Chương 47: Nhớ về quá khứ
Mợ Hai
24/03/2023
Hiểu Đông hắn lúc này đã sợ đến độ không nói được lời nào nữa, Sherri cái
tên này đã rời khỏi hắc đạo nhiều năm rồi, vậy mà giờ đây nghe lại vẫn
khiến cho người ta rùng mình
Năm cô vừa lên 10 đã là sát thủ hàng đầu của giới hắc đạo, một cô bé mang trên mình nỗi hận sâu thẳm. Rời khỏi gia đình rất sớm cô phải tự học cách bảo vệ bản thân mình. Hai năm sau khi cô đặt chân đến đất Bắc nơi tập trung nhiều thế lực, tên của cô nằm top 1 trong bản tử thần, không biết bao nhiêu người ám sát nhưng cuối cùng đều phải bỏ mạng dưới tay cô.
Không một ai có thể thực hiện được nhiệm vụ đó nên về sau người ta đều gọi cô với mật danh Tử thần. Năm 15 tuổi cô đã nắm trong tay gần như là các thế lực lớn nhất thống nhất hắc đạo phương Bắc. Sau đó cô không từ mà biệt đến Anh du học.
Về sau lại nghe tin cô rút khỏi hắc đạo sống ẩn danh đến giờ, sự lộ diện lần này của cô đã lần nữa khiến cho mọi người cả kinh, trong vòng chưa đầy một ngày tất cả ai cũng biết cô xuất hiện lại rồi.
Mặc dù đã lường trước được việc này nhưng nó đến quá nhanh cô cũng không trở tay kịp
...----------------...
Sau khi nhận lệnh bọn đàn em lập tức thả Kình Nghị ra ngoài
- Kình Nghị: mày đang có âm mưu gì
- Hiểu Đông: mày ra ngoài mà hỏi người giúp mày đấy
- Kình Nghị: giúp tao?
- Hiểu Đông: tao chẳng qua là vẫn còn muốn làm ăn nên mới thả mày đi thôi
- Kình Nghị: vậy sao
- Hiểu Đông: nói nhiều vậy làm gì, đưa đi
- Vâng
Bọn đàn em mang hắn đến khách sạn chổ Giang Thiếu Quân và Phó Dạ Quân ở, vừa hay bọn họ cũng định ra ngoài thì gặp nhau.
- Hiểu Đông: lần này tạm tha cho bọn mày, nhưng lần sau không may mắn thế đâu
- Phó Dạ Quân: lão Nghị không sao chứ
- Kình Nghị: không sao. Là các cậu giúp tôi à
- Phó Dạ Quân: không, đang tính đi thì cậu được thả rồi
- Kình Nghị: vậy là ai
Phó Dạ Quân nghĩ nghĩ một chút liền nhớ đến gì đó khẽ liếc Giang Thiếu Quân
- Phó Dạ Quân: Thiếu Quân đừng nói là vợ cậu nhé
- Anh: ờ chắc là cô ấy rồi
- Kình Nghị: sao có thể ?
- Phó Dạ Quân: lão Nghị có lẽ cậu không biết em ấy là Sherri đấy
- Kình Nghị: gì cơ?
- Phó Dạ Quân: tập quen dần đi tôi cũng rất shock khi nghe đấy
- Kình Nghị: ...
- Phó Dạ Quân: Thiếu Quân cậu nhìn gì vậy
- Anh: có người
- Kình Nghị: địch hay ...
- Anh: là bạn
- Phó Dạ Quân: họ đang bảo vệ chúng ta đúng không
- Anh: ừm
Nghe vậy họ biết là người của cô rồi nên cũng an tâm
- Phó Dạ Quân: chúng ta quay về thôi, mai sẽ về lại Vân Nam
...----------------...
Bên này cô đang nhâm nhi ly rượu trong tay mắt hướng ra biển, hồi tưởng lại quá khứ. Hình như đã lâu lắm rồi cô không về lại nơi đó, đã 5 năm trôi qua rồi nhỉ ..?
Khẽ cười nhớ lại đôi bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi, không biết từ bao giờ những con người ngoài kia giả tạo đến nỗi dư thừa trong mắt cô, nỗi uất hận ngày đó của cô tận mắt nhìn người cô thương nhất ra đi trước mắt mình thử hỏi một cô bé 9 tuổi làm sao chịu được.
Cô mang nỗi căm phẫn rời đi trong đêm chỉ vì muốn báo thù, 5 năm biệt tích cô trả được thù nhưng lòng vướng quá nhiều chỉ đành lần nữa biến mất. Ngày trở về cả nhà như vỡ oà khi nhìn thấy cô 10 năm tròn trĩnh tìm cô trong vô vọng.
Cô tiếp quản tập đoàn của ba mình đàn áp những người năm xưa hãm hại ba cô, khiến cô có nhà mà không thể về, hại cô mất người thân, hại mẹ cô suýt nữa thì nhảy lầu. Tất cả cô mang ra tính một lượt, từ đó về sau tên của cô chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng người.
Năm cô vừa lên 10 đã là sát thủ hàng đầu của giới hắc đạo, một cô bé mang trên mình nỗi hận sâu thẳm. Rời khỏi gia đình rất sớm cô phải tự học cách bảo vệ bản thân mình. Hai năm sau khi cô đặt chân đến đất Bắc nơi tập trung nhiều thế lực, tên của cô nằm top 1 trong bản tử thần, không biết bao nhiêu người ám sát nhưng cuối cùng đều phải bỏ mạng dưới tay cô.
Không một ai có thể thực hiện được nhiệm vụ đó nên về sau người ta đều gọi cô với mật danh Tử thần. Năm 15 tuổi cô đã nắm trong tay gần như là các thế lực lớn nhất thống nhất hắc đạo phương Bắc. Sau đó cô không từ mà biệt đến Anh du học.
Về sau lại nghe tin cô rút khỏi hắc đạo sống ẩn danh đến giờ, sự lộ diện lần này của cô đã lần nữa khiến cho mọi người cả kinh, trong vòng chưa đầy một ngày tất cả ai cũng biết cô xuất hiện lại rồi.
Mặc dù đã lường trước được việc này nhưng nó đến quá nhanh cô cũng không trở tay kịp
...----------------...
Sau khi nhận lệnh bọn đàn em lập tức thả Kình Nghị ra ngoài
- Kình Nghị: mày đang có âm mưu gì
- Hiểu Đông: mày ra ngoài mà hỏi người giúp mày đấy
- Kình Nghị: giúp tao?
- Hiểu Đông: tao chẳng qua là vẫn còn muốn làm ăn nên mới thả mày đi thôi
- Kình Nghị: vậy sao
- Hiểu Đông: nói nhiều vậy làm gì, đưa đi
- Vâng
Bọn đàn em mang hắn đến khách sạn chổ Giang Thiếu Quân và Phó Dạ Quân ở, vừa hay bọn họ cũng định ra ngoài thì gặp nhau.
- Hiểu Đông: lần này tạm tha cho bọn mày, nhưng lần sau không may mắn thế đâu
- Phó Dạ Quân: lão Nghị không sao chứ
- Kình Nghị: không sao. Là các cậu giúp tôi à
- Phó Dạ Quân: không, đang tính đi thì cậu được thả rồi
- Kình Nghị: vậy là ai
Phó Dạ Quân nghĩ nghĩ một chút liền nhớ đến gì đó khẽ liếc Giang Thiếu Quân
- Phó Dạ Quân: Thiếu Quân đừng nói là vợ cậu nhé
- Anh: ờ chắc là cô ấy rồi
- Kình Nghị: sao có thể ?
- Phó Dạ Quân: lão Nghị có lẽ cậu không biết em ấy là Sherri đấy
- Kình Nghị: gì cơ?
- Phó Dạ Quân: tập quen dần đi tôi cũng rất shock khi nghe đấy
- Kình Nghị: ...
- Phó Dạ Quân: Thiếu Quân cậu nhìn gì vậy
- Anh: có người
- Kình Nghị: địch hay ...
- Anh: là bạn
- Phó Dạ Quân: họ đang bảo vệ chúng ta đúng không
- Anh: ừm
Nghe vậy họ biết là người của cô rồi nên cũng an tâm
- Phó Dạ Quân: chúng ta quay về thôi, mai sẽ về lại Vân Nam
...----------------...
Bên này cô đang nhâm nhi ly rượu trong tay mắt hướng ra biển, hồi tưởng lại quá khứ. Hình như đã lâu lắm rồi cô không về lại nơi đó, đã 5 năm trôi qua rồi nhỉ ..?
Khẽ cười nhớ lại đôi bàn tay đã nhuốm đầy máu tươi, không biết từ bao giờ những con người ngoài kia giả tạo đến nỗi dư thừa trong mắt cô, nỗi uất hận ngày đó của cô tận mắt nhìn người cô thương nhất ra đi trước mắt mình thử hỏi một cô bé 9 tuổi làm sao chịu được.
Cô mang nỗi căm phẫn rời đi trong đêm chỉ vì muốn báo thù, 5 năm biệt tích cô trả được thù nhưng lòng vướng quá nhiều chỉ đành lần nữa biến mất. Ngày trở về cả nhà như vỡ oà khi nhìn thấy cô 10 năm tròn trĩnh tìm cô trong vô vọng.
Cô tiếp quản tập đoàn của ba mình đàn áp những người năm xưa hãm hại ba cô, khiến cô có nhà mà không thể về, hại cô mất người thân, hại mẹ cô suýt nữa thì nhảy lầu. Tất cả cô mang ra tính một lượt, từ đó về sau tên của cô chính là nỗi ám ảnh lớn nhất trong lòng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.