Chương 29
Hoàng Chi
22/10/2022
Trong lúc chờ anh Trung đến tôi không biết làm gì hơn ngoài việc cầu nguyện cho Hải Yến với hy vọng cô ấy sẽ vượt qua nguy hiểm. Tôi đang bần thần ngồi nép vào một góc thì bác sĩ đi lại vẻ mặt trầm tư.
– Cô là người nhà của bệnh nhân Trần Thị Hải Yến?
– Dạ, tôi là bạn của Hải Yến, tình hình cô ấy sao bác sĩ?
Bác sĩ vẻ mặt suy tư thở dài.
– Bệnh nhân bị mất máu khá nhiều cần phải truyền máu gấp nhưng có điều..
Nói đến đây ông ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp.
– Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm trong khi bệnh viện chúng tôi thì lại không có đủ nếu phải đợi nguồn tiếp tế từ kho lưu trữ về thì vẫn có nhưng thời gian khá lâu e là cô ấy sẽ không chịu được.
– Cô ấy thuộc nhóm máu gì vậy bác sĩ?
– Là RH- nhóm máu này rất hiếm chỉ có những người thân trong gia đình mới có nhưng vẫn chưa thấy họ vào cô có cách nào liên lạc không?
Không ngờ Hải Yến cũng thuộc nhóm máu hiếm thật là trùng hợp tôi cũng thuộc nhóm này. Tôi biết trong mắt Hải Yến tôi chính là tình địch là cái gay trong mắt nhưng giờ đây cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu không biết sống chết ra sao còn người thân vẫn chưa vào kịp thử hỏi làm sao tôi có thể làm ngơ bỏ mặc trong khi mình có thể cứu sống một mạng người. Không chần chừ do dự tôi nhanh miệng nói.
– Tôi cũng thuộc nhóm RH- bác sĩ hãy lấy máu của tôi.
Nghe xong bác sĩ thở phào vui mừng nói.
– Tốt quá.
Ông tiếp tục chỉ tay về phía trước.
– Cô hãy đi theo hướng này để đến phòng làm xét nghiệm trước, yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu sống bệnh nhân.
Ba mươi phút đồng hồ trôi qua nhờ lượng máu mà Ngọc Châu đã hiến cuối cùng Hải Yến cũng được cứu sống.Lúc này Thành Trung cùng ba mẹ Hải Yến đang hớt hải chạy về hướng phòng cấp cứu nhưng chẳng nhìn thấy ai, lo lắng anh liền gọi điện cho Ngọc Châu nhưng kiệt sức cô đã ngủ thiếp đi. Đúng lúc cô y tá đi ngang Thành Trung vội vàng tiến lại.
– Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân vừa mới được đưa vào cấp cứu và cả cô gái đi chung bây giờ sao rồi cô? Họ đang nằm ở phòng nào vậy cô?
Cô y tá quay người lại.
– Người anh muốn hỏi có phải là bệnh nhân Trần Thị Hải Yến và bạn của cô ấy Nguyễn Ngọc Châu không?
Biết mình đã hỏi đúng người Thành Trung vui mừng hớn hở.
– Dạ, đúng rồi.
– Bệnh Nhân Hải Yến tạm thời đã qua cơn nguy kịch may nhờ có lượng máu của cô Châu hiến cho.
Nghe xong Thành Trung có chút khó hiểu anh liền thắc mắc.
– Hiến máu là sao? Phiền cô có thể nói rõ hơn giúp tôi được không?
– Anh là gì của hai người họ?
Thành Trung liền đáp.
– Tôi là người nhà.
Hai vợ chồng ông Nghĩa cũng ríu rít nói theo
– Còn chúng tôi là ba mẹ của Hải Yến.
Thì ra đây là người nhà của cả hai nghe vậy cô y tá chậm rãi nói
– Sao giờ này mọi người mới vào? Cô Hải Yến bị tai nạn xe mất máu khá nhiều cần truyền gấp nhưng cô ấy lại thuộc nhóm máu hiếm đúng lúc bệnh viện chúng tôi không đủ may nhờ cô Châu cũng thuộc nhóm RH- nên đã kịp thời hiến giúp.
Lúc này Thành Trung và cả hai vợ chồng ông Nghĩa cũng đã hiểu phần nào nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho cô con gái, ông liền hỏi.
– Vậy con gái tôi bây giờ ra sao rồi?
Cô y tá mỉm cười nói.
– Con gái ông trước mắt đã không sao nhưng vẫn còn đang nằm trong phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi còn về cô Châu trong lúc lấy máu đã bị kiệt sức giờ đây cô ấy đang được nằm trong phòng y tế. Mọi người cứ đi thẳng rẽ phải là tới.
– Dạ, thành thật cảm ơn cô.
Hay tin Thành Trung nhanh chóng chạy đến phòng y tế, mở cửa bước vào nhìn thấy Ngọc Châu đang nằm trên giường bệnh bất giác lòng đau như cất. Anh rón rén tiến lại nắm lấy đôi bàn tay, vuốt nhẹ phần tóc đang rủ rượi che đi gương mặt thánh thiện hiền từ của cô người yêu bé bỏng.
– Anh biết mình đã yêu đúng người, em là một cô gái tốt chỉ biết suy nghĩ cho người khác mà không hề quan tâm đến bản thân mình. Anh không biết có nên gọi em là đồ ngốc hay không nhưng em đã làm ảnh cảm thấy rất tự hào, cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh.
Tôi cảm nhận được hơi ấm bàn tay của ai đó đang nắm lấy tay tôi và cả giọng nói văng vẳng bên tai rất giống của anh Trung không lẽ nào tôi đang nằm mơ. Vừa mở mắt tôi bất ngờ khi nhìn thấy anh Trung đang ngồi bên cạnh mình vậy là những gì tôi cảm nhận và nghe thấy không phải là giấc mơ mà chính là sự thật. Anh Trung đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào còn Hải Yến cô ấy ra sao rồi, tôi cất tiếng.
– Anh vào đây từ lúc nào?Hải Yến sao rồi anh?
Thành Trung vui mừng hớn hở, vẻ mặt cuốn cuồng lo lắng.
– Em tỉnh rồi hả?Em thấy sao rồi để anh đi gọi y tá.
Tôi vội vàng nắm tay anh Trung kéo lại.
– Em không sao nhưng còn Hải Yến anh nói cho em biết đi cô ấy sao rồi anh?
Nhìn Ngọc Châu lúc này Thành Trung không khỏi xót xa, cảm thán trước tấm lòng cao cả của người mình yêu. Xoa đầu cô ảnh mỉm cười nhẹ giọng.
– Cô gái ngốc của anh em yên tâm Hải Yến đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng vẫn còn đang được theo dõi bên kia đã có ba mẹ cô ấy chăm sóc. Ngược lại là em chỉ lo cho người khác mà không nghĩ đến sức khoẻ của mình có biết là anh lo cho em lắm không hả.
Thái độ này của anh Trung là đang trách yêu, tôi biết anh nói vậy cũng chỉ vì lo lắng cho tôi nhưng trong trường hợp cấp bách đó tôi không thể làm ngơ được. Giờ đây Hải Yến đã không sao cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy thì tốt rồi, không uổng công em rút máu của mình để cứu cô ấy.
Câu nói của Ngọc Châu cùng với vết thương trên cánh tay Ngọc Châu như hàng nghìn mũi kim đâm vào trái tim của Thành Trung khiến anh cảm thấy nhói lòng, đau xót.
– Em có đau lắm không?
Dứt lời anh lập tức đưa đôi nhẹ đôi môi hôn lên ngay chỗ vết kim tiêm.
– Đã thấy đỡ hơn chưa?
Lúc này chẳng những tôi không cảm thấy đau ngược lại tôi còn rất hạnh phúc không chỉ bởi sự dịu dàng của anh Trung mà còn cả sự sống của Hải Yến nhưng tôi cũng cảm thấy hơi buồn và tiếc nuối vì đã lỡ mất buổi gặp mặt ba mẹ anh Trung. Tôi ngập ngừng
– Em hết đau rồi nhưng cuộc hẹn sang nhà anh thì….em xin lỗi.
Hiểu ý Ngọc Châu Thành Trung liền an ủi.
– Không sao đâu, em đừng lo anh đã gọi điện thông báo với ba mẹ rồi, chắc ba anh cũng đang vào.
Dù biết tai nạn lần này không ai mong muốn nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi và không quên trách bản thân mình. Khó khăn lắm ba mẹ anh Trung mới chịu mở lòng vậy mà tôi lại lỡ mất cơ hội lần này. Nắm lấy tay anh tôi nhẹ giọng.
– Cảm ơn anh đã thay em gửi lời xin lỗi tới hai bác, bây giờ em khoẻ rồi anh qua với Hải Yến đi.
– Nhưng mà…
Tôi hiểu anh Trung đang lo ngại điều gì nhưng lúc này tôi nghỉ Hải Yến sẽ cần anh ấy hơn. Tôi mỉm cười nói.
– Em không sao thật mà đừng lo cho em.Qua xem tình hình của Hải Yến như thế nào đi anh.
Trước sự kiên quyết của tôi dù không muốn nhưng Thành Trung vẫn phải làm theo.
– Thôi được rồi, vậy em nằm đây nghỉ ngơi anh sang đó xem tình hình của Hải Yến thế nào rồi anh trở lại.
Tôi gật đầu mỉm cười.
Thành Trung đứng dậy hôn lên trán tôi liền khép nhẹ đôi mắt để cảm nhận sự ngọt ngào. Chỉ vài giây thì đôi môi đã rời khỏi vầng trán Thành Trung cũng quay người rời đi.
“Tít…tít….tít…”
Nhịp tim vẫn đang đập ổn định nhưng Hải Yến thì vẫn chưa tỉnh lại hai vợ chồng bà Kim đang rối bời lo lắng.
– Ông ơi sao đến giờ mà Hải Yến vẫn chưa tỉnh lại liệu con mình có bị làm sao không ông?Tôi lo quá…
Giống như vợ mình ông Nghĩa lòng dạ cũng đang rất rối bời nhưng là một người trụ cột trong gia đình ông không được phép ngủi lòng nhất là trong lúc này trước mặt vợ con ông càng phải tỏ ra mình mạnh mẽ dù đang rất lo lắng. Tiến đến bên cạnh bà Kim ông nhẹ giọng ăn ủi.
– Bà đừng có lo không phải bác sĩ nói con mình đã qua cơn nguy hiểm rồi hay sao, yên tâm con sẽ tỉnh lại thôi mà.
Ôm lấy chồng bà Kim bật khóc nức nở.
– Tôi chỉ có mình Hải Yến nếu con bé mà có bề gì làm sao tôi sống cho nổi đây ông ơi…mọi chuyện sao lại thành ra thế này rõ ràng là tôi gọi điện kêu nó về chở tôi đi công chuyện sao lại chạy ra đường để bị tai nạn được chứ..
– Bà đừng có nói gở Hải Yến sẽ không sao đâu tôi nghĩ đây cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, thôi đừng có khóc để tinh thần còn lo cho con.
Dù biết vậy nhưng bà Kim không thể không đau xót khi chứng kiến con gái cưng đang nằm trên giường bệnh với hơi thở yếu ớt thì lòng đau như cắt.
-“Cạch”
Cánh cửa mở ra Thành Trung bước vào, anh rón rén tiến lại.
– Dạ Hải Yến vẫn chưa tỉnh lại sao cô chú?
Vừa nhìn thấy Thành Trung bà Kim liền rời khỏi người chồng mình, ông Nghĩa cất giọng.
– Trung đến hả con?Chú với cô cũng đang lo bác sĩ nói không sao nhưng giờ này mà con bé vẫn còn hôn mê.
Hiểu được tâm trạng hiện giờ của ba mẹ Hải Yến Thành Trung liền trấn an.
– Cô chú đừng quá lo, có thể là do thuốc mê trong người chưa tan hết, con nghĩ không lâu nữa Hải Yến sẽ tỉnh lại mà thôi.
Cùng lúc này bà Kim cũng lên tiếng.
– Mà Trung này, con gửi lời cảm ơn đến cô Châu giúp cô chú, cũng may nhờ cô ấy đã hiến máu nên Hải Yến mới qua khỏi nguy hiểm. Khi nào con bé tỉnh lại gia đình cô nhất định sẽ hậu tạ cô ấy.
– Dạ con sẽ thay mặt cô chú gửi lời cảm ơn tới Ngọc Châu nhưng còn phần hậu tạ con nghĩ Ngọc Châu sẽ không nhận đâu ạ bởi vì con hiểu rất rõ tính tình cô ấy.
Nhìn vẻ mặt tự hào của Thành Trung khi nói về cô gái tên Ngọc Châu đã làm cho bà Kim bỗng thấy thắc mắc.
– Nghe con nói vậy chắc là con với cô gái đó thân thiết lắm đúng không? Cả hai là bạn bè hay sao?
Thành Trung liền đắn đo suy nghĩ không biết có nên nói rõ mối quan hệ của mình với ba mẹ Hải Yến biết ngay lúc này hay không và rồi anh đảo mắt về phía Hải Yến cô ấy vẫn còn đang hôn mê trong khi cô chú thì đang nóng lòng sốt ruột, lo lắng cho con gái của họ. Ngẫm nghĩ hồi lâu Thành Trung ngập ngừng nói.
– Dạ…Ngọc Châu là bạn của con, cô ấy rất hiền lành tốt tính.
– À.. phải rồi chuyện Hải Yến bị tai nạn con có nói cho ba mẹ biết hay không?
– Dạ ba với mẹ con hay tin cũng lo lắm nhưng chân bà ấy đau không tiện đi lại còn ba con thì đang lái xe vào chắc là gần tới rồi.
Trong bệnh viện lúc này cũng vừa mới có một bệnh nhân nam được đưa vào cấp cứu sau khi thăm khám thì mới biết được anh ta bị HIV thời kỳ cuối người đó không ai khác chính là Hoài Tâm. Trên người anh ta toàn là những vết ghẻ đã bị lở loét nhìn vào ai cũng sợ hãi kể cả mấy cô y tá. Vừa thăm khám xong Nguyệt Kiều nữ y tá liền vội vàng chạy đi rửa tay vì sợ mình bị lây nhiễm đúng vô tình va phải vào một nữ đồng nghiệp cùng ngành ngay trước cửa phòng y tế, Nguyệt Kiều liền bối rối.
– Em xin lỗi, chị có sao không?
Hải Lan chính là nữ y tá vừa bị Nguyệt Kiều va phải.
– Em đi đâu mà có vẻ gấp gáp quá vậy?
Nguyệt Kiều giọng bức xúc.
– Em đi rửa tay, chị biết không em vừa mới rửa vết thương cho bệnh nhân bị HIV đó chị, em sợ lắm nhưng vì công việc nên em ráng nhắm mắt làm đại.
Nghe xong Hải Lan cũng không quá bất ngờ và cảm thấy sợ hãi như Nguyệt Kiều, cô mỉm cười trước biểu cảm của cô em.
– Em đừng quá hốt hoảng, trường hợp này rất bình thân làm y tá thì không nên kỳ thị bệnh nhân nhất là những người mắc bệnh xã hội. Em mới vào nghề nên không biết đấy thôi còn chị thì đã từng tiếp xúc với nhiều người như vậy thậm chí còn nặng hơn rất nhiều. Mà bệnh nhân đó là nam hay nữ già hay trẻ vậy Kiều?
– Là một bệnh nhân nam em thấy trong hồ sơ hình như tên là Nguyễn Hoài Tâm thì phải. Nhìn anh ta khá trẻ vậy mà đã vào thời kỳ cuối rồi tiếc thật.
– Ừm tuổi trẻ bây giờ hiếu thắng lắm em ơi.
– Nghe chị Lan nói vậy em cũng suy nghĩ lại rồi, thôi em đi rửa tay nghe.
– Ừm em đi đi chị vào phòng y tế xem cô Châu đã tỉnh chưa.
Tôi đang nằm bên trong phòng chợt nghe loáng thoáng bên ngoài hai cô y tá đang bàn luận về một bệnh nhân bị bệnh HIV nhưng cái tên người đó trùng hợp sao lại giống với Hoài Tâm như thế. Không lẽ nào là anh ta nhưng cũng không đúng lúc xế chiều tôi vừa mới gặp Hoà Tâm trông ảnh ta vẫn còn rất bình thường có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi.
Hải Lan bước vào.
– Cô tỉnh rồi hả?Cô thấy trong người sao rồi?
– Tôi đỡ hơn nhiều rồi
– Vậy cô nằm xuống để tôi kiểm tra lại huyết áp một lần nữa.
Tôi liền nằm xuống để cô y tá kiểm tra sức khỏe cho mình. Chẳng hiểu sao lúc này đây trong lòng tôi lại có cảm giác bồi hồi khó tả phải chăng là câu chuyện vừa rồi làm tôi bâng khuâng lo nghĩ. Tôi không biết mình có nên mở lời để hỏi cô y tá về người bệnh nhân đó hay không bởi thật sự tôi rất sợ câu trả lời đó sẽ làm tôi hụt hẫng thất vọng.
– Xong rồi, nhịp tim và huyết áp của cô đã bình thường trở lại bây giờ cô có thể ra về hoặc nằm nghĩ thêm một chút nữa cũng không sao.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ tôi vẫn muốn giải tỏa thắc mắc trong lòng mình, tôi ngập ngừng nói.
– Chị ơi… Vừa rồi nằm trong này tôi vô tình nghe chị với cô y tá kia có bàn luận về một bệnh nhân nhiễm HIV…chị có thể cho tôi biết người đó tên họ là gì được không chị?
Hải Lan mở to đôi mắt cô bất ngờ trước sự đề nghị từ Ngọc Châu nhưng vì tính chất riêng tư của công việc khiến Hải Lan ngượng ngùng khó nói.
– Sao tự nhiên cô lại muốn biết về bệnh nhân này?
Tôi ấp úng vì không biết phải giải thích thế nào, cô y tá liền nói tiếp.
– Xin lỗi theo quy định của bệnh viện là tôi không được phép tiết lộ lý lịch của bệnh nhân được mong cô thông cảm.
Tôi hiểu bất cứ nơi đâu cũng có quy định riêng kể cả bệnh viện cũng vậy nhưng tôi cũng thật lòng muốn biết người đó có phải Hoài Tâm hay không. Tôi nắm lấy tay cô y tá nài nỉ.
– Tôi biết là vậy nhưng người này có thể là một người quen của tôi xin chị có thể giúp tôi được không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật chuyện này.
Nghe qua Hải Lan thấy khó xử, cô không muốn vi phạm quy định của bệnh viện nhưng cũng không thể làm ngơ trước sự đáng thương của Ngọc Châu.Trầm ngâm một lúc Hải Lan thở dài.
– Thôi được rồi, một lần tôi sẽ phá lệ nếu cô chính là người quen của bệnh nhân đó thì rất may mắn cho anh ta. Không giấu gì cô bệnh nhân đó họ tên đầy đủ là Nguyễn Hoài Tâm quê quán ở Quảng Nam đang bị HIV thời kỳ cuối khi được đưa vào đây nghe nói chẳng có giấy tờ tùy thân gì hết ngoài tờ chứng minh thư mà cũng chẳng có một người thân nào chăm sóc rất tội nghiệp. Bệnh tình của anh ta hết cứu chữa được rồi chỉ còn chờ ngày ra đi mà thôi.
Tôi bàng hoàng chết lặng khi biết người đó chính là Hoài Tâm, tôi nghẹn ngào khi nghe qua căn bệnh mà anh ta đang mắc phải.Không lẽ lúc xế chiều đi vào tiệm thuốc cũng là vì nguyên nhân này. Có điều làm tôi không thể nào ngờ ngày hôm nay anh ta lại lâm vào tình cảnh thế này. Tôi ngây người ngơ ngác.
Nhìn thái độ cùng sắc mặt nhợt nhạt của Ngọc Châu sau khi nghe qua câu chuyện khiến Hải Lan càng thêm lo lắng.
– Ngọc Châu cô bị làm sao vậy?a Anh ta có phải người quen của cô không?
Tôi ngập ngừng nói.
– Tôi không sao, anh Tâm đang nằm phòng nào vậy chị?
– Phòng số 28 dãy lầu bên phải, nếu không còn gì cô nằm nghỉ thêm chút nữa cho khoẻ, tôi ra ngoài trước.
Cô y tá vừa rời khỏi tôi liền lập tức bước xuống giường đi theo sự chỉ dẫn của chị ấy thì cũng tìm ra đường số phòng nơi Hoài Tâm đang nằm bên trong. Ngay lúc này lòng tôi cảm thấy rối bời khi đứng trước cánh cửa mang số chữ 28.Tôi hồi hộp hai tay run rẩy vì sợ rằng mình sẽ không có đủ dũng khí để đối diện với Hoài Tâm,bất giác những nỗi đau trong quá khứ ùa về giúp tôi như có thêm sức mạnh. Hít vào một hơi thật sâu tôi đưa tay về phía cánh cửa.
– Cô là người nhà của bệnh nhân Trần Thị Hải Yến?
– Dạ, tôi là bạn của Hải Yến, tình hình cô ấy sao bác sĩ?
Bác sĩ vẻ mặt suy tư thở dài.
– Bệnh nhân bị mất máu khá nhiều cần phải truyền máu gấp nhưng có điều..
Nói đến đây ông ngập ngừng giây lát rồi nói tiếp.
– Bệnh nhân thuộc nhóm máu hiếm trong khi bệnh viện chúng tôi thì lại không có đủ nếu phải đợi nguồn tiếp tế từ kho lưu trữ về thì vẫn có nhưng thời gian khá lâu e là cô ấy sẽ không chịu được.
– Cô ấy thuộc nhóm máu gì vậy bác sĩ?
– Là RH- nhóm máu này rất hiếm chỉ có những người thân trong gia đình mới có nhưng vẫn chưa thấy họ vào cô có cách nào liên lạc không?
Không ngờ Hải Yến cũng thuộc nhóm máu hiếm thật là trùng hợp tôi cũng thuộc nhóm này. Tôi biết trong mắt Hải Yến tôi chính là tình địch là cái gay trong mắt nhưng giờ đây cô ấy đang nằm trong phòng cấp cứu không biết sống chết ra sao còn người thân vẫn chưa vào kịp thử hỏi làm sao tôi có thể làm ngơ bỏ mặc trong khi mình có thể cứu sống một mạng người. Không chần chừ do dự tôi nhanh miệng nói.
– Tôi cũng thuộc nhóm RH- bác sĩ hãy lấy máu của tôi.
Nghe xong bác sĩ thở phào vui mừng nói.
– Tốt quá.
Ông tiếp tục chỉ tay về phía trước.
– Cô hãy đi theo hướng này để đến phòng làm xét nghiệm trước, yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để cứu sống bệnh nhân.
Ba mươi phút đồng hồ trôi qua nhờ lượng máu mà Ngọc Châu đã hiến cuối cùng Hải Yến cũng được cứu sống.Lúc này Thành Trung cùng ba mẹ Hải Yến đang hớt hải chạy về hướng phòng cấp cứu nhưng chẳng nhìn thấy ai, lo lắng anh liền gọi điện cho Ngọc Châu nhưng kiệt sức cô đã ngủ thiếp đi. Đúng lúc cô y tá đi ngang Thành Trung vội vàng tiến lại.
– Cô ơi cho tôi hỏi bệnh nhân vừa mới được đưa vào cấp cứu và cả cô gái đi chung bây giờ sao rồi cô? Họ đang nằm ở phòng nào vậy cô?
Cô y tá quay người lại.
– Người anh muốn hỏi có phải là bệnh nhân Trần Thị Hải Yến và bạn của cô ấy Nguyễn Ngọc Châu không?
Biết mình đã hỏi đúng người Thành Trung vui mừng hớn hở.
– Dạ, đúng rồi.
– Bệnh Nhân Hải Yến tạm thời đã qua cơn nguy kịch may nhờ có lượng máu của cô Châu hiến cho.
Nghe xong Thành Trung có chút khó hiểu anh liền thắc mắc.
– Hiến máu là sao? Phiền cô có thể nói rõ hơn giúp tôi được không?
– Anh là gì của hai người họ?
Thành Trung liền đáp.
– Tôi là người nhà.
Hai vợ chồng ông Nghĩa cũng ríu rít nói theo
– Còn chúng tôi là ba mẹ của Hải Yến.
Thì ra đây là người nhà của cả hai nghe vậy cô y tá chậm rãi nói
– Sao giờ này mọi người mới vào? Cô Hải Yến bị tai nạn xe mất máu khá nhiều cần truyền gấp nhưng cô ấy lại thuộc nhóm máu hiếm đúng lúc bệnh viện chúng tôi không đủ may nhờ cô Châu cũng thuộc nhóm RH- nên đã kịp thời hiến giúp.
Lúc này Thành Trung và cả hai vợ chồng ông Nghĩa cũng đã hiểu phần nào nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho cô con gái, ông liền hỏi.
– Vậy con gái tôi bây giờ ra sao rồi?
Cô y tá mỉm cười nói.
– Con gái ông trước mắt đã không sao nhưng vẫn còn đang nằm trong phòng hồi sức để tiếp tục theo dõi còn về cô Châu trong lúc lấy máu đã bị kiệt sức giờ đây cô ấy đang được nằm trong phòng y tế. Mọi người cứ đi thẳng rẽ phải là tới.
– Dạ, thành thật cảm ơn cô.
Hay tin Thành Trung nhanh chóng chạy đến phòng y tế, mở cửa bước vào nhìn thấy Ngọc Châu đang nằm trên giường bệnh bất giác lòng đau như cất. Anh rón rén tiến lại nắm lấy đôi bàn tay, vuốt nhẹ phần tóc đang rủ rượi che đi gương mặt thánh thiện hiền từ của cô người yêu bé bỏng.
– Anh biết mình đã yêu đúng người, em là một cô gái tốt chỉ biết suy nghĩ cho người khác mà không hề quan tâm đến bản thân mình. Anh không biết có nên gọi em là đồ ngốc hay không nhưng em đã làm ảnh cảm thấy rất tự hào, cảm ơn em đã bước vào cuộc đời anh.
Tôi cảm nhận được hơi ấm bàn tay của ai đó đang nắm lấy tay tôi và cả giọng nói văng vẳng bên tai rất giống của anh Trung không lẽ nào tôi đang nằm mơ. Vừa mở mắt tôi bất ngờ khi nhìn thấy anh Trung đang ngồi bên cạnh mình vậy là những gì tôi cảm nhận và nghe thấy không phải là giấc mơ mà chính là sự thật. Anh Trung đã đến bên cạnh tôi từ lúc nào còn Hải Yến cô ấy ra sao rồi, tôi cất tiếng.
– Anh vào đây từ lúc nào?Hải Yến sao rồi anh?
Thành Trung vui mừng hớn hở, vẻ mặt cuốn cuồng lo lắng.
– Em tỉnh rồi hả?Em thấy sao rồi để anh đi gọi y tá.
Tôi vội vàng nắm tay anh Trung kéo lại.
– Em không sao nhưng còn Hải Yến anh nói cho em biết đi cô ấy sao rồi anh?
Nhìn Ngọc Châu lúc này Thành Trung không khỏi xót xa, cảm thán trước tấm lòng cao cả của người mình yêu. Xoa đầu cô ảnh mỉm cười nhẹ giọng.
– Cô gái ngốc của anh em yên tâm Hải Yến đã qua cơn nguy hiểm rồi nhưng vẫn còn đang được theo dõi bên kia đã có ba mẹ cô ấy chăm sóc. Ngược lại là em chỉ lo cho người khác mà không nghĩ đến sức khoẻ của mình có biết là anh lo cho em lắm không hả.
Thái độ này của anh Trung là đang trách yêu, tôi biết anh nói vậy cũng chỉ vì lo lắng cho tôi nhưng trong trường hợp cấp bách đó tôi không thể làm ngơ được. Giờ đây Hải Yến đã không sao cuối cùng tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
– Vậy thì tốt rồi, không uổng công em rút máu của mình để cứu cô ấy.
Câu nói của Ngọc Châu cùng với vết thương trên cánh tay Ngọc Châu như hàng nghìn mũi kim đâm vào trái tim của Thành Trung khiến anh cảm thấy nhói lòng, đau xót.
– Em có đau lắm không?
Dứt lời anh lập tức đưa đôi nhẹ đôi môi hôn lên ngay chỗ vết kim tiêm.
– Đã thấy đỡ hơn chưa?
Lúc này chẳng những tôi không cảm thấy đau ngược lại tôi còn rất hạnh phúc không chỉ bởi sự dịu dàng của anh Trung mà còn cả sự sống của Hải Yến nhưng tôi cũng cảm thấy hơi buồn và tiếc nuối vì đã lỡ mất buổi gặp mặt ba mẹ anh Trung. Tôi ngập ngừng
– Em hết đau rồi nhưng cuộc hẹn sang nhà anh thì….em xin lỗi.
Hiểu ý Ngọc Châu Thành Trung liền an ủi.
– Không sao đâu, em đừng lo anh đã gọi điện thông báo với ba mẹ rồi, chắc ba anh cũng đang vào.
Dù biết tai nạn lần này không ai mong muốn nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi và không quên trách bản thân mình. Khó khăn lắm ba mẹ anh Trung mới chịu mở lòng vậy mà tôi lại lỡ mất cơ hội lần này. Nắm lấy tay anh tôi nhẹ giọng.
– Cảm ơn anh đã thay em gửi lời xin lỗi tới hai bác, bây giờ em khoẻ rồi anh qua với Hải Yến đi.
– Nhưng mà…
Tôi hiểu anh Trung đang lo ngại điều gì nhưng lúc này tôi nghỉ Hải Yến sẽ cần anh ấy hơn. Tôi mỉm cười nói.
– Em không sao thật mà đừng lo cho em.Qua xem tình hình của Hải Yến như thế nào đi anh.
Trước sự kiên quyết của tôi dù không muốn nhưng Thành Trung vẫn phải làm theo.
– Thôi được rồi, vậy em nằm đây nghỉ ngơi anh sang đó xem tình hình của Hải Yến thế nào rồi anh trở lại.
Tôi gật đầu mỉm cười.
Thành Trung đứng dậy hôn lên trán tôi liền khép nhẹ đôi mắt để cảm nhận sự ngọt ngào. Chỉ vài giây thì đôi môi đã rời khỏi vầng trán Thành Trung cũng quay người rời đi.
“Tít…tít….tít…”
Nhịp tim vẫn đang đập ổn định nhưng Hải Yến thì vẫn chưa tỉnh lại hai vợ chồng bà Kim đang rối bời lo lắng.
– Ông ơi sao đến giờ mà Hải Yến vẫn chưa tỉnh lại liệu con mình có bị làm sao không ông?Tôi lo quá…
Giống như vợ mình ông Nghĩa lòng dạ cũng đang rất rối bời nhưng là một người trụ cột trong gia đình ông không được phép ngủi lòng nhất là trong lúc này trước mặt vợ con ông càng phải tỏ ra mình mạnh mẽ dù đang rất lo lắng. Tiến đến bên cạnh bà Kim ông nhẹ giọng ăn ủi.
– Bà đừng có lo không phải bác sĩ nói con mình đã qua cơn nguy hiểm rồi hay sao, yên tâm con sẽ tỉnh lại thôi mà.
Ôm lấy chồng bà Kim bật khóc nức nở.
– Tôi chỉ có mình Hải Yến nếu con bé mà có bề gì làm sao tôi sống cho nổi đây ông ơi…mọi chuyện sao lại thành ra thế này rõ ràng là tôi gọi điện kêu nó về chở tôi đi công chuyện sao lại chạy ra đường để bị tai nạn được chứ..
– Bà đừng có nói gở Hải Yến sẽ không sao đâu tôi nghĩ đây cũng chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, thôi đừng có khóc để tinh thần còn lo cho con.
Dù biết vậy nhưng bà Kim không thể không đau xót khi chứng kiến con gái cưng đang nằm trên giường bệnh với hơi thở yếu ớt thì lòng đau như cắt.
-“Cạch”
Cánh cửa mở ra Thành Trung bước vào, anh rón rén tiến lại.
– Dạ Hải Yến vẫn chưa tỉnh lại sao cô chú?
Vừa nhìn thấy Thành Trung bà Kim liền rời khỏi người chồng mình, ông Nghĩa cất giọng.
– Trung đến hả con?Chú với cô cũng đang lo bác sĩ nói không sao nhưng giờ này mà con bé vẫn còn hôn mê.
Hiểu được tâm trạng hiện giờ của ba mẹ Hải Yến Thành Trung liền trấn an.
– Cô chú đừng quá lo, có thể là do thuốc mê trong người chưa tan hết, con nghĩ không lâu nữa Hải Yến sẽ tỉnh lại mà thôi.
Cùng lúc này bà Kim cũng lên tiếng.
– Mà Trung này, con gửi lời cảm ơn đến cô Châu giúp cô chú, cũng may nhờ cô ấy đã hiến máu nên Hải Yến mới qua khỏi nguy hiểm. Khi nào con bé tỉnh lại gia đình cô nhất định sẽ hậu tạ cô ấy.
– Dạ con sẽ thay mặt cô chú gửi lời cảm ơn tới Ngọc Châu nhưng còn phần hậu tạ con nghĩ Ngọc Châu sẽ không nhận đâu ạ bởi vì con hiểu rất rõ tính tình cô ấy.
Nhìn vẻ mặt tự hào của Thành Trung khi nói về cô gái tên Ngọc Châu đã làm cho bà Kim bỗng thấy thắc mắc.
– Nghe con nói vậy chắc là con với cô gái đó thân thiết lắm đúng không? Cả hai là bạn bè hay sao?
Thành Trung liền đắn đo suy nghĩ không biết có nên nói rõ mối quan hệ của mình với ba mẹ Hải Yến biết ngay lúc này hay không và rồi anh đảo mắt về phía Hải Yến cô ấy vẫn còn đang hôn mê trong khi cô chú thì đang nóng lòng sốt ruột, lo lắng cho con gái của họ. Ngẫm nghĩ hồi lâu Thành Trung ngập ngừng nói.
– Dạ…Ngọc Châu là bạn của con, cô ấy rất hiền lành tốt tính.
– À.. phải rồi chuyện Hải Yến bị tai nạn con có nói cho ba mẹ biết hay không?
– Dạ ba với mẹ con hay tin cũng lo lắm nhưng chân bà ấy đau không tiện đi lại còn ba con thì đang lái xe vào chắc là gần tới rồi.
Trong bệnh viện lúc này cũng vừa mới có một bệnh nhân nam được đưa vào cấp cứu sau khi thăm khám thì mới biết được anh ta bị HIV thời kỳ cuối người đó không ai khác chính là Hoài Tâm. Trên người anh ta toàn là những vết ghẻ đã bị lở loét nhìn vào ai cũng sợ hãi kể cả mấy cô y tá. Vừa thăm khám xong Nguyệt Kiều nữ y tá liền vội vàng chạy đi rửa tay vì sợ mình bị lây nhiễm đúng vô tình va phải vào một nữ đồng nghiệp cùng ngành ngay trước cửa phòng y tế, Nguyệt Kiều liền bối rối.
– Em xin lỗi, chị có sao không?
Hải Lan chính là nữ y tá vừa bị Nguyệt Kiều va phải.
– Em đi đâu mà có vẻ gấp gáp quá vậy?
Nguyệt Kiều giọng bức xúc.
– Em đi rửa tay, chị biết không em vừa mới rửa vết thương cho bệnh nhân bị HIV đó chị, em sợ lắm nhưng vì công việc nên em ráng nhắm mắt làm đại.
Nghe xong Hải Lan cũng không quá bất ngờ và cảm thấy sợ hãi như Nguyệt Kiều, cô mỉm cười trước biểu cảm của cô em.
– Em đừng quá hốt hoảng, trường hợp này rất bình thân làm y tá thì không nên kỳ thị bệnh nhân nhất là những người mắc bệnh xã hội. Em mới vào nghề nên không biết đấy thôi còn chị thì đã từng tiếp xúc với nhiều người như vậy thậm chí còn nặng hơn rất nhiều. Mà bệnh nhân đó là nam hay nữ già hay trẻ vậy Kiều?
– Là một bệnh nhân nam em thấy trong hồ sơ hình như tên là Nguyễn Hoài Tâm thì phải. Nhìn anh ta khá trẻ vậy mà đã vào thời kỳ cuối rồi tiếc thật.
– Ừm tuổi trẻ bây giờ hiếu thắng lắm em ơi.
– Nghe chị Lan nói vậy em cũng suy nghĩ lại rồi, thôi em đi rửa tay nghe.
– Ừm em đi đi chị vào phòng y tế xem cô Châu đã tỉnh chưa.
Tôi đang nằm bên trong phòng chợt nghe loáng thoáng bên ngoài hai cô y tá đang bàn luận về một bệnh nhân bị bệnh HIV nhưng cái tên người đó trùng hợp sao lại giống với Hoài Tâm như thế. Không lẽ nào là anh ta nhưng cũng không đúng lúc xế chiều tôi vừa mới gặp Hoà Tâm trông ảnh ta vẫn còn rất bình thường có lẽ chỉ là trùng tên mà thôi.
Hải Lan bước vào.
– Cô tỉnh rồi hả?Cô thấy trong người sao rồi?
– Tôi đỡ hơn nhiều rồi
– Vậy cô nằm xuống để tôi kiểm tra lại huyết áp một lần nữa.
Tôi liền nằm xuống để cô y tá kiểm tra sức khỏe cho mình. Chẳng hiểu sao lúc này đây trong lòng tôi lại có cảm giác bồi hồi khó tả phải chăng là câu chuyện vừa rồi làm tôi bâng khuâng lo nghĩ. Tôi không biết mình có nên mở lời để hỏi cô y tá về người bệnh nhân đó hay không bởi thật sự tôi rất sợ câu trả lời đó sẽ làm tôi hụt hẫng thất vọng.
– Xong rồi, nhịp tim và huyết áp của cô đã bình thường trở lại bây giờ cô có thể ra về hoặc nằm nghĩ thêm một chút nữa cũng không sao.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ tôi vẫn muốn giải tỏa thắc mắc trong lòng mình, tôi ngập ngừng nói.
– Chị ơi… Vừa rồi nằm trong này tôi vô tình nghe chị với cô y tá kia có bàn luận về một bệnh nhân nhiễm HIV…chị có thể cho tôi biết người đó tên họ là gì được không chị?
Hải Lan mở to đôi mắt cô bất ngờ trước sự đề nghị từ Ngọc Châu nhưng vì tính chất riêng tư của công việc khiến Hải Lan ngượng ngùng khó nói.
– Sao tự nhiên cô lại muốn biết về bệnh nhân này?
Tôi ấp úng vì không biết phải giải thích thế nào, cô y tá liền nói tiếp.
– Xin lỗi theo quy định của bệnh viện là tôi không được phép tiết lộ lý lịch của bệnh nhân được mong cô thông cảm.
Tôi hiểu bất cứ nơi đâu cũng có quy định riêng kể cả bệnh viện cũng vậy nhưng tôi cũng thật lòng muốn biết người đó có phải Hoài Tâm hay không. Tôi nắm lấy tay cô y tá nài nỉ.
– Tôi biết là vậy nhưng người này có thể là một người quen của tôi xin chị có thể giúp tôi được không? Tôi hứa sẽ giữ bí mật chuyện này.
Nghe qua Hải Lan thấy khó xử, cô không muốn vi phạm quy định của bệnh viện nhưng cũng không thể làm ngơ trước sự đáng thương của Ngọc Châu.Trầm ngâm một lúc Hải Lan thở dài.
– Thôi được rồi, một lần tôi sẽ phá lệ nếu cô chính là người quen của bệnh nhân đó thì rất may mắn cho anh ta. Không giấu gì cô bệnh nhân đó họ tên đầy đủ là Nguyễn Hoài Tâm quê quán ở Quảng Nam đang bị HIV thời kỳ cuối khi được đưa vào đây nghe nói chẳng có giấy tờ tùy thân gì hết ngoài tờ chứng minh thư mà cũng chẳng có một người thân nào chăm sóc rất tội nghiệp. Bệnh tình của anh ta hết cứu chữa được rồi chỉ còn chờ ngày ra đi mà thôi.
Tôi bàng hoàng chết lặng khi biết người đó chính là Hoài Tâm, tôi nghẹn ngào khi nghe qua căn bệnh mà anh ta đang mắc phải.Không lẽ lúc xế chiều đi vào tiệm thuốc cũng là vì nguyên nhân này. Có điều làm tôi không thể nào ngờ ngày hôm nay anh ta lại lâm vào tình cảnh thế này. Tôi ngây người ngơ ngác.
Nhìn thái độ cùng sắc mặt nhợt nhạt của Ngọc Châu sau khi nghe qua câu chuyện khiến Hải Lan càng thêm lo lắng.
– Ngọc Châu cô bị làm sao vậy?a Anh ta có phải người quen của cô không?
Tôi ngập ngừng nói.
– Tôi không sao, anh Tâm đang nằm phòng nào vậy chị?
– Phòng số 28 dãy lầu bên phải, nếu không còn gì cô nằm nghỉ thêm chút nữa cho khoẻ, tôi ra ngoài trước.
Cô y tá vừa rời khỏi tôi liền lập tức bước xuống giường đi theo sự chỉ dẫn của chị ấy thì cũng tìm ra đường số phòng nơi Hoài Tâm đang nằm bên trong. Ngay lúc này lòng tôi cảm thấy rối bời khi đứng trước cánh cửa mang số chữ 28.Tôi hồi hộp hai tay run rẩy vì sợ rằng mình sẽ không có đủ dũng khí để đối diện với Hoài Tâm,bất giác những nỗi đau trong quá khứ ùa về giúp tôi như có thêm sức mạnh. Hít vào một hơi thật sâu tôi đưa tay về phía cánh cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.