Chương 9: Cho Lâm Tuệ Mẫn một bài học (3)
Cô gái nhỏ bé
08/08/2023
Tưởng chừng như Tuệ Mẫn sẽ bị chôn xác ở dưới nước này chung với bầy rắn luôn chứ, nhưng không ngờ bây giờ cô tỉnh lại sau sự dành giật sống còn đó
lại thấy mình đang ở trong bệnh viện, xung quanh toàn dây truyền cắm vào tay cô, thêm mùi thuốc sát trùng kinh khủng nữa chứ, cô nhìn mọi thứ
xung quanh căn phòng này thì chỉ thấy có một mình cô.
Mà không đúng, sao cô lại ở trong bệnh viện, lại còn ở một căn phòng tiện nghi đầy đủ này nữa cơ chứ, rồi tại sao cô đến được đây, rồi ai cứu cô hay là cô đã gặp diêm vương rồi và đây là giấc mơ diêm vương cho cô sống lại, rất nhiều câu hỏi được Tuệ Mẫn đặt ra trong đầu.
Tuệ Mẫn không suy nghĩ gì được hơn nữa, cô ngồi dậy giật phăng mấy chiếc dây loằng ngoằng được cắm ở tay cô nhưng chưa kịp giật ra thì có một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông này dáng vẻ ngoài to lớn, khuôn mặt nhìn rất lạnh lùng nhưng cô thấy khuôn mặt anh toát lên vẻ điềm đạm, cũng như rất ấm áp mặc dù chưa tiếp xúc, nhưng cô nghĩ chắc anh không phải người xấu, nhìn chắc cũng phải ngoài ba mươi rồi, nhưng khoan sao anh ta lại vào đây chứ, không lẽ anh ta là người cứu mình.
- Cô tính đi đâu sao cô bé ?
- Tôi phải về nhà, phải ra ngoài trả tiền viện phí với lại phải tìm bạn của tôi nữa, chắc họ sẽ lo lắng cho tôi lắm.
- Cô cứ yên tâm nằm đây dưỡng bệnh đi, viện phí của cô tôi đã thanh toán hết rồi, cô không cần phải trả bất cứ khoản chi nào cả.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, anh muốn gì cứ nói tôi sẽ đền đáp ơn cứu mạng của anh.
- Ai nói là tôi cứu cô vậy nhóc.
- Thứ nhất không tự dưng có ai mà đi vô phòng bệnh của một người mình không quen để nói này nói kia cả, thứ hai không ai rảnh tiền đâu đi trả viện phí cho một người dưng và điều quan trọng thứ ba là thâm tâm tôi cảm nhận được anh chính là ân nhân cứu mạng mình, trái tim tôi mách bảo vậy đó nha.
- Hahaha...cô gái cô quá dễ thương rồi, nhưng tôi muốn hỏi cô tại sao cô lại rơi xuống bể bơi đó vậy.
- À do đi lung tung nên tôi trượt chân té ngã ấy, tôi cũng không ngờ dưới đó có rắn nhiều như vậy đâu, nếu biết tôi sẽ cẩn thận hơn rồi...hì...hì...
Cô bé này nói dối, cái hồ bơi đó là hồ bơi dành cho nhân viên trong công ti đến bơi để tăng cường sức khoẻ, làm sao có vụ rắn ở dưới đấy được, hơn nữa tập đoàn Lãnh Thiên Cơ chưa bao giờ xảy ra việc có rắn vào tập đoàn huống hồ chi đây là cả bầy, cũng may mắn là rắn không độc chứ không thôi cô bé này cũng trầu diêm vương luôn rồi.
Cô gái này quả là lương thiện, bị hại như vậy mà còn giúp đỡ người khác, lại không muốn kể rõ sự thật đầu đuôi mà chỉ nói là mình bị trượt chân ngã té, qua mặt được ai chứ làm sao qua mặt được một người nhìn thấy mặt trời trước cô cơ chứ.
- Mà cô tên gì vậy ?
- Tôi tên Lâm Tuệ Mẫn 22 tuổi còn anh.
- Lý Mẫn Đức 33 tuổi, em nên đổi cách xưng hô đi dù gì tôi cũng lớn hơn em rất nhiều với lại cứ gọi tôi Mẫn Đức được rồi gọi khách sáo tôi không quen, em ngoại lệ được gọi tôi như thế, tôi cho phép.
- À dạ vâng, em xin lỗi em hơi thất lễ xíu, cảm ơn anh đã cứu em khỏi cái bể bơi đó nha, chứ không thôi em ở dưới đó làm mồi cho mấy con đó rồi, em cảm ơn anh ạ.
Hôm nay anh qua thăm thằng bạn chí cốt của mình chính là Lãnh Hàn, Lý Mẫn Đức và Lãnh Hàn là đôi bạn tri kỉ từ hồi nhỏ, lớn lên cùng với nhau nên cả hai đã là bạn thân từ đó, tình cờ hôm nay Lý Mẫn Đức có cuộc điện thoại nên anh từ từ đi dạo xung quanh rồi nghe máy nói chuyện, đi ngang qua phòng bơi thì thấy khung cảnh yên tĩnh nên anh tiện chân bước vào mà thôi chứ cũng chẳng phải làm gì trong này.
Đi vào tới gần hồ bơi anh đột nhiên thấy rất nhiều rắn ở dưới hồ, phía dưới hồ còn có một cô gái đang thả mình ở dưới đáy hồ nữa chứ, anh nhanh tay để điện thoại qua một bên nhảy xuống cứu cô gái đó, trong lúc cứu cô lên bờ anh có bị rắn tấn công và cắn vào tay của mình, nhưng loài rắn này anh biết, chúng không có độc nên anh cũng an tâm hơn phần nào cứu cô gái dưới nước này lên bế ra phía ngoài sau kêu tài xế của mình tới chở cô đến bệnh viện.
Cũng rất may bác sĩ nói cô không sao, suốt hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu để bác sĩ hô hấp nhịp tim cũng như là kiểm tra xử lí vết rắn cắn của cô thì cô cũng đã được nằm trong phòng hồi sức như bây giờ, trong quá trình chờ đợi cô gái này bác sĩ cũng đã xử lí vết thương cho Lý Mẫn Đức và anh cũng đã thay một bồ đồ mới do tài xế đưa tới cho mình.
Tất cả đồ đạc của cô đã được anh nhặt luôn sau khi cứu cô, anh đã đặt nó ngay trên đầu tủ bên cạnh cô, không ngờ đối với một cô bé đơn thuần như thế này mà ra tay nặng thật, anh phải điều tra rõ ngọn ngành vụ việc này mới được.
- À anh Mẫn Đức, lấy giùm em cái điện thoại trong cái túi xách với ạ...anh nhặt chúng lại giúp em luôn phải không anh.
- Ừm là tôi cứu em, cũng là tôi nhặt chúng lại cho em, tất cả quá trình từ lúc em ở dưới nước và cho tới khi em nằm ở đây nhờ tôi lấy điện thoại đều là một mình tôi làm hết được chưa cô bé, bị thương sao mà đặt lắm câu hỏi thế.
- Em chỉ hỏi để biết được đáp án của câu hỏi mà em muốn thôi, anh già rồi khó tính ghê ấy...ủa mà khoan anh cũng là nhân viên của tập đoàn đó luôn ạ.
- Không hôm nay anh đến thăm bạn của anh thôi, tình cờ gặp em đang ở dưới nước chơi với bạn nên anh mới đưa em tới đây.
- Anh này...con nói vậy được chứ, ai đi làm bạn với mấy con đó chứ.
Reng...reng...reng...
- Alo tớ nghe Mẫn Phong.
- Này Tuệ Mẫn, cậu làm gì mà điện thoại tớ gọi không nghe máy vậy, gọi không biết bao nhiêu cuộc, gọi muốn cháy cả máy luôn bây giờ mới chịu nghe máy là sao.
- Tớ đang ở trong bệnh viện.
- Cậu nói cái gì ? Sao lại ở trong bệnh viện cậu bị sao mà phải nhập viện vậy...thôi không nói nữa bệnh định vị máy cậu lên tớ chạy qua liền nhanh nha.
Tút...tút...tút...
Mẫn Phong suốt từ chiều đến giờ gọi cho cô không được nên đã rất lo lắng, ban đầu anh nghĩ cô là làm xong nên về trước rồi, tan làm xong anh sẽ gọi lại cho cô để thanh toán tiền công của cô, nhưng đến khi ta n làm thì anh gọi cho cô không được, chạy đến tiệm thì thấy cửa tiệm khoá, vậy chắc có khi cô chạy về cô nhi cũng nên.
Mẫn Phong lại chạy về cô nhi nhưng các dì nói cô vẫn chưa về chắc đang ở tiệm hoa, Mẫn Phong sợ các dì lo lắng nên cũng giả vờ như chưa ra tiệm hoa thế rồi anh chạy khắp nơi tìm cô, nhưng vẫn không thể nào liên lạc cho cô được, Mẫn Phong ngồi trước cửa tiệm của cô để chờ cô về nên ngủ quên ngoài cửa lúc nào không hay.
Đến nửa đêm chợt tỉnh giấc vì lạnh Mẫn Phong liền gọi cho Tuệ Mẫn và cuối cùng cô cũng đã nghe máy, nhưng tin tức anh nhận được đó chính là cô đang nhập viện sao, tại sao chứ buổi chiều còn cười nói với anh sao giờ lại nhập viện, không nhiều lời anh theo định vị tìm tới chỗ cô đang nằm viện luôn.
- Thôi em nghỉ ngơi đi lát bạn em tới rồi, à còn nữa em đang bị sốt trong người nữa đó bác sĩ nói em bị cảm lạnh lại còn thêm ngâm mình dưới nước chiều nay nữa nên phải cẩn thận một chút, không thôi là sẽ lâu khỏi lắm đấy chứ đùa đâu.
- Dạ vâng em biết rồi ạ.
Một lúc sau thì Lý Mẫn Phong cũng tới, tìm mãi mới thấy số phòng cô nằm, Mẫn Phong mở cửa bước vào thì thấy Tuệ Mẫn và một người đàn ông nữa, Mẫn Phong trong đầu không nghĩ được gì cứ nghĩ tên này là người làm cho Tuệ Mẫn phải nhập viện, cậu ta lao tới túm lấy cổ áo của Mẫn Đức đòi đánh nhưng rất may Tuệ Mẫn đã lên tiếng kịp thời ngăn cản cú đấm của Mẫn Phong tính đánh người ta.
- Mẫn Phong, anh đó cứu mạng tớ.
Mẫn Phong dừng tại lại quay qua nhìn Tuệ Mẫn đầy vẻ khó hiểu.
- Là anh ấy cứu tớ, cậu buông người ta ra đi rồi tớ kể cho cậu nghe Mẫn Phong.
- À dạ em xin lỗi anh, tại em không biết em tưởng anh là người bắt nạt bạn em nên mới nhất thời hồ đồ ạ.
- Không có gì, cậu ra tay bảo vệ bạn của mình là điều tốt đáng làm, mà mình phải bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng được, tôi thấy cậu rất có tố chất lãnh đạo.
- Thôi được rồi, hai đứa ngồi chơi đi, cậu lo cho bạn của mình đi, tôi về trước.
- Dạ chúng em chào anh.
Nói rồi Mẫn Đức ra về, Mẫn Phong đi lại ngồi xuống hỏi Tuệ Mẫn làm sao thì đột nhiên Tuệ Mẫn oà khóc lên như một đứa trẻ khiến cho Mẫn Phong vô cùng lo lắng.
Mà không đúng, sao cô lại ở trong bệnh viện, lại còn ở một căn phòng tiện nghi đầy đủ này nữa cơ chứ, rồi tại sao cô đến được đây, rồi ai cứu cô hay là cô đã gặp diêm vương rồi và đây là giấc mơ diêm vương cho cô sống lại, rất nhiều câu hỏi được Tuệ Mẫn đặt ra trong đầu.
Tuệ Mẫn không suy nghĩ gì được hơn nữa, cô ngồi dậy giật phăng mấy chiếc dây loằng ngoằng được cắm ở tay cô nhưng chưa kịp giật ra thì có một người đàn ông bước vào.
Người đàn ông này dáng vẻ ngoài to lớn, khuôn mặt nhìn rất lạnh lùng nhưng cô thấy khuôn mặt anh toát lên vẻ điềm đạm, cũng như rất ấm áp mặc dù chưa tiếp xúc, nhưng cô nghĩ chắc anh không phải người xấu, nhìn chắc cũng phải ngoài ba mươi rồi, nhưng khoan sao anh ta lại vào đây chứ, không lẽ anh ta là người cứu mình.
- Cô tính đi đâu sao cô bé ?
- Tôi phải về nhà, phải ra ngoài trả tiền viện phí với lại phải tìm bạn của tôi nữa, chắc họ sẽ lo lắng cho tôi lắm.
- Cô cứ yên tâm nằm đây dưỡng bệnh đi, viện phí của cô tôi đã thanh toán hết rồi, cô không cần phải trả bất cứ khoản chi nào cả.
- Cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng, anh muốn gì cứ nói tôi sẽ đền đáp ơn cứu mạng của anh.
- Ai nói là tôi cứu cô vậy nhóc.
- Thứ nhất không tự dưng có ai mà đi vô phòng bệnh của một người mình không quen để nói này nói kia cả, thứ hai không ai rảnh tiền đâu đi trả viện phí cho một người dưng và điều quan trọng thứ ba là thâm tâm tôi cảm nhận được anh chính là ân nhân cứu mạng mình, trái tim tôi mách bảo vậy đó nha.
- Hahaha...cô gái cô quá dễ thương rồi, nhưng tôi muốn hỏi cô tại sao cô lại rơi xuống bể bơi đó vậy.
- À do đi lung tung nên tôi trượt chân té ngã ấy, tôi cũng không ngờ dưới đó có rắn nhiều như vậy đâu, nếu biết tôi sẽ cẩn thận hơn rồi...hì...hì...
Cô bé này nói dối, cái hồ bơi đó là hồ bơi dành cho nhân viên trong công ti đến bơi để tăng cường sức khoẻ, làm sao có vụ rắn ở dưới đấy được, hơn nữa tập đoàn Lãnh Thiên Cơ chưa bao giờ xảy ra việc có rắn vào tập đoàn huống hồ chi đây là cả bầy, cũng may mắn là rắn không độc chứ không thôi cô bé này cũng trầu diêm vương luôn rồi.
Cô gái này quả là lương thiện, bị hại như vậy mà còn giúp đỡ người khác, lại không muốn kể rõ sự thật đầu đuôi mà chỉ nói là mình bị trượt chân ngã té, qua mặt được ai chứ làm sao qua mặt được một người nhìn thấy mặt trời trước cô cơ chứ.
- Mà cô tên gì vậy ?
- Tôi tên Lâm Tuệ Mẫn 22 tuổi còn anh.
- Lý Mẫn Đức 33 tuổi, em nên đổi cách xưng hô đi dù gì tôi cũng lớn hơn em rất nhiều với lại cứ gọi tôi Mẫn Đức được rồi gọi khách sáo tôi không quen, em ngoại lệ được gọi tôi như thế, tôi cho phép.
- À dạ vâng, em xin lỗi em hơi thất lễ xíu, cảm ơn anh đã cứu em khỏi cái bể bơi đó nha, chứ không thôi em ở dưới đó làm mồi cho mấy con đó rồi, em cảm ơn anh ạ.
Hôm nay anh qua thăm thằng bạn chí cốt của mình chính là Lãnh Hàn, Lý Mẫn Đức và Lãnh Hàn là đôi bạn tri kỉ từ hồi nhỏ, lớn lên cùng với nhau nên cả hai đã là bạn thân từ đó, tình cờ hôm nay Lý Mẫn Đức có cuộc điện thoại nên anh từ từ đi dạo xung quanh rồi nghe máy nói chuyện, đi ngang qua phòng bơi thì thấy khung cảnh yên tĩnh nên anh tiện chân bước vào mà thôi chứ cũng chẳng phải làm gì trong này.
Đi vào tới gần hồ bơi anh đột nhiên thấy rất nhiều rắn ở dưới hồ, phía dưới hồ còn có một cô gái đang thả mình ở dưới đáy hồ nữa chứ, anh nhanh tay để điện thoại qua một bên nhảy xuống cứu cô gái đó, trong lúc cứu cô lên bờ anh có bị rắn tấn công và cắn vào tay của mình, nhưng loài rắn này anh biết, chúng không có độc nên anh cũng an tâm hơn phần nào cứu cô gái dưới nước này lên bế ra phía ngoài sau kêu tài xế của mình tới chở cô đến bệnh viện.
Cũng rất may bác sĩ nói cô không sao, suốt hơn hai tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu để bác sĩ hô hấp nhịp tim cũng như là kiểm tra xử lí vết rắn cắn của cô thì cô cũng đã được nằm trong phòng hồi sức như bây giờ, trong quá trình chờ đợi cô gái này bác sĩ cũng đã xử lí vết thương cho Lý Mẫn Đức và anh cũng đã thay một bồ đồ mới do tài xế đưa tới cho mình.
Tất cả đồ đạc của cô đã được anh nhặt luôn sau khi cứu cô, anh đã đặt nó ngay trên đầu tủ bên cạnh cô, không ngờ đối với một cô bé đơn thuần như thế này mà ra tay nặng thật, anh phải điều tra rõ ngọn ngành vụ việc này mới được.
- À anh Mẫn Đức, lấy giùm em cái điện thoại trong cái túi xách với ạ...anh nhặt chúng lại giúp em luôn phải không anh.
- Ừm là tôi cứu em, cũng là tôi nhặt chúng lại cho em, tất cả quá trình từ lúc em ở dưới nước và cho tới khi em nằm ở đây nhờ tôi lấy điện thoại đều là một mình tôi làm hết được chưa cô bé, bị thương sao mà đặt lắm câu hỏi thế.
- Em chỉ hỏi để biết được đáp án của câu hỏi mà em muốn thôi, anh già rồi khó tính ghê ấy...ủa mà khoan anh cũng là nhân viên của tập đoàn đó luôn ạ.
- Không hôm nay anh đến thăm bạn của anh thôi, tình cờ gặp em đang ở dưới nước chơi với bạn nên anh mới đưa em tới đây.
- Anh này...con nói vậy được chứ, ai đi làm bạn với mấy con đó chứ.
Reng...reng...reng...
- Alo tớ nghe Mẫn Phong.
- Này Tuệ Mẫn, cậu làm gì mà điện thoại tớ gọi không nghe máy vậy, gọi không biết bao nhiêu cuộc, gọi muốn cháy cả máy luôn bây giờ mới chịu nghe máy là sao.
- Tớ đang ở trong bệnh viện.
- Cậu nói cái gì ? Sao lại ở trong bệnh viện cậu bị sao mà phải nhập viện vậy...thôi không nói nữa bệnh định vị máy cậu lên tớ chạy qua liền nhanh nha.
Tút...tút...tút...
Mẫn Phong suốt từ chiều đến giờ gọi cho cô không được nên đã rất lo lắng, ban đầu anh nghĩ cô là làm xong nên về trước rồi, tan làm xong anh sẽ gọi lại cho cô để thanh toán tiền công của cô, nhưng đến khi ta n làm thì anh gọi cho cô không được, chạy đến tiệm thì thấy cửa tiệm khoá, vậy chắc có khi cô chạy về cô nhi cũng nên.
Mẫn Phong lại chạy về cô nhi nhưng các dì nói cô vẫn chưa về chắc đang ở tiệm hoa, Mẫn Phong sợ các dì lo lắng nên cũng giả vờ như chưa ra tiệm hoa thế rồi anh chạy khắp nơi tìm cô, nhưng vẫn không thể nào liên lạc cho cô được, Mẫn Phong ngồi trước cửa tiệm của cô để chờ cô về nên ngủ quên ngoài cửa lúc nào không hay.
Đến nửa đêm chợt tỉnh giấc vì lạnh Mẫn Phong liền gọi cho Tuệ Mẫn và cuối cùng cô cũng đã nghe máy, nhưng tin tức anh nhận được đó chính là cô đang nhập viện sao, tại sao chứ buổi chiều còn cười nói với anh sao giờ lại nhập viện, không nhiều lời anh theo định vị tìm tới chỗ cô đang nằm viện luôn.
- Thôi em nghỉ ngơi đi lát bạn em tới rồi, à còn nữa em đang bị sốt trong người nữa đó bác sĩ nói em bị cảm lạnh lại còn thêm ngâm mình dưới nước chiều nay nữa nên phải cẩn thận một chút, không thôi là sẽ lâu khỏi lắm đấy chứ đùa đâu.
- Dạ vâng em biết rồi ạ.
Một lúc sau thì Lý Mẫn Phong cũng tới, tìm mãi mới thấy số phòng cô nằm, Mẫn Phong mở cửa bước vào thì thấy Tuệ Mẫn và một người đàn ông nữa, Mẫn Phong trong đầu không nghĩ được gì cứ nghĩ tên này là người làm cho Tuệ Mẫn phải nhập viện, cậu ta lao tới túm lấy cổ áo của Mẫn Đức đòi đánh nhưng rất may Tuệ Mẫn đã lên tiếng kịp thời ngăn cản cú đấm của Mẫn Phong tính đánh người ta.
- Mẫn Phong, anh đó cứu mạng tớ.
Mẫn Phong dừng tại lại quay qua nhìn Tuệ Mẫn đầy vẻ khó hiểu.
- Là anh ấy cứu tớ, cậu buông người ta ra đi rồi tớ kể cho cậu nghe Mẫn Phong.
- À dạ em xin lỗi anh, tại em không biết em tưởng anh là người bắt nạt bạn em nên mới nhất thời hồ đồ ạ.
- Không có gì, cậu ra tay bảo vệ bạn của mình là điều tốt đáng làm, mà mình phải bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng được, tôi thấy cậu rất có tố chất lãnh đạo.
- Thôi được rồi, hai đứa ngồi chơi đi, cậu lo cho bạn của mình đi, tôi về trước.
- Dạ chúng em chào anh.
Nói rồi Mẫn Đức ra về, Mẫn Phong đi lại ngồi xuống hỏi Tuệ Mẫn làm sao thì đột nhiên Tuệ Mẫn oà khóc lên như một đứa trẻ khiến cho Mẫn Phong vô cùng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.