Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em!
Chương 72: Phiên Ngoại (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
20/11/2023
Đến cuối tuần thì Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh cũng đã xuất phát đến Âm
Thành, trên cả đoạn đường thì hai người cũng đã nói với nhau rất nhiều
chuyện, nhưng nhiều nhất thì chắc là chuyện gần đây với Phạm Hiếu Từ.
Hôm đó nếu như không phải Vương Ngữ Ninh có võ phòng thân thì e rằng mọi chuyện đã không diễn ra suôn sẻ như thế.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hôm đó quả thật là Vương Ngữ Ninh rất liều lĩnh, sau khi vật ngã Phạm Hiếu Từ xong thì cô cũng có một chút đau đau ở bụng, ngay khi đến bác sĩ thì đã biết rằng bản thân do vận động mạnh nên đã động thai, tuy nhiên thì may mắn là không sao cả, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại. Nhưng kể từ ngày đó trở đi thì Hoắc Dạ dường như là không cách rời Vương Ngữ Ninh nửa bước, kể cả là đi vệ sinh hay tắm, anh đều đứng kè kè ở bên ngoài, hoàn toàn không để cho cô một mình.
Cũng vì sự an toàn của vợ mà Hoắc Dạ còn muốn chuyển văn phòng đến lớp của cô nữa kìa, nhưng Vương Ngữ Ninh đã từ chối và cô phải bảo lưu kết quả sớm hơn dự kiến vì có một ông chồng lo lắng thái quá.
Còn hôm nay thì Vương Ngữ Ninh lại thấy trong người có gì đó lạ là, chắc hẳn là vì lâu rồi cô không đi xa, cộng với việc lần đầu mang thai nên trong người vẫn có chút bồn chồn khó tả. Nhưng rất may là ở bên cạnh cô còn có Hoắc Dạ, anh không chỉ kiên nhẫn mà còn luôn lắng nghe những gì mà Vương Ngữ Ninh nói, giống như là chỉ cần cô nói mệt và muốn nghỉ ngơi là anh sẽ ngay lập tức tấp xe vào đường để cô nghỉ ngơi hay ăn uống một chút, còn nếu không thì cũng quan tâm và hỏi han sức khỏe của cô một cách đầy thái quá, nhìn vào trong xe hiện tại của họ thì có thể không có hoa, không có quà, nhưng đồ ăn, nước uống thì chất thành đống rồi.
Khi đến Âm Thành thì Vương Ngữ Ninh phải trầm trồ với nét cổ kính của vùng đất đặc biệt này, có lẽ là một vùng quê xa với trung tâm thành phố nên hiện tại Âm Thành vẫn còn có nhiều công trình mang nét đẹp cổ xưa, nhưng không vì thế mà nhìn nó cũ kỹ, mà thay vào đó thì lại có thể nhìn ra một vẻ đẹp tráng lệ, nơi mà không phải ở đâu cũng có được.
Chiếc xe của họ cuối cùng cũng dừng lại ở một khách sạn gần bãi biển lớn của Âm Thành, sau khi nhận phòng xong thì cả hai người đều mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, ngay khi Vương Ngữ Ninh đã ngủ thiếp đi vì mệt thì Hoắc Dạ lại ngồi dậy và ra ngoài chuẩn bị.
Đúng vậy, anh đã quyết định hôm nay sẽ là ngày mà anh cầu hôn Vương Ngữ Ninh, vì thế nên thay vì đi bằng máy bay như những người khác thì anh đã chọn việc tự chạy xe đến. Để giành thời gian đó cho Hứa Dịch, Đào Linh Nhi, Vương Ngữ Tùng và Nial giúp đỡ mình ở công việc trang trí buổi cầu hôn của họ.
Ở kiếp trước thì Hoắc Dạ còn chưa kịp cầu hôn thì cô đã qua đời rồi. Cho nên tất cả những gì anh có thể làm bây giờ anh đều dốc hết sức lực.
[...]
Trong khi mọi người vẫn còn đang nhiệt huyết với việc chuẩn bị thì mẹ bầu nào đó vẫn còn ngủ rất ngon, mãi cho đến chiều tà, ánh hoàng hôn đã soi rực cả một vùng biển xinh đẹp. Lúc này thì Vương Ngữ Ninh mới thức dậy với sự kêu gọi tuyệt vọng từ Hoắc Dạ. Cô thay xong quần áo thì anh đã đưa cô đến một bến cảng, khi nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng thì cô đã rất bất ngờ, vì cô hoàn toàn không nghĩ rằng ở một nơi như Âm Thành mà có cả một chiếc du thuyền lớn như thế, bấy giờ cô còn nghĩ đây chính là một loại hình du lịch khác của Âm Thành, nên đã không nghĩ ngợi gì mà bước lên.
Phải nói rằng mức độ hoành tráng của du thuyền quả nhiên là không hề thua kém gì với những gì mà cô nghĩ, không chỉ không thua kém mà dường như nó còn to lớn và tráng lệ hơn nữa kìa. Cảm thấy thời gian đã đến, Hoắc Dạ liền nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh đi đến một khoang lớn nhất của du thuyền, ngay khi cô bước vào đã bị choáng ngợp của nơi này làm cho há hốc.
Bất chợt lúc này Vương Ngữ Ninh lại không nhìn thấy Hoắc Dạ đâu, nhưng ánh nhìn của Vương Ngữ Ninh lại có chút dừng lại ở một cái màn hình lớn, trên đó đã trình chiếu lại toàn bộ hành trình cuộc đời của cô, từ khi cô sinh ra, cho đến khi cô một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, rồi lần đầu cô nói chuyện, bốn tuổi, cho đến hiện tại, khi cô đã gặp được Hoắc Dạ và ở bên anh, đến giấy đăng ký kết hôn và ảnh chụp siêu âm nữa chứ.
Bước chân của Vương Ngữ Ninh chậm chạp bước đến, cô bây giờ có lẽ đã mường tượng được Hoắc Dạ đang muốn làm gì rồi. Nhưng một lúc sau, ánh đèn lại tắt đi, thay vào đó thì khoang này lại hạ mái vòm xuống, để lộ cảnh biển được ánh hoàng hôn chiếu rọi, với một màu đỏ cam đầy ấm áp.
Đến đây thì từ phía dưới, Hoắc Dạ được một hệ thống đẩy lên với một bó hoa lớn trên tay, anh lịch thiệp với bộ quần áo trang trọng, bước đến chỗ của Vương Ngữ Ninh rồi đưa cô đến trung tâm sân khấu. Lúc này thì những cánh hoa nhỏ cũng bắt được rải xuống, không khí xung quanh đã dần trở nên lãng mạn hơn.
Đến lúc này anh mới quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh rồi hôn nhẹ, sau đó là đặt lên trán mình, giống như là anh đang nâng niu một món báu vật, là báu vật mà thần linh đã ban tặng cho anh.
Sau đó thì Hoắc Dạ liền nhìn cô, dịu dàng, nói:
- Ninh Ninh, đã hơn mười năm kể từ ngày đầu tiên anh gặp em. Có lẽ em không tin, nhưng anh đã thích em từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó anh nghĩ rằng chỉ đơn thuần là yêu thích một cô bé và xem như em gái nhỏ để nuông chiều. Nhưng dần dần, tình cảm đó không đơn thuần như vậy nữa... Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, nhiều đến mức chính anh cũng không hiểu tại sao. Nhưng có lẽ đó chính là định mệnh.
Nói đến đây, Hoắc Dạ liền lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung lớn, bên trong không đơn thuần là một chiếc nhẫn, mà nó còn có một cặp vòng tay được chạm khắc tỉ mỉ, khi đưa hộp nhung đến trước mặt cô, anh lại nói:
- Vương Ngữ Ninh, dù rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Nhưng anh vẫn hi vọng, hi vọng em có thể đồng ý làm vợ anh, đồng hành cùng anh đến cuối cuộc đời.
- Ninh Ninh, làm vợ anh nhé?
Vương Ngữ Ninh đương nhiên là hạnh phúc đến mức không nói nên lời, chính bản thân cô cũng quên rằng mình cũng là nữ nhân và luôn muốn được cầu hôn như những cô gái khác. Đến lúc này, cô mới có thể ích kỷ và lo lắng cho mình, ngay lập tức Vương Ngữ Ninh không nói lời nào mà hôn nhẹ lên môi của anh, rồi mới nói:
- Em đồng ý.
Sau khi đeo nhẫn cho cô xong thì Hoắc Dạ cũng không vội đứng lên, thay vào đó lại tiến đến hôn nhẹ lên bụng của cô một cái, rồi mới nói:
- Không quên con đâu, bảo bối nhỏ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.
Hành động của anh làm cho Vương Ngữ Ninh không nhịn nổi mà bật cười, chồng của cô đúng là biết cách trêu đùa người khác thật đó!
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hôm đó quả thật là Vương Ngữ Ninh rất liều lĩnh, sau khi vật ngã Phạm Hiếu Từ xong thì cô cũng có một chút đau đau ở bụng, ngay khi đến bác sĩ thì đã biết rằng bản thân do vận động mạnh nên đã động thai, tuy nhiên thì may mắn là không sao cả, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi một thời gian là khỏe lại. Nhưng kể từ ngày đó trở đi thì Hoắc Dạ dường như là không cách rời Vương Ngữ Ninh nửa bước, kể cả là đi vệ sinh hay tắm, anh đều đứng kè kè ở bên ngoài, hoàn toàn không để cho cô một mình.
Cũng vì sự an toàn của vợ mà Hoắc Dạ còn muốn chuyển văn phòng đến lớp của cô nữa kìa, nhưng Vương Ngữ Ninh đã từ chối và cô phải bảo lưu kết quả sớm hơn dự kiến vì có một ông chồng lo lắng thái quá.
Còn hôm nay thì Vương Ngữ Ninh lại thấy trong người có gì đó lạ là, chắc hẳn là vì lâu rồi cô không đi xa, cộng với việc lần đầu mang thai nên trong người vẫn có chút bồn chồn khó tả. Nhưng rất may là ở bên cạnh cô còn có Hoắc Dạ, anh không chỉ kiên nhẫn mà còn luôn lắng nghe những gì mà Vương Ngữ Ninh nói, giống như là chỉ cần cô nói mệt và muốn nghỉ ngơi là anh sẽ ngay lập tức tấp xe vào đường để cô nghỉ ngơi hay ăn uống một chút, còn nếu không thì cũng quan tâm và hỏi han sức khỏe của cô một cách đầy thái quá, nhìn vào trong xe hiện tại của họ thì có thể không có hoa, không có quà, nhưng đồ ăn, nước uống thì chất thành đống rồi.
Khi đến Âm Thành thì Vương Ngữ Ninh phải trầm trồ với nét cổ kính của vùng đất đặc biệt này, có lẽ là một vùng quê xa với trung tâm thành phố nên hiện tại Âm Thành vẫn còn có nhiều công trình mang nét đẹp cổ xưa, nhưng không vì thế mà nhìn nó cũ kỹ, mà thay vào đó thì lại có thể nhìn ra một vẻ đẹp tráng lệ, nơi mà không phải ở đâu cũng có được.
Chiếc xe của họ cuối cùng cũng dừng lại ở một khách sạn gần bãi biển lớn của Âm Thành, sau khi nhận phòng xong thì cả hai người đều mệt mỏi và ngủ thiếp đi. Tuy nhiên, ngay khi Vương Ngữ Ninh đã ngủ thiếp đi vì mệt thì Hoắc Dạ lại ngồi dậy và ra ngoài chuẩn bị.
Đúng vậy, anh đã quyết định hôm nay sẽ là ngày mà anh cầu hôn Vương Ngữ Ninh, vì thế nên thay vì đi bằng máy bay như những người khác thì anh đã chọn việc tự chạy xe đến. Để giành thời gian đó cho Hứa Dịch, Đào Linh Nhi, Vương Ngữ Tùng và Nial giúp đỡ mình ở công việc trang trí buổi cầu hôn của họ.
Ở kiếp trước thì Hoắc Dạ còn chưa kịp cầu hôn thì cô đã qua đời rồi. Cho nên tất cả những gì anh có thể làm bây giờ anh đều dốc hết sức lực.
[...]
Trong khi mọi người vẫn còn đang nhiệt huyết với việc chuẩn bị thì mẹ bầu nào đó vẫn còn ngủ rất ngon, mãi cho đến chiều tà, ánh hoàng hôn đã soi rực cả một vùng biển xinh đẹp. Lúc này thì Vương Ngữ Ninh mới thức dậy với sự kêu gọi tuyệt vọng từ Hoắc Dạ. Cô thay xong quần áo thì anh đã đưa cô đến một bến cảng, khi nhìn thấy một chiếc du thuyền sang trọng thì cô đã rất bất ngờ, vì cô hoàn toàn không nghĩ rằng ở một nơi như Âm Thành mà có cả một chiếc du thuyền lớn như thế, bấy giờ cô còn nghĩ đây chính là một loại hình du lịch khác của Âm Thành, nên đã không nghĩ ngợi gì mà bước lên.
Phải nói rằng mức độ hoành tráng của du thuyền quả nhiên là không hề thua kém gì với những gì mà cô nghĩ, không chỉ không thua kém mà dường như nó còn to lớn và tráng lệ hơn nữa kìa. Cảm thấy thời gian đã đến, Hoắc Dạ liền nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh đi đến một khoang lớn nhất của du thuyền, ngay khi cô bước vào đã bị choáng ngợp của nơi này làm cho há hốc.
Bất chợt lúc này Vương Ngữ Ninh lại không nhìn thấy Hoắc Dạ đâu, nhưng ánh nhìn của Vương Ngữ Ninh lại có chút dừng lại ở một cái màn hình lớn, trên đó đã trình chiếu lại toàn bộ hành trình cuộc đời của cô, từ khi cô sinh ra, cho đến khi cô một tuổi, hai tuổi, ba tuổi, rồi lần đầu cô nói chuyện, bốn tuổi, cho đến hiện tại, khi cô đã gặp được Hoắc Dạ và ở bên anh, đến giấy đăng ký kết hôn và ảnh chụp siêu âm nữa chứ.
Bước chân của Vương Ngữ Ninh chậm chạp bước đến, cô bây giờ có lẽ đã mường tượng được Hoắc Dạ đang muốn làm gì rồi. Nhưng một lúc sau, ánh đèn lại tắt đi, thay vào đó thì khoang này lại hạ mái vòm xuống, để lộ cảnh biển được ánh hoàng hôn chiếu rọi, với một màu đỏ cam đầy ấm áp.
Đến đây thì từ phía dưới, Hoắc Dạ được một hệ thống đẩy lên với một bó hoa lớn trên tay, anh lịch thiệp với bộ quần áo trang trọng, bước đến chỗ của Vương Ngữ Ninh rồi đưa cô đến trung tâm sân khấu. Lúc này thì những cánh hoa nhỏ cũng bắt được rải xuống, không khí xung quanh đã dần trở nên lãng mạn hơn.
Đến lúc này anh mới quỳ một chân xuống đất, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh rồi hôn nhẹ, sau đó là đặt lên trán mình, giống như là anh đang nâng niu một món báu vật, là báu vật mà thần linh đã ban tặng cho anh.
Sau đó thì Hoắc Dạ liền nhìn cô, dịu dàng, nói:
- Ninh Ninh, đã hơn mười năm kể từ ngày đầu tiên anh gặp em. Có lẽ em không tin, nhưng anh đã thích em từ cái nhìn đầu tiên, lúc đó anh nghĩ rằng chỉ đơn thuần là yêu thích một cô bé và xem như em gái nhỏ để nuông chiều. Nhưng dần dần, tình cảm đó không đơn thuần như vậy nữa... Anh yêu em, anh yêu em rất nhiều, nhiều đến mức chính anh cũng không hiểu tại sao. Nhưng có lẽ đó chính là định mệnh.
Nói đến đây, Hoắc Dạ liền lấy trong túi ra một chiếc hộp nhung lớn, bên trong không đơn thuần là một chiếc nhẫn, mà nó còn có một cặp vòng tay được chạm khắc tỉ mỉ, khi đưa hộp nhung đến trước mặt cô, anh lại nói:
- Vương Ngữ Ninh, dù rằng chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi. Nhưng anh vẫn hi vọng, hi vọng em có thể đồng ý làm vợ anh, đồng hành cùng anh đến cuối cuộc đời.
- Ninh Ninh, làm vợ anh nhé?
Vương Ngữ Ninh đương nhiên là hạnh phúc đến mức không nói nên lời, chính bản thân cô cũng quên rằng mình cũng là nữ nhân và luôn muốn được cầu hôn như những cô gái khác. Đến lúc này, cô mới có thể ích kỷ và lo lắng cho mình, ngay lập tức Vương Ngữ Ninh không nói lời nào mà hôn nhẹ lên môi của anh, rồi mới nói:
- Em đồng ý.
Sau khi đeo nhẫn cho cô xong thì Hoắc Dạ cũng không vội đứng lên, thay vào đó lại tiến đến hôn nhẹ lên bụng của cô một cái, rồi mới nói:
- Không quên con đâu, bảo bối nhỏ, chúng ta cùng nhau cố gắng nhé.
Hành động của anh làm cho Vương Ngữ Ninh không nhịn nổi mà bật cười, chồng của cô đúng là biết cách trêu đùa người khác thật đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.