Chương 1: Dương Tuệ Nghiên
Cửu Hy
16/09/2023
Motip thường thấy của ngôn tình xuyên sách là gì? Chính là sau khi xuyên thành nữ phụ, hoặc là tránh nam nữ chính như tránh tà, hoặc là dùng đủ mọi thủ đoạn diễn cho tròn vai một nữ phụ độc ác. Nhưng điểm chung chính là hào quang nữ chính, sau khi xuyên thành nữ phụ liền biến thành trung tâm vũ trụ, người người ưu ái.
Vậy vì cái gì Dương Tuệ Nghiên cô lại xui xẻo như vậy a? Cô vốn là một sinh viên hết sức bình thường, trong một gia đình cũng bình thường không kém. Cuộc đời hai mươi năm của Tuệ Nghiên vô cùng êm dịu, có yêu có ghét, không bị cô lập tẩy chai cũng không bị phản bội. Lỗ hỏng duy nhất trong cuộc đời Tuệ Nghiên chính là bị ép buộc học hành quá mức, bị nhồi ép khuôn khổ đến nỗi bị trầm cảm, sau cùng là tự sát.
Tự sát với cô cũng xem như là một loại giải thoát đi? Vậy vì sao ông trời cũng không để cô yên nghỉ, lôi linh hồn cô vào một quyển tiểu thuyết mạng, nhập vào người nữ phụ phản diện cùng tên. Vấn đề nằm ở chỗ, cô không có được cái gọi là hào quang nữ chính, đến cuối cùng vẫn nhận kết cục bi thảm, thậm chí còn thảm hơn so với tiểu thuyết gốc.
Nhân vật cô xuyên vào vốn là một tiểu thư không được yêu thương. Dương thị là công ty quản lý thần tượng có tiếng, cha là tổng giám đốc, mẹ từng là ảnh hậu, trên cô còn có hai người anh trai. Vốn dĩ Dương Tuệ Nghiên sẽ là một tiểu công chúa được cưng chiều, nào ngờ lúc sinh cô, Dương phu nhân khó sinh rồi qua đời. Từ đó ác cảm của người nhà Dương gia đối với cô chỉ có tăng, không có giảm.
Năm Dương Tuệ Nghiên năm tuổi, cha cô dắt về một đứa con gái, nói là con của một người bạn bất hạnh đã qua đời được nhận về làm con nuôi. Người đó là nữ chính, gọi là Dương Nhã Tịnh. Tuệ Nghiên từ nhỏ không được thương yêu, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, ít nói lại không biết làm nũng. Trong khi Nhã Tịnh trời sinh đáng yêu, khóc một chút cũng khiến người ta chua xót, rất nhanh đã được lòng mọi người trong nhà.
Lớn lên thì như thế nào? Chuyện thường thấy thôi, nữ chính lớn lên xinh xắn, được lòng nam chính. Nữ phụ ghen ghét với nữ chính, bày mưu hãm hại, sau đó bị nam chính cùng dàn nam phụ trả thù không thương tiếc. Tuệ Nghiên xuyên vào lúc nữ chính và nam chính đã ở bên nhau. Con người cô tuy có hiếu thắng, nhưng lại không phải không biết phân biệt phải trái. Từ nhỏ trong người đã có dòng máu kiêu ngạo, cái gì của mình tuyệt đối sẽ không tranh.
Tuệ Nghiên ở lại nhà họ Dương thêm hai năm, định sau khi nam nữ chính viên mãn thì bản thân cũng lo liệu định sự kết hôn. Nào ngờ đùng một cái nam nữ chính chia tay, nam chính còn muốn lấy cô làm vợ. Đùa à?!
Nhưng đây cũng xem như liên hôn thương mại, gia đình nam chính đang xuống dốc nên Dương tổng cũng không muốn gả “con gái cưng” cho hắn, vậy nên liền đẩy cô đi.
Gả cho nam chính sáu năm, cuộc sống hôn nhân chính là không mặn không nhạt. Nam chính đối với cô không có cảm tình, chỉ một lòng luyến tiếc nữ chính. Công ty nam chính dần ổn định trở lại, Tuệ Nghiên biết nam nữ chính vẫn âm thầm liên lạc ở bên nhau. Nhưng cô không bận tâm, công việc của cô bây giờ chính là an ổn ở nhà làm một thiếu phu nhân, nuôi con cho nam chính. Hai người có một đứa con trai, cũng tạm xem là an ổn, dù nam chính còn chẳng ngó ngàng tới con của hai người.
Nữ phụ thì vẫn là nữ phụ, cố gắng bao nhiêu cũng không bằng nữ chính. Không biết nam chính tìm đâu ra một tờ xét nghiệm ADN, nói đứa trẻ kia không phải con của anh ta. Một người cao ngạo như hắn đương nhiên tức giận, sau đó không nói không rằng ném cả hai mẹ con ra khỏi nhà, không mang theo một xu dính túi. Dương gia chắc chắn không nhận người, lại bị mọi người xung quanh bàn tán, chỉ trỏ linh tinh. Tuệ Nghiên chỉ đành cắn răng nuôi con, làm đủ công việc dù là thấp hèn để nuôi con khôn lớn. Nhưng trời cao không có mắt, một năm sau, nam chính cho người đến tìm lại con trai. Cô những tưởng mình cũng sẽ được đón trở về, nào ngờ hắn lại khinh bỉ không thèm nhìn hai người một cái. Trong tiếng cười cợt của đám giang hồ gần đó, hắn phỉ nhổ cô là đứa con gái lăng loàn trắc nết, việc gì cũng từng làm qua, không bằng để hắn giúp cô thỏa mãn.
Sau đó, hắn cư nhiên đưa đứa trẻ rời đi. Cô còn nhìn thấy trong xe hắn, Nhã Tịnh ngồi an nhàn, cười khẩy nhìn cô. A, thì ra nữ chính vẫn là nữ chính, nam chính đến cùng cũng chỉ thuộc về một mình cô ta.
Nếu như kết cục của nữ phụ nguyên tác là bị giam vào tù đến cuối đời, thì Tuệ Nghiên lại thảm hơn rất nhiều. Cô bị đám giang hồ luân gian đến chết, thi thể bị bỏ mặc giữa đường.
A! Ông trời ơi, rốt cuộc thì Dương Tuệ Nghiên cô đã phạm phải tội lỗi gì? Vì sao ông lại đối xử với cô như vậy?
Mắt Tuệ Nghiên từ từ nhắm lại, mang theo chua xót tủi phận ở cả hai đời mà ngưng thở, trong lòng vẫn không ngừng oán trách. Nếu có kiếp sau… à, cô không cần kiếp sau nữa, cứ thế này chết đi có được hay không?
Vậy vì cái gì Dương Tuệ Nghiên cô lại xui xẻo như vậy a? Cô vốn là một sinh viên hết sức bình thường, trong một gia đình cũng bình thường không kém. Cuộc đời hai mươi năm của Tuệ Nghiên vô cùng êm dịu, có yêu có ghét, không bị cô lập tẩy chai cũng không bị phản bội. Lỗ hỏng duy nhất trong cuộc đời Tuệ Nghiên chính là bị ép buộc học hành quá mức, bị nhồi ép khuôn khổ đến nỗi bị trầm cảm, sau cùng là tự sát.
Tự sát với cô cũng xem như là một loại giải thoát đi? Vậy vì sao ông trời cũng không để cô yên nghỉ, lôi linh hồn cô vào một quyển tiểu thuyết mạng, nhập vào người nữ phụ phản diện cùng tên. Vấn đề nằm ở chỗ, cô không có được cái gọi là hào quang nữ chính, đến cuối cùng vẫn nhận kết cục bi thảm, thậm chí còn thảm hơn so với tiểu thuyết gốc.
Nhân vật cô xuyên vào vốn là một tiểu thư không được yêu thương. Dương thị là công ty quản lý thần tượng có tiếng, cha là tổng giám đốc, mẹ từng là ảnh hậu, trên cô còn có hai người anh trai. Vốn dĩ Dương Tuệ Nghiên sẽ là một tiểu công chúa được cưng chiều, nào ngờ lúc sinh cô, Dương phu nhân khó sinh rồi qua đời. Từ đó ác cảm của người nhà Dương gia đối với cô chỉ có tăng, không có giảm.
Năm Dương Tuệ Nghiên năm tuổi, cha cô dắt về một đứa con gái, nói là con của một người bạn bất hạnh đã qua đời được nhận về làm con nuôi. Người đó là nữ chính, gọi là Dương Nhã Tịnh. Tuệ Nghiên từ nhỏ không được thương yêu, lúc nào cũng lầm lầm lì lì, ít nói lại không biết làm nũng. Trong khi Nhã Tịnh trời sinh đáng yêu, khóc một chút cũng khiến người ta chua xót, rất nhanh đã được lòng mọi người trong nhà.
Lớn lên thì như thế nào? Chuyện thường thấy thôi, nữ chính lớn lên xinh xắn, được lòng nam chính. Nữ phụ ghen ghét với nữ chính, bày mưu hãm hại, sau đó bị nam chính cùng dàn nam phụ trả thù không thương tiếc. Tuệ Nghiên xuyên vào lúc nữ chính và nam chính đã ở bên nhau. Con người cô tuy có hiếu thắng, nhưng lại không phải không biết phân biệt phải trái. Từ nhỏ trong người đã có dòng máu kiêu ngạo, cái gì của mình tuyệt đối sẽ không tranh.
Tuệ Nghiên ở lại nhà họ Dương thêm hai năm, định sau khi nam nữ chính viên mãn thì bản thân cũng lo liệu định sự kết hôn. Nào ngờ đùng một cái nam nữ chính chia tay, nam chính còn muốn lấy cô làm vợ. Đùa à?!
Nhưng đây cũng xem như liên hôn thương mại, gia đình nam chính đang xuống dốc nên Dương tổng cũng không muốn gả “con gái cưng” cho hắn, vậy nên liền đẩy cô đi.
Gả cho nam chính sáu năm, cuộc sống hôn nhân chính là không mặn không nhạt. Nam chính đối với cô không có cảm tình, chỉ một lòng luyến tiếc nữ chính. Công ty nam chính dần ổn định trở lại, Tuệ Nghiên biết nam nữ chính vẫn âm thầm liên lạc ở bên nhau. Nhưng cô không bận tâm, công việc của cô bây giờ chính là an ổn ở nhà làm một thiếu phu nhân, nuôi con cho nam chính. Hai người có một đứa con trai, cũng tạm xem là an ổn, dù nam chính còn chẳng ngó ngàng tới con của hai người.
Nữ phụ thì vẫn là nữ phụ, cố gắng bao nhiêu cũng không bằng nữ chính. Không biết nam chính tìm đâu ra một tờ xét nghiệm ADN, nói đứa trẻ kia không phải con của anh ta. Một người cao ngạo như hắn đương nhiên tức giận, sau đó không nói không rằng ném cả hai mẹ con ra khỏi nhà, không mang theo một xu dính túi. Dương gia chắc chắn không nhận người, lại bị mọi người xung quanh bàn tán, chỉ trỏ linh tinh. Tuệ Nghiên chỉ đành cắn răng nuôi con, làm đủ công việc dù là thấp hèn để nuôi con khôn lớn. Nhưng trời cao không có mắt, một năm sau, nam chính cho người đến tìm lại con trai. Cô những tưởng mình cũng sẽ được đón trở về, nào ngờ hắn lại khinh bỉ không thèm nhìn hai người một cái. Trong tiếng cười cợt của đám giang hồ gần đó, hắn phỉ nhổ cô là đứa con gái lăng loàn trắc nết, việc gì cũng từng làm qua, không bằng để hắn giúp cô thỏa mãn.
Sau đó, hắn cư nhiên đưa đứa trẻ rời đi. Cô còn nhìn thấy trong xe hắn, Nhã Tịnh ngồi an nhàn, cười khẩy nhìn cô. A, thì ra nữ chính vẫn là nữ chính, nam chính đến cùng cũng chỉ thuộc về một mình cô ta.
Nếu như kết cục của nữ phụ nguyên tác là bị giam vào tù đến cuối đời, thì Tuệ Nghiên lại thảm hơn rất nhiều. Cô bị đám giang hồ luân gian đến chết, thi thể bị bỏ mặc giữa đường.
A! Ông trời ơi, rốt cuộc thì Dương Tuệ Nghiên cô đã phạm phải tội lỗi gì? Vì sao ông lại đối xử với cô như vậy?
Mắt Tuệ Nghiên từ từ nhắm lại, mang theo chua xót tủi phận ở cả hai đời mà ngưng thở, trong lòng vẫn không ngừng oán trách. Nếu có kiếp sau… à, cô không cần kiếp sau nữa, cứ thế này chết đi có được hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.