Chương 100: Hoàn chính văn
Cửu Hy
16/09/2023
Phòng bệnh tĩnh lặng, Dương Kha nhìn con gái, nhịn không được lại hỏi: “Con gái, sao con lại tha cho cô ta dễ dàng như vậy?”
“Ba à, mang thù hận cũng chẳng ít gì. Cô ta sẽ phải trả giá trong tù.”
“Nhà Âu Dương sẽ tìm cách cứu hai người họ ra mà thôi.” Cố Phiến Luân rũ mắt.
“Anh đừng lo, em nói là em tha thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Hứa sẽ tha cho họ.” Minh Triệt đã qua giai đoạn nguy kịch, tuy chưa tỉnh nhưng đã không còn một chân trong quan tài.
“Ừ.” Anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhà họ Cố chính trực ngay thẳng, anh sẽ không giở mấy trò hèn hạ như hành hạ phạm nhân trong tù. Ít nhất, anh sẽ làm cho nhà Âu Dương không thể dễ dàng đưa họ ra ngoài khi chưa mãn hạn tù.
Nhã Tịnh suy cho cùng không ác, Tuệ Nghiên biết điều đó nên cô quyết định tha thứ. Trải qua thời khắc sinh tử, cô hiểu rằng đến sau cùng cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương đấu tranh vì hạnh phúc của chính mình. Cô có lẽ cũng đã hiểu vì sao tác giả lại viết lên câu chuyện gốc như vậy, không phải là buff lố nữ chính, mà là đang đền bù những mất mát mà cô ta phải gánh chịu. Đâu ai chọn được nơi mình sinh ra, suy cho cùng Nhã Tịnh vẫn rất đáng thương. Tội lỗi có lẽ bắt đầu từ Nhã Hương, bởi vì cô ấy không thể làm chủ được hạnh phúc của bản thân mà liên lụy đến con gái mình.
Nếu Nhã Hương là một người con gái tử tế, Nhã Tịnh có lẽ đã không phải thế này. Cô ta sẽ giống cô, là một cô gái vô lo vô nghĩ, không cần mang nặng thù hận mà toan tính trước sau. Vẫn biết cuộc đời ai người nấy chịu trách nhiệm, nhưng có ai nghĩ đến bản thân mình buông thả, rồi một ngày con mình sẽ gánh chịu hậu quả hay chưa?
Đồng ý rằng cuộc sống của bạn không ai có thể sống thay bạn, không ai có quyền sắp xếp nó. Nhưng đừng lấy quyền tự quyết ấy làm cái cớ để bạn chối bỏ tất cả, chối bỏ hậu quả mà bản thân bạn gây ra cho một đứa trẻ vô tội. Trước khi làm điều gì đó, hãy nghĩ đến không chỉ bản thân bạn, mà còn cả gia đình bạn nữa. Những đứa trẻ đó, chúng hoàn toàn vô tội!
Tuệ Nghiên từng đọc được trên báo cách đây một thời gian. Một người cha sau khi xét nghiệm huyết thống, biết được đứa con trai năm tuổi không phải con ruột của mình đã đứa bé đến trường mẫu giáo, sau đó không đến đón con nữa. Cô giáo gọi, cả bố, ông, chú của đứa bé đều không đến đón. Sau khi nhà trường báo với cảnh sát, mẹ đứa bé mới hay tin và hẹn hai ngày nữa đến đón con.
Chuyện này suy cho cùng là lỗi của ai thì Tuệ Nghiên không dám chắc. Cô chỉ biết đứa bé ấy hoàn toàn không có lỗi! Nó vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi mà? Một đứa trẻ năm tuổi bị ba bỏ rơi ở trường mẫu giáo, rồi bóng ma tâm lí trong lòng bé sẽ lớn đến nhường nào? Nhìn tấm ảnh đăng lên cùng bài báo, cậu bé ngồi trước thềm ba thơ thẩn chờ ba đến đón khiến người ta chạnh lòng. Đây còn không phải do bản thân người mẹ ảnh hưởng đến con mình hay sao?
Nhã Tịnh sẽ phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình, đó là việc không thể tránh khỏi, nhưng cô sẽ không đuổi cùng giết tận.
--------------------------- hai tuần sau ---------------------------------
Hai người xuất viện về nhà, Tuệ Nghiên đã khỏe hẳn, nhưng Phiến Luân sẽ cần thêm một thời gian. Hứa Minh Triệt tỉnh lại vào tuần trước, điều đáng buồn là đôi chân của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể hắn sẽ không thể đi đứng bình thường được nữa.
Nhà họ Dương nợ ơn hắn, Dương Lâm hứa hẹn sẽ để cho hắn nhiều quyền lợi, khi hắn cần thì nhà họ Dương sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Ngoại trừ việc gả Tuệ Nghiên cho hắn, việc gì cũng có thể chấp nhận được.
Nhã Tịnh bị bắt, đối mặt với án tù vài năm. Hứa Thuận và mấy tên kia cũng chịu chung số phận, Hứa Thuận còn phải lãnh án nhiều hơn vì có thêm tội cố ý gây thương tích.
Bởi vì nhà Âu Dương âm thầm ra tay từ phía sau, tin tức chuyện này vẫn chưa bị truyền ra ngoại. Ít nhất, Nhã Tịnh sẽ không phải đối mặt với sự bàn tán, chỉ trích từ phía dư luận.
“Tuệ Nghiên, đi đứng cẩn thận.” Sở Y dắt con gái lên xe, vẫn lo lắng cô chưa khỏe hẳn.
“Con biết mà mẹ. Yên tâm, con đã khỏe hẳn rồi.” Tuệ Nghiên phì cười, có lẽ trong một thời gian, cô sẽ lại trở về khoảng thời gian khi còn nhỏ, mỗi bước đi đều có người theo cùng.
“Đi về cẩn thận nhé, mai chị qua thăm em.” Thiên Di còn phải đưa Phiến Luân về, không thể đưa cô về nhà được.
“Tạm biệt.” Tuệ Nghiên vẫy tay chào, chiếc xe lăn bánh. Người đàn ông ngồi trên xe lăn được trợ lí đẩy ra đứng ở ngay cửa bệnh viện, nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
“Tổng giám đốc, Dương tiểu thư đã về rồi, chúng ta cũng…”
“Ừ, sắp xếp đi, tôi muốn về nhà.” Hứa Minh Triệt gục đầu, nước mắt đến sau cùng cũng không thể rơi ra. Hắn từ bỏ rồi, chỉ là muốn nhìn cô lần cuối. Chỉ là muốn luyến tiếc một chút, chỉ là mong cô có thể quay đầu…
Nhưng sao có thể quay đầu? Bây giờ bên cạnh cô đã có người nắm tay, dắt cô qua những tháng ngày sắp tới. Anh có thể vì cô mà hi sinh mọi thứ, làm sao để cho Tuệ Nghiên hối hận đến mức quay đầu?
Hắn cũng nguyện vì cô mà hi sinh, nhưng tiếc là hắn đến muộn. Chậm một bước, trễ một đời… người nắm tay cô không phải là hắn…
Một ngày trời nắng hạ, từng tia nắng nhảy nhót trên vòm lá. Bầu trời trong veo, xanh ngắt, lẻ loi vài áng mây nhỏ. Tuệ Nghiên mặc chiếc váy màu trắng viền xanh, tay cầm ô dạo bước quanh bờ hồ. Hoa phượng nở đỏ cả cây, một số ít theo gió rơi xuống mặt hồ. Mặt hồ yên ả bị mấy chú cá nhiều màu quẩy nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn vui mắt.
“Em tới rồi.” Cô mỉm cười, nhìn chàng trai mạnh mẽ trong bộ trang phục quân nhân. Anh đứng chống dựa vào thành hồ, một tay ôm bó hoa đỏ thắm. “Tặng em.”
Tuệ Nghiên cười, ôm bó hoa vào lòng. Phiến Luân giúp cô cầm ô, nghiêng người che nắng cho cô gái nhỏ. Xung quanh nơi này rất vắng, đi có hình ảnh thân mật của đôi trẻ đứng giữa hàng cây phượng già. Khung cảnh thơ mộng ngọt ngào, pha chút nhiệt huyết cùng tươi tắn của tuổi trẻ. Cô nhào vào lòng anh, thủ thỉ: “Cảm ơn anh… cảm ơn anh vì mọi thứ…”
Cảm ơn anh đã đến bên cô, cảm ơn anh đã yêu cô, đã cho cô hiểu được tình yêu ngọt ngào đến nhường nào.
Phiến Luân buông chiếc ô ra, để nó bay theo gió, đáp xuống ở gần đó. Hai tay anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng cười: “Nguyện hi sinh mọi thứ, yêu em hết kiếp này…”
.
.
.
HOÀN CHÍNH VĂN.
“Ba à, mang thù hận cũng chẳng ít gì. Cô ta sẽ phải trả giá trong tù.”
“Nhà Âu Dương sẽ tìm cách cứu hai người họ ra mà thôi.” Cố Phiến Luân rũ mắt.
“Anh đừng lo, em nói là em tha thứ, nhưng điều đó không có nghĩa là nhà họ Hứa sẽ tha cho họ.” Minh Triệt đã qua giai đoạn nguy kịch, tuy chưa tỉnh nhưng đã không còn một chân trong quan tài.
“Ừ.” Anh cũng sẽ không dễ dàng tha thứ. Nhà họ Cố chính trực ngay thẳng, anh sẽ không giở mấy trò hèn hạ như hành hạ phạm nhân trong tù. Ít nhất, anh sẽ làm cho nhà Âu Dương không thể dễ dàng đưa họ ra ngoài khi chưa mãn hạn tù.
Nhã Tịnh suy cho cùng không ác, Tuệ Nghiên biết điều đó nên cô quyết định tha thứ. Trải qua thời khắc sinh tử, cô hiểu rằng đến sau cùng cô ta cũng chỉ là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương đấu tranh vì hạnh phúc của chính mình. Cô có lẽ cũng đã hiểu vì sao tác giả lại viết lên câu chuyện gốc như vậy, không phải là buff lố nữ chính, mà là đang đền bù những mất mát mà cô ta phải gánh chịu. Đâu ai chọn được nơi mình sinh ra, suy cho cùng Nhã Tịnh vẫn rất đáng thương. Tội lỗi có lẽ bắt đầu từ Nhã Hương, bởi vì cô ấy không thể làm chủ được hạnh phúc của bản thân mà liên lụy đến con gái mình.
Nếu Nhã Hương là một người con gái tử tế, Nhã Tịnh có lẽ đã không phải thế này. Cô ta sẽ giống cô, là một cô gái vô lo vô nghĩ, không cần mang nặng thù hận mà toan tính trước sau. Vẫn biết cuộc đời ai người nấy chịu trách nhiệm, nhưng có ai nghĩ đến bản thân mình buông thả, rồi một ngày con mình sẽ gánh chịu hậu quả hay chưa?
Đồng ý rằng cuộc sống của bạn không ai có thể sống thay bạn, không ai có quyền sắp xếp nó. Nhưng đừng lấy quyền tự quyết ấy làm cái cớ để bạn chối bỏ tất cả, chối bỏ hậu quả mà bản thân bạn gây ra cho một đứa trẻ vô tội. Trước khi làm điều gì đó, hãy nghĩ đến không chỉ bản thân bạn, mà còn cả gia đình bạn nữa. Những đứa trẻ đó, chúng hoàn toàn vô tội!
Tuệ Nghiên từng đọc được trên báo cách đây một thời gian. Một người cha sau khi xét nghiệm huyết thống, biết được đứa con trai năm tuổi không phải con ruột của mình đã đứa bé đến trường mẫu giáo, sau đó không đến đón con nữa. Cô giáo gọi, cả bố, ông, chú của đứa bé đều không đến đón. Sau khi nhà trường báo với cảnh sát, mẹ đứa bé mới hay tin và hẹn hai ngày nữa đến đón con.
Chuyện này suy cho cùng là lỗi của ai thì Tuệ Nghiên không dám chắc. Cô chỉ biết đứa bé ấy hoàn toàn không có lỗi! Nó vẫn chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi mà? Một đứa trẻ năm tuổi bị ba bỏ rơi ở trường mẫu giáo, rồi bóng ma tâm lí trong lòng bé sẽ lớn đến nhường nào? Nhìn tấm ảnh đăng lên cùng bài báo, cậu bé ngồi trước thềm ba thơ thẩn chờ ba đến đón khiến người ta chạnh lòng. Đây còn không phải do bản thân người mẹ ảnh hưởng đến con mình hay sao?
Nhã Tịnh sẽ phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình, đó là việc không thể tránh khỏi, nhưng cô sẽ không đuổi cùng giết tận.
--------------------------- hai tuần sau ---------------------------------
Hai người xuất viện về nhà, Tuệ Nghiên đã khỏe hẳn, nhưng Phiến Luân sẽ cần thêm một thời gian. Hứa Minh Triệt tỉnh lại vào tuần trước, điều đáng buồn là đôi chân của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể hắn sẽ không thể đi đứng bình thường được nữa.
Nhà họ Dương nợ ơn hắn, Dương Lâm hứa hẹn sẽ để cho hắn nhiều quyền lợi, khi hắn cần thì nhà họ Dương sẽ sẵn sàng giúp đỡ. Ngoại trừ việc gả Tuệ Nghiên cho hắn, việc gì cũng có thể chấp nhận được.
Nhã Tịnh bị bắt, đối mặt với án tù vài năm. Hứa Thuận và mấy tên kia cũng chịu chung số phận, Hứa Thuận còn phải lãnh án nhiều hơn vì có thêm tội cố ý gây thương tích.
Bởi vì nhà Âu Dương âm thầm ra tay từ phía sau, tin tức chuyện này vẫn chưa bị truyền ra ngoại. Ít nhất, Nhã Tịnh sẽ không phải đối mặt với sự bàn tán, chỉ trích từ phía dư luận.
“Tuệ Nghiên, đi đứng cẩn thận.” Sở Y dắt con gái lên xe, vẫn lo lắng cô chưa khỏe hẳn.
“Con biết mà mẹ. Yên tâm, con đã khỏe hẳn rồi.” Tuệ Nghiên phì cười, có lẽ trong một thời gian, cô sẽ lại trở về khoảng thời gian khi còn nhỏ, mỗi bước đi đều có người theo cùng.
“Đi về cẩn thận nhé, mai chị qua thăm em.” Thiên Di còn phải đưa Phiến Luân về, không thể đưa cô về nhà được.
“Tạm biệt.” Tuệ Nghiên vẫy tay chào, chiếc xe lăn bánh. Người đàn ông ngồi trên xe lăn được trợ lí đẩy ra đứng ở ngay cửa bệnh viện, nhìn cô rồi khẽ mỉm cười.
“Tổng giám đốc, Dương tiểu thư đã về rồi, chúng ta cũng…”
“Ừ, sắp xếp đi, tôi muốn về nhà.” Hứa Minh Triệt gục đầu, nước mắt đến sau cùng cũng không thể rơi ra. Hắn từ bỏ rồi, chỉ là muốn nhìn cô lần cuối. Chỉ là muốn luyến tiếc một chút, chỉ là mong cô có thể quay đầu…
Nhưng sao có thể quay đầu? Bây giờ bên cạnh cô đã có người nắm tay, dắt cô qua những tháng ngày sắp tới. Anh có thể vì cô mà hi sinh mọi thứ, làm sao để cho Tuệ Nghiên hối hận đến mức quay đầu?
Hắn cũng nguyện vì cô mà hi sinh, nhưng tiếc là hắn đến muộn. Chậm một bước, trễ một đời… người nắm tay cô không phải là hắn…
Một ngày trời nắng hạ, từng tia nắng nhảy nhót trên vòm lá. Bầu trời trong veo, xanh ngắt, lẻ loi vài áng mây nhỏ. Tuệ Nghiên mặc chiếc váy màu trắng viền xanh, tay cầm ô dạo bước quanh bờ hồ. Hoa phượng nở đỏ cả cây, một số ít theo gió rơi xuống mặt hồ. Mặt hồ yên ả bị mấy chú cá nhiều màu quẩy nước, tạo thành những gợn sóng lăn tăn vui mắt.
“Em tới rồi.” Cô mỉm cười, nhìn chàng trai mạnh mẽ trong bộ trang phục quân nhân. Anh đứng chống dựa vào thành hồ, một tay ôm bó hoa đỏ thắm. “Tặng em.”
Tuệ Nghiên cười, ôm bó hoa vào lòng. Phiến Luân giúp cô cầm ô, nghiêng người che nắng cho cô gái nhỏ. Xung quanh nơi này rất vắng, đi có hình ảnh thân mật của đôi trẻ đứng giữa hàng cây phượng già. Khung cảnh thơ mộng ngọt ngào, pha chút nhiệt huyết cùng tươi tắn của tuổi trẻ. Cô nhào vào lòng anh, thủ thỉ: “Cảm ơn anh… cảm ơn anh vì mọi thứ…”
Cảm ơn anh đã đến bên cô, cảm ơn anh đã yêu cô, đã cho cô hiểu được tình yêu ngọt ngào đến nhường nào.
Phiến Luân buông chiếc ô ra, để nó bay theo gió, đáp xuống ở gần đó. Hai tay anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng cười: “Nguyện hi sinh mọi thứ, yêu em hết kiếp này…”
.
.
.
HOÀN CHÍNH VĂN.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.