Chương 8
Đang cập nhật
14/11/2014
- Hàn Văn, chị ra ngoài một lúc em ở lại trông chừng cửa hàng nhé.
Người phụ nữ trẻ khoác khăn choàng, đeo găng tay khẽ căn dặn cậu nhân viên đang loay hoay tỉa hoa. Hàn Văn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh khẽ gật đầu
- Chị cứ đi đi em sẽ trông chừng cửa hàng.
Cánh cửa khẽ mở một luồng gió lạnh bên ngoài len qua khe hở thổi hơi lạnh vào bên trong. Hàn Văn khẽ rùng mình, cái lạnh mùa đông năm nay không thể đùa được.
Sau một tuần làm việc ở cửa hàng hoa, Hàn Văn dần dần thích thú với việc hàng ngày của mình đó là chăm sóc cho những cành hoa, không chỉ vậy cậu còn yêu thích cả nghệ thuật cắm hoa. Nhờ có sự hướng dẫn tận tình của bà chủ mà giờ đây Hàn Văn gần như đã thuần thục những kiểu cắm hoa đơn giản.
Mùa đông đến khí trời cũng trở lạnh, ngoài phố dòng người vẫn hối hả ẩn mình trong lớp áo dày cộp. Tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.
Mềm mại nhưng lạnh giá …
Những hạt tuyết ấy chỉ cần chạm vào thì đã cảm nhận được cái giá lạnh tê buốt trên đầu ngón tay.
Hàn Văn trầm lặng đứng bên cửa kính nhìn những hạt tuyết, ánh mắt cậu thoáng nét cười. Không hiểu sao Hàn Văn lại có cảm giác những hạt tuyết ấy rất giống với người cậu yêu.
Trông mềm mại, mỏng manh là thế …
… nhưng khi chạm vào lại khiến người khác buốt lạnh, xót xa vô cùng…
Trông có vẻ đơn giản, dễ gần …
… nhưng lại rất lạnh lùng …
Dù vẫn biết yêu người sẽ càng đau càng khổ …
… nhưng sao lòng cậu vẫn hướng về người ấy …
Và người ấy chính là Trần Ngọc Trân, một ca sĩ hàng đầu, một ngôi sao lớn mà cậu không thể chạm đến.
Vì muốn được gặp cô ấy, cậu đã đánh đổi cuộc sống bình dị của mình, thoát khỏi vỏ bọc an toàn kia chỉ để bước vào thế giới của cô ấy.
Hàn Văn đã chơi một ván bài lớn nhất trong cuộc đời mình, cậu đánh cuộc cho tình yêu ấy. Cậu tin chắc rằng mình sẽ được yêu cô ấy thêm một lần nữa
Liệu ván bài ấy sẽ đơn giản như cậu nghĩ …?
Cánh cửa khẽ bật mở, một cô gái xinh đẹp bước vào vài bông tuyết tinh nghịch rơi trên mái tóc đen càng làm nổi bật vẻ quyến rũ của cô gái. Gương mặt bình thản, đáy mắt không gợn sóng trong trẻo như mặt nước hồ thu. Đôi môi được đánh lên một lớp son màu đỏ nổi bật. Cô gái ấy mang một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo đến độ không dễ dàng phai nhạt.
Cô gái khẽ cúi người phủi lớp tuyết bám trên quần áo, rùng mình vì giá lạnh. Hàn Văn trầm ngâm nhìn người đối diện rồi bất chợt reo lên
- Tiền bối Thùy Linh !
Cô gái xinh đẹp ngẩn lên nhìn cậu, ánh mắt có chút ngạc nhiên, mỉm cười
- Em … là … cậu nhóc 30s …
- Hử ? Ờ … ờ… đúng rồi.
Hàn Văn hi hi cười để lộ nụ cười ngố không thể tả được của cậu, dáng vẻ chân thật của cậu chợt khiến người khác cảm thấy thân thuộc hẳn đi. Hàn Văn vội kéo ghế cho Thùy Linh ngồi, cậu còn chu đáo mang đến cho cô cốc trà thảo dược nóng ấm.
- Tiền bối Thùy Linh, đây là trà thảo dược rất tốt cho sức khỏe đấy
- Ái dà, không cần phải gọi như thế đâu. Cứ gọi là chị được rồi. Cảm ơn em Hàn Văn.
- Chị đến mua hoa à ?
- À không, bà chủ cửa hàng là bạn thân của chị. Hôm nay định rủ cậu ấy đi uống cà phê ấy mà
- Nhưng mà chị ấy vừa ra ngoài rồi, chắc là đi siêu thị. Chị ngồi đây chơi nhé em còn phải dọn dẹp một lúc nữa
- Được rồi, em cứ làm việc đi.
Hàn Văn quay trở lại công việc của mình, tiếp tục cắm nốt những cành hoa còn lại. Những lúc tập trung như thế này gương mặt cậu dường như được phủ một vẻ dịu dàng, trầm lặng. Khóe môi như thoáng nét cười, lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt sáng trong như nước. Có thể nói Hàn Văn mang một nét quyến rũ nhẹ nhàng, không quá vồ vấp, quá nổi bật như những người khác. Một vẻ đẹp tĩnh lặng như bức tranh thủy mạc.
Thùy Linh ngẩn người nhìn cậu, thoáng chốc cô dần bị say mê trước vẻ đẹp ấy. Bờ má bỗng ửng đỏ mặc dù cô không hề uống tí rượu nào. Cô vội quay mặt đi cố làm vẻ bình tĩnh dù trái tim vẫn đang đập rất nhanh. Thùy Linh thoáng cười chế giếu bản thân, cô từng nghĩ mình sẽ chẳng thể yêu ai nữa sau lần ấy vậy mà giờ đây trái tim một lần nữa lại trở nên rạo rực.
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cô bạn thân quay về, Thùy Linh chán nản đi lòng vòng trong shop hoa ngắm nhìn mọi thứ. Cô chợt dừng lại trước những đóa hồng đỏ thắm, trên những cánh hoa ấy vẫn còn đọng lại những hạt nước.
Thùy Linh đưa tay lấy một cành hoa, thích thú ngắm nhìn sắc đỏ rực rỡ của cành hoa. Những bông hoa đẹp thường có rất nhiều gai, đặc biệt là hoa hồng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Trong lúc vô tình Thùy Linh đã bị một chiếc gai nhọn đâm vào tay, cô khẽ kêu lên xuýt xoa
- Úi chà !
Hàn Văn đứng gần đó nghe thậy vội bước đến, nhìn thấy tay Thùy Linh bị chảy máu. Bất giác cậu lại ngẩn người, trong đầu vang lên những thanh âm của quá khứ
” Nơi khóe môi Ngọc Trân chợt vẽ lên một nụ cười.
Nụ cười ấy nhẹ hơn cả làn gió xuân mơn mởn.
- Đã bảo đừng đụng vào dao kéo rồi mà. Có đau lắm không ?
Hàn Văn ngẩn lên hỏi, đáy mắt đầy vẻ xót xa. Ngọc Trân khẽ gật đầu, khuôn mặt tỏ ra đáng thương. Như nghĩ ra điều gì đó, cô chớp chớp mắt một cách tinh nghịch
- Hôn lên đó sẽ không thấy đau nữa đấy
- Thật chứ ? – Hàn Văn lơ đãng nhìn cô, nụ cười như ẩn hiện trên môi
- Thật mà.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng bao trùm lên hai con người ấy. Ngọc Trân kinh ngạc chớp chớp mắt, Hàn Văn cúi xuống mắt khép lại, hôn nhẹ lên ngón tay cô. Môi cậu thật mềm mại, vừa chạm vào ngón tay cô như có một luồng điện hàng nghìn vôn chạy thẳng vào tim. Thân thể Ngọc Trân thoáng đờ ra như thế cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Văn. ”
- Hàn Văn à, Hàn Văn … em sao vậy ?
- ờm …
Hàn Văn giật mình quay trở về hiện tại, cậu vội chạy đi lấy bông băng cho Thùy Linh, cẩn thận dùng băng keo cá nhân dán vết thương cho cô ấy. Bất giác Thùy Linh cảm nhận được cái thở dài rất khẽ của Hàn Văn, cô lén nhìn cậu. Một màn sương buồn bã bao trùm lên đôi mắt ấy. Đáy mắt cũng trở nên bi thương dường như vừa rồi có một điều gì đó khiến cậu buồn bã.
- Không cần phải xót xa cho chị đến như vậy đâu
Thùy Linh mỉm cười phá vỡ bầu không khí bi ai, khóe môi của Hàn Văn khẽ nâng lên, nụ cười rất nhẹ nhưng đẹp đến mê hồn.
- Lần sau chị cẩn thận một chút, hoa hồng thường có rất nhiều gai nhọn. Nhìn thì rất đẹp nhưng chạm vào sẽ rất đau
Khi Hàn Văn nói câu này ánh mắt cậu trở nên xa xăm, thăm thẳm. Làn môi khẽ gượng cười chua xót.
Thùy Linh vẫn chăm chú nhìn gương mặt Hàn Văn, cô lờ mờ đoán rằng người đối diện cô không hề giống với những gì cô nhìn thấy. Bên ngoài cậu có vẻ thân thiện, dễ gần, đôi khi lại rất ngây ngô với vẻ ngố hết sức. Nhưng bên trong lại là một cõi lòng lạnh lẽo, khó chạm đến, một nỗi buồn bi ai.
Một con người có vẻ bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất mềm yếu.
——————————————————————————-
Đêm khuya.
Bầu trời mùa đông đặc màu xám tro, chẳng có lấy một gợn mây. Gió nhè nhẹ thôi, mang theo hơi lạnh phảng phất đến thấu xương.
Không khí tĩnh lặng như chực chờ một trận tuyết lớn đang chầm chậm đến.
Có lẽ chỉ khi tuyết của mùa đông buông xuống, tất cả cái lạnh cùng sự ngưng động mới có thể được giải phóng trong màn tuyết chấp chới giữa thinh không.
Trên con đường vắng lặng ấy.
Hàn Văn chầm chầm bước từng bước trở về nhà. Những bước chân rất chậm rãi, bình thản đến độ hững hờ. Lòng cậu dường như đã bị cái giá lạnh của mùa đông đóng băng, một nỗi đau tê tái đang ngự trị.
Khóe môi cậu có một vẻ lạnh đạm kì lạ Đêm nay cậu nhớ cô gái ấy.
Ngày nắng, cô gái của Hàn Văn thích thú chân trần chạy trên bãi biển, cô cười khanh khách, ánh mắt như sao, hai má hồng hào như đóa sen trong hồ thu. Cô khẽ vẫy vẫy gọi cậu, được ôm cô vào lòng là niềm hạnh phúc của Hàn Văn.
Rồi cũng một ngày nắng, cô rời khỏi cậu quay về với thế giới của cô, gặp lại người vẫn ngày đêm mong ngóng cô. Chỉ còn lại cậu lặng lẽ dõi theo, khát khao được gặp cô một lần nữa với hi vọng được yêu cô.
Đáy mắt Hàn Văn sâu thăm thẳm, hàng mi dài khẽ nhắm lại ép những dòng nước mắt chảy ra.
Điều đau khổ nhất của một người đó là muốn khóc nhưng không tài nào khóc được.
Đêm nay trời không sao. Ánh trăng nhạt nhòa kia như bị che phủ bởi đám mây xám tro nặng nề.
Từng cơn gió lạnh thấu xương như đang thấm dần vào lục phũ ngũ tạng.
Mùa đông năm nay thật khắc nghiệt …
Đêm.
Đèn đường vàng vọt trải dài chiếc bóng ảm đảm lên nền tuyết trắng.
Khí trời càng về khuya thì càng lạnh.
Cây cối hai bên đường đã trụi hết lá, chỉ còn lưa thưa vài nhánh cây trơ trọi
Hình như tuyết đã bắt đầu rơi.
Gió nổi lên mang theo những hạt tuyết nhỏ, hát lên mặt người những cơn buốt lạnh.
Ngọc Trân khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo. Lặng lẽ bước những bước cô đơn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã bị chiếc khăn choàng to sụ che mất một nửa. Duy chỉ có đôi mắt ấy vẫn sáng lấp lánh như sao.
Trong cái giá lạnh này không hiểu sao cô lại nhớ đến hơi ấm của ai đó.
Hơi ấm của cậu. Hàn Văn của cô.
Khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt sáng ngời, nụ cười ngố, tiếng cười “man rợ” ác quỷ.
Ngày ấy cô đã đợi cậu nhưng đợi mãi vẫn không nhìn thấy hình dáng ấy. Chỉ có gió đơn độc thổi qua càng khiến cô tái tê lòng. Ngay cả lúc rời khỏi nơi ấy Ngọc Trân vẫn không thể gặp được Hàn Văn.
Ngọc Trân nhớ Hàn Văn của cô.
Bất giác chuỗi chuông ngọc khẽ ngân vang.
Ting tang, ting tang.
Những âm thanh trong trẻo nghe thật êm tai.
Ngọc Trân khẽ cúi nhìn chuỗi chuông ngọc, khóe môi khẽ mỉm cười.
Có chua xót, có bi thương. Bất giác chiếc vòng trên cổ lóe sáng
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, trong màn tuyết mờ ảo ấy một hình bóng quen thuộc xuất hiện.
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng.
- Ngọc Trân à …
Cô ngẩn lên nhìn hình bóng ấy, đôi mắt đầy hi vọng và khát khao. Đôi môi đẹp khẽ nâng lên tạo nên nét cười.
Là Hàn Văn chăng … ?
Người phụ nữ trẻ khoác khăn choàng, đeo găng tay khẽ căn dặn cậu nhân viên đang loay hoay tỉa hoa. Hàn Văn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh khẽ gật đầu
- Chị cứ đi đi em sẽ trông chừng cửa hàng.
Cánh cửa khẽ mở một luồng gió lạnh bên ngoài len qua khe hở thổi hơi lạnh vào bên trong. Hàn Văn khẽ rùng mình, cái lạnh mùa đông năm nay không thể đùa được.
Sau một tuần làm việc ở cửa hàng hoa, Hàn Văn dần dần thích thú với việc hàng ngày của mình đó là chăm sóc cho những cành hoa, không chỉ vậy cậu còn yêu thích cả nghệ thuật cắm hoa. Nhờ có sự hướng dẫn tận tình của bà chủ mà giờ đây Hàn Văn gần như đã thuần thục những kiểu cắm hoa đơn giản.
Mùa đông đến khí trời cũng trở lạnh, ngoài phố dòng người vẫn hối hả ẩn mình trong lớp áo dày cộp. Tuyết bắt đầu rơi, những bông tuyết đầu tiên của mùa đông.
Mềm mại nhưng lạnh giá …
Những hạt tuyết ấy chỉ cần chạm vào thì đã cảm nhận được cái giá lạnh tê buốt trên đầu ngón tay.
Hàn Văn trầm lặng đứng bên cửa kính nhìn những hạt tuyết, ánh mắt cậu thoáng nét cười. Không hiểu sao Hàn Văn lại có cảm giác những hạt tuyết ấy rất giống với người cậu yêu.
Trông mềm mại, mỏng manh là thế …
… nhưng khi chạm vào lại khiến người khác buốt lạnh, xót xa vô cùng…
Trông có vẻ đơn giản, dễ gần …
… nhưng lại rất lạnh lùng …
Dù vẫn biết yêu người sẽ càng đau càng khổ …
… nhưng sao lòng cậu vẫn hướng về người ấy …
Và người ấy chính là Trần Ngọc Trân, một ca sĩ hàng đầu, một ngôi sao lớn mà cậu không thể chạm đến.
Vì muốn được gặp cô ấy, cậu đã đánh đổi cuộc sống bình dị của mình, thoát khỏi vỏ bọc an toàn kia chỉ để bước vào thế giới của cô ấy.
Hàn Văn đã chơi một ván bài lớn nhất trong cuộc đời mình, cậu đánh cuộc cho tình yêu ấy. Cậu tin chắc rằng mình sẽ được yêu cô ấy thêm một lần nữa
Liệu ván bài ấy sẽ đơn giản như cậu nghĩ …?
Cánh cửa khẽ bật mở, một cô gái xinh đẹp bước vào vài bông tuyết tinh nghịch rơi trên mái tóc đen càng làm nổi bật vẻ quyến rũ của cô gái. Gương mặt bình thản, đáy mắt không gợn sóng trong trẻo như mặt nước hồ thu. Đôi môi được đánh lên một lớp son màu đỏ nổi bật. Cô gái ấy mang một vẻ đẹp vô cùng sắc sảo đến độ không dễ dàng phai nhạt.
Cô gái khẽ cúi người phủi lớp tuyết bám trên quần áo, rùng mình vì giá lạnh. Hàn Văn trầm ngâm nhìn người đối diện rồi bất chợt reo lên
- Tiền bối Thùy Linh !
Cô gái xinh đẹp ngẩn lên nhìn cậu, ánh mắt có chút ngạc nhiên, mỉm cười
- Em … là … cậu nhóc 30s …
- Hử ? Ờ … ờ… đúng rồi.
Hàn Văn hi hi cười để lộ nụ cười ngố không thể tả được của cậu, dáng vẻ chân thật của cậu chợt khiến người khác cảm thấy thân thuộc hẳn đi. Hàn Văn vội kéo ghế cho Thùy Linh ngồi, cậu còn chu đáo mang đến cho cô cốc trà thảo dược nóng ấm.
- Tiền bối Thùy Linh, đây là trà thảo dược rất tốt cho sức khỏe đấy
- Ái dà, không cần phải gọi như thế đâu. Cứ gọi là chị được rồi. Cảm ơn em Hàn Văn.
- Chị đến mua hoa à ?
- À không, bà chủ cửa hàng là bạn thân của chị. Hôm nay định rủ cậu ấy đi uống cà phê ấy mà
- Nhưng mà chị ấy vừa ra ngoài rồi, chắc là đi siêu thị. Chị ngồi đây chơi nhé em còn phải dọn dẹp một lúc nữa
- Được rồi, em cứ làm việc đi.
Hàn Văn quay trở lại công việc của mình, tiếp tục cắm nốt những cành hoa còn lại. Những lúc tập trung như thế này gương mặt cậu dường như được phủ một vẻ dịu dàng, trầm lặng. Khóe môi như thoáng nét cười, lúc ẩn lúc hiện, ánh mắt sáng trong như nước. Có thể nói Hàn Văn mang một nét quyến rũ nhẹ nhàng, không quá vồ vấp, quá nổi bật như những người khác. Một vẻ đẹp tĩnh lặng như bức tranh thủy mạc.
Thùy Linh ngẩn người nhìn cậu, thoáng chốc cô dần bị say mê trước vẻ đẹp ấy. Bờ má bỗng ửng đỏ mặc dù cô không hề uống tí rượu nào. Cô vội quay mặt đi cố làm vẻ bình tĩnh dù trái tim vẫn đang đập rất nhanh. Thùy Linh thoáng cười chế giếu bản thân, cô từng nghĩ mình sẽ chẳng thể yêu ai nữa sau lần ấy vậy mà giờ đây trái tim một lần nữa lại trở nên rạo rực.
Một lúc lâu sau vẫn chưa thấy cô bạn thân quay về, Thùy Linh chán nản đi lòng vòng trong shop hoa ngắm nhìn mọi thứ. Cô chợt dừng lại trước những đóa hồng đỏ thắm, trên những cánh hoa ấy vẫn còn đọng lại những hạt nước.
Thùy Linh đưa tay lấy một cành hoa, thích thú ngắm nhìn sắc đỏ rực rỡ của cành hoa. Những bông hoa đẹp thường có rất nhiều gai, đặc biệt là hoa hồng, loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Trong lúc vô tình Thùy Linh đã bị một chiếc gai nhọn đâm vào tay, cô khẽ kêu lên xuýt xoa
- Úi chà !
Hàn Văn đứng gần đó nghe thậy vội bước đến, nhìn thấy tay Thùy Linh bị chảy máu. Bất giác cậu lại ngẩn người, trong đầu vang lên những thanh âm của quá khứ
” Nơi khóe môi Ngọc Trân chợt vẽ lên một nụ cười.
Nụ cười ấy nhẹ hơn cả làn gió xuân mơn mởn.
- Đã bảo đừng đụng vào dao kéo rồi mà. Có đau lắm không ?
Hàn Văn ngẩn lên hỏi, đáy mắt đầy vẻ xót xa. Ngọc Trân khẽ gật đầu, khuôn mặt tỏ ra đáng thương. Như nghĩ ra điều gì đó, cô chớp chớp mắt một cách tinh nghịch
- Hôn lên đó sẽ không thấy đau nữa đấy
- Thật chứ ? – Hàn Văn lơ đãng nhìn cô, nụ cười như ẩn hiện trên môi
- Thật mà.
Ánh mặt trời từ song cửa rọi vào, ngàn vạn tia sáng bao trùm lên hai con người ấy. Ngọc Trân kinh ngạc chớp chớp mắt, Hàn Văn cúi xuống mắt khép lại, hôn nhẹ lên ngón tay cô. Môi cậu thật mềm mại, vừa chạm vào ngón tay cô như có một luồng điện hàng nghìn vôn chạy thẳng vào tim. Thân thể Ngọc Trân thoáng đờ ra như thế cho đến khi cô nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hàn Văn. ”
- Hàn Văn à, Hàn Văn … em sao vậy ?
- ờm …
Hàn Văn giật mình quay trở về hiện tại, cậu vội chạy đi lấy bông băng cho Thùy Linh, cẩn thận dùng băng keo cá nhân dán vết thương cho cô ấy. Bất giác Thùy Linh cảm nhận được cái thở dài rất khẽ của Hàn Văn, cô lén nhìn cậu. Một màn sương buồn bã bao trùm lên đôi mắt ấy. Đáy mắt cũng trở nên bi thương dường như vừa rồi có một điều gì đó khiến cậu buồn bã.
- Không cần phải xót xa cho chị đến như vậy đâu
Thùy Linh mỉm cười phá vỡ bầu không khí bi ai, khóe môi của Hàn Văn khẽ nâng lên, nụ cười rất nhẹ nhưng đẹp đến mê hồn.
- Lần sau chị cẩn thận một chút, hoa hồng thường có rất nhiều gai nhọn. Nhìn thì rất đẹp nhưng chạm vào sẽ rất đau
Khi Hàn Văn nói câu này ánh mắt cậu trở nên xa xăm, thăm thẳm. Làn môi khẽ gượng cười chua xót.
Thùy Linh vẫn chăm chú nhìn gương mặt Hàn Văn, cô lờ mờ đoán rằng người đối diện cô không hề giống với những gì cô nhìn thấy. Bên ngoài cậu có vẻ thân thiện, dễ gần, đôi khi lại rất ngây ngô với vẻ ngố hết sức. Nhưng bên trong lại là một cõi lòng lạnh lẽo, khó chạm đến, một nỗi buồn bi ai.
Một con người có vẻ bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất mềm yếu.
——————————————————————————-
Đêm khuya.
Bầu trời mùa đông đặc màu xám tro, chẳng có lấy một gợn mây. Gió nhè nhẹ thôi, mang theo hơi lạnh phảng phất đến thấu xương.
Không khí tĩnh lặng như chực chờ một trận tuyết lớn đang chầm chậm đến.
Có lẽ chỉ khi tuyết của mùa đông buông xuống, tất cả cái lạnh cùng sự ngưng động mới có thể được giải phóng trong màn tuyết chấp chới giữa thinh không.
Trên con đường vắng lặng ấy.
Hàn Văn chầm chầm bước từng bước trở về nhà. Những bước chân rất chậm rãi, bình thản đến độ hững hờ. Lòng cậu dường như đã bị cái giá lạnh của mùa đông đóng băng, một nỗi đau tê tái đang ngự trị.
Khóe môi cậu có một vẻ lạnh đạm kì lạ Đêm nay cậu nhớ cô gái ấy.
Ngày nắng, cô gái của Hàn Văn thích thú chân trần chạy trên bãi biển, cô cười khanh khách, ánh mắt như sao, hai má hồng hào như đóa sen trong hồ thu. Cô khẽ vẫy vẫy gọi cậu, được ôm cô vào lòng là niềm hạnh phúc của Hàn Văn.
Rồi cũng một ngày nắng, cô rời khỏi cậu quay về với thế giới của cô, gặp lại người vẫn ngày đêm mong ngóng cô. Chỉ còn lại cậu lặng lẽ dõi theo, khát khao được gặp cô một lần nữa với hi vọng được yêu cô.
Đáy mắt Hàn Văn sâu thăm thẳm, hàng mi dài khẽ nhắm lại ép những dòng nước mắt chảy ra.
Điều đau khổ nhất của một người đó là muốn khóc nhưng không tài nào khóc được.
Đêm nay trời không sao. Ánh trăng nhạt nhòa kia như bị che phủ bởi đám mây xám tro nặng nề.
Từng cơn gió lạnh thấu xương như đang thấm dần vào lục phũ ngũ tạng.
Mùa đông năm nay thật khắc nghiệt …
Đêm.
Đèn đường vàng vọt trải dài chiếc bóng ảm đảm lên nền tuyết trắng.
Khí trời càng về khuya thì càng lạnh.
Cây cối hai bên đường đã trụi hết lá, chỉ còn lưa thưa vài nhánh cây trơ trọi
Hình như tuyết đã bắt đầu rơi.
Gió nổi lên mang theo những hạt tuyết nhỏ, hát lên mặt người những cơn buốt lạnh.
Ngọc Trân khẽ rùng mình, kéo cao cổ áo. Lặng lẽ bước những bước cô đơn. Khuôn mặt xinh đẹp của cô đã bị chiếc khăn choàng to sụ che mất một nửa. Duy chỉ có đôi mắt ấy vẫn sáng lấp lánh như sao.
Trong cái giá lạnh này không hiểu sao cô lại nhớ đến hơi ấm của ai đó.
Hơi ấm của cậu. Hàn Văn của cô.
Khuôn mặt tuấn tú với đôi mắt sáng ngời, nụ cười ngố, tiếng cười “man rợ” ác quỷ.
Ngày ấy cô đã đợi cậu nhưng đợi mãi vẫn không nhìn thấy hình dáng ấy. Chỉ có gió đơn độc thổi qua càng khiến cô tái tê lòng. Ngay cả lúc rời khỏi nơi ấy Ngọc Trân vẫn không thể gặp được Hàn Văn.
Ngọc Trân nhớ Hàn Văn của cô.
Bất giác chuỗi chuông ngọc khẽ ngân vang.
Ting tang, ting tang.
Những âm thanh trong trẻo nghe thật êm tai.
Ngọc Trân khẽ cúi nhìn chuỗi chuông ngọc, khóe môi khẽ mỉm cười.
Có chua xót, có bi thương. Bất giác chiếc vòng trên cổ lóe sáng
Tuyết rơi mỗi lúc một dày hơn, trong màn tuyết mờ ảo ấy một hình bóng quen thuộc xuất hiện.
Giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng.
- Ngọc Trân à …
Cô ngẩn lên nhìn hình bóng ấy, đôi mắt đầy hi vọng và khát khao. Đôi môi đẹp khẽ nâng lên tạo nên nét cười.
Là Hàn Văn chăng … ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.