo màu xanh dương kia, như muốn róc xương lóc thịt nó.

“Tớ không cởi, cậu sẽ tức giận.” Anh nói.

Mặt cô khẽ co rút, “Tớ nói thế hồi nào hả?” Gần như là cô quát lên.

Nói giống như cô là sắc nữ vậy.

Nét mặt của Nhạc Hiên Lam vô cùng vô tội, “Cậu rõ ràng có nói.”

“Tớ. . . . . .” Trương Linh Ngọc há hốc mồm cứng lưỡi.

Giống như thật sự có chuyện như vậy! Bên tai cô lại đỏ lên.

Cô ngẩng đầu lên, lại thấy Nhạc Hiên Lam đã bò lên giường, giống như con báo nhỏ tiến tới gần con mồi bò về phía cô.

“Cậu. . . . . . Cậu đừng tới đây!” Trương Linh Ngọc lấy con Doraemon ngăn ở trước người.

Dường như Nhạc Hiên Lam đã chờ đợi rất lâu, một phát bắt được con gấu bông lớn màu xanh dương.

Con mèo màu xanh đáng chết, vậy mà lại trộm ăn đậu hũ của cô, muốn chết à! Anh tức giận, một tay tóm lấy nó vứt xuống ngoài cửa.

“A!” Doraemon của cô! Trương Linh Ngọc khóc không ra nước mắt, nhìn con gấu bông nằm ở trên sàn phòng khách.

“Linh Ngọc.” Tay Nhạc Hiên Lam nắm lấy mắt cá chân của Trương Linh Ngọc, đôi mắt tràn đầy dục vọng trắng trợn, nhìn Trương Linh Ngọc chằm chằm không dứt.

“Cậu. . . . . . Cậu còn biết là tớ, vậy thì càng không nên làm chuyện này với tớ!”

Trương Linh Ngọc co rụt lui về sau, Nhạc Hiên Lam liền kéo cô về phía anh, hai người một người tránh một người kéo, động tác giống thế không dưới mười lần.

“Chúng ta là anh em, cậu nói từ trước đến giờ cậu không hề muốn ôm tớ.” Toàn thân cô run rẩy nhìn cơ thể to lớn của anh nằm sấp trên giường, và bụng dưới đã ngẩng cao đầu.

“Tớ muốn.” Giọng điệu của anh giống như đứa bé muốn ăn đường.

“Không được!”

Dưới tình huống anh say rượu, nhiều lần phóng túng anh, sẽ không công bằng với anh, nếu sau khi anh tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ hối hận.



“Lần này tớ sẽ rất dịu dàng.” Anh nói, một tay kéo cô về phía mình, nhanh chóng đè ở dưới người, cơ thể run rẩy của cô làm anh không nhịn được muốn hôn nồng nàn, ở bên tai cô làm nũng tựa như nỉ non, “Mèo ngoan, bảo đảm tớ sẽ rất dịu dàng.”

Trương Linh Ngọc có chút mềm lòng, cơ thể trần trụi nóng rực của anh, không ngừng mang theo tình yêu và dục vọng ma sát cô, để ham muốn của cô bắt đầu sôi trào, phòng tuyến cao lớn tan rã lần nữa.

“Một lần cuối cùng.” Cô nói, “Sau đó cậu phải ngoan ngoãn ngủ.”

“Được.” Anh cười vô cùng rực rỡ, sau đó cúi đầu, hôn môi đỏ mọng mê người của cô.

Nhưng mà, một đêm này, căn bản Trương Linh Ngọc hết cách với tính bốc đồng của Nhạc Hiên Lam, anh ăn vạ muốn cô một lần lại một lần, cho đến khi hai người họ mệt đến ngủ thật say.

Khi Nhạc Hiên Lam tỉnh lại, đã hơn 9 giờ sáng, đầu nặng trĩu và hỗn độn làm anh nhíu mày.

Làm cái gì? Ngày hôm qua anh lại uống say sao?

Cầm đồng hồ báo thức xác nhận lần nữa, thật sự là say rượu không hề say, nếu không bình thường lúc này anh đã ở phòng làm việc, thậm chí đến làm việc ở phim trường.

Không chần chừ lâu, Nhạc Hiên Lam rất nhanh đi vào phòng tắm rửa mặt, hai ba cái đã thay xong quần áo, khi anh trở về phòng lần nữa đã là dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng.

Khi anh thoáng nhìn trên giường xốc xếch giống như đã trải qua một cuộc đại chiến, chợt giật mình.

Loại cảnh tượng này, bình thường chỉ sẽ xuất hiện sau khi anh cùng phụ nữ cuồng hoan một đêm… Nhưng mà, anh căn bản không thể mang phụ nữ về nhà.

Một chút đoạn ngắn thoáng qua đầu của anh, cảnh cấm xinh đẹp xuân sắc kia hiện lên làm tim anh đập rộn lên, phản ứng sinh lý nguyên thủy của phái nam, cơ thể đối với hồi ức hồi hôm qua vẫn rõ ràng làm cả người anh nóng ran.

Anh ôm, hôn, người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ cả đời ở trong ngực, muốn chiếm làm của riêng.

Khi anh tỉnh táo, tuyệt đối không để mình suy nghĩ đến hai chữ “tình yêu”, cho nên anh đã nhận định vị trí của Linh Ngọc ở trong lòng anh, mà lúc này có sự vui vẻ và khẩn trương kỳ lạ khó nói thành lời ở trong ngực… tất cả cảm giác không nói nên lời, làm anh không cách nào bình tĩnh lại, thậm chí không thể tin chuyện đã xảy ra rồi.

Anh ra lệnh mình tỉnh táo lại, sau đó lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

Trong nhà không thấy bóng dáng của Trương Linh Ngọc, trên bàn trong phòng khách sạch sẽ, trong túi to dùng để thu dọn đồ tái chế, quả nhiên còn hai lon bia rỗng và một chai rượu Whisky rỗng.

Xem ra, không phải anh đang nằm mơ rồi!

Nhạc Hiên Lam thất thần đứng ngây ngô ở phòng khách.

Vậy mà anh lại làm chuyện như vậy với Linh Ngọc? Hơn nữa còn giống như chưa thỏa mãn dục vọng, điên cuồng yêu cầu.

Nhớ tới thỏa mãn và mê loạn đêm qua, anh phát hiện mình còn chưa đã ngứa…

Anh phiền não lấy tay vò tóc, lòng anh tràn đầy buồn phiền chính là phản ứng của Trương Linh Ngọc.

Linh Ngọc có trách anh không? Có thể từ đó không để ý đến anh không?

Đi tới đi lui trong phòng khách, Nhạc Hiên Lam không nhịn được muốn hút thuốc lá, anh lấy điếu thuốc trong túi ra, đang làm dở thì nghĩ đến gì đó, thì vò chúng thành một cục vứt xuống thùng rác.

Là đàn ông, nên chịu trách nhiệm! Cho nên anh quyết định cưới Linh Ngọc!

Nếu quyết định, ngay cả thuốc lá cũng nên cai! Lỗ mũi của Linh Ngọc dị ứng, không thể ngửi thấy mùi thuốc lá.

Kết hôn với Linh Ngọc! Trong lòng Nhạc Hiên Lam lập tức tính toán như vậy, làm anh bất ngờ, anh luôn kiên quyết không muốn bị hôn nhân trói buộc, lúc xuất hiện ý nghĩ này, lại cảm thấy đây là quyết định không thể tốt hơn.

Anh và Linh Ngọc có thể sống chung cả đời, thì ra anh đã từng nghĩ như vậy, thậm chí anh không hề nghi ngờ thời gian vui vẻ nhất của mình đã chắc chắn phải có sự tồn tại của cô.

Hơn nữa, Linh Ngọc gả cho anh, thì bọn họ sẽ mãi mãi không cần tách ra!

Nhạc Hiên Lam không phát hiện mình lại trở nên giống một đứa bé, thất thường thay Linh Ngọc ra quyết định, chỉ vì mình nghĩ đến tương lai mà tâm tình kích động không dứt, anh kích động mở cửa, đúng lúc Trương Linh Ngọc vừa từ bên ngoài trở về.

“Chào buổi sáng!” Trương Linh Ngọc cười nói, sau đó cầm theo bữa sáng đi vào phòng khách.

Nhạc Hiên Lam ngây ngô đứng ở cửa.

“Tớ. . . . . .” Tớ muốn cưới cậu. . . . . . Không đúng, nên nói, chúng ta kết hôn đi! Thế nhưng câu nói như xương mắc ở cổ họng, khó chịu không biết nói thế nào.

Thì ra là anh cũng sẽ căng thẳng, Nhạc Hiên Lam có chút thẹn thùng nghĩ.

“Ăn bữa ăn sáng trước đi! Sáng hôm nay có chị La thay cậu xử lý, đừng gấp.”

Nhạc Hiên Lam đi theo phía sau cô, đi vào phòng bếp.

Nhìn Trương Linh Ngọc đặt bữa sáng lên bàn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác hạnh phúc thỏa mãn.

Thật ra anh cũng cảm thấy cuộc sống trước đó rất mĩ mãn, nhưng mà lúc này, hình như không giống, dường như có chút mùi vị ngọt ngào.

“Nhìn cái gì?” Phát hiện anh vẫn nhìn mình mãnh liệt, Trương Linh Ngọc hỏi.

Anh đối với chuyện tối ngày hôm qua. . . . . . Sẽ không có ấn tượng gì chứ? Trương Linh Ngọc khẩn trương tránh ánh mắt của anh.

Làm bộ như tất cả chưa xảy ra, đối với anh hay cả cô đều tốt, đây có lẽ là bởi vì cô ích kỷ không muốn phá hư mối quan hệ giữa hai người, cô thật không muốn anh vì vậy mà cảm thấy áy náy, hoặc vì vậy mà xa lánh cô.

Dĩ nhiên, cô tin tưởng Hiên Lam không phải là một người vô tình vô nghĩa, đối với phụ nữ khác anh sẽ nói rõ ràng quy tắc trò chơi, nói anh vô tình, chẳng bằng nói anh không muốn lừa gạt tình cảm của đối phương, nhưng đối với bạn bè, với cô, anh luôn trọng tình trọng nghĩa.

Tình cảm của cô và Hiên Lam giống hệt là tri kỷ, cô đã rất thỏa mãn rồi, cô không cần Hiên Lam miễn cưỡng mình, làm ra quyết định sai lầm.

Thật lâu, Nhạc Hiên Lam mới lấy được dũng khí mở miệng.

“Tối ngày hôm qua. . . . . .”

“A! Tớ quên nói cho cậu biết, “ tựa như lơ đãng cắt ngang lời của anh, Trương Linh Ngọc lớn tiếng nói, “Mười giờ rưỡi hôm nay có Công ty Đĩa Nhạc muốn nói chuyện với cậu, có liên quan đến chuyện chụp ảnh tuyên truyền của nghệ sĩ họ.”

Nhạc Hiên Lam ngẩn người.

“Tớ biết rồi, tớ đã giao cho chị La đi nói chuyện, tớ muốn nói chuyện ngày hôm qua với cậu…”

“Tớ đi lấy quần áo vào, cậu từ từ ăn.” Sau đó, cô giống như dân chạy nạn chạy ra khỏi phòng khách.

Nhạc Hiên Lam kỳ quái nhìn bóng lưng của cô, cuối cùng chợt hiểu rõ gì đó, lắc đầu cười cười.

Cô đã giúp anh lấy quần áo trên ban công vào hồi sáng sớm rồi mà!



Trương Linh Ngọc đứng trên ban công nhìn mấy giặt quần áo đến ngẩn người, trong lòng đã sớm hoang mang lo sợ.

Anh nhớ chuyện tối ngày hôm qua sao? Cô không biết Nhạc Hiên Lam muốn tính bước tiếp theo như thế nào, nhưng mà mặc kệ là quyết định gì, từ trong miệng anh nói ra, cũng sẽ làm cô khổ sở.

Cô nghĩ, tốt nhất là hai người đều hiểu ngầm quên nó đi.

Chỉ là chuyện này căn bản không thể! Vậy không phù hợp với cá tính của Hiên Lam.

Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng giả bộ ho khan của Nhạc Hiên Lam, Trương Linh Ngọc mới lấy lại tinh thần, quay người lại, đã nhìn thấy hai tay Nhạc Hiên Lam ung dung ôm ngực, tựa vào cửa sổ nhìn cô.

“Cậu không nóng à?” Anh đột nhiên hỏi.

Bây giờ còn chưa có vào thu, cô mặc áo cao cổ tay dài, động tác ngừng lại.

“Cái gì?” Nóng? Là có chút. . . . . . Chợt Trương Linh Ngọc muốn kéo tay áo lên, bỗng nhiên lại thôi.

Nhạc Hiên Lam thấy động tác của cô, nhíu mày một cái, đi tới trước người cô, cầm cánh tay của cô, lúc cô còn chưa kịp ngăn cản thì đã kéo cao tay của cô trước.

Trên cánh tay có mấy vết ứ đọng rõ ràng, là tối hôm qua anh không muốn để cô che thân thể của mình, cố ý cầm lấy cánh tay của cô nên lưu lại.

Trương Linh Ngọc đỏ bừng cả khuôn mặt muốn rút tay về, trong lòng thầm mắng không ổn.

Nhạc Hiên Lam nhìn kiệt tác đêm qua của anh, ngón tay mơn trớn những dấu vết kia, ánh mắt phức tạp mà thâm trầm.

“Thật xin lỗi.” Anh dịu dàng nói, sau đó ấn xuống một nụ hôn trên cánh tay của cô.

Vốn gò má của cô đã đỏ, giờ càng thêm đỏ hơn đến nóng lên rồi.

“Thật xin lỗi cái gì? Tớ nghe không hiểu.” Trương Linh Ngọc cố ý giả bộ ngu, cánh tay lại không rút về được.

Nhạc Hiên Lam vây cô giữa ngực và máy giặt quần áo, không để cô có cơ hội xoay người chạy trốn.

“Cậu cũng không thể giả ngu với tớ cả đời chứ?” Anh nói, gần như là dán vào thân thể của cô, tiếp đó anh đưa tay sờ vào vành tai của cô, nhẹ nhàng kéo một bên cổ áo xuống, quả nhiên trên cổ là các vết hôn tím bầm lớn nhỏ rải rác, ngón cái của anh yêu thương mơn trớn nó.

Anh chưa bao giờ vì vết hôn trên người phụ nữ mà áy náy hay có phản ứng khác, hôm nay những dấu hôn kia xuất hiện trên cổ mảnh khảnh và xinh đẹp của Trương Linh Ngọc, lại làm anh áy náy, hối hận mình quá càn rỡ.

Nhưng mà lòng anh đã rục rích, hô hấp rối loạn lên.

Trương Linh Ngọc nuốt nước miếng một cái, không biết làm gì cho đúng, “Tớ. . . . . .”

Còn có thể lấy cớ gì nữa? Cố tình ngay lúc này, một chuyện bịa cũng không thể nói ra, nhịp tim vì hành động lúc nãy của anh mà đập cuồng loạn và mãnh liệt.

“Tớ muốn nói, “ Cô nhìn chòng chọc sàn nhà và mũi giày, gần như trán chạm vào lồng ngực của anh rồi, “Thật ra thì cũng không có gì, tớ không sao…” Cô nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Nói như vậy, nghe cô có giố như một người con gái tùy tiện không?

Nhưng mà cô chỉ muốn cho anh biết, chỉ cần anh có thể không để ý, cô cũng không có vấn đề gì.

“Đừng để tớ nghe thấy cậu nói vậy nữa, cái gì gọi là cậu không sao cả?” Ngực của nhạc Hiên Lam dâng lên một ngọn lửa giận không rõ, ôm bả vai của cô, tức giận nói: “Chẳng lẽ ngày hôm qua cùng với cậu là một người khác, cũng không sao à?”

Nói hết lời, ngay cả anh cũng ngây ngẩn cả người.

Nhưng anh không kiềm chế được sự nghe tuông đột nhiên dâng lên.

Trương Linh Ngọc trợn to mắt vì lời nói của anh, tức giận gạt tay anh ra.

“Đừng để cậu nghe được? Mồm mọc ở trên người tớ, tớ nói cái gì còn phải chờ đại thiếu gia cậu đồng ý à?” Chẳng lẽ anh không biết cả đời này cô ghét nhất chính là nói chuyện không biết suy nghĩ sao.

“Xin lỗi.” Nhạc Hiên Lam cũng biết mình nói chuyện quá đáng, nhưng anh vì câu nói kia của cô mà tức giận!

Hơn nữa, anh không phải là người đàn ông theo chủ nghĩa Sô-vanh (*), anh và đám bạn gái ở chung một chỗ, chủ yếu cũng là làm đối phương vui vẻ, anh chưa quá già và lạc hậu đến cho rằng những người con gái kia chỉ là đồ chơi và vật phẩm kèm theo của anh.

(*) Chủ nghĩa Sô vanh (chauvinism) là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan, mù quáng trên danh nghĩa của một nhóm (thường là một quốc gia hoặc một dân tộc). Trong cách dùng hiện đại, người ta thường có ý rằng người theo chủ nghĩa Sô vanh vừa mù quáng vừa sai lầm.

“Tớ chỉ là không muốn cậu nói thế, cậu không để ý, nhưng tớ rất để ý.”

“Để ý cái gì? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tớ chiếm tiện nghi của cậu?” Trương Linh Ngọc tức giận nói.

“Không phải.” Nhạc Hiên Lam thở dài, “Tớ không muốn cậu bị tớ ức hiếp, tớ muốn chịu trách nhiệm.”

Trương Linh Ngọc trợn to hai mắt.

Cô là gánh nặng của anh? Hay là phiền toái của anh? Muốn anh gánh vác trách nhiệm gì?

“Tớ không có bị cậu khi dễ, cho nên cũng không chịu nổi đại thiếu gia Nhạc gánh trách nhiệm với tớ.” Tay cô chỉ vào đâm lồng ngực của anh, “Dù sao những dấu vết này mấy ngày nữa sẽ biến mất, thân thể đau nhức thì mấy ngày nữa cũng sẽ ổn, tớ xem như mình bị chó cắn là được rồi.”

Nhạc Hiên Lam lại vì lời nói này của cô mà buồn bực, anh ghét lời nói của cô, dấu vết thuộc về anh sẽ không thấy nữa.

“Chắc chắn thấy.” Anh chợt nói.

“Cái gì?”

Trước khi Trương Linh Ngọc hiểu ý, Nhạc Hiên Lam chợt cúi đầu, cắn một cái lên cổ cô.

“Làm cái gì vậy?” Cô kinh ngạc la lên, muốn đẩy anh ra, nhưng anh giống như ngọn núi lớn không chút động đậy.

Anh là chó à? Thật sự dùng miệng cắn cô!

Nhạc Hiên Lam ngẩng đầu lên, hài lòng nhìn kiệt tác ngẫu hứng của mình, có chút hả hê nói: “Ít nhất phải nửa tháng mới có thể không thấy.”

“Vậy cũng vẫn sẽ không thấy.” Trương Linh Ngọc thở phì phò nói, đưa tay xoa cổ, may mắn không có chảy máu.

“Không thấy nữa thì sẽ cắn một cái.” Nhạc Hiên Lam bốc đồng như đứa bé, “Cậu vô lại không được, tớ muốn cưới cậu.”

Đây chính cách anh muốn chịu trách nhiệm? Trương Linh Ngọc ngước lên nhìn trợn mắt.

“Cưới cái đầu cậu á!” Cô hung hăng giẫm lên người đàn ông đầu heo tự cho là đúng kia, nhân lúc anh bị đau thì đẩy anh ra chạy vào phòng khách, sau đó cầm chìa khóa xe con cừu nhỏ của cô lao ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook