Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
Chương 70: Kết cục (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
19/11/2023
Lúc này Nial lại có chút ngạc
nhiên, cậu ta biết người phụ nữ tên Phạm Thiểm này, vì cấp trên của cậu
ta từng rất yêu say đắm nữ nhân đó, nhưng vì một số chuyện khó nói nên
họ chỉ dám giữ ở mức độ bạn bè tri kỉ. Nhưng Nial nghe nói tính cách của vị nữ cường nhân Phạm Thiểm rất cổ quái, từ trước đến giờ cũng chưa
từng thu nhận đồ đệ, cũng không thích bị ràng buộc bởi hôn nhân phức
tạp, cho nên ngoại trừ cậu con có thiên phú Phạm Khắc Kiệt ra thì bà ấy
sẽ chẳng để ý đến ai.
Không ngờ hôm nay Nial lại gặp được đồ đệ danh bất hư truyền của Phạm Thiểm, người có khả năng thiên biến vạn hóa, còn biết nấu cả Như Song Yến, mặc dù không biết khả năng của Phạm Thiểm có thật sự là bất bại hay không, nhưng nhìn sự tự tin của cô thì có lẽ họ nên tin tưởng Vương Ngữ Ninh một lần.
Lúc này thì Nial còn định đưa cho cô một khẩu súng nhỏ, nhưng Vương Ngữ Ninh lại từ chối. Cô lấy từ trong balô ra một cây chích điện nhỏ, một sợi dây cước mỏng đeo vào ngón tay, còn có thêm một cây kim đã tẩm thuốc mê nữa. Đừng nói Hoắc Dạ kinh ngạc, đến người chuyên nghiệp như Nial cũng há hốc, cũng phải giơ ngón cái lên cho cô một like, rồi nói:
- Tôi tin cô là đồ đệ của Phạm Thiểm rồi.
Nhưng cho dù cô trang bị cũng xem như là đầy đủ và đủ máu lạnh, nhưng đây cũng liên quan đến tính mạng, Hoắc Dạ vẫn không khỏi lo lắng cho cô. Còn Vương Ngữ Ninh thì liền hôn nhẹ lên môi của anh một cái, sau đó còn cười nói:
- Chồng à, anh đừng lo, em và con sẽ không sao cả. Thay vì cứ kéo dài chuyện này và sống trong lo sợ, thì tốt nhất là chúng ta nên giải quyết nó càng sớm càng tốt, tránh hậu quả sau này.
Đương nhiên Hoắc Dạ hiểu được dụng ý này, chỉ là nếu bảo anh đẩy vợ mình ra mũi chịu sào thì anh thật sự không làm được. Nhưng nếu không phải là Vương Ngữ Ninh, thì Phạm Hiếu Từ sẽ không dễ dàng buông bỏ phòng bị, cho nên quyết định cuối cùng vẫn là để Vương Ngữ Ninh ra ngoài ứng chiến.
Trong lúc Nial đánh lái chuyển hướng ra bờ biển thì cậu ta cũng nhanh chóng thông báo cho đồng đội, cũng như là phân công vị trí của bọn họ trong chiến dịch tới này. Khi cậu ta vẫn còn đang bận rộn thì Hoắc Dạ vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Vương Ngữ Ninh ở trong lòng, đương nhiên cô biết anh sẽ lo lắng, chỉ là cô không biết từ khi nào sự lo lắng của anh lại lớn như vậy, lúc này cô lại còn có tâm trạng trêu đùa, nói:
- Ai da chồng à, anh đừng có ủ rũ như vậy chứ. Cũng đâu phải là em đi chết đâu.
Nial ở phía trước cũng nói thêm vào.
- Đừng lo, tôi đã sắp xếp xong người của tôi rồi. Nếu lỡ có chuyện gì thì họ sẽ hỗ trợ Hoắc thái thái, tôi đảm bảo vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì cả!
- Nếu cô ấy trầy xước dù chỉ một chút, thì tôi sẽ đem cậu đi xào nấu cho chó ăn đấy!
- Được được được, yên tâm đi.
Vương Ngữ Ninh cũng biết ý nên đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh rồi đặt lên bụng mình, sau đó liền giả giọng con nít, nói:
- Cha à, cha đừng có lo lắng quá nha, con và mẹ chắc chắn sẽ bình an vô sự. Vì con biết cha yêu mẹ và con lắm nè.
Hoắc Dạ cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng, anh cũng chỉ biết nhìn cô rồi mỉm cười, cô vợ này của anh đúng là biết cách pha trò thật đấy. Anh cũng không dám nghĩ ở trong tình cảnh này rồi mà cô còn có thể pha trò chọc cho anh vui như vậy.
[...]
Lúc này thì có vẻ thời cơ đã đến, chiếc xe của họ đã dừng lại ở một đoạn đường vắng người, Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng hôn lên môi của anh một cái rồi cũng bước xuống xe. Khi đó thì chiếc xe theo phía sau cũng đã dừng lại, bước xuống là Phạm Hiếu Từ và Triệu Cảnh Hiên, quả nhiên là bầy tôi trung thành của Phạm Hiếu Từ, nếu như là ở thời phong kiến thì chắc hẳn Triệu Cảnh Hiên đã được truy tặng danh hiệu rồi. Nhưng đáng tiếc, hắn ta thà theo tà chứ không chịu theo chính, đành vậy.
Vương Ngữ Ninh lúc này liền thở dài một tiếng, sau đó nhìn Phạm Hiếu Từ, nói:
- Chạy theo tôi từ Nhâm Thành đến tận đây. Phạm Hiếu Từ, anh cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi sao?
- Ninh Ninh à, sao em lại dừng xe ở đây vậy? Thai phụ thì nên ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đi chứ, anh không có ý định làm hại em. Người anh cần gặp là Hoắc Dạ, em bảo tên đó bước ra đây đi.
- Buồn cười thật đấy, bây giờ chồng tôi đang ở công ty Hoắc thị, anh lại theo tôi đến tận đây, xong rồi đòi gặp Hoắc Dạ? Phạm Hiếu Từ, có phải đầu óc anh có vấn đề không?
Nghe đến đây thì Phạm Hiếu Từ liền lập tức nhíu mày, rồi sau đó hắn ta còn hỏi lại Triệu Cảnh Hiên về sự việc, nhưng Triệu Cảnh Hiên cũng không rõ nữa, vì từ khi bắt đầu họ chỉ đuổi theo xe này, họ cũng không biết Hoắc Dạ có ở đây hay không. Đến lúc này thì Phạm Hiếu Từ liền cười một tiếng, rồi nói:
- Thôi không sao, không có Hoắc Dạ cũng được. Ninh Ninh à, qua đây với anh đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ.
- Vui vẻ? Hừm... Hình như đi với anh chẳng có cái gì vui vẻ cả... Anh Hiếu Từ, hay là anh đến đây với em đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ.
Không ngờ hôm nay Nial lại gặp được đồ đệ danh bất hư truyền của Phạm Thiểm, người có khả năng thiên biến vạn hóa, còn biết nấu cả Như Song Yến, mặc dù không biết khả năng của Phạm Thiểm có thật sự là bất bại hay không, nhưng nhìn sự tự tin của cô thì có lẽ họ nên tin tưởng Vương Ngữ Ninh một lần.
Lúc này thì Nial còn định đưa cho cô một khẩu súng nhỏ, nhưng Vương Ngữ Ninh lại từ chối. Cô lấy từ trong balô ra một cây chích điện nhỏ, một sợi dây cước mỏng đeo vào ngón tay, còn có thêm một cây kim đã tẩm thuốc mê nữa. Đừng nói Hoắc Dạ kinh ngạc, đến người chuyên nghiệp như Nial cũng há hốc, cũng phải giơ ngón cái lên cho cô một like, rồi nói:
- Tôi tin cô là đồ đệ của Phạm Thiểm rồi.
Nhưng cho dù cô trang bị cũng xem như là đầy đủ và đủ máu lạnh, nhưng đây cũng liên quan đến tính mạng, Hoắc Dạ vẫn không khỏi lo lắng cho cô. Còn Vương Ngữ Ninh thì liền hôn nhẹ lên môi của anh một cái, sau đó còn cười nói:
- Chồng à, anh đừng lo, em và con sẽ không sao cả. Thay vì cứ kéo dài chuyện này và sống trong lo sợ, thì tốt nhất là chúng ta nên giải quyết nó càng sớm càng tốt, tránh hậu quả sau này.
Đương nhiên Hoắc Dạ hiểu được dụng ý này, chỉ là nếu bảo anh đẩy vợ mình ra mũi chịu sào thì anh thật sự không làm được. Nhưng nếu không phải là Vương Ngữ Ninh, thì Phạm Hiếu Từ sẽ không dễ dàng buông bỏ phòng bị, cho nên quyết định cuối cùng vẫn là để Vương Ngữ Ninh ra ngoài ứng chiến.
Trong lúc Nial đánh lái chuyển hướng ra bờ biển thì cậu ta cũng nhanh chóng thông báo cho đồng đội, cũng như là phân công vị trí của bọn họ trong chiến dịch tới này. Khi cậu ta vẫn còn đang bận rộn thì Hoắc Dạ vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Vương Ngữ Ninh ở trong lòng, đương nhiên cô biết anh sẽ lo lắng, chỉ là cô không biết từ khi nào sự lo lắng của anh lại lớn như vậy, lúc này cô lại còn có tâm trạng trêu đùa, nói:
- Ai da chồng à, anh đừng có ủ rũ như vậy chứ. Cũng đâu phải là em đi chết đâu.
Nial ở phía trước cũng nói thêm vào.
- Đừng lo, tôi đã sắp xếp xong người của tôi rồi. Nếu lỡ có chuyện gì thì họ sẽ hỗ trợ Hoắc thái thái, tôi đảm bảo vợ cậu sẽ không gặp chuyện gì cả!
- Nếu cô ấy trầy xước dù chỉ một chút, thì tôi sẽ đem cậu đi xào nấu cho chó ăn đấy!
- Được được được, yên tâm đi.
Vương Ngữ Ninh cũng biết ý nên đã nhẹ nhàng nắm lấy tay anh rồi đặt lên bụng mình, sau đó liền giả giọng con nít, nói:
- Cha à, cha đừng có lo lắng quá nha, con và mẹ chắc chắn sẽ bình an vô sự. Vì con biết cha yêu mẹ và con lắm nè.
Hoắc Dạ cuối cùng cũng buông bỏ được gánh nặng, anh cũng chỉ biết nhìn cô rồi mỉm cười, cô vợ này của anh đúng là biết cách pha trò thật đấy. Anh cũng không dám nghĩ ở trong tình cảnh này rồi mà cô còn có thể pha trò chọc cho anh vui như vậy.
[...]
Lúc này thì có vẻ thời cơ đã đến, chiếc xe của họ đã dừng lại ở một đoạn đường vắng người, Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng hôn lên môi của anh một cái rồi cũng bước xuống xe. Khi đó thì chiếc xe theo phía sau cũng đã dừng lại, bước xuống là Phạm Hiếu Từ và Triệu Cảnh Hiên, quả nhiên là bầy tôi trung thành của Phạm Hiếu Từ, nếu như là ở thời phong kiến thì chắc hẳn Triệu Cảnh Hiên đã được truy tặng danh hiệu rồi. Nhưng đáng tiếc, hắn ta thà theo tà chứ không chịu theo chính, đành vậy.
Vương Ngữ Ninh lúc này liền thở dài một tiếng, sau đó nhìn Phạm Hiếu Từ, nói:
- Chạy theo tôi từ Nhâm Thành đến tận đây. Phạm Hiếu Từ, anh cảm thấy bản thân quá rảnh rỗi sao?
- Ninh Ninh à, sao em lại dừng xe ở đây vậy? Thai phụ thì nên ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đi chứ, anh không có ý định làm hại em. Người anh cần gặp là Hoắc Dạ, em bảo tên đó bước ra đây đi.
- Buồn cười thật đấy, bây giờ chồng tôi đang ở công ty Hoắc thị, anh lại theo tôi đến tận đây, xong rồi đòi gặp Hoắc Dạ? Phạm Hiếu Từ, có phải đầu óc anh có vấn đề không?
Nghe đến đây thì Phạm Hiếu Từ liền lập tức nhíu mày, rồi sau đó hắn ta còn hỏi lại Triệu Cảnh Hiên về sự việc, nhưng Triệu Cảnh Hiên cũng không rõ nữa, vì từ khi bắt đầu họ chỉ đuổi theo xe này, họ cũng không biết Hoắc Dạ có ở đây hay không. Đến lúc này thì Phạm Hiếu Từ liền cười một tiếng, rồi nói:
- Thôi không sao, không có Hoắc Dạ cũng được. Ninh Ninh à, qua đây với anh đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ.
- Vui vẻ? Hừm... Hình như đi với anh chẳng có cái gì vui vẻ cả... Anh Hiếu Từ, hay là anh đến đây với em đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.