Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
Chương 20: Leo núi (2)
Vương Khiết Băng (Yu)
28/10/2023
Sau khi đi được khoảng một nửa
đoạn đường thì mọi người liền ngồi lại nghỉ ngơi một chút, lúc này Hoắc
Dạ liền nhìn xung quanh một chút, nhưng rồi lại chợt phát hiện không
thấy Vương Ngữ Ninh đâu, ngay lập tức anh liền đứng dậy đi tìm.
Đi đến một cái cây lớn thì anh đã nhìn thấy cô đang đứng nhìn xa xăm về phía trước, chầm chậm tiến đến chỗ của cô, Hoắc Dạ liền nói:
- Em cảm khái cái gì vậy?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc thì Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng rồi sau đó cô lại quay đầu lại nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Hoắc Dạ, nếu như em nói... Em đã nhìn thấy kiếp trước và ở kiếp đó em đã gây ra rất nhiều phiền toái cho anh, thì liệu anh có tin em không?
- Tin.
Nhận được một câu trả lời có chút bất ngờ, nhưng Vương Ngữ Ninh lại vui vẻ cười, xem ra con người của Hoắc Dạ cũng không phải đến nỗi khô khan như những gì mà cô từng suy nghĩ, trái lại cô còn cho rằng anh rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ anh tin cô vô điều kiện.
Nhưng một giây sau đó thì Hoắc Dạ liền ôm lấy Vương Ngữ Ninh từ phía sau, anh dịu dàng tựa cằm lên vai cô, nói:
- Vì ở kiếp đó anh nợ em, nên anh không oan trách. Còn ở kiếp này, anh vẫn nợ em, nên anh sẽ tiếp tục trả cho em... Nên là Ninh Ninh, cho dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau thì anh vẫn hi vọng bản thân nợ em.
Vương Ngữ Ninh nghe thấy cũng chỉ biết cười, có lẽ cô không dám hi vọng đến kiếp sau, cô chỉ hi vọng rằng ở lần sống lại này cô có thể an an ổn ổn ở bên cạnh Hoắc Dạ mà thôi, mặc dù cô biết rằng chuyện đó sẽ khó xảy ra lắm.
Đột nhiên lúc này Vương Ngữ Ninh liền xoay người lại, trực tiếp đối diện với anh, còn dịu dàng choàng tay ôm lấy cổ của anh một lúc, nói:
- Đầu tuần sau chúng ta đến Cục dân chính nha?
Hoắc Dạ đột nhiên há hốc và có chút kinh ngạc... Không đúng, nói trắng ra là rất kinh ngạc, anh liền đưa mắt nhìn cô, nói:
- Em nói gì vậy?
Nhưng Vương Ngữ Ninh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng hôn lấy môi anh một cái, sau đó thì liền nhắm nghiền hai mắt rồi lại hôn anh. Lúc này Hoắc Dạ vẫn chưa tiêu hóa hết những gì cô nói, nhưng một lúc sau thì anh cũng đã biết rồi, xem ra cô mèo nhỏ ương ngạnh này đang muốn làm nũng thôi, vì thế nên Hoắc Dạ cũng nhẹ nhàng ôm eo cô rồi trao cho cô nụ hôn say đắm.
Nhưng có lẽ hai người họ không biết rằng ở đằng xa kia có một cặp mắt nảy lửa đang hướng về phía họ, đó không phải khác mà chính là Đào Mị, từ lúc Hoắc Dạ đột ngột rời đi thì cô ta cũng đã đi cùng, vì cô ta muốn nói chuyện riêng với anh. Nhưng vừa đến thì đã thấy Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh ân ân ái ái ở cùng nhau, sau đó còn là một màn khiến người ta nóng mắt nữa chứ, lửa giận và sự ghen tị đạt đến đỉnh điểm, nhưng lúc đó ở phía sau của Đào Mị lại phát ra một giọng nói.
- Giận lắm sao? Muốn chiếm hữu thế cơ à?
Hiển nhiên người nói ra những lời này không phải ai khác mà chính là Phạm Hiếu Từ, từ khi Vương Ngữ Ninh tách ra thì hắn ta cũng đã đứng ở đây, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không hiểu tại sao Vương Ngữ Ninh thà chọn Hoắc Dạ chứ không chọn hắn.
- Phạm thiếu, anh không nghe thấy sao? Đầu tuần sau là họ sẽ đến Cục Dân Chính, lúc đó thì cả anh và tôi đều sẽ mất trắng.
- Vậy thì khiến họ không đến được là được rồi.
Nói xong thì Phạm Hiếu Từ liền rời đi, bỏ lại Đào Mị với một suy nghĩ điên rồ.
[...]
Sau khi nghỉ ngơi xong thì mọi người lại tiếp tục lên đường, họ phải nhanh chóng lên đến chỗ cắm trại thì may ra sẽ được ngủ ngon, vì hai bên đường núi này chỗ khá hẹp lại còn hơi dốc, nếu như đêm đến mà họ chưa lên đến đỉnh núi thì sẽ khá nguy hiểm rồi.
Trên đoạn đường đi tiếp theo Vương Ngữ Ninh vẫn mải mê nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mà không để ý gì, nhưng thật chất là cô đã để ý mọi thứ, trong ánh mắt vừa rồi Đào Mị nhìn cô có vài tia nguy hiểm, nếu như chị ta đã muốn diễn thì cô cũng phối hợp một chút vậy. Lúc này Vương Ngữ Ninh còn cố ý đi sát với vách núi, đương nhiên thì đây chính là cơ hội tốt của Đào Mị nếu như muốn "hãm hại" cô rồi.
Ngay tức khắc Đào Mị liền tăng tốc bước đến bên cạnh cô và trò chuyện, mục đích của chị ta quá rõ ràng là muốn làm cô phân tâm kia mà, nhưng một khi đã muốn diễn thì Vương Ngữ Ninh liền diễn cho trót. Khi đi đến một con dốc quanh co thì Đào Mị liền không nhịn được muốn giả vờ té xuống chỗ của Vương Ngữ Ninh, sau đó cũng thuận lợi đẩy cô ngã xuống vách núi, thật chất cô ta không có ý định giết người, vừa rồi Đào Mị đã quan sát rất kĩ rồi, ngã xuống đó cũng chỉ trầy xước một chút thôi, hoàn toàn không chết người nên mới có gan làm như vậy.
Hiển nhiên ngay lập tức Vương Ngữ Ninh cũng phối hợp rất đồng điệu, cô thấy Đào Mị ngã thì liền nhanh chóng né sang một bên, để Đào Mị ngã nhào xuống vách núi.
Đến đây thì cô còn thầm cười một cái, nhưng rồi sau đó liền giả vờ hoảng loạn hét lên.
- A! Chị Mị, chị sao vậy? Mọi người ơi đến đây giúp em với, chị Mị bị ngã xuống vách núi rồi kia kìa!
Đi đến một cái cây lớn thì anh đã nhìn thấy cô đang đứng nhìn xa xăm về phía trước, chầm chậm tiến đến chỗ của cô, Hoắc Dạ liền nói:
- Em cảm khái cái gì vậy?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc thì Vương Ngữ Ninh liền nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng rồi sau đó cô lại quay đầu lại nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Hoắc Dạ, nếu như em nói... Em đã nhìn thấy kiếp trước và ở kiếp đó em đã gây ra rất nhiều phiền toái cho anh, thì liệu anh có tin em không?
- Tin.
Nhận được một câu trả lời có chút bất ngờ, nhưng Vương Ngữ Ninh lại vui vẻ cười, xem ra con người của Hoắc Dạ cũng không phải đến nỗi khô khan như những gì mà cô từng suy nghĩ, trái lại cô còn cho rằng anh rất đặc biệt, đặc biệt ở chỗ anh tin cô vô điều kiện.
Nhưng một giây sau đó thì Hoắc Dạ liền ôm lấy Vương Ngữ Ninh từ phía sau, anh dịu dàng tựa cằm lên vai cô, nói:
- Vì ở kiếp đó anh nợ em, nên anh không oan trách. Còn ở kiếp này, anh vẫn nợ em, nên anh sẽ tiếp tục trả cho em... Nên là Ninh Ninh, cho dù là kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau thì anh vẫn hi vọng bản thân nợ em.
Vương Ngữ Ninh nghe thấy cũng chỉ biết cười, có lẽ cô không dám hi vọng đến kiếp sau, cô chỉ hi vọng rằng ở lần sống lại này cô có thể an an ổn ổn ở bên cạnh Hoắc Dạ mà thôi, mặc dù cô biết rằng chuyện đó sẽ khó xảy ra lắm.
Đột nhiên lúc này Vương Ngữ Ninh liền xoay người lại, trực tiếp đối diện với anh, còn dịu dàng choàng tay ôm lấy cổ của anh một lúc, nói:
- Đầu tuần sau chúng ta đến Cục dân chính nha?
Hoắc Dạ đột nhiên há hốc và có chút kinh ngạc... Không đúng, nói trắng ra là rất kinh ngạc, anh liền đưa mắt nhìn cô, nói:
- Em nói gì vậy?
Nhưng Vương Ngữ Ninh không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng hôn lấy môi anh một cái, sau đó thì liền nhắm nghiền hai mắt rồi lại hôn anh. Lúc này Hoắc Dạ vẫn chưa tiêu hóa hết những gì cô nói, nhưng một lúc sau thì anh cũng đã biết rồi, xem ra cô mèo nhỏ ương ngạnh này đang muốn làm nũng thôi, vì thế nên Hoắc Dạ cũng nhẹ nhàng ôm eo cô rồi trao cho cô nụ hôn say đắm.
Nhưng có lẽ hai người họ không biết rằng ở đằng xa kia có một cặp mắt nảy lửa đang hướng về phía họ, đó không phải khác mà chính là Đào Mị, từ lúc Hoắc Dạ đột ngột rời đi thì cô ta cũng đã đi cùng, vì cô ta muốn nói chuyện riêng với anh. Nhưng vừa đến thì đã thấy Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh ân ân ái ái ở cùng nhau, sau đó còn là một màn khiến người ta nóng mắt nữa chứ, lửa giận và sự ghen tị đạt đến đỉnh điểm, nhưng lúc đó ở phía sau của Đào Mị lại phát ra một giọng nói.
- Giận lắm sao? Muốn chiếm hữu thế cơ à?
Hiển nhiên người nói ra những lời này không phải ai khác mà chính là Phạm Hiếu Từ, từ khi Vương Ngữ Ninh tách ra thì hắn ta cũng đã đứng ở đây, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn không hiểu tại sao Vương Ngữ Ninh thà chọn Hoắc Dạ chứ không chọn hắn.
- Phạm thiếu, anh không nghe thấy sao? Đầu tuần sau là họ sẽ đến Cục Dân Chính, lúc đó thì cả anh và tôi đều sẽ mất trắng.
- Vậy thì khiến họ không đến được là được rồi.
Nói xong thì Phạm Hiếu Từ liền rời đi, bỏ lại Đào Mị với một suy nghĩ điên rồ.
[...]
Sau khi nghỉ ngơi xong thì mọi người lại tiếp tục lên đường, họ phải nhanh chóng lên đến chỗ cắm trại thì may ra sẽ được ngủ ngon, vì hai bên đường núi này chỗ khá hẹp lại còn hơi dốc, nếu như đêm đến mà họ chưa lên đến đỉnh núi thì sẽ khá nguy hiểm rồi.
Trên đoạn đường đi tiếp theo Vương Ngữ Ninh vẫn mải mê nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mà không để ý gì, nhưng thật chất là cô đã để ý mọi thứ, trong ánh mắt vừa rồi Đào Mị nhìn cô có vài tia nguy hiểm, nếu như chị ta đã muốn diễn thì cô cũng phối hợp một chút vậy. Lúc này Vương Ngữ Ninh còn cố ý đi sát với vách núi, đương nhiên thì đây chính là cơ hội tốt của Đào Mị nếu như muốn "hãm hại" cô rồi.
Ngay tức khắc Đào Mị liền tăng tốc bước đến bên cạnh cô và trò chuyện, mục đích của chị ta quá rõ ràng là muốn làm cô phân tâm kia mà, nhưng một khi đã muốn diễn thì Vương Ngữ Ninh liền diễn cho trót. Khi đi đến một con dốc quanh co thì Đào Mị liền không nhịn được muốn giả vờ té xuống chỗ của Vương Ngữ Ninh, sau đó cũng thuận lợi đẩy cô ngã xuống vách núi, thật chất cô ta không có ý định giết người, vừa rồi Đào Mị đã quan sát rất kĩ rồi, ngã xuống đó cũng chỉ trầy xước một chút thôi, hoàn toàn không chết người nên mới có gan làm như vậy.
Hiển nhiên ngay lập tức Vương Ngữ Ninh cũng phối hợp rất đồng điệu, cô thấy Đào Mị ngã thì liền nhanh chóng né sang một bên, để Đào Mị ngã nhào xuống vách núi.
Đến đây thì cô còn thầm cười một cái, nhưng rồi sau đó liền giả vờ hoảng loạn hét lên.
- A! Chị Mị, chị sao vậy? Mọi người ơi đến đây giúp em với, chị Mị bị ngã xuống vách núi rồi kia kìa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.