Chương 72: Nhớ em
Lani An Diệp
16/10/2022
Mỹ Anh luống cuống nhìn dữ liệu chạy sắp xong, cô ta cố kéo dài thời gian nên chạy vào nhà tắm nói vọng ra.
- Anh đợi em chút, em đang tắm.
Cô ta nhanh chóng cởi quần áo, xối nước lên người, tắm nhanh nhất có thể rồi vội mặc áo tắm lên người. Thấy dữ liệu đã cóp xong thì nhanh chóng rút Usb, tắt máy. Đứng sau cửa, cô ta cố hít thật sâu, vỗ mặt vài cái mới lấy được dũng khí mở cửa. Thấy Trạch Dương không có gì là suốt ruột, còn đang đứng ở hành lang hút thuốc liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh về rồi.
- Sao lại tắm giờ này?
Trạch Dương vào nhà, Mỹ Anh bám lấy tay anh nũng nịu.
- Lâu rồi em không phục vụ anh nên hôm nay em...
- Em muốn?
Mỹ Anh e thẹn gật đầu, hai má hây hây đỏ. Cô ta đang cố kéo sự phân tâm của Trạch Dương. Nếu anh mà cầm đến máy tính chắc chắn sẽ phát hiện ra nó vừa mới sử dụng vì đế máy còn ấm.
- Em không nhớ mình đang có thai sao? Bây giờ em và con là quan trọng nhất nên tạm thời đừng để ham muốn chi phối.
Cô ta không vui, tất nhiên là không vui rồi, vì tính có con để trói buộc Trạch Dương, không ngờ muốn là có ngay, cô ta không nghĩ khi biết được thì Trạch Dương đón nhận đứa bé và cũng không ngủ cùng cô ta nữa nên trong lòng lại có chút ghét bỏ đứa trẻ. Dù vậy, vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều.
- Vâng, anh sẽ không sao chứ?
- Em nghĩ tôi kém thế hả?
- Em chỉ sợ...anh..
Trạch Dương ngồi xuống sofa, rót một cốc rượu uống.
- Đừng lo lắng linh tinh và cũng đừng quản chuyện của tôi, giữ gìn sức khỏe để đứa bé lớn lên khỏe mạnh là được.
- Tối nay anh sẽ ở lại chứ?
- Tôi có hẹn với khách hàng, đừng đợi tôi.
Trạch Dương cầm theo máy tính đi ra khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại, Mỹ Anh mới thấy tim mình đập được. Cuối cùng thì việc cô ta làm cũng trót lọt. Chạy ra ban công, nhìn thấy xe Trạch Dương rời khỏi khu chung cư mới thay quần áo hẹn Khánh Phi.
Cảnh Nghi định vào bếp nấu cơm nhưng chưa kịp nấu đã ôm bụng vào nhà vệ sinh nôn. Càng lúc cô càng nghén nặng, chẳng ăn uống được lại không ngửi nổi mùi thức ăn. Càng lúc cô càng gầy, người càng thiếu sức sống. Cố gắng làm đến khi bụng lớn sẽ phải chuyển đi nơi khác để sinh nếu không muốn Trạch Dương phát hiện ra.
Ngồi trên sofa, lấy bánh mì ngồi gặm nhấm đợi người ta ship đồ ăn đến. Khi thấy tiếng chuông cửa, cô liền đứng dậy, lấy tiền ra mở cửa nhưng người cần không thấy lại thấy người cả đời không muốn gặp.
Hắn đẩy cô dựa sát vào tường, lấy chân đóng cửa lại rồi nhằm môi cô mà hôn mặc kệ Cảnh Nghi không ngừng xoay mặt. Mùi rượu xông vào trong miệng khiến cô lại muốn nôn, nó vô cùng khó chịu với người nghén như cô.
- Anh điên rồi, thả tôi ra.
- Đúng, tôi điên vì em đấy.
Cảnh Nghi lại bị hắn điên cuồng hôn, không phải hôn mà là giày vò đến đau nhức, cô hé miệng cắn vào môi dưới của hắn đến bật máu.
Hắn trừng mắt nhìn cô, đầu lông mày nhíu chặt, ngón tay lau vết máu trên môi. Cảnh Nghi định nghiêng người lách ra nhưng hắn lại không dễ dàng tha cho cô đi.
Bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt gầy gò, xanh xao của cô một cách tỉ mỉ, ánh mắt nhìn âu yếm như đang thôi miên người bên cạnh.
Cảnh Nghi mặc kệ hắn sờ, hỏi một cách vô cảm.
- Đẹp không?
- Rất đẹp.
Cảnh Nghi đẩy hắn ra, đi vào trong ghế ngồi.
- Đẹp nhìn mãi cũng đến lúc chán rồi còn gì?
Hắn lại gần, đem cô ôm vào lòng, cả người tựa lên lưng, gục trên vai cô dường như rất mệt mỏi. Cảnh Nghi sợ hắn sẽ có thêm hành động khác ảnh hưởng đến đứa bé nên không ngừng lo sợ. Hai tay hắn đặt trên bụng cô, cô rất muốn nói với hắn "anh có nghe thấy tim con mình đang đập không? Con đang ngủ say trong tay anh đấy, anh có cảm nhận được không?" Nhưng cô lại sợ, cứ ngồi im cho hắn ôm mà không dám động đậy. Mắt muốn rơi lệ nhưng lại phải kìm nén trong lòng.1
Thấy Trạch Dương dường như đã ngủ, Cảnh Nghi không hiểu vì sao hắn lại mệt như vậy? Tự dưng lại chùn lòng không nỡ đuổi hắn về. Gỡ tay hắn ra, đỡ cho nằm xuống ghế, nhớ hắn có thói quen ôm nên đi vào phòng mang chăn ra đắp lên người hắn còn đặt gối ôm vào lòng hắn.
Ngồi lên bàn, đối diện với khuôn mặt đang ngủ say, cô không hiểu hắn là người thế nào? Bộ dạng khi ngủ không hung dữ, lạnh lùng như lúc điên lên với cô. Cúi người, nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, những ngón tay cũng bắt chước hắn lúc nãy mà sờ lên mặt "Hi vọng bảo bối của chúng ta sẽ giống anh nhưng tính cách đừng như anh là được."
Người giao hàng ấn chuông cửa, cô giật mình đi ra lấy đồ, rón rén tắt điện cho hắn ngủ còn mình ra bếp bật một bóng điện nhỏ để ngồi ăn. Nhưng ăn không nhiều cô lại phải vào nôn hết. Cất đồ ăn còn dở vào tủ lạnh, cô chẳng còn sức quan tâm người nằm ở ghế nữa mà lết vào phòng lên giường nằm.
Ngủ say một giấc, Trạch Dương tỉnh dậy thấy trong nhà tối om, thân thể đau mỏi vì cái ghế cứng. Đứng dậy, tự nhiên mở tủ lấy nước uống, thấy đồ ăn nhanh thì nhíu mày "Ăn này bảo sao người lại gầy."
Vào phòng thấy cô nằm co ro, chăn bị đạp hết xuống đất thì hắn tự nhiên cởi bỏ đồ trên người lên giường nằm, đem cô ôm vào ngực.
Cảnh Nghi đang ngủ thấy ấm cũng rúc sát lại nằm ngủ mà không mở mắt ra.
Hắn nằm thao thức không ngủ được, nhìn cô chán thì cúi xuống ngậm lấy môi cô mà hôn khiến Cảnh Nghi thức giấc. Cô sợ hãi đẩy hắn ra.
- Sao anh lại vào đây? Anh dậy rồi thì về đi cho tôi ngủ. Anh nên nhớ giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa cả.
Trạch Dương hung hăng túm lấy cô, cắn lên môi không cho cô nói nữa nhưng Cảnh Nghi cũng hung hăng không kém, nhất định không cho hắn toại nguyện.
- Em có nằm yên không?
- Anh không sợ ngủ với nhiều người một lúc sẽ chết trên giường hả?
- Có chết thì tôi cũng lôi em chết cùng.
- Anh lên cơn gì với tôi chứ? Không phải anh đuổi tôi đi vì con đàn bà khác sao? Về mà bảo cô ta thỏa mãn anh. Cút ra... đừng động vào tôi.
Cảnh Nghi điên cuồng, nắm lấy tay anh ta mang lên miệng cắn sâu khiến tay hắn cũng bật máu.
Hắn mặc kệ tay chảy máu, giật tung cúc áo ngủ của cô ra, tham lam vùi mặt lên ngực cô. Hắn nhớ mùi hương trên cơ thể này. Mặc kệ cô phát điên, hắn muốn thì cô phải chiều.
- Anh muốn gì hả? Anh không bẩn nhưng tôi bẩn, tôi không muốn dùng chung đồ với người khác. Tôi không còn là của anh nữa.
- Em chưa bao giờ không là của tôi cả.
Cảnh Nghi giận dữ, cô sợ mình càng phản ứng, hắn sẽ thô bạo càng muốn mình nên không giẫy nữa mà hít thở sâu.
- Anh tha cho tôi được không? Đừng chạm vào tôi nữa.
Hắn thấy cô không phản ứng nữa thì cũng nhẹ nhàng, cúi người hôn lên cổ cô.
- Ngoan, cho anh, anh nhớ cơ thể em...rất nhớ.
- Nhưng cơ thể tôi không khỏe, tôi đang khó chịu lắm.
- Anh đợi em chút, em đang tắm.
Cô ta nhanh chóng cởi quần áo, xối nước lên người, tắm nhanh nhất có thể rồi vội mặc áo tắm lên người. Thấy dữ liệu đã cóp xong thì nhanh chóng rút Usb, tắt máy. Đứng sau cửa, cô ta cố hít thật sâu, vỗ mặt vài cái mới lấy được dũng khí mở cửa. Thấy Trạch Dương không có gì là suốt ruột, còn đang đứng ở hành lang hút thuốc liền thở phào nhẹ nhõm.
- Anh về rồi.
- Sao lại tắm giờ này?
Trạch Dương vào nhà, Mỹ Anh bám lấy tay anh nũng nịu.
- Lâu rồi em không phục vụ anh nên hôm nay em...
- Em muốn?
Mỹ Anh e thẹn gật đầu, hai má hây hây đỏ. Cô ta đang cố kéo sự phân tâm của Trạch Dương. Nếu anh mà cầm đến máy tính chắc chắn sẽ phát hiện ra nó vừa mới sử dụng vì đế máy còn ấm.
- Em không nhớ mình đang có thai sao? Bây giờ em và con là quan trọng nhất nên tạm thời đừng để ham muốn chi phối.
Cô ta không vui, tất nhiên là không vui rồi, vì tính có con để trói buộc Trạch Dương, không ngờ muốn là có ngay, cô ta không nghĩ khi biết được thì Trạch Dương đón nhận đứa bé và cũng không ngủ cùng cô ta nữa nên trong lòng lại có chút ghét bỏ đứa trẻ. Dù vậy, vẫn tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều.
- Vâng, anh sẽ không sao chứ?
- Em nghĩ tôi kém thế hả?
- Em chỉ sợ...anh..
Trạch Dương ngồi xuống sofa, rót một cốc rượu uống.
- Đừng lo lắng linh tinh và cũng đừng quản chuyện của tôi, giữ gìn sức khỏe để đứa bé lớn lên khỏe mạnh là được.
- Tối nay anh sẽ ở lại chứ?
- Tôi có hẹn với khách hàng, đừng đợi tôi.
Trạch Dương cầm theo máy tính đi ra khỏi nhà. Cánh cửa đóng lại, Mỹ Anh mới thấy tim mình đập được. Cuối cùng thì việc cô ta làm cũng trót lọt. Chạy ra ban công, nhìn thấy xe Trạch Dương rời khỏi khu chung cư mới thay quần áo hẹn Khánh Phi.
Cảnh Nghi định vào bếp nấu cơm nhưng chưa kịp nấu đã ôm bụng vào nhà vệ sinh nôn. Càng lúc cô càng nghén nặng, chẳng ăn uống được lại không ngửi nổi mùi thức ăn. Càng lúc cô càng gầy, người càng thiếu sức sống. Cố gắng làm đến khi bụng lớn sẽ phải chuyển đi nơi khác để sinh nếu không muốn Trạch Dương phát hiện ra.
Ngồi trên sofa, lấy bánh mì ngồi gặm nhấm đợi người ta ship đồ ăn đến. Khi thấy tiếng chuông cửa, cô liền đứng dậy, lấy tiền ra mở cửa nhưng người cần không thấy lại thấy người cả đời không muốn gặp.
Hắn đẩy cô dựa sát vào tường, lấy chân đóng cửa lại rồi nhằm môi cô mà hôn mặc kệ Cảnh Nghi không ngừng xoay mặt. Mùi rượu xông vào trong miệng khiến cô lại muốn nôn, nó vô cùng khó chịu với người nghén như cô.
- Anh điên rồi, thả tôi ra.
- Đúng, tôi điên vì em đấy.
Cảnh Nghi lại bị hắn điên cuồng hôn, không phải hôn mà là giày vò đến đau nhức, cô hé miệng cắn vào môi dưới của hắn đến bật máu.
Hắn trừng mắt nhìn cô, đầu lông mày nhíu chặt, ngón tay lau vết máu trên môi. Cảnh Nghi định nghiêng người lách ra nhưng hắn lại không dễ dàng tha cho cô đi.
Bàn tay khẽ chạm lên khuôn mặt gầy gò, xanh xao của cô một cách tỉ mỉ, ánh mắt nhìn âu yếm như đang thôi miên người bên cạnh.
Cảnh Nghi mặc kệ hắn sờ, hỏi một cách vô cảm.
- Đẹp không?
- Rất đẹp.
Cảnh Nghi đẩy hắn ra, đi vào trong ghế ngồi.
- Đẹp nhìn mãi cũng đến lúc chán rồi còn gì?
Hắn lại gần, đem cô ôm vào lòng, cả người tựa lên lưng, gục trên vai cô dường như rất mệt mỏi. Cảnh Nghi sợ hắn sẽ có thêm hành động khác ảnh hưởng đến đứa bé nên không ngừng lo sợ. Hai tay hắn đặt trên bụng cô, cô rất muốn nói với hắn "anh có nghe thấy tim con mình đang đập không? Con đang ngủ say trong tay anh đấy, anh có cảm nhận được không?" Nhưng cô lại sợ, cứ ngồi im cho hắn ôm mà không dám động đậy. Mắt muốn rơi lệ nhưng lại phải kìm nén trong lòng.1
Thấy Trạch Dương dường như đã ngủ, Cảnh Nghi không hiểu vì sao hắn lại mệt như vậy? Tự dưng lại chùn lòng không nỡ đuổi hắn về. Gỡ tay hắn ra, đỡ cho nằm xuống ghế, nhớ hắn có thói quen ôm nên đi vào phòng mang chăn ra đắp lên người hắn còn đặt gối ôm vào lòng hắn.
Ngồi lên bàn, đối diện với khuôn mặt đang ngủ say, cô không hiểu hắn là người thế nào? Bộ dạng khi ngủ không hung dữ, lạnh lùng như lúc điên lên với cô. Cúi người, nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, những ngón tay cũng bắt chước hắn lúc nãy mà sờ lên mặt "Hi vọng bảo bối của chúng ta sẽ giống anh nhưng tính cách đừng như anh là được."
Người giao hàng ấn chuông cửa, cô giật mình đi ra lấy đồ, rón rén tắt điện cho hắn ngủ còn mình ra bếp bật một bóng điện nhỏ để ngồi ăn. Nhưng ăn không nhiều cô lại phải vào nôn hết. Cất đồ ăn còn dở vào tủ lạnh, cô chẳng còn sức quan tâm người nằm ở ghế nữa mà lết vào phòng lên giường nằm.
Ngủ say một giấc, Trạch Dương tỉnh dậy thấy trong nhà tối om, thân thể đau mỏi vì cái ghế cứng. Đứng dậy, tự nhiên mở tủ lấy nước uống, thấy đồ ăn nhanh thì nhíu mày "Ăn này bảo sao người lại gầy."
Vào phòng thấy cô nằm co ro, chăn bị đạp hết xuống đất thì hắn tự nhiên cởi bỏ đồ trên người lên giường nằm, đem cô ôm vào ngực.
Cảnh Nghi đang ngủ thấy ấm cũng rúc sát lại nằm ngủ mà không mở mắt ra.
Hắn nằm thao thức không ngủ được, nhìn cô chán thì cúi xuống ngậm lấy môi cô mà hôn khiến Cảnh Nghi thức giấc. Cô sợ hãi đẩy hắn ra.
- Sao anh lại vào đây? Anh dậy rồi thì về đi cho tôi ngủ. Anh nên nhớ giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa cả.
Trạch Dương hung hăng túm lấy cô, cắn lên môi không cho cô nói nữa nhưng Cảnh Nghi cũng hung hăng không kém, nhất định không cho hắn toại nguyện.
- Em có nằm yên không?
- Anh không sợ ngủ với nhiều người một lúc sẽ chết trên giường hả?
- Có chết thì tôi cũng lôi em chết cùng.
- Anh lên cơn gì với tôi chứ? Không phải anh đuổi tôi đi vì con đàn bà khác sao? Về mà bảo cô ta thỏa mãn anh. Cút ra... đừng động vào tôi.
Cảnh Nghi điên cuồng, nắm lấy tay anh ta mang lên miệng cắn sâu khiến tay hắn cũng bật máu.
Hắn mặc kệ tay chảy máu, giật tung cúc áo ngủ của cô ra, tham lam vùi mặt lên ngực cô. Hắn nhớ mùi hương trên cơ thể này. Mặc kệ cô phát điên, hắn muốn thì cô phải chiều.
- Anh muốn gì hả? Anh không bẩn nhưng tôi bẩn, tôi không muốn dùng chung đồ với người khác. Tôi không còn là của anh nữa.
- Em chưa bao giờ không là của tôi cả.
Cảnh Nghi giận dữ, cô sợ mình càng phản ứng, hắn sẽ thô bạo càng muốn mình nên không giẫy nữa mà hít thở sâu.
- Anh tha cho tôi được không? Đừng chạm vào tôi nữa.
Hắn thấy cô không phản ứng nữa thì cũng nhẹ nhàng, cúi người hôn lên cổ cô.
- Ngoan, cho anh, anh nhớ cơ thể em...rất nhớ.
- Nhưng cơ thể tôi không khỏe, tôi đang khó chịu lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.