Chương 1
Cư Tiểu Diệc
01/08/2013
Đây là con phố buôn bán
cũ rất phồn hoa trong cái thành phố cũ kỹ này, mọi thứ được trưng bày với màu
cổ, hương cổ, cũng chính nó là người chứng kiến thời khắc thành phố cổ này trở
thành thành phố quốc tế hóa. Những kiến trúc cũ loang lổ in đậm dấu vết của
lịch sử, nặng nề mà trầm lắng khiến người ta bồi hồi nhớ lại những khoảng thời
gian đã qua. Văn phòng Tần Phóng là ngôi nhà hai tầng mô phỏng kiến trúc cổ nằm
ở đầu phố.
Phố cổ tấc đất tấc vàng, tiền thuê phòng ở đây đắt tới mức khiến người ta phải lè lưỡi, giống như văn phòng thiết kế mang đậm cảm giác hiện đại này nên xây dựng ở khu chung cư mới thì phù hợp hơn. Để tránh cho thành phố này phát triển quá mức mà mất đi nét đẹp vốn có, nhiều năm gần đây chính phủ không ngừng đầu tư phát triển khu chung cư Đông Hải. Nhiều chuyên gia trong thành phố dự đoán trong tương lai khu chung cư mới này sẽ là mảnh đất vàng của thành phố, vì vậy nhiều công ty lớn, các khu nhà ở kiểu mới lần lượt kéo nhau ra khu chung cư mới.
Có điều đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nhan Nặc lựa chọn nơi này để xin việc, cũng may cô đang sống trong một ngôi nhà kiểu cũ ở gần đó, nếu làm việc ở đây thì hằng ngày cô không cần lãng phí ba, bốn tiếng đồng hồ đi lại. Cô sửa sang lại quần áo một chút, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm bước vào.
Văn phòng này chia làm hai tầng, phòng hội nghị ở cuối hành lang dài và sáng sủa, hai bên là cửa kính chạm đất, mọi thứ bên trong chỉ cần liếc cái là thấy ngay. Cả khu làm việc được bày trí theo phong cách rất hòa nhã, bàn làm việc của mỗi người đều có điểm đặc sắc riêng, hoặc là đặt vài chậu cây nhỏ, hoặc là treo tranh sặc sỡ, hoặc là bàn ghế không phù hợp với cá tính, mới nhìn có thể cảm thấy lộn xộn nhưng đâu đâu cũng thể hiện nét cá tính, trên gương mặt những người làm ở đây cô không hề nhìn thấy sự áp lực, căng thẳng, dè dặt, mà còn cảm thấy họ tự do tự tại như chính trong ngôi nhà của mình.
Nhan Nặc nghĩ, làm việc ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Nhưng nhìn quần áo của mình, cô lại buồn bã nghĩ lần nộp đơn này lành ít dữ nhiều, bộ quần áo màu xám nhạt của cô nghiêm túc tới mức cứng nhắc, không hề hợp với phong cách thoải mái nơi đây. Có điều khi cô bước vào phòng hội nghị chờ phỏng vấn thì thấy một hàng dài ăn mặc chỉnh tề, cô cũng bớt căng thẳng, hóa ra mọi người đều rất cẩn thận.
Cô gần như là người cuối cùng tới đây, nhìn qua một lượt thấy người tới phỏng vấn phân nửa là con gái, có vài người vui vẻ lại thêm phần lo lắng khi nói chuyện với nhau, có vài người với gương mặt già dặn nhìn đăm đăm, tỏ vẻ rất trang trọng. Nhan Nặc cảm thấy mình là người thoải mái nhất, công việc vốn là giúp bản thân có gì đó để làm, được hay không cũng do ý trời.
Khoảng năm phút sau, có một người cao gầy bước vào, vừa vào đã khiến mọi người “sáng mắt”, quả đầu tổ chim rất bắt mắt, áo sơ mi xanh trắng, quần soóc ka ki và một đôi xăng đan giản dị, nhìn có vẻ rất bụi, người ấy còn rất trẻ. Cậu ta cầm một tập tài liệu, vừa bước vào đã khiến cả phòng im lặng.
“Mọi người đến đủ rồi chứ? Chúng ta sẽ kiểm tra viết trước.” Chàng trai này vốn muốn chau mày bóp miệng để nghiêm túc một chút nhưng ai ngờ vừa liếc nhìn đề bài một cái cậu ta liền phì cười: “Trời ạ, người ra đề đúng là thiên tài”, sau đó vui vẻ phát cho mỗi người một tờ.
“Hai mươi phút sau tôi quay lại thu bài, mọi người cứ cân nhắc mà làm.”
Nói xong, cậu liền ra ngoài. Thực sự nếu chăm chú lắng nghe hai từ “cân nhắc” thì cảm thấy ý nghĩa của nó rất sâu xa.
Đề vừa phát ra đã khiến cả phòng hội nghị râm ran, dù quen nhau hay không họ cũng chụm đầu lại thì thầm.
“Đây là đề kiểm tra viết? Tôi đi làm lâu như thế, chưa bao giờ nhìn thấy cái đề nào như thế này! Không phải che mắt người khác đấy chứ, hay là... Đây là tiêu chuẩn kiểm tra, đánh giá nhân tài mới được nghiên cứu sao?”
“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, tôi nghĩ chắc là kiểm tra khả năng ứng biến và EQ của chúng ta.”
“Ôi trời ơi! vẫn còn thể loại kiểm tra ứng tuyển viết tay!”
“...”
Những lời bàn luận không ngớt, khả năng liên tưởng và phỏng đoán được mở rộng hết sức.
Nhan Nặc ngồi cuối cùng, nên đương nhiên là người cuối cùng nhận được đề kiểm tra đang được thảo luận râm ran này. Đề đến tay, cô cẩn thận cúi xuống nhìn, đập vào mắt là kiểu viết chữ thảo bay lượn, trong đó chỉ có ba câu hỏi:
Bạn có đủ nghị lực chứ?
Khả năng chịu đựng của tim bạn tốt chứ?
Khả năng chịu chấn động của màng nhĩ tốt chứ?
Cô sững người, đưa mắt nhìn xung quanh, lẽ nào mình vào nhầm chỗ? Cô bước vào vườn bách thú và đang ứng tuyển vào vị trí người dạy thú?
Cô nghĩ một lát rồi ghi đáp án vào phần đề trống: Đủ, tốt, tốt.
Nhanh chóng đặt bút xuống, lúc đó cô mới phát hiện ra xung quanh vô cùng yên tĩnh, những ứng viên khác đang tranh thủ từng giây từng phút để viết, một số người viết đầy một mặt giấy chỉ trong vòng mấy phút.
Chỉ ba câu hỏi đơn giản thế cần phải viết dài và lâu như vậy sao? Những người này hình như đã viết lại tất cả cuộc sống của mình lên tờ A4 nhỏ bé vậy, cô khẽ thở dài, xem ra bản thân mình lại tách rời khỏi xã hội rồi, hy vọng về công việc này không lớn, bởi vì từ trước tới giờ cô không giỏi trong việc tự đề cử bản thân.
Đáng tiếc thật, nơi này gần chỗ cô ở như thế. Cũng may, cách đây hai ngày bà chủ nhà có giới thiệu cô tới làm việc ở quán cà phê ở góc phố, cô đã tới đó rồi, môi trường làm việc cũng được, lát nữa cô qua đó hỏi xem họ còn cần người nữa không.
Nhan Nặc quyết định rồi đặt bài kiểm tra ngay ngắn, ra khỏi phòng hội nghị. Vừa ra tới cửa phòng thì chàng trai đầu tổ chim ban nãy chạy vội tới hỏi: “Cô ơi, sao cô không đợi kết quả mà đã đi rồi?” Trán chàng trai lấm tấm mồ hôi.
Nhan Nặc sững lại một lát rồi cười: “Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy mình không phù hợp lắm.”
Cô mệt mỏi khi phải tranh giành với người khác, cô mong muốn một công việc có thể tiêu khiển thời gian mà không quá nhiều áp lực, mặc dù hai điều này thực sự luôn song hành với nhau.
“Ấy, thế nhưng Giám đốc Phương nói cô rất phù hợp!”
Ngay từ đầu đã nói muốn giữ cô gái này lại, ai biết được nhoáng một cái cô ấy đã đi rồi. Chàng trai cảm thấy khó hiểu, đầu tóc càng rối.
“Cô có muốn phỏng vấn không?”
Chàng trai liếc mắt nhìn Nhan Nặc nhỏ bé, hình như cô gái này không thực sự phù hợp, người yếu ớt như một bông hoa lan trong sơn cốc, e rằng sếp bẻ nhẹ một cái là gẫy. Có điều Giám đốc Phương đã mở lời rồi thì chắc chắn anh ấy có lý của mình.
Nhan Nặc cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ thái độ làm cho có lệ của mình lại mang lại cơ hội phỏng vấn, cô gật đầu ngay không nghĩ ngợi nhiều, nói chung chẳng ai từ chối cơ hội tốt thế này cả.
Lần này cô không cần quay trở lại phòng hội nghị nữa mà được dẫn lên văn phòng trên tầng hai. Ngoài cửa treo một tấm biển thủy tinh hình lập thể: Phương Lỗi - Giám đốc kinh doanh, chắc đây là Giám đốc Phương rồi.
Cô lặng lẽ ngồi đợi một lát, từ ngoài cửa nhìn vào, cô thấy tầng hai rộng rãi hơn nhiều, hai bên là phòng làm việc, khu ở giữa để trống làm nơi nghỉ ngơi, phòng trà được thiết kế tinh xảo, còn có vài gian phòng tập thể hình kiểu nhỏ nữa, chắc chắn đã được thiết kế vô cùng cẩn thận và tâm huyết nên nơi này có không khí của gia đình, không khiến người ta có cảm giác mệt mỏi như nơi làm việc bình thường.
Tiếp đó, một người đàn ông mặc quần âu màu đen và áo sơ mi màu vàng nhạt bước vào, anh ta đeo kính màu vàng, dáng vẻ đĩnh đạc, lịch lãm, lịch sự, chìa tay ra giới thiệu: “Chào cô, tôi là Phương Lỗi.”
Nhan Nặc cũng thoải mái giơ tay ra bắt: “Tôi là Nhan Nặc, mong được chỉ bảo.”
“Mời ngồi.”
Người đàn ông ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa, sau đó về vị trí, cầm hồ sơ đặt trên bàn lên xem một lượt rồi nói: “Cô là thạc sĩ của trường T à? Với điều kiện của cô, có thể tìm một nơi tốt hơn.”
“Nhưng tôi chọn nơi này. Lẽ nào Giám đốc Phương nghĩ văn phòng của mình không đủ xuất sắc sao?”
Lựa chọn thứ mình yêu, yêu thứ mình lựa chọn, trước giờ cô vẫn thế.
“Khà khà, văn phòng của chúng tôi đương nhiên là được đánh giá tốt nhất trong giới rồi.” Nói đến đây, vẻ tự hào lộ rõ trên gương mặt người đàn ông. “Vậy xin hỏi cô vì sao lại lựa chọn nơi này?” Nói xong, người đàn ông cầm cốc trà lên uống một ngụm, ban nãy gặp phải khách hàng rất khó giải quyết nên anh đã mất không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh và nước bọt.
Nhan Nặc thật thà trả lời: “Bởi vì nơi này gần chỗ tôi ở.” Cô hoàn toàn không che giấu lý do nghe có vẻ trẻ con của mình.
“Khụ... khụ... khụ.” Phương Lỗi không ngờ rằng có người sẽ trả lời thế này nên ngay lập tức bị sặc, xấu hổ rút giấy ăn ra lau miệng, sau đó chỉ vào hồ sơ và hỏi: “Ở hồ sơ có ghi cô có một năm rảnh rỗi.”
“Có thể không nói được không?” Ánh mắt Nhan Nặc thoáng chút buồn đau, cô cảm thấy ngữ khí của mình không tốt nên hạ giọng giải thích: “Là vì lý do cá nhân.”
“Tôi xin lỗi”, Phương Lỗi lịch sự đáp.
Nhan Nặc lắc đầu cười, cô bắt đầu thích người này rồi, còn trẻ mà đã ngồi ghế giám đốc kinh doanh, không hề tỏ ra kiêu ngạo, làm bộ, ngược lại rất khách khí. Ngoài việc có học vấn cao ở một trường đỉnh ra, những điểm khác đâu đâu cũng có, tại sao anh lại chỉ chọn cô?
Phương Lỗi lăn lộn nhiều năm, đã gặp biết bao kiểu người, nên những suy nghĩ đơn giản của Nhan Nặc chỉ cần tinh ý một chút là có thể đoán ra, anh cười rồi hỏi: “Biết vì sao tôi chọn cô không?”
Nhan Nặc nhớ lại ba chữ đơn giản trong bài trả lời của mình, cô chậm rãi đáp: “Vì tôi rất thẳng thắn?”
Cô nói chuyện hay làm việc đều rất thẳng thắn, điều này thực ra là khuyết điểm của cô, va chạm bao nhiêu năm rồi, dù cuối cùng lâm vào bước đường cùng nhưng tính cô vẫn không thay đổi.
“Thẳng thắn là tốt, tôi cũng là người thẳng thắn. Trong văn phòng của tôi không cần những người khom lưng uốn gối xu nịnh, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc thì thỉnh thoảng pha trò tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!” Nói xong, anh cười rồi tiếp tục: “Vậy thôi, tôi không vòng vo nữa, thi viết cũng qua rồi, có điều lâu lắm rồi mới có một người cho tôi đáp án ba chữ như cô, tôi thích điểm này.”
Thực sự đơn giản thế sao? Xem ra gặp may thật rồi, vô tình lại nhận được sự thích thú từ người khác. Nhan Nặc dường như cũng bị nhiễm sự nhiệt tình từ Phương Lỗi, cô cười đáp: “Cảm ơn.”
Phương Lỗi đứng dậy nói: “Chào mừng cô trở thành một thành viên của chúng tôi”, sau đó thêm một câu: “Dù rất muốn cùng làm việc với cô, có điều phải để sếp lớn của chúng tôi thông qua mới được, dù sao việc cô phải làm là trợ lý của sếp lớn, thân thiết mà nhắc nhở thế này, con người sếp lớn không dễ đối phó, dễ cáu dễ giận, cô cần phải xuôi theo sếp.”
Hai bên trán cô giật giật, sao cô có cảm giác những lời anh nói giống như cô sắp phải đối phó với sư tử đực châu Phi thế này? Vị trí này treo lơ lửng trên web tìm việc một thời gian dài, rõ ràng lương lậu đều rất OK, lại liên tục thay người, hay là vì khó phục vụ sếp lớn này chăng?
Phương Lỗi dẫn Nhan Nặc tới đầu kia của tầng lầu, gõ cửa: “Sếp, là tôi.”
Sau đó anh xoay tay nắm cửa, bên trong vọng ra tiếng sư tử đực rất dễ nghe nhưng đầy uy lực: “Tốt nhất là cậu nên có việc gì đó!”
Phương Lỗi bất lực lắc đầu, anh nhìn Nhan Nặc, cười đau khổ rồi bước vào, tiếp đón cơn thịnh nộ của ai đó.
“Cậu xem cậu nhận cái đơn hàng gì thế này? Thể loại gì mà ngay cả bồn cầu cũng phải làm bằng vàng nguyên chất? Không thể chịu được, bảo lão ta chết đi.”
Một tờ hợp đồng khiến người ta bất mãn được ném thẳng ra ngoài không chút thương tiếc: “Còn cái này nữa, cái gì mà mang phong cách chủ nghĩa châu Âu chứ? Đòi vừa có phong cách điền viên thanh thoát lại vừa có phong cách Trung Quốc cổ điển, pha chút hương vị Ai Cập, đây là thiết kế nhà ở chứ không phải tạo ra cửa sổ thế giới?”
Phương Lỗi vội giữ lại bản hợp đồng suýt bị hủy, bất lực an ủi: “Được, được rồi. Cậu đừng gào nữa, tai tôi đâu có điếc, người ta trả được tiền thì lẽ nào chúng ta đuổi người ta đi? Sếp, cậu nói cho tôi xem tháng này cậu đã trả lại bao nhiêu đơn hàng rồi? Cậu ghét cũng không nhận, phẩm vị chán quá cũng không nhận, tâm trạng không vui cũng không nhận, lẽ nào cậu thực sự muốn chúng tôi, người trên người dưới đều uống gió tây bắc sao?”
Người được gọi là sếp kia không nói gì, thấy không cãi được Phương Lỗi, tiếp tục: “Tiểu Tiêu đâu? Sao cả ngày không thấy mặt, không muốn làm nữa phải không?” Nói chung nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Phương Lỗi bực mình trợn mắt: “Người ta nửa tháng trước đã xin nghỉ việc rồi, thế mà vẫn cố chịu đựng đến hôm qua rồi tới ôm đầu kêu gào với tôi, không cho cậu ta ra đi thì có lẽ cậu ta tự sát.”
Có thể khoa trương thế nào anh đều khoa trương rồi, ám chỉ cậu sếp tính khí nóng nảy quá không ai chịu được, ở công ty này, ngoài Phương Lỗi, chẳng ai dám mắng sếp cả, đã thế miệng lưỡi còn độc địa nhất.
Tiểu Tiêu là trợ lý trước, một thanh niên vừa tốt nghiệp đang hừng hực sức xuân. Phương Lỗi vốn nghĩ nhân viên nam sẽ chịu khổ tốt hơn, ai biết được cậu ta cũng không chịu nổi hai tháng. Vì thế cái chức trợ lý này luôn có sự chuẩn bị sẵn, sợ đột nhiên có người xin nghỉ việc thì lại trở tay không kịp.
Phương Lỗi đặt hợp đồng lên một chỗ còn sạch sẽ trên bàn uống trà, sau đó nghiêm túc nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, đây là trợ lý mới của cậu, Nhan Nặc.”
Nói xong, anh nhìn Nhan Nặc đang đứng yên ngoài cửa, nói: “Đây là người thiết kế chính của văn phòng chúng ta, cũng là tổng giám đốc ở đây - Tần Phóng, chúng tôi thường gọi cậu ấy là sếp.”
Thói quen của Nhan Nặc là bước vào một nơi mới sẽ nhìn ngó một lượt, nếu so sánh với phòng của Phương Lỗi thì nơi này chính là bãi rác. Trên bàn là một đống giấy, dưới đất toàn là bản vẽ, bút mỹ thuật, sách công cụ, nói chung là không tìm được chỗ đứng, trên sofa là chiếc áo khoác đã nhàu nhĩ, thêm tiếng sư tử gầm chấn động trời đất nữa, bây giờ cô đã hiểu tại sao đề thi viết lại có ba câu hỏi quái gở rồi.
Nghe Phương Lỗi giới thiệu thế, Nhan Nặc cũng lịch sự chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Tần, tôi là Nhan Nặc.”
Lúc này cô mới ngước nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc. Không biết anh cao hay thấp, mái tóc quăn tự nhiên, lông mày đậm, đôi mắt đen rất có thần, mũi cao, đôi môi đang mím lại, sơ mi trắng, ba cúc trên không cài để lộ khuôn ngực khỏe khoắn, thêm nữa là bộ dạng có vẻ uể oải, tỏa ra sức hấp dẫn hoang dại, không thể phủ nhận chỉ cần nhìn bề ngoài cũng thấy anh ta là một người xuất sắc.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, Tần Phóng mới chú ý đến người con gái trước mặt, chỉ nhìn một cái anh đã ghi nhớ ngay đôi mắt trong veo của cô. Anh còn nhớ trong lần tuyển ứng viên trước, vì một công trình có sự cố, anh tức quá hất cốc cà phê ra cửa khiến cho mấy cô gái tới ứng tuyển sợ phát khóc.
Cô gái tên Nhan Nặc này còn điềm tĩnh chán, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe. Có điều, giọng anh vẫn lạnh tanh: “Cô này không được!”
Mặc dù Tiểu Tiêu hơi ngốc, cũng không tinh tế, nhưng dù sao cũng là con trai, làm việc sẽ tiện hơn nhiều. Không nói đến việc dùng nữ nhân viên sẽ dễ gây đố kỵ, chỉ cần nói tới việc họ bị mình quát một cái là bắt đầu nhiều lời, thậm chí người yếu đuối còn khóc nữa.
Không đợi Phương Lỗi lên tiếng, Nhan Nặc nói không hề khách khí: “Vì sao tôi không được?” Giọng cô lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Tần Phóng, chăm chú lắng nghe, giọng nói có chút bực bội. Cô chau mày, con người này quá võ đoán, cô không hề thích.
Phương Lỗi ngay lập tức lên tiếng: “Nhan Nặc, cô đừng để ý, công việc của Tần Phóng nhiều nên thường xuyên giở chứng. Hay là cô giúp cậu ấy pha cốc cà phê cho tỉnh táo. Đúng rồi, cho một phần tư túi đường.” Phương Lỗi nhắc nhở Nhan Nặc về thói quen của Tần Phóng.
Tần Phóng ném bút sang một bên, bắt đầu trận mắng mới: “Cậu nói ai hay giở chứng?”
Nhan Nặc nhìn Tần Phóng, không nói câu nào, đi về phía phòng trà.
Nhan Nặc đi rồi, Phương Lỗi mới tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cười gian như một chú hồ ly, khác hẳn với vẻ đạo mạo trước mặt người khác, vẻ anh minh anh đều giấu đằng sau gọng kính. Anh chậm rãi đáp: “Sếp à, không phải cậu luôn muốn làm quen với chủ nhân của “Trái tim ấm áp” sao? Bây giờ người ta tới rồi cậu lại muốn đuổi đi, đến lúc hối hận thì đừng có gào tên tôi, tôi - không - chịu - trách - nhiệm!”
Phố cổ tấc đất tấc vàng, tiền thuê phòng ở đây đắt tới mức khiến người ta phải lè lưỡi, giống như văn phòng thiết kế mang đậm cảm giác hiện đại này nên xây dựng ở khu chung cư mới thì phù hợp hơn. Để tránh cho thành phố này phát triển quá mức mà mất đi nét đẹp vốn có, nhiều năm gần đây chính phủ không ngừng đầu tư phát triển khu chung cư Đông Hải. Nhiều chuyên gia trong thành phố dự đoán trong tương lai khu chung cư mới này sẽ là mảnh đất vàng của thành phố, vì vậy nhiều công ty lớn, các khu nhà ở kiểu mới lần lượt kéo nhau ra khu chung cư mới.
Có điều đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Nhan Nặc lựa chọn nơi này để xin việc, cũng may cô đang sống trong một ngôi nhà kiểu cũ ở gần đó, nếu làm việc ở đây thì hằng ngày cô không cần lãng phí ba, bốn tiếng đồng hồ đi lại. Cô sửa sang lại quần áo một chút, hít một hơi thật sâu rồi chầm chậm bước vào.
Văn phòng này chia làm hai tầng, phòng hội nghị ở cuối hành lang dài và sáng sủa, hai bên là cửa kính chạm đất, mọi thứ bên trong chỉ cần liếc cái là thấy ngay. Cả khu làm việc được bày trí theo phong cách rất hòa nhã, bàn làm việc của mỗi người đều có điểm đặc sắc riêng, hoặc là đặt vài chậu cây nhỏ, hoặc là treo tranh sặc sỡ, hoặc là bàn ghế không phù hợp với cá tính, mới nhìn có thể cảm thấy lộn xộn nhưng đâu đâu cũng thể hiện nét cá tính, trên gương mặt những người làm ở đây cô không hề nhìn thấy sự áp lực, căng thẳng, dè dặt, mà còn cảm thấy họ tự do tự tại như chính trong ngôi nhà của mình.
Nhan Nặc nghĩ, làm việc ở đây chắc chắn sẽ rất thoải mái.
Nhưng nhìn quần áo của mình, cô lại buồn bã nghĩ lần nộp đơn này lành ít dữ nhiều, bộ quần áo màu xám nhạt của cô nghiêm túc tới mức cứng nhắc, không hề hợp với phong cách thoải mái nơi đây. Có điều khi cô bước vào phòng hội nghị chờ phỏng vấn thì thấy một hàng dài ăn mặc chỉnh tề, cô cũng bớt căng thẳng, hóa ra mọi người đều rất cẩn thận.
Cô gần như là người cuối cùng tới đây, nhìn qua một lượt thấy người tới phỏng vấn phân nửa là con gái, có vài người vui vẻ lại thêm phần lo lắng khi nói chuyện với nhau, có vài người với gương mặt già dặn nhìn đăm đăm, tỏ vẻ rất trang trọng. Nhan Nặc cảm thấy mình là người thoải mái nhất, công việc vốn là giúp bản thân có gì đó để làm, được hay không cũng do ý trời.
Khoảng năm phút sau, có một người cao gầy bước vào, vừa vào đã khiến mọi người “sáng mắt”, quả đầu tổ chim rất bắt mắt, áo sơ mi xanh trắng, quần soóc ka ki và một đôi xăng đan giản dị, nhìn có vẻ rất bụi, người ấy còn rất trẻ. Cậu ta cầm một tập tài liệu, vừa bước vào đã khiến cả phòng im lặng.
“Mọi người đến đủ rồi chứ? Chúng ta sẽ kiểm tra viết trước.” Chàng trai này vốn muốn chau mày bóp miệng để nghiêm túc một chút nhưng ai ngờ vừa liếc nhìn đề bài một cái cậu ta liền phì cười: “Trời ạ, người ra đề đúng là thiên tài”, sau đó vui vẻ phát cho mỗi người một tờ.
“Hai mươi phút sau tôi quay lại thu bài, mọi người cứ cân nhắc mà làm.”
Nói xong, cậu liền ra ngoài. Thực sự nếu chăm chú lắng nghe hai từ “cân nhắc” thì cảm thấy ý nghĩa của nó rất sâu xa.
Đề vừa phát ra đã khiến cả phòng hội nghị râm ran, dù quen nhau hay không họ cũng chụm đầu lại thì thầm.
“Đây là đề kiểm tra viết? Tôi đi làm lâu như thế, chưa bao giờ nhìn thấy cái đề nào như thế này! Không phải che mắt người khác đấy chứ, hay là... Đây là tiêu chuẩn kiểm tra, đánh giá nhân tài mới được nghiên cứu sao?”
“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, tôi nghĩ chắc là kiểm tra khả năng ứng biến và EQ của chúng ta.”
“Ôi trời ơi! vẫn còn thể loại kiểm tra ứng tuyển viết tay!”
“...”
Những lời bàn luận không ngớt, khả năng liên tưởng và phỏng đoán được mở rộng hết sức.
Nhan Nặc ngồi cuối cùng, nên đương nhiên là người cuối cùng nhận được đề kiểm tra đang được thảo luận râm ran này. Đề đến tay, cô cẩn thận cúi xuống nhìn, đập vào mắt là kiểu viết chữ thảo bay lượn, trong đó chỉ có ba câu hỏi:
Bạn có đủ nghị lực chứ?
Khả năng chịu đựng của tim bạn tốt chứ?
Khả năng chịu chấn động của màng nhĩ tốt chứ?
Cô sững người, đưa mắt nhìn xung quanh, lẽ nào mình vào nhầm chỗ? Cô bước vào vườn bách thú và đang ứng tuyển vào vị trí người dạy thú?
Cô nghĩ một lát rồi ghi đáp án vào phần đề trống: Đủ, tốt, tốt.
Nhanh chóng đặt bút xuống, lúc đó cô mới phát hiện ra xung quanh vô cùng yên tĩnh, những ứng viên khác đang tranh thủ từng giây từng phút để viết, một số người viết đầy một mặt giấy chỉ trong vòng mấy phút.
Chỉ ba câu hỏi đơn giản thế cần phải viết dài và lâu như vậy sao? Những người này hình như đã viết lại tất cả cuộc sống của mình lên tờ A4 nhỏ bé vậy, cô khẽ thở dài, xem ra bản thân mình lại tách rời khỏi xã hội rồi, hy vọng về công việc này không lớn, bởi vì từ trước tới giờ cô không giỏi trong việc tự đề cử bản thân.
Đáng tiếc thật, nơi này gần chỗ cô ở như thế. Cũng may, cách đây hai ngày bà chủ nhà có giới thiệu cô tới làm việc ở quán cà phê ở góc phố, cô đã tới đó rồi, môi trường làm việc cũng được, lát nữa cô qua đó hỏi xem họ còn cần người nữa không.
Nhan Nặc quyết định rồi đặt bài kiểm tra ngay ngắn, ra khỏi phòng hội nghị. Vừa ra tới cửa phòng thì chàng trai đầu tổ chim ban nãy chạy vội tới hỏi: “Cô ơi, sao cô không đợi kết quả mà đã đi rồi?” Trán chàng trai lấm tấm mồ hôi.
Nhan Nặc sững lại một lát rồi cười: “Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy mình không phù hợp lắm.”
Cô mệt mỏi khi phải tranh giành với người khác, cô mong muốn một công việc có thể tiêu khiển thời gian mà không quá nhiều áp lực, mặc dù hai điều này thực sự luôn song hành với nhau.
“Ấy, thế nhưng Giám đốc Phương nói cô rất phù hợp!”
Ngay từ đầu đã nói muốn giữ cô gái này lại, ai biết được nhoáng một cái cô ấy đã đi rồi. Chàng trai cảm thấy khó hiểu, đầu tóc càng rối.
“Cô có muốn phỏng vấn không?”
Chàng trai liếc mắt nhìn Nhan Nặc nhỏ bé, hình như cô gái này không thực sự phù hợp, người yếu ớt như một bông hoa lan trong sơn cốc, e rằng sếp bẻ nhẹ một cái là gẫy. Có điều Giám đốc Phương đã mở lời rồi thì chắc chắn anh ấy có lý của mình.
Nhan Nặc cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ thái độ làm cho có lệ của mình lại mang lại cơ hội phỏng vấn, cô gật đầu ngay không nghĩ ngợi nhiều, nói chung chẳng ai từ chối cơ hội tốt thế này cả.
Lần này cô không cần quay trở lại phòng hội nghị nữa mà được dẫn lên văn phòng trên tầng hai. Ngoài cửa treo một tấm biển thủy tinh hình lập thể: Phương Lỗi - Giám đốc kinh doanh, chắc đây là Giám đốc Phương rồi.
Cô lặng lẽ ngồi đợi một lát, từ ngoài cửa nhìn vào, cô thấy tầng hai rộng rãi hơn nhiều, hai bên là phòng làm việc, khu ở giữa để trống làm nơi nghỉ ngơi, phòng trà được thiết kế tinh xảo, còn có vài gian phòng tập thể hình kiểu nhỏ nữa, chắc chắn đã được thiết kế vô cùng cẩn thận và tâm huyết nên nơi này có không khí của gia đình, không khiến người ta có cảm giác mệt mỏi như nơi làm việc bình thường.
Tiếp đó, một người đàn ông mặc quần âu màu đen và áo sơ mi màu vàng nhạt bước vào, anh ta đeo kính màu vàng, dáng vẻ đĩnh đạc, lịch lãm, lịch sự, chìa tay ra giới thiệu: “Chào cô, tôi là Phương Lỗi.”
Nhan Nặc cũng thoải mái giơ tay ra bắt: “Tôi là Nhan Nặc, mong được chỉ bảo.”
“Mời ngồi.”
Người đàn ông ra hiệu cho cô ngồi xuống sofa, sau đó về vị trí, cầm hồ sơ đặt trên bàn lên xem một lượt rồi nói: “Cô là thạc sĩ của trường T à? Với điều kiện của cô, có thể tìm một nơi tốt hơn.”
“Nhưng tôi chọn nơi này. Lẽ nào Giám đốc Phương nghĩ văn phòng của mình không đủ xuất sắc sao?”
Lựa chọn thứ mình yêu, yêu thứ mình lựa chọn, trước giờ cô vẫn thế.
“Khà khà, văn phòng của chúng tôi đương nhiên là được đánh giá tốt nhất trong giới rồi.” Nói đến đây, vẻ tự hào lộ rõ trên gương mặt người đàn ông. “Vậy xin hỏi cô vì sao lại lựa chọn nơi này?” Nói xong, người đàn ông cầm cốc trà lên uống một ngụm, ban nãy gặp phải khách hàng rất khó giải quyết nên anh đã mất không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh và nước bọt.
Nhan Nặc thật thà trả lời: “Bởi vì nơi này gần chỗ tôi ở.” Cô hoàn toàn không che giấu lý do nghe có vẻ trẻ con của mình.
“Khụ... khụ... khụ.” Phương Lỗi không ngờ rằng có người sẽ trả lời thế này nên ngay lập tức bị sặc, xấu hổ rút giấy ăn ra lau miệng, sau đó chỉ vào hồ sơ và hỏi: “Ở hồ sơ có ghi cô có một năm rảnh rỗi.”
“Có thể không nói được không?” Ánh mắt Nhan Nặc thoáng chút buồn đau, cô cảm thấy ngữ khí của mình không tốt nên hạ giọng giải thích: “Là vì lý do cá nhân.”
“Tôi xin lỗi”, Phương Lỗi lịch sự đáp.
Nhan Nặc lắc đầu cười, cô bắt đầu thích người này rồi, còn trẻ mà đã ngồi ghế giám đốc kinh doanh, không hề tỏ ra kiêu ngạo, làm bộ, ngược lại rất khách khí. Ngoài việc có học vấn cao ở một trường đỉnh ra, những điểm khác đâu đâu cũng có, tại sao anh lại chỉ chọn cô?
Phương Lỗi lăn lộn nhiều năm, đã gặp biết bao kiểu người, nên những suy nghĩ đơn giản của Nhan Nặc chỉ cần tinh ý một chút là có thể đoán ra, anh cười rồi hỏi: “Biết vì sao tôi chọn cô không?”
Nhan Nặc nhớ lại ba chữ đơn giản trong bài trả lời của mình, cô chậm rãi đáp: “Vì tôi rất thẳng thắn?”
Cô nói chuyện hay làm việc đều rất thẳng thắn, điều này thực ra là khuyết điểm của cô, va chạm bao nhiêu năm rồi, dù cuối cùng lâm vào bước đường cùng nhưng tính cô vẫn không thay đổi.
“Thẳng thắn là tốt, tôi cũng là người thẳng thắn. Trong văn phòng của tôi không cần những người khom lưng uốn gối xu nịnh, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc thì thỉnh thoảng pha trò tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!” Nói xong, anh cười rồi tiếp tục: “Vậy thôi, tôi không vòng vo nữa, thi viết cũng qua rồi, có điều lâu lắm rồi mới có một người cho tôi đáp án ba chữ như cô, tôi thích điểm này.”
Thực sự đơn giản thế sao? Xem ra gặp may thật rồi, vô tình lại nhận được sự thích thú từ người khác. Nhan Nặc dường như cũng bị nhiễm sự nhiệt tình từ Phương Lỗi, cô cười đáp: “Cảm ơn.”
Phương Lỗi đứng dậy nói: “Chào mừng cô trở thành một thành viên của chúng tôi”, sau đó thêm một câu: “Dù rất muốn cùng làm việc với cô, có điều phải để sếp lớn của chúng tôi thông qua mới được, dù sao việc cô phải làm là trợ lý của sếp lớn, thân thiết mà nhắc nhở thế này, con người sếp lớn không dễ đối phó, dễ cáu dễ giận, cô cần phải xuôi theo sếp.”
Hai bên trán cô giật giật, sao cô có cảm giác những lời anh nói giống như cô sắp phải đối phó với sư tử đực châu Phi thế này? Vị trí này treo lơ lửng trên web tìm việc một thời gian dài, rõ ràng lương lậu đều rất OK, lại liên tục thay người, hay là vì khó phục vụ sếp lớn này chăng?
Phương Lỗi dẫn Nhan Nặc tới đầu kia của tầng lầu, gõ cửa: “Sếp, là tôi.”
Sau đó anh xoay tay nắm cửa, bên trong vọng ra tiếng sư tử đực rất dễ nghe nhưng đầy uy lực: “Tốt nhất là cậu nên có việc gì đó!”
Phương Lỗi bất lực lắc đầu, anh nhìn Nhan Nặc, cười đau khổ rồi bước vào, tiếp đón cơn thịnh nộ của ai đó.
“Cậu xem cậu nhận cái đơn hàng gì thế này? Thể loại gì mà ngay cả bồn cầu cũng phải làm bằng vàng nguyên chất? Không thể chịu được, bảo lão ta chết đi.”
Một tờ hợp đồng khiến người ta bất mãn được ném thẳng ra ngoài không chút thương tiếc: “Còn cái này nữa, cái gì mà mang phong cách chủ nghĩa châu Âu chứ? Đòi vừa có phong cách điền viên thanh thoát lại vừa có phong cách Trung Quốc cổ điển, pha chút hương vị Ai Cập, đây là thiết kế nhà ở chứ không phải tạo ra cửa sổ thế giới?”
Phương Lỗi vội giữ lại bản hợp đồng suýt bị hủy, bất lực an ủi: “Được, được rồi. Cậu đừng gào nữa, tai tôi đâu có điếc, người ta trả được tiền thì lẽ nào chúng ta đuổi người ta đi? Sếp, cậu nói cho tôi xem tháng này cậu đã trả lại bao nhiêu đơn hàng rồi? Cậu ghét cũng không nhận, phẩm vị chán quá cũng không nhận, tâm trạng không vui cũng không nhận, lẽ nào cậu thực sự muốn chúng tôi, người trên người dưới đều uống gió tây bắc sao?”
Người được gọi là sếp kia không nói gì, thấy không cãi được Phương Lỗi, tiếp tục: “Tiểu Tiêu đâu? Sao cả ngày không thấy mặt, không muốn làm nữa phải không?” Nói chung nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt.
Phương Lỗi bực mình trợn mắt: “Người ta nửa tháng trước đã xin nghỉ việc rồi, thế mà vẫn cố chịu đựng đến hôm qua rồi tới ôm đầu kêu gào với tôi, không cho cậu ta ra đi thì có lẽ cậu ta tự sát.”
Có thể khoa trương thế nào anh đều khoa trương rồi, ám chỉ cậu sếp tính khí nóng nảy quá không ai chịu được, ở công ty này, ngoài Phương Lỗi, chẳng ai dám mắng sếp cả, đã thế miệng lưỡi còn độc địa nhất.
Tiểu Tiêu là trợ lý trước, một thanh niên vừa tốt nghiệp đang hừng hực sức xuân. Phương Lỗi vốn nghĩ nhân viên nam sẽ chịu khổ tốt hơn, ai biết được cậu ta cũng không chịu nổi hai tháng. Vì thế cái chức trợ lý này luôn có sự chuẩn bị sẵn, sợ đột nhiên có người xin nghỉ việc thì lại trở tay không kịp.
Phương Lỗi đặt hợp đồng lên một chỗ còn sạch sẽ trên bàn uống trà, sau đó nghiêm túc nói: “Được rồi, không nói chuyện này nữa, đây là trợ lý mới của cậu, Nhan Nặc.”
Nói xong, anh nhìn Nhan Nặc đang đứng yên ngoài cửa, nói: “Đây là người thiết kế chính của văn phòng chúng ta, cũng là tổng giám đốc ở đây - Tần Phóng, chúng tôi thường gọi cậu ấy là sếp.”
Thói quen của Nhan Nặc là bước vào một nơi mới sẽ nhìn ngó một lượt, nếu so sánh với phòng của Phương Lỗi thì nơi này chính là bãi rác. Trên bàn là một đống giấy, dưới đất toàn là bản vẽ, bút mỹ thuật, sách công cụ, nói chung là không tìm được chỗ đứng, trên sofa là chiếc áo khoác đã nhàu nhĩ, thêm tiếng sư tử gầm chấn động trời đất nữa, bây giờ cô đã hiểu tại sao đề thi viết lại có ba câu hỏi quái gở rồi.
Nghe Phương Lỗi giới thiệu thế, Nhan Nặc cũng lịch sự chào hỏi: “Chào Tổng giám đốc Tần, tôi là Nhan Nặc.”
Lúc này cô mới ngước nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc. Không biết anh cao hay thấp, mái tóc quăn tự nhiên, lông mày đậm, đôi mắt đen rất có thần, mũi cao, đôi môi đang mím lại, sơ mi trắng, ba cúc trên không cài để lộ khuôn ngực khỏe khoắn, thêm nữa là bộ dạng có vẻ uể oải, tỏa ra sức hấp dẫn hoang dại, không thể phủ nhận chỉ cần nhìn bề ngoài cũng thấy anh ta là một người xuất sắc.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng, Tần Phóng mới chú ý đến người con gái trước mặt, chỉ nhìn một cái anh đã ghi nhớ ngay đôi mắt trong veo của cô. Anh còn nhớ trong lần tuyển ứng viên trước, vì một công trình có sự cố, anh tức quá hất cốc cà phê ra cửa khiến cho mấy cô gái tới ứng tuyển sợ phát khóc.
Cô gái tên Nhan Nặc này còn điềm tĩnh chán, ngay cả giọng nói cũng dễ nghe. Có điều, giọng anh vẫn lạnh tanh: “Cô này không được!”
Mặc dù Tiểu Tiêu hơi ngốc, cũng không tinh tế, nhưng dù sao cũng là con trai, làm việc sẽ tiện hơn nhiều. Không nói đến việc dùng nữ nhân viên sẽ dễ gây đố kỵ, chỉ cần nói tới việc họ bị mình quát một cái là bắt đầu nhiều lời, thậm chí người yếu đuối còn khóc nữa.
Không đợi Phương Lỗi lên tiếng, Nhan Nặc nói không hề khách khí: “Vì sao tôi không được?” Giọng cô lạnh lùng, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Tần Phóng, chăm chú lắng nghe, giọng nói có chút bực bội. Cô chau mày, con người này quá võ đoán, cô không hề thích.
Phương Lỗi ngay lập tức lên tiếng: “Nhan Nặc, cô đừng để ý, công việc của Tần Phóng nhiều nên thường xuyên giở chứng. Hay là cô giúp cậu ấy pha cốc cà phê cho tỉnh táo. Đúng rồi, cho một phần tư túi đường.” Phương Lỗi nhắc nhở Nhan Nặc về thói quen của Tần Phóng.
Tần Phóng ném bút sang một bên, bắt đầu trận mắng mới: “Cậu nói ai hay giở chứng?”
Nhan Nặc nhìn Tần Phóng, không nói câu nào, đi về phía phòng trà.
Nhan Nặc đi rồi, Phương Lỗi mới tìm một chỗ rồi ngồi xuống, cười gian như một chú hồ ly, khác hẳn với vẻ đạo mạo trước mặt người khác, vẻ anh minh anh đều giấu đằng sau gọng kính. Anh chậm rãi đáp: “Sếp à, không phải cậu luôn muốn làm quen với chủ nhân của “Trái tim ấm áp” sao? Bây giờ người ta tới rồi cậu lại muốn đuổi đi, đến lúc hối hận thì đừng có gào tên tôi, tôi - không - chịu - trách - nhiệm!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.