Chương 73: Minh Triệt
Cửu Hy
16/09/2023
Tuệ Nghiên trong tạo hình hồ yêu thật sự rất hút mắt, hầu như ai cũng nhìn cô rất chăm chú. Mái tóc đen vừa dài vừa mượt rất phù hợp với tạo hình cổ trang, không cần phải mang tóc giả. Bộ xiêm y màu trắng của bạch hồ càng làm tôn lên khí chất thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Không hiểu sao, Tuệ Nghiên có cảm giác lần này vai diễn có cái gì đó rất hợp. Tuệ Nghiên thanh lãnh bị người khác phá hoại gia đình, Nhã Tịnh rực rỡ chói mắt là vầng thái dương đem lại nắng ấm, Ngụy Lan Chi ngang ngược kiêu ngạo không để ai vào mắt. Cô còn tưởng Phùng Duy cố tình viết kịch bản dựa trên tính cách của các cô.
“Tiểu Cơ.” Vũ Hà Uy trong tạo hình của một vị thần quân cao lãnh, tay chắp sau lưng gọi tên cô. Y Cơ là tên nữ chính trong [Yêu Hồ Lệ], nam chính tên Mặc Thượng Quân.
Tuệ Nghiên cầm chiếc ô màu đỏ, tương phản hoàn toàn với bộ bạch y trên người. Cô xoay người lại, môi mỏng khẽ mở rồi lại đóng, mất một lúc mới gọi được hai tiếng: “Tôn thượng.”
“Nàng vừa mới gặp mặt công chúa Thiên tộc?”
“Vâng, ta vừa gặp nàng.”
“Nàng nói gì với ngươi?” Vũ Hà Uy sốt sắng hỏi, chân bước thêm một bước. Tuệ Nghiên lập tức lùi ra sau một bước, đầu cúi thấp không để cậu nhìn ra tia mất mát nơi đáy mắt.
“Công chúa nói… thiên đế muốn gả nàng cho tôn thượng… Nàng sắp trở thành nữ chủ nhân của nơi này…” Giọng nói thật bình tĩnh nhưng vẫn chất chứa sự run rẩy, bàn tay siết chặt lấy ô.
“Ngươi rất để ý sao?” Vũ Hà Uy vươn tay ra, muốn cô ngẩng mặt lên, nhưng bàn tay chỉ buông lơi giữa không trung, không thể trực tiếp chạm vào gương mặt xinh xắn kia.
“Tôn thượng, chuyện của người làm sao ta dám xen vào. Công chúa là ngôi sao sáng nhất thiên giới, là ánh mặt trời dịu dàng mà ai cũng mong mỏi. Nàng cùng người… rất xứng đôi.” Tuệ Nghiên cắn răng, nói ra mấy lời khiến cô đau tận tâm can với vẻ mặt cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Nhưng ta không cần nàng ta! Tiểu Cơ, ta cần nàng!” Vũ Hà Uy vung tay, quát lớn.
“Cắt! Làm tốt lắm!” Phùng Duy hô lên, rất hài lòng với phân đoạn vừa rồi. Phải nói rằng hai người diễn với nhau rất tốt, rất có cảm giác của một cặp đôi thật sự. Nếu không phải Dương tổng yêu cầu không được để Tuệ Nghiên diễn cảnh hôn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ làm cho fan couple điên đảo.
“Phù…” Tuệ Nghiên buông lỏng cây dù, thở nhẹ ra. Diễn cảnh tình tứ với người khác có hơi khó với cô, đặc biệt là khi phải làm cho đôi mắt có hồn. Nhưng bây giờ đơn giản hơn một chút, cô chỉ cần tưởng tượng người trước mắt thành Phiến Luân.
“Tuệ Nghiên, em uống chút nước không?” Vũ Hà Uy đưa cho cô một chai nước lạnh, nở nụ cười xán lạng. Nhưng Tuệ Nghiên còn chưa kịp nhận thì đã có một bàn tay khác cầm lấy, vặn nắp đưa cho cô. Không ai khác đó là Hải Niệm. Trước khi vào đoàn phim, Dương Lâm đã đặc biệt dặn dò không để Tuệ Nghiên tiếp xúc với Vũ Hà Uy, dù là đưa đồ cũng không.
Hải Niệm mang theo ánh nhìn cảnh cáo đối với Hà Uy, cậu cũng biết điều mà mỉm cười rồi đi ra chỗ khác.
“Cảnh tiếp theo, công chúa Thiên tộc và thượng thần gặp nhau.”
Nhã Tịnh trong vai Huyền Nghi công chúa mặc xiêm y màu vàng nhạt có thêu hoa mẫu đơn, tay cầm một nhành đạo nhẹ nhàng đi theo nam nhân tuấn dật trước mắt. Hà Uy đi chậm, Nhã Tịnh cũng chậm rãi theo sau. Đến một cây cầu bắc ngang suối giả, Hà Uy dừng bước.
“Công chúa vẫn nên quay về Thiên điện đi. Nơi này không đón tiếp ngươi.”
“Tôn thượng, hẳn ngài cũng biết phụ vương muốn gả ta cho tôn thượng. Tôn thượng, Nghi nhi là đạo lữ của người.” Nhã Tịnh e thẹn cúi đầu, mái tóc xõa hai bên kết hợp với gương mặt trắng nõn, dung mạo xinh xắn yếu mềm lam người ta không nỡ bắt nạt. Nhưng thượng thần vẫn giữ điềm tĩnh, mặt không đổi sắc đáp lời:
“Bản tôn chưa từng nói sẽ đồng ý hôn sự này.”
Vẻ mặt công chúa lập tức chùn xuống, cất giọng hỏi: “Có phải vì Y Cơ thượng tiên không?”
Nam nhân không đáp lời, bàn tay trong ống tay áo khẽ siết chặt. Công chúa tức giận quát lớn, nhành hoa cũng bị ném đi. “Ta nói đúng rồi phải không?”
Vũ Uy tiếp tục dời bước, để lại giọng nói lạnh tanh: “Chuyện của bản tôn không nhọc công chúa phải quản.”
Nhã Tịnh căm giận siết bàn tay, mấy ngón tay đâm sâu vào trong da thịt, mắt ứa lệ, ai oán mà hét lên: “Tại sao? Tại sao luôn là ả ta? Ả ta có cái gì tốt hơn ta? Vì sao tất cả mọi thứ của ta ả luôn tranh giành?”
Ngồi bên cạnh xem diễn mà Tuệ Nghiên giật thót mình. Phải nói rằng đoạn vừa rồi Nhã Tịnh diễn rất đỉnh, câu cuối làm cho cô hơi chột dạ. Giống như không phải cô ta đang diễn, mà đang thật sự oán thán cùng thù hận cô. Cô gái này, không lẽ vẫn chưa buông bỏ chuyện mười mấy năm trước sao?
Tuấn Triết đứng tựa lưng vào tường nhìn Nhã Tịnh diễn. Phải nói rằng hắn rãnh rỗi quá chẳng có việc gì làm nên mới lưu lại đây. Đôi mắt nham hiểm của hắn nhìn cô gái ngồi bên kia, trong lòng ưu tư.
Nhã Tịnh luôn nói Tuệ Nghiên là một đứa đáng ghét, ỷ sủng sinh kiêu, ngang ngược hống hách, nhưng hắn không thấy vậy. Cô không kiêu căng, chỉ là vô cùng bình tĩnh, tựa như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.
Tuấn Triết yêu Nhã Tịnh, hắn tin tưởng lời mà cô ta nói. Rất có thể, người con gái kia chỉ đang giả vờ mà thôi.
Minh Triệt cũng chưa rời đi, hắn muốn ở lại nhìn thêm chút nữa. Sau lần gặp ba năm trước, trong đầu hắn có thêm một đoạn kí ức. Hắn cũng trọng sinh, tuy rằng hơi muộn hơn người khác. Tuy vậy, đoạn kí ức này lại làm lòng hắn nặng nề hơn hẳn.
Trong đoạn kí ức ấy, người con gái hắn yêu là Nhã Tịnh, Nhã Tịnh là người cứu rỗi cuộc đời hắn. Hắn nâng đỡ cô ta, cùng cô ta vượt qua tất thảy. Vậy mà khi công ty lung lay tuột dốc, cô ta từ chối gả cho hắn, đẩy một người khác cho hắn. Người ấy là chị cô ta, là một người luôn thích hắn. Hắn vẫn si ngốc với thứ tình yêu mù quáng, lao đầu vào cô ta như một con thiêu thân, không làm tròn trọng trách của một người chồng, một người cha.
Đứa bé trong lúc vô tình mà có được, nhưng hắn lại xem nó là một sự sỉ nhục, là vết nhơ trong cuộc đời hắn. Bởi vì Nhã Tịnh mà Hứa Minh Triệt bất chấp tất cả, giúp cô ta phá hoại gia đình, tiếp tay cho một con sói mắt trắng không có tình người. Dương thị sụp đổ, cô ta một chút tiếc thương cũng không có, hoàn toàn là hả hê.
Có lẽ hắn không thể nào quên được cuộc điện thoại mình nghe giữa đêm, khi đứa con trai được đưa vào bệnh viện. Nhã Tịnh không muốn sinh con, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp nên họ quyết định nhận thằng bé về. Nào ngờ về chưa bao lâu thì thằng bé đổ bệnh, phải vào viện suốt. Đêm hôm ấy, Nhã Tịnh gọi cho bệnh viện yêu cầu rút ống thở…
Nhã Tịnh, hắn đã độc ác, cô ta lại còn nham hiểm hơn cả hắn sao?
Không hiểu sao, Tuệ Nghiên có cảm giác lần này vai diễn có cái gì đó rất hợp. Tuệ Nghiên thanh lãnh bị người khác phá hoại gia đình, Nhã Tịnh rực rỡ chói mắt là vầng thái dương đem lại nắng ấm, Ngụy Lan Chi ngang ngược kiêu ngạo không để ai vào mắt. Cô còn tưởng Phùng Duy cố tình viết kịch bản dựa trên tính cách của các cô.
“Tiểu Cơ.” Vũ Hà Uy trong tạo hình của một vị thần quân cao lãnh, tay chắp sau lưng gọi tên cô. Y Cơ là tên nữ chính trong [Yêu Hồ Lệ], nam chính tên Mặc Thượng Quân.
Tuệ Nghiên cầm chiếc ô màu đỏ, tương phản hoàn toàn với bộ bạch y trên người. Cô xoay người lại, môi mỏng khẽ mở rồi lại đóng, mất một lúc mới gọi được hai tiếng: “Tôn thượng.”
“Nàng vừa mới gặp mặt công chúa Thiên tộc?”
“Vâng, ta vừa gặp nàng.”
“Nàng nói gì với ngươi?” Vũ Hà Uy sốt sắng hỏi, chân bước thêm một bước. Tuệ Nghiên lập tức lùi ra sau một bước, đầu cúi thấp không để cậu nhìn ra tia mất mát nơi đáy mắt.
“Công chúa nói… thiên đế muốn gả nàng cho tôn thượng… Nàng sắp trở thành nữ chủ nhân của nơi này…” Giọng nói thật bình tĩnh nhưng vẫn chất chứa sự run rẩy, bàn tay siết chặt lấy ô.
“Ngươi rất để ý sao?” Vũ Hà Uy vươn tay ra, muốn cô ngẩng mặt lên, nhưng bàn tay chỉ buông lơi giữa không trung, không thể trực tiếp chạm vào gương mặt xinh xắn kia.
“Tôn thượng, chuyện của người làm sao ta dám xen vào. Công chúa là ngôi sao sáng nhất thiên giới, là ánh mặt trời dịu dàng mà ai cũng mong mỏi. Nàng cùng người… rất xứng đôi.” Tuệ Nghiên cắn răng, nói ra mấy lời khiến cô đau tận tâm can với vẻ mặt cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Nhưng ta không cần nàng ta! Tiểu Cơ, ta cần nàng!” Vũ Hà Uy vung tay, quát lớn.
“Cắt! Làm tốt lắm!” Phùng Duy hô lên, rất hài lòng với phân đoạn vừa rồi. Phải nói rằng hai người diễn với nhau rất tốt, rất có cảm giác của một cặp đôi thật sự. Nếu không phải Dương tổng yêu cầu không được để Tuệ Nghiên diễn cảnh hôn, hai người bọn họ chắc chắn sẽ làm cho fan couple điên đảo.
“Phù…” Tuệ Nghiên buông lỏng cây dù, thở nhẹ ra. Diễn cảnh tình tứ với người khác có hơi khó với cô, đặc biệt là khi phải làm cho đôi mắt có hồn. Nhưng bây giờ đơn giản hơn một chút, cô chỉ cần tưởng tượng người trước mắt thành Phiến Luân.
“Tuệ Nghiên, em uống chút nước không?” Vũ Hà Uy đưa cho cô một chai nước lạnh, nở nụ cười xán lạng. Nhưng Tuệ Nghiên còn chưa kịp nhận thì đã có một bàn tay khác cầm lấy, vặn nắp đưa cho cô. Không ai khác đó là Hải Niệm. Trước khi vào đoàn phim, Dương Lâm đã đặc biệt dặn dò không để Tuệ Nghiên tiếp xúc với Vũ Hà Uy, dù là đưa đồ cũng không.
Hải Niệm mang theo ánh nhìn cảnh cáo đối với Hà Uy, cậu cũng biết điều mà mỉm cười rồi đi ra chỗ khác.
“Cảnh tiếp theo, công chúa Thiên tộc và thượng thần gặp nhau.”
Nhã Tịnh trong vai Huyền Nghi công chúa mặc xiêm y màu vàng nhạt có thêu hoa mẫu đơn, tay cầm một nhành đạo nhẹ nhàng đi theo nam nhân tuấn dật trước mắt. Hà Uy đi chậm, Nhã Tịnh cũng chậm rãi theo sau. Đến một cây cầu bắc ngang suối giả, Hà Uy dừng bước.
“Công chúa vẫn nên quay về Thiên điện đi. Nơi này không đón tiếp ngươi.”
“Tôn thượng, hẳn ngài cũng biết phụ vương muốn gả ta cho tôn thượng. Tôn thượng, Nghi nhi là đạo lữ của người.” Nhã Tịnh e thẹn cúi đầu, mái tóc xõa hai bên kết hợp với gương mặt trắng nõn, dung mạo xinh xắn yếu mềm lam người ta không nỡ bắt nạt. Nhưng thượng thần vẫn giữ điềm tĩnh, mặt không đổi sắc đáp lời:
“Bản tôn chưa từng nói sẽ đồng ý hôn sự này.”
Vẻ mặt công chúa lập tức chùn xuống, cất giọng hỏi: “Có phải vì Y Cơ thượng tiên không?”
Nam nhân không đáp lời, bàn tay trong ống tay áo khẽ siết chặt. Công chúa tức giận quát lớn, nhành hoa cũng bị ném đi. “Ta nói đúng rồi phải không?”
Vũ Uy tiếp tục dời bước, để lại giọng nói lạnh tanh: “Chuyện của bản tôn không nhọc công chúa phải quản.”
Nhã Tịnh căm giận siết bàn tay, mấy ngón tay đâm sâu vào trong da thịt, mắt ứa lệ, ai oán mà hét lên: “Tại sao? Tại sao luôn là ả ta? Ả ta có cái gì tốt hơn ta? Vì sao tất cả mọi thứ của ta ả luôn tranh giành?”
Ngồi bên cạnh xem diễn mà Tuệ Nghiên giật thót mình. Phải nói rằng đoạn vừa rồi Nhã Tịnh diễn rất đỉnh, câu cuối làm cho cô hơi chột dạ. Giống như không phải cô ta đang diễn, mà đang thật sự oán thán cùng thù hận cô. Cô gái này, không lẽ vẫn chưa buông bỏ chuyện mười mấy năm trước sao?
Tuấn Triết đứng tựa lưng vào tường nhìn Nhã Tịnh diễn. Phải nói rằng hắn rãnh rỗi quá chẳng có việc gì làm nên mới lưu lại đây. Đôi mắt nham hiểm của hắn nhìn cô gái ngồi bên kia, trong lòng ưu tư.
Nhã Tịnh luôn nói Tuệ Nghiên là một đứa đáng ghét, ỷ sủng sinh kiêu, ngang ngược hống hách, nhưng hắn không thấy vậy. Cô không kiêu căng, chỉ là vô cùng bình tĩnh, tựa như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến mình.
Tuấn Triết yêu Nhã Tịnh, hắn tin tưởng lời mà cô ta nói. Rất có thể, người con gái kia chỉ đang giả vờ mà thôi.
Minh Triệt cũng chưa rời đi, hắn muốn ở lại nhìn thêm chút nữa. Sau lần gặp ba năm trước, trong đầu hắn có thêm một đoạn kí ức. Hắn cũng trọng sinh, tuy rằng hơi muộn hơn người khác. Tuy vậy, đoạn kí ức này lại làm lòng hắn nặng nề hơn hẳn.
Trong đoạn kí ức ấy, người con gái hắn yêu là Nhã Tịnh, Nhã Tịnh là người cứu rỗi cuộc đời hắn. Hắn nâng đỡ cô ta, cùng cô ta vượt qua tất thảy. Vậy mà khi công ty lung lay tuột dốc, cô ta từ chối gả cho hắn, đẩy một người khác cho hắn. Người ấy là chị cô ta, là một người luôn thích hắn. Hắn vẫn si ngốc với thứ tình yêu mù quáng, lao đầu vào cô ta như một con thiêu thân, không làm tròn trọng trách của một người chồng, một người cha.
Đứa bé trong lúc vô tình mà có được, nhưng hắn lại xem nó là một sự sỉ nhục, là vết nhơ trong cuộc đời hắn. Bởi vì Nhã Tịnh mà Hứa Minh Triệt bất chấp tất cả, giúp cô ta phá hoại gia đình, tiếp tay cho một con sói mắt trắng không có tình người. Dương thị sụp đổ, cô ta một chút tiếc thương cũng không có, hoàn toàn là hả hê.
Có lẽ hắn không thể nào quên được cuộc điện thoại mình nghe giữa đêm, khi đứa con trai được đưa vào bệnh viện. Nhã Tịnh không muốn sinh con, sợ là sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp nên họ quyết định nhận thằng bé về. Nào ngờ về chưa bao lâu thì thằng bé đổ bệnh, phải vào viện suốt. Đêm hôm ấy, Nhã Tịnh gọi cho bệnh viện yêu cầu rút ống thở…
Nhã Tịnh, hắn đã độc ác, cô ta lại còn nham hiểm hơn cả hắn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.