Chương 9: Lần đầu đến Vân Nam
Mợ Hai
24/03/2023
Ngồi máy bay tầm 2 tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng tới. Bước xuống khỏi máy bay cô đưa mắt nhìn một nơi đầy xa lạ mà đẹp này lòng cảm thán. Thật ra cô đi rất nhiều nơi chỉ là chưa từng đến Vân Nam, nếu không phải hôm
nay có việc quan trọng thì chắc cô cũng không tới
Đi theo ba mẹ cô ra bắt taxi tới khách sạn. Nghe mẹ cô nói nhà anh có ngõ ý kêu họ tới ở nhưng mẹ cô đã từ chối
Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cô cảm thấy ở đây mát mẻ dễ chịu hơn Hải Thành. Hương thơm nhẹ của hoa oải hương thổi ngang làm cô lưu luyến. Ở nơi này trồng rất nhiều oải hương, màu tím nhẹ nhàng cô rất thích nha
Đang miên man thả hồn theo gió chợt cô nhìn thấy bên đường có bóng dáng rất quen thuộc. Đó không phải Đỗ Phù Dung sao? Sao cô ấy lại ở đây chứ. Do xe lướt nhanh quá cô không kịp nhìn kỹ, cô chỉ thấy Đỗ Phù Dung đang đứng cạnh xe hàng thôi, cô nhớ thật kỹ chổ đó. Dặn lòng khi nào xong việc sẽ hỏi cô ấy sau vậy
Chắc do ngồi máy bay cũng khá lâu nên cô có phần mệt. Thấy sắc mặt cô ngơ ra cộng thêm hơi xanh mẹ cô hỏi
- Mẹ cô: con sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao
Mẹ cô đưa tay nắm tay cô nói nhưng vừa chạm vào tay cô mẹ cô giật mình
-Mẹ cô: sao tay con lạnh vầy nè, con có sao không hả. Nói mẹ nghe coi
Bà đưa tay sờ trán cô nhận thấy cô bình thường mẹ cô cũng an tâm phần nào. Bà nhìn cô đầy lo lắng
- Ba cô: phải đó, từ lúc ở sân bay ba thấy con không ổn chút nào, công ty có chuyện gì hay sao
Ông cũng rất lo cho đứa con gái này, nhà chỉ có cô nên cô mà có sao thì ông cũng không biết sống sao nữa
- Ly Đình: um..mm hì hì con không sao mà, chắc ngồi lâu nên con thấy hơi mệt với chống mặt thôi ạ. Ba mẹ đừng lo
Cô nghe họ hỏi thì cũng mỉm cười nhẹ bảo mình không sao để họ an tâm
- Mẹ cô: sao không lo cho được. Nếu con mệt quá chiều không đi được thì nói với mẹ một tiếng rồi con cứ ở lại khách sạn cũng được, mẹ sẽ nói với họ
Vừa nói bà vừa vuốt tóc cô giọng đầy sự cưng chiều
- Ba cô: mẹ con nói đúng đó mệt thì nghỉ đi con. Ba mẹ sẽ nói với họ
- Ly Đình: con không sao thật mà, lát tới con ngủ một chút là được rồi
Nghe cô nói vậy họ cũng gật đầu, tính cô họ biết cô dã quyết thì họ cũng không thể làm gì
- Mẹ cô: được rồi theo ý con, nhưng mà khi nào mệt quá thì phải bảo mẹ có nghe chưa
- Ly Đình: hi hi dạ con biết rồi
...---------------...
Ngồi tầm 30' cũng tới nơi, bước vào bên trong mùi nước tẩy sọc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu, nhăn mặt cô nhìn xung quanh thì thấy bên trái phía trước khách sạn có hồ bơi và đang được tẩy. Nhíu mày một cái rồi cô cũng mặc kệ và vào trong. Nhận lấy số phòng rồi đi thẳng vào trong, ba me cô ở phòng đối diện.
Ngồi một lát cô mới nhớ mình chưa hỏi mẹ khi nào tiệc bắt đầu, sau đó không nhanh không chậm cô mở cửa tính qua hỏi thì vừa đúng lúc thấy be mẹ cô cũng đi ra
Nhưng mà họ hơi lạ, ụa cô nhớ lúc nãy họ đâu có mặc đồ này đâu. Thấy lạ cô hỏi
- Ly Đình: Ba mẹ đi đâu đấy?
- Mẹ cô: sao con ra đây không nghỉ ngơi đi
- Ly Đình: con quên không hỏi khi nào...
- Ba cô: 7h
- Ly Đình: ...
Cô ngơ ngác nhìn ba mình cô chưa nói hết mà. Ba cô liếc cô một cái rồi nhìn đồng hồ bảo
- Ba cô: đi thôi bà nó
- Ly Đình: ơ ba mẹ đi đâu đấy ạ
- Ba cô: con không cần biết đâu, nghỉ ngơi đi
- Mẹ cô: ông im đi!! Ba mẹ có việc, chiều con tự đi đi nhé không cần đợi mẹ
Nghe mẹ cô quát ba cô im re luôn chỉ biết nhìn mẹ cô mà bất lực
- Ly Đình: nhưng con không biết chổ mà
- Mẹ cô: sẽ có người đến đón con
Đi theo ba mẹ cô ra bắt taxi tới khách sạn. Nghe mẹ cô nói nhà anh có ngõ ý kêu họ tới ở nhưng mẹ cô đã từ chối
Ngồi trong xe nhìn ra ngoài cô cảm thấy ở đây mát mẻ dễ chịu hơn Hải Thành. Hương thơm nhẹ của hoa oải hương thổi ngang làm cô lưu luyến. Ở nơi này trồng rất nhiều oải hương, màu tím nhẹ nhàng cô rất thích nha
Đang miên man thả hồn theo gió chợt cô nhìn thấy bên đường có bóng dáng rất quen thuộc. Đó không phải Đỗ Phù Dung sao? Sao cô ấy lại ở đây chứ. Do xe lướt nhanh quá cô không kịp nhìn kỹ, cô chỉ thấy Đỗ Phù Dung đang đứng cạnh xe hàng thôi, cô nhớ thật kỹ chổ đó. Dặn lòng khi nào xong việc sẽ hỏi cô ấy sau vậy
Chắc do ngồi máy bay cũng khá lâu nên cô có phần mệt. Thấy sắc mặt cô ngơ ra cộng thêm hơi xanh mẹ cô hỏi
- Mẹ cô: con sao vậy? Không khoẻ ở đâu sao
Mẹ cô đưa tay nắm tay cô nói nhưng vừa chạm vào tay cô mẹ cô giật mình
-Mẹ cô: sao tay con lạnh vầy nè, con có sao không hả. Nói mẹ nghe coi
Bà đưa tay sờ trán cô nhận thấy cô bình thường mẹ cô cũng an tâm phần nào. Bà nhìn cô đầy lo lắng
- Ba cô: phải đó, từ lúc ở sân bay ba thấy con không ổn chút nào, công ty có chuyện gì hay sao
Ông cũng rất lo cho đứa con gái này, nhà chỉ có cô nên cô mà có sao thì ông cũng không biết sống sao nữa
- Ly Đình: um..mm hì hì con không sao mà, chắc ngồi lâu nên con thấy hơi mệt với chống mặt thôi ạ. Ba mẹ đừng lo
Cô nghe họ hỏi thì cũng mỉm cười nhẹ bảo mình không sao để họ an tâm
- Mẹ cô: sao không lo cho được. Nếu con mệt quá chiều không đi được thì nói với mẹ một tiếng rồi con cứ ở lại khách sạn cũng được, mẹ sẽ nói với họ
Vừa nói bà vừa vuốt tóc cô giọng đầy sự cưng chiều
- Ba cô: mẹ con nói đúng đó mệt thì nghỉ đi con. Ba mẹ sẽ nói với họ
- Ly Đình: con không sao thật mà, lát tới con ngủ một chút là được rồi
Nghe cô nói vậy họ cũng gật đầu, tính cô họ biết cô dã quyết thì họ cũng không thể làm gì
- Mẹ cô: được rồi theo ý con, nhưng mà khi nào mệt quá thì phải bảo mẹ có nghe chưa
- Ly Đình: hi hi dạ con biết rồi
...---------------...
Ngồi tầm 30' cũng tới nơi, bước vào bên trong mùi nước tẩy sọc thẳng vào mũi khiến cô khó chịu, nhăn mặt cô nhìn xung quanh thì thấy bên trái phía trước khách sạn có hồ bơi và đang được tẩy. Nhíu mày một cái rồi cô cũng mặc kệ và vào trong. Nhận lấy số phòng rồi đi thẳng vào trong, ba me cô ở phòng đối diện.
Ngồi một lát cô mới nhớ mình chưa hỏi mẹ khi nào tiệc bắt đầu, sau đó không nhanh không chậm cô mở cửa tính qua hỏi thì vừa đúng lúc thấy be mẹ cô cũng đi ra
Nhưng mà họ hơi lạ, ụa cô nhớ lúc nãy họ đâu có mặc đồ này đâu. Thấy lạ cô hỏi
- Ly Đình: Ba mẹ đi đâu đấy?
- Mẹ cô: sao con ra đây không nghỉ ngơi đi
- Ly Đình: con quên không hỏi khi nào...
- Ba cô: 7h
- Ly Đình: ...
Cô ngơ ngác nhìn ba mình cô chưa nói hết mà. Ba cô liếc cô một cái rồi nhìn đồng hồ bảo
- Ba cô: đi thôi bà nó
- Ly Đình: ơ ba mẹ đi đâu đấy ạ
- Ba cô: con không cần biết đâu, nghỉ ngơi đi
- Mẹ cô: ông im đi!! Ba mẹ có việc, chiều con tự đi đi nhé không cần đợi mẹ
Nghe mẹ cô quát ba cô im re luôn chỉ biết nhìn mẹ cô mà bất lực
- Ly Đình: nhưng con không biết chổ mà
- Mẹ cô: sẽ có người đến đón con
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.