Chương 3
Hoàng Chi
22/10/2022
Hình ảnh Hoài Tâm đang nằm âu yếm bên cạnh một cô gái lạ kèm theo dòng chú thích ngay bên dưới tấm hình “Đêm nay anh rất tuyệt vời”.Tôi không dám tin vào những gì trước mắt mình nữa, tại sao anh Tâm lại tàn nhẫn đối xử với tôi như thế trong khi tất cả thanh xuân sự trong trắng của một người con gái tôi đều dành hết cho anh thậm chí trong bụng tôi còn đang mang cả cốt nhục của anh ấy. Lúc này đây tôi như chết lặng lòng đau như có hàng vạn mảnh vỡ thủy tinh cứa vào bất giác nhìn sang người đàn ông đang ung dung nằm ngáy ngủ trên giường chẳng hiểu từ bao giờ anh ta lại có khả năng nói dối và diễn xuất tài giỏi còn hơn cả diễn viên nổi tiếng, nghĩ đến tự dưng tôi lại cảm thấy rùng mình sợ hãi ngay lập tức tôi rất muốn nhào tới dựng đầu anh ta dậy để làm rõ ràng mọi chuyện nhưng rất tiếc tôi đã không đủ dũng khí để làm điều đó. Trốn bên một góc giường giờ đây tim tôi cảm thấy nhói đau khi bị chính người đàn ông mình yêu thương phản bội tại sao không phải là lúc nào khác mà lại chọn ngay thời điểm tôi đang mang con anh ấy trong bụng, con ơi mẹ phải làm sao. Anh Tâm sao lại đối xử với em như thế. Ngậm chặt nỗi đau hai tay tôi siết chặt lấy ga giường nước mắt lần lượt tuôn rơi.
Sáng hôm sau Hoài Tâm tỉnh giấc men rượu trong người cũng đã theo cơn mê đêm qua mà bay hết. Anh ta lồm cồm ngồi dậy gương mặt vẫn còn ngái ngủ vừa định bước xuống giường bất giác hình ảnh Ngọc Châu gương mặt bơ phờ quầng mắt thâm đen khiến Hoài Tâm giật mình hốt hoảng.
– Em làm cái gì mà ngồi một đống thừ lừ dưới đó vậy, xém chút doạ anh mất cả hồn.
Tôi đã thức trắng cả đêm qua để suy nghĩ nhìn nhận lại mọi chuyện, cảm giác bị phản bội làm tôi cảm thấy rất đau và tuyệt vọng, tôi thẫn thờ.
– Anh sao vậy nhìn bộ dạng em bây giờ làm cho anh cảm thấy đáng sợ lắm phải không? Cũng đúng bởi vậy nên anh mới tìm đến của ngon vật lạ bên ngoài.
Vừa mới tỉnh dậy sau một đêm dài ngon giấc Hoài Tâm vẫn chưa biết được chuyện tối qua, anh ta vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại tôi.
– Em nói cái gì vậy, anh không hiểu, hay là em còn giận anh chuyện hôm qua về trễ, anh xin lỗi được chưa?
Nếu đơn thuần chỉ là chuyện anh về nhà trễ không thì quá tốt, tôi đâu phải đau đớn giằng xé nội tâm của mình suốt đêm chỉ vì anh.Một con cừu non ngây thơ thì cũng có ngày vùng dậy trước sự tấn công của kẻ địch huống chi lần này anh ấy đã lén tôi qua lại thậm chí còn ăn nằm với một cô gái trẻ đẹp khác.Không chấp nhận bị người yêu phản bội bất giác tôi đứng dậy từng bước chân tiến đến ngay trước mặt Hoài Tâm, tôi thẳng thắn.
– Anh đang giả vờ hay thật tình không hiểu ý của em, anh Tâm à em không nghĩ anh lại là một con người phụ bạc như thế, trong bụng tôi đang mang đứa con ruột của anh vậy mà anh nỡ nào bắt ép tôi phải phá nói lẽ nào anh muốn nhanh chóng đến với cô ta vậy sao, thôi được vậy tôi sẽ cho anh tự nguyện chúng ta chia tay đi tôi sẽ nuôi con một mình.
Hoài Tâm nét mặt thay đổi dường như anh ta đang có tật giật mình.
“Không lẽ Ngọc Châu đã biết chuyện mình với Mộng Cầm nhưng sao có thể bởi mình rất cẩn thận, lẽ nào?”
Dù trong lòng đã mường tượng ra được một chút gì câu chuyện nhưng trước mặt người yêu Hoài Tâm vẫn luôn miệng chối cãi.
– Em đang nói gì vậy?Anh không hiểu gì hết, anh phản bội em khi nào?Đúng là hôm qua anh có đề nghị em bỏ đứa bé đi thật vì anh nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để sinh con chưa tính chỉ dựa vào việc mỗi mình anh đi làm kiếm tiền thì khó lòng nuôi thêm một đứa trẻ chứ anh nào phụ bạc em bao giờ, em thừa hiểu bao năm qua anh yêu em như thế nào mà Châu..
Chung sống với anh Tâm hơn ba năm nay chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn cười và ghê tởm chính người hằng ngày cùng chung chăn gối với mình đến vậy, anh ta quả thật rất biết lươn lẹo và chỉ giỏi diện cớ về điểm này quả thật tôi không bằng.Hơn tháng nay tôi biết mình không đi làm được nhưng tôi cũng hiểu sự vất vả của anh thay vào đó hằng ngày tôi đều cố gắng làm tròn công việc và bổn phận của một người vợ mỗi khi chồng đi làm với hy vọng chúng ta sẽ cùng cố gắng nhưng nào ngờ chỉ vì sự nhu nhược của bản thân mà tôi đã bị cấm cho một cái sừng to đùng trên đầu.Đau nhói tận tâm can dặn lòng không được phép yếu đuối,tôi đi thẳng đến đầu giường cầm lấy chiếc điện thoại đưa cho Hoài Tâm,tôi nói.
– Anh mở lên coi rồi sẽ biết.
Hoài Tâm vẻ mặt ngơ ngác pha lẫn một chút gì đó rung sợ, vừa mở điện thoại lên xem, ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh anh ta và Mộng Cầm cả hai đang thân mật.Lúc này đây anh ta như ngã ngửa mở to đôi mắt.
Tôi biết Hoài Tâm vốn không ngờ rằng Mộng Cầm đã chụp lại và còn gửi vào trong tin nhắn điện thoại của anh, bất giác nhìn về phía tôi miệng lắp bắp.
– Này là…anh….Châu à sự thật không phải như em nghĩ đâu,chắc chắn ảnh là do cô ta ghép, anh chưa bao giờ gặp mặt cô gái này thì lấy đâu ra chuyện ngủ chung với nhau, em đừng có bị những tấm hình này làm cho mờ mắt.Đúng rồi chắc chắn là có người đang ganh tị với hạnh phúc của chúng ta nên cố tình hãm hại tìm cách chia rẽ,em tin anh đi anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nhất là trong lúc này bụng em đang mang cốt nhục của anh.
Không tin vào những lời biện minh dối trá của Hoài Tâm nóng giận tôi tiến đến không do dự giáng một bạt tay vào mặt anh ta.
– Đến giờ phút này mà anh còn có ý định đem con của chúng ta ra để làm cái cớ che lấp đi thói tính xấu xa mèo mỡ của mình được hay sao,anh không xứng đáng làm ba của đứa con trong bụng tôi, mình chia tay đi, tôi sẽ tự nuôi dưỡng đứa bé.
Hình như cú tát vừa rồi của tôi hơi mạnh khiến Hoài Tâm cảm thấy đau anh ta lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt giận giữ càng để lộ rõ bản chất, nhìn tôi anh ta lớn giọng
– Em đang làm cái gì vậy? Đúng tức nước thì vỡ bờ, em tưởng tôi cần em lắm hả, xin lỗi cái loại con gái chưa được cưới hỏi đàng hoàng mà đã lén lút đi ăn nằm với trai như em ở ngoài xã hội này đầy rẫy, muốn chia tay chứ gì được thôi từ lâu thằng Tâm này đã chán ngán cô đến tận cổ nhưng vì tội nghiệp nghĩ tình nghĩa bấy lâu nay tôi mới còn lưỡng lự chưa muốn tống cổ cô ra khỏi nhà còn giờ cô tự muốn đi thì tôi đỡ phải tốn công nghĩ cách.
Tôi quả thật không ngờ được người mà tôi hết lòng tin yêu đặt trọn niềm hy vọng gửi gắm cả cuộc đời vậy mà giờ đây anh ta lại có thể thốt ra những lời cay nghiệt khiến người đối diện là tôi sốc đến phẫn nộ tuyệt cùng.Đứng trước mặt tôi lúc này có còn là Hoài Tâm người thanh niên tình cảm mà tôi đã hết lòng yêu thương ngày nào phải chăng cuộc sống đã làm con người ta trở nên thay đổi hay do bản chất lăng nhăng dễ đổi dạ thay lòng đã từ lâu hiện hữu trong con người anh ta mà tôi đã không kịp nhận ra.Châu ơi mày thông minh cả đời nhưng sao lại ngu muội nhất thời để giờ này phải ngậm đắng nuốt cay nghe những lời sỉ nhục từ chính người mình yêu mà không làm gì được.Trái tim tôi ngay thời khắc này như bị vỡ tan, cảm giác lòng ngực đang nhói lên từng hồi bất giác cổ họng tôi nghẹn lại nước mắt giăng dài trên má.
– Anh….
Trơ mắt đừng nhìn mặc kệ bạn gái đau lòng khóc nghẹn Hoài Tâm chẳng những không một chút gì hối hận đằng này anh ta lại càng cố tính chà xát thêm vào vết thương lòng của tôi, giọng chua chát.
– Còn một chuyện tôi chưa nói nhưng chắc cô đã biết rồi,.dù gì thì trước lúc hai chúng ta đường ai nấy đi tôi nghĩ cô cũng nên biết một chuyện, đúng vậy người con gái trong tấm hình chính là Mộng Cầm cô ấy rất xinh đẹp giỏi giang không chỉ chủ động về mặt kinh tế hơn nữa còn biết cách ăn mặc gợi cảm đặc biệt là biết chiều lòng người khác.Tôi nói điều này cô đừng có tự ti là không chỉ riêng tôi mà bất cứ thằng đàn ông con trai nào khi vừa mới gặp Mộng Cầm thì cũng sẽ động lòng chứ đừng nói chi tới việc u mê như tôi bây giờ.
Hoài Tâm anh ta quả thật hết thuốc chữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm con người của anh, không còn gì chua chát hơn việc chính tay nghe người yêu tâng bốc khen ngợi một người con gái khác trước mặt mình, à không phải dùng từ từng yêu mới đúng.Giờ đây tôi như đã chai sần cảm xúc, những giọt nước mắt rơi không phải vì tôi cảm thấy hối tiếc con người phụ bạc ấy mà là tôi đang cảm thấy thương cho đứa bé trong bụng,con tôi chưa kịp chào đời thì đã bất hạnh khi mang trong người dòng máu của kẻ phụ tình đó.Nước mắt đã cạn tình tôi cũng đã chết không còn gì nuối tiếc tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.Vừa bước ra tới cửa phòng Hoài Tâm chợt thốt lên.
– Đứa bé trong bụng cô muốn giữ thì tự nuôi còn không muốn mang theo gánh nặng thì hãy bỏ nó đi, tôi sẽ đưa cô một số tiền coi như chi phí cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa chúng ta, kể từ đây tôi và cô không còn bất kì mối quan hệ nào nữa.
– Tôi không cần số tiền thất đức đó của anh hãy để dành nó để mua lòng tự trọng của anh đi.
Đến lòng tự tôn cuối cùng tôi đối với Hoài Tâm cũng không còn, câu nói này nó như một vết sẹo khiến tôi sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng không bao giờ quên.Lần cuối tôi khóc vì đàn ông và chắc đây cũng là lần duy nhất cô gái mang tên Ngọc Châu yêu.Dứt lời tôi lấy tay lau nước mắt rồi quay đầu bỏ đi.
Một mình tôi lang thang không biết phải đi đâu trong khi bản thân lại không có tiền bất giác tôi sờ vào bụng mình nhớ lại lời Hoài Tâm đột nhiên trong đầu tôi thoáng qua một ý định nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất khỏi đầu bởi tình mẫu tử là thiêng liêng lương tâm của một người mẹ không cho phép tôi từ bỏ, tôi cảm nhận được con tôi nó đang nói “mẹ ơi đừng bỏ con, con muốn nhìn thấy được mặt trời”.Trong lúc bế tắc bất giác tôi chợt nhớ đến ba mẹ nhưng tình trạng hiện tại của mình không thích hợp để về quê mà nếu ở lại thì tôi cũng không biết phải đi đâu nương nhờ đến ai vì từ khi quen và yêu anh Tâm tôi đã không còn liên lạc với mấy đứa bạn, đắn đo suy nghĩ hồi lâu tôi mới lấy hết can đảm trở về quê nhưng trên người tôi bây giờ chỉ còn mỗi sợi dây chuyền tôi đã mua nhân lúc kỉ niệm tháng lương đầu tiên của mình. Để có tiền mua vé xe tôi đành phải đem đi bán dù có hơi tiếc nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.
Hôm nay hai vợ chồng ông Thọ đi ra
đồng tát cá để phơi ruộng vì đã gần đến ngày sạ lúa, gia đình không mấy thiếu thốn nhưng chỉ có mỗi một đứa con gái là Ngọc Châu.Từ khi cô lên Sài Gòn học tập rồi ra trường tìm việc làm đến nay căn nhà cũng không còn rộn ràng như lúc trước.Hằng ngày ra vào gặp mặt cũng chỉ có hai vợ chồng, ông Thọ tuy buồn vì nhớ nhung con nhưng chỉ biết để trong lòng sợ làm ảnh hưởng đến công việc trên Sài Gòn của con gái mà mỗi lúc gọi điện hỏi thăm ông đều không dám thể hiện ra mặt.Gia đình này thì sống rất tình cảm và được lòng xóm giềng xung quanh nhưng do việc chỉ có mỗi mình Ngọc Châu là con nên cả ông và vợ đều đặc kỳ vọng vào cô rất nhiều.Mùa mưa đến cánh đồng nào cũng ngập nước từ đó cá cũng sinh sôi nảy nở thành bầy nhờ vậy mà hôm nay hai vợ chồng ông Thọ bắt được kha khá nào là cá rô rồi cá lóc.Ở dưới quê là vậy tuy không nhộn nhịp xô bồ như trên Sài Gòn nhưng nơi đây hội tụ những thức quà từ thiên nhiên mà chốn thành phố xa hoa đó không thể nào có được.
Nhận thấy đã đủ cho bữa ăn ngày hôm nay ông Thọ liền nghĩ tay quay qua thì nhìn thấy bà Hồng đang be bờ tát nước thấy vậy ông nhanh chóng chạy đến phụ giúp vợ một tay, hì hục một lúc trời cũng đã đứng bóng lúc này ông Thọ mới nói với vợ.
– Thôi trời cũng xế chiều rồi, mình về bà ơi, ngày mai ăn cơm xong thì tranh thủ ra làm tiếp,vài hôm ruộng cũng khô lúc đó mình hẳn kêu người ta đến xới.
Nghe lời chồng bà Hồng lập tức nghỉ tay
– Ừm ông nói cũng đúng, nhiêu cá đây hai vợ chồng mình ăn cầu mấy ngày mới hết.
Nói đến đây bà lại thở dài vì chợt nghĩ đến cô con gái đang xa nhà.
– Phải chi có con Châu về thì tốt biết mấy ông nhỉ.
Biết vợ đang chạnh lòng vì nhớ đến con ông Thọ liền vội cắt ngang rồi an ủi.
– Con nó bận đi làm kiếm tiền chứ có rảnh rỗi đâu mà về nhà thường xuyên thôi mình đi về để thủng thẳng vài hôm nữa tôi điện lên bảo nó xin nghỉ phép về thăm bà được chưa..
Bà Hồng tay cầm giỏ cá quay sang nhìn chồng mỉm cười nói.
– Cái ông này thì tôi nhớ con nên nhắc chút vậy chớ không lẽ tôi không biết con nó bận bịu công việc trên đó ,trễ rồi tôi với ông về để còn kịp chuẩn bị cơm chiều.
Một chuyến xe chở theo một trái tim đã chết của người con gái tên là Ngọc Châu đã dừng lại đổ khách trên con đường đê đất đỏ năm nào. Tôi cùng với chiếc vali hành lý bước xuống, chiếc xe buýt cũng chạy đi chỉ còn mỗi mình tôi đang đứng chơi vơi lạc lõng giữa ngã ba đường khi hai bên là cánh đồng lúa đã được thu hoạch chỉ còn mỗi mảnh ruộng không, toàn nước.Cuộc đời tôi cũng giống như thế sau tất cả mọi thứ chỉ duy nhất còn tồn tại đó chính là nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn.Ngay phía trước mặt là con đường dẫn lối về nhà nhưng tại sao lúc này đây tôi lại không đủ dũng khí để bước đi mặc dù lòng mình đang lên tiếng ” đi đi Châu đó là nhà và gia đình của mày nơi mày đã được sinh ra và lớn lên dù cho tất cả đều quay lưng lại nhưng nơi đó sẽ mãi là vòng tay là bờ vai vững chắc để mày tựa vào”.Tôi không biết phải đối mặt với ba mẹ mình ra sao khi người con gái mà họ luôn tin yêu đặt kỳ vọng rất nhiều giờ đây lại thân tàn ma dạy bị người ta phụ bạc đã đành đằng này lại còn chửa hoang thì thử hỏi làm sao ba mẹ tôi có thể chịu được nổi ô nhục lớn như thế này.Nghĩ đến đây thôi tôi đã không còn đủ tư cách để trở về căn nhà đó được nữa,thay đổi quyết định tôi quay đầu lại bỏ đi nhưng trớ trêu thay đúng lúc này tôi lại vô tình gặp phải anh Thành người anh trai họ con của bác ba.Nhìn thấy anh tôi đã cố tình che mặt mình lại nhưng anh vẫn nhận ra và tiến lại gọi tôi
– Ủa Ngọc Châu em về chơi hả ? Chú thím tư ở nhà hay tin chắc là mừng lắm, nhưng mà em không định về cất hành lý mà còn đi đâu nữa?
Trước mặt người anh họ tôi đâu thể nói rằng bản thân là đứa bất hiếu nên đã không còn mặt mũi để quay trở về như vậy thì sẽ càng khiến ba mẹ mất mặt dòng họ chê cười mà thôi.Giấu nỗi đau vào trong tôi gượng cười nhìn anh Thành, ngập ngừng bắt chuyện.
– Dạ em mới về không ngờ lại gặp anh Thành ở đây mà hình như anh định đi đâu thì phải?
Anh Thành là con trai trưởng của bác ba, trong gia phả nhà nội ba tôi thì thứ tư nhỏ hơn ba của anh Thành một bậc nên theo vai vế tôi phải gọi Thành là anh chứ thật ra hai chúng tôi bằng tuổi nhau.Vào hai năm trước anh Thành đã lập gia đình ngày vui của anh tôi cũng có mặt để chúc mừng cho hai vợ chồng có lần nghe ba nói vợ anh cũng đã có mang siêu âm là một bé trai tính đến giờ thằng nhóc gọi tôi bằng cô chắc đã được một tuổi hơn gì đó. Đến đây tôi lại cảm thấy chạnh lòng trong khi bằng tuổi mình người ta đã có một gia đình yên ấm hạnh phúc bên vợ đẹp con ngoan còn tôi thì công việc cũng chẳng còn mà bản thân lại đang mang đứa con của kẻ phụ tình trong bụng nhưng đứa bé là vô tội tôi không thể vì lỗi lầm của ba nó mà nhẫn tâm cướp đoạt mạng sống của con mình.
Anh Thành vui vẻ đáp lời tôi.
– Anh định chạy lên chợ mua sữa cho thằng cu tin anh cũng không ngờ là em về chú thím tư mỗi lần qua chơi mà cứ nhắc em hoài hay là để anh đưa em về chứ đi bộ xa lắm huống chi em còn hành lý đùm đuề.
Sự việc cũng đã lỡ ngay lúc này tôi không muốn trở về nhà thì đã không còn kịp nữa rồi, nhận lời đề nghị của anh Thành trong sự bất đắc dĩ, tôi gật đầu nói.
– Dạ vậy em cảm ơn anh trước.
Hai vợ chồng ông Thọ đang ngồi ăn cơm bất giác nghe thấy tiếng xe đậu trước cửa nhà, bà Hồng quay qua nói với chồng.
– Hình như có ai đến nhà mình ông ăn cơm đi để tôi ra xem.
Bà Hồng vội đặt chén cơm xuống bàn lật đật bước đi ra tưởng rằng vị khách nào ghé chơi nhà ngay cả bản thân bà Hồng cũng không ngờ người này còn đặc biệt hơn cả, không ai khác mà chính là Ngọc Châu cô con gái ruột hai vợ chồng đang ngày ngày nhớ trông bất giác bà thốt lên
– Con Châu! Về sao không cho ba mẹ hay?
Sáng hôm sau Hoài Tâm tỉnh giấc men rượu trong người cũng đã theo cơn mê đêm qua mà bay hết. Anh ta lồm cồm ngồi dậy gương mặt vẫn còn ngái ngủ vừa định bước xuống giường bất giác hình ảnh Ngọc Châu gương mặt bơ phờ quầng mắt thâm đen khiến Hoài Tâm giật mình hốt hoảng.
– Em làm cái gì mà ngồi một đống thừ lừ dưới đó vậy, xém chút doạ anh mất cả hồn.
Tôi đã thức trắng cả đêm qua để suy nghĩ nhìn nhận lại mọi chuyện, cảm giác bị phản bội làm tôi cảm thấy rất đau và tuyệt vọng, tôi thẫn thờ.
– Anh sao vậy nhìn bộ dạng em bây giờ làm cho anh cảm thấy đáng sợ lắm phải không? Cũng đúng bởi vậy nên anh mới tìm đến của ngon vật lạ bên ngoài.
Vừa mới tỉnh dậy sau một đêm dài ngon giấc Hoài Tâm vẫn chưa biết được chuyện tối qua, anh ta vẻ mặt ngơ ngác hỏi lại tôi.
– Em nói cái gì vậy, anh không hiểu, hay là em còn giận anh chuyện hôm qua về trễ, anh xin lỗi được chưa?
Nếu đơn thuần chỉ là chuyện anh về nhà trễ không thì quá tốt, tôi đâu phải đau đớn giằng xé nội tâm của mình suốt đêm chỉ vì anh.Một con cừu non ngây thơ thì cũng có ngày vùng dậy trước sự tấn công của kẻ địch huống chi lần này anh ấy đã lén tôi qua lại thậm chí còn ăn nằm với một cô gái trẻ đẹp khác.Không chấp nhận bị người yêu phản bội bất giác tôi đứng dậy từng bước chân tiến đến ngay trước mặt Hoài Tâm, tôi thẳng thắn.
– Anh đang giả vờ hay thật tình không hiểu ý của em, anh Tâm à em không nghĩ anh lại là một con người phụ bạc như thế, trong bụng tôi đang mang đứa con ruột của anh vậy mà anh nỡ nào bắt ép tôi phải phá nói lẽ nào anh muốn nhanh chóng đến với cô ta vậy sao, thôi được vậy tôi sẽ cho anh tự nguyện chúng ta chia tay đi tôi sẽ nuôi con một mình.
Hoài Tâm nét mặt thay đổi dường như anh ta đang có tật giật mình.
“Không lẽ Ngọc Châu đã biết chuyện mình với Mộng Cầm nhưng sao có thể bởi mình rất cẩn thận, lẽ nào?”
Dù trong lòng đã mường tượng ra được một chút gì câu chuyện nhưng trước mặt người yêu Hoài Tâm vẫn luôn miệng chối cãi.
– Em đang nói gì vậy?Anh không hiểu gì hết, anh phản bội em khi nào?Đúng là hôm qua anh có đề nghị em bỏ đứa bé đi thật vì anh nghĩ bây giờ chưa phải lúc thích hợp để sinh con chưa tính chỉ dựa vào việc mỗi mình anh đi làm kiếm tiền thì khó lòng nuôi thêm một đứa trẻ chứ anh nào phụ bạc em bao giờ, em thừa hiểu bao năm qua anh yêu em như thế nào mà Châu..
Chung sống với anh Tâm hơn ba năm nay chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn cười và ghê tởm chính người hằng ngày cùng chung chăn gối với mình đến vậy, anh ta quả thật rất biết lươn lẹo và chỉ giỏi diện cớ về điểm này quả thật tôi không bằng.Hơn tháng nay tôi biết mình không đi làm được nhưng tôi cũng hiểu sự vất vả của anh thay vào đó hằng ngày tôi đều cố gắng làm tròn công việc và bổn phận của một người vợ mỗi khi chồng đi làm với hy vọng chúng ta sẽ cùng cố gắng nhưng nào ngờ chỉ vì sự nhu nhược của bản thân mà tôi đã bị cấm cho một cái sừng to đùng trên đầu.Đau nhói tận tâm can dặn lòng không được phép yếu đuối,tôi đi thẳng đến đầu giường cầm lấy chiếc điện thoại đưa cho Hoài Tâm,tôi nói.
– Anh mở lên coi rồi sẽ biết.
Hoài Tâm vẻ mặt ngơ ngác pha lẫn một chút gì đó rung sợ, vừa mở điện thoại lên xem, ngay lập tức đập vào mắt là hình ảnh anh ta và Mộng Cầm cả hai đang thân mật.Lúc này đây anh ta như ngã ngửa mở to đôi mắt.
Tôi biết Hoài Tâm vốn không ngờ rằng Mộng Cầm đã chụp lại và còn gửi vào trong tin nhắn điện thoại của anh, bất giác nhìn về phía tôi miệng lắp bắp.
– Này là…anh….Châu à sự thật không phải như em nghĩ đâu,chắc chắn ảnh là do cô ta ghép, anh chưa bao giờ gặp mặt cô gái này thì lấy đâu ra chuyện ngủ chung với nhau, em đừng có bị những tấm hình này làm cho mờ mắt.Đúng rồi chắc chắn là có người đang ganh tị với hạnh phúc của chúng ta nên cố tình hãm hại tìm cách chia rẽ,em tin anh đi anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nhất là trong lúc này bụng em đang mang cốt nhục của anh.
Không tin vào những lời biện minh dối trá của Hoài Tâm nóng giận tôi tiến đến không do dự giáng một bạt tay vào mặt anh ta.
– Đến giờ phút này mà anh còn có ý định đem con của chúng ta ra để làm cái cớ che lấp đi thói tính xấu xa mèo mỡ của mình được hay sao,anh không xứng đáng làm ba của đứa con trong bụng tôi, mình chia tay đi, tôi sẽ tự nuôi dưỡng đứa bé.
Hình như cú tát vừa rồi của tôi hơi mạnh khiến Hoài Tâm cảm thấy đau anh ta lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt giận giữ càng để lộ rõ bản chất, nhìn tôi anh ta lớn giọng
– Em đang làm cái gì vậy? Đúng tức nước thì vỡ bờ, em tưởng tôi cần em lắm hả, xin lỗi cái loại con gái chưa được cưới hỏi đàng hoàng mà đã lén lút đi ăn nằm với trai như em ở ngoài xã hội này đầy rẫy, muốn chia tay chứ gì được thôi từ lâu thằng Tâm này đã chán ngán cô đến tận cổ nhưng vì tội nghiệp nghĩ tình nghĩa bấy lâu nay tôi mới còn lưỡng lự chưa muốn tống cổ cô ra khỏi nhà còn giờ cô tự muốn đi thì tôi đỡ phải tốn công nghĩ cách.
Tôi quả thật không ngờ được người mà tôi hết lòng tin yêu đặt trọn niềm hy vọng gửi gắm cả cuộc đời vậy mà giờ đây anh ta lại có thể thốt ra những lời cay nghiệt khiến người đối diện là tôi sốc đến phẫn nộ tuyệt cùng.Đứng trước mặt tôi lúc này có còn là Hoài Tâm người thanh niên tình cảm mà tôi đã hết lòng yêu thương ngày nào phải chăng cuộc sống đã làm con người ta trở nên thay đổi hay do bản chất lăng nhăng dễ đổi dạ thay lòng đã từ lâu hiện hữu trong con người anh ta mà tôi đã không kịp nhận ra.Châu ơi mày thông minh cả đời nhưng sao lại ngu muội nhất thời để giờ này phải ngậm đắng nuốt cay nghe những lời sỉ nhục từ chính người mình yêu mà không làm gì được.Trái tim tôi ngay thời khắc này như bị vỡ tan, cảm giác lòng ngực đang nhói lên từng hồi bất giác cổ họng tôi nghẹn lại nước mắt giăng dài trên má.
– Anh….
Trơ mắt đừng nhìn mặc kệ bạn gái đau lòng khóc nghẹn Hoài Tâm chẳng những không một chút gì hối hận đằng này anh ta lại càng cố tính chà xát thêm vào vết thương lòng của tôi, giọng chua chát.
– Còn một chuyện tôi chưa nói nhưng chắc cô đã biết rồi,.dù gì thì trước lúc hai chúng ta đường ai nấy đi tôi nghĩ cô cũng nên biết một chuyện, đúng vậy người con gái trong tấm hình chính là Mộng Cầm cô ấy rất xinh đẹp giỏi giang không chỉ chủ động về mặt kinh tế hơn nữa còn biết cách ăn mặc gợi cảm đặc biệt là biết chiều lòng người khác.Tôi nói điều này cô đừng có tự ti là không chỉ riêng tôi mà bất cứ thằng đàn ông con trai nào khi vừa mới gặp Mộng Cầm thì cũng sẽ động lòng chứ đừng nói chi tới việc u mê như tôi bây giờ.
Hoài Tâm anh ta quả thật hết thuốc chữa, tôi cảm thấy thật ghê tởm con người của anh, không còn gì chua chát hơn việc chính tay nghe người yêu tâng bốc khen ngợi một người con gái khác trước mặt mình, à không phải dùng từ từng yêu mới đúng.Giờ đây tôi như đã chai sần cảm xúc, những giọt nước mắt rơi không phải vì tôi cảm thấy hối tiếc con người phụ bạc ấy mà là tôi đang cảm thấy thương cho đứa bé trong bụng,con tôi chưa kịp chào đời thì đã bất hạnh khi mang trong người dòng máu của kẻ phụ tình đó.Nước mắt đã cạn tình tôi cũng đã chết không còn gì nuối tiếc tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà.Vừa bước ra tới cửa phòng Hoài Tâm chợt thốt lên.
– Đứa bé trong bụng cô muốn giữ thì tự nuôi còn không muốn mang theo gánh nặng thì hãy bỏ nó đi, tôi sẽ đưa cô một số tiền coi như chi phí cắt đứt sợi dây ràng buộc giữa chúng ta, kể từ đây tôi và cô không còn bất kì mối quan hệ nào nữa.
– Tôi không cần số tiền thất đức đó của anh hãy để dành nó để mua lòng tự trọng của anh đi.
Đến lòng tự tôn cuối cùng tôi đối với Hoài Tâm cũng không còn, câu nói này nó như một vết sẹo khiến tôi sẽ mãi mãi khắc ghi trong lòng không bao giờ quên.Lần cuối tôi khóc vì đàn ông và chắc đây cũng là lần duy nhất cô gái mang tên Ngọc Châu yêu.Dứt lời tôi lấy tay lau nước mắt rồi quay đầu bỏ đi.
Một mình tôi lang thang không biết phải đi đâu trong khi bản thân lại không có tiền bất giác tôi sờ vào bụng mình nhớ lại lời Hoài Tâm đột nhiên trong đầu tôi thoáng qua một ý định nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất khỏi đầu bởi tình mẫu tử là thiêng liêng lương tâm của một người mẹ không cho phép tôi từ bỏ, tôi cảm nhận được con tôi nó đang nói “mẹ ơi đừng bỏ con, con muốn nhìn thấy được mặt trời”.Trong lúc bế tắc bất giác tôi chợt nhớ đến ba mẹ nhưng tình trạng hiện tại của mình không thích hợp để về quê mà nếu ở lại thì tôi cũng không biết phải đi đâu nương nhờ đến ai vì từ khi quen và yêu anh Tâm tôi đã không còn liên lạc với mấy đứa bạn, đắn đo suy nghĩ hồi lâu tôi mới lấy hết can đảm trở về quê nhưng trên người tôi bây giờ chỉ còn mỗi sợi dây chuyền tôi đã mua nhân lúc kỉ niệm tháng lương đầu tiên của mình. Để có tiền mua vé xe tôi đành phải đem đi bán dù có hơi tiếc nhưng tôi không thể làm gì khác hơn.
Hôm nay hai vợ chồng ông Thọ đi ra
đồng tát cá để phơi ruộng vì đã gần đến ngày sạ lúa, gia đình không mấy thiếu thốn nhưng chỉ có mỗi một đứa con gái là Ngọc Châu.Từ khi cô lên Sài Gòn học tập rồi ra trường tìm việc làm đến nay căn nhà cũng không còn rộn ràng như lúc trước.Hằng ngày ra vào gặp mặt cũng chỉ có hai vợ chồng, ông Thọ tuy buồn vì nhớ nhung con nhưng chỉ biết để trong lòng sợ làm ảnh hưởng đến công việc trên Sài Gòn của con gái mà mỗi lúc gọi điện hỏi thăm ông đều không dám thể hiện ra mặt.Gia đình này thì sống rất tình cảm và được lòng xóm giềng xung quanh nhưng do việc chỉ có mỗi mình Ngọc Châu là con nên cả ông và vợ đều đặc kỳ vọng vào cô rất nhiều.Mùa mưa đến cánh đồng nào cũng ngập nước từ đó cá cũng sinh sôi nảy nở thành bầy nhờ vậy mà hôm nay hai vợ chồng ông Thọ bắt được kha khá nào là cá rô rồi cá lóc.Ở dưới quê là vậy tuy không nhộn nhịp xô bồ như trên Sài Gòn nhưng nơi đây hội tụ những thức quà từ thiên nhiên mà chốn thành phố xa hoa đó không thể nào có được.
Nhận thấy đã đủ cho bữa ăn ngày hôm nay ông Thọ liền nghĩ tay quay qua thì nhìn thấy bà Hồng đang be bờ tát nước thấy vậy ông nhanh chóng chạy đến phụ giúp vợ một tay, hì hục một lúc trời cũng đã đứng bóng lúc này ông Thọ mới nói với vợ.
– Thôi trời cũng xế chiều rồi, mình về bà ơi, ngày mai ăn cơm xong thì tranh thủ ra làm tiếp,vài hôm ruộng cũng khô lúc đó mình hẳn kêu người ta đến xới.
Nghe lời chồng bà Hồng lập tức nghỉ tay
– Ừm ông nói cũng đúng, nhiêu cá đây hai vợ chồng mình ăn cầu mấy ngày mới hết.
Nói đến đây bà lại thở dài vì chợt nghĩ đến cô con gái đang xa nhà.
– Phải chi có con Châu về thì tốt biết mấy ông nhỉ.
Biết vợ đang chạnh lòng vì nhớ đến con ông Thọ liền vội cắt ngang rồi an ủi.
– Con nó bận đi làm kiếm tiền chứ có rảnh rỗi đâu mà về nhà thường xuyên thôi mình đi về để thủng thẳng vài hôm nữa tôi điện lên bảo nó xin nghỉ phép về thăm bà được chưa..
Bà Hồng tay cầm giỏ cá quay sang nhìn chồng mỉm cười nói.
– Cái ông này thì tôi nhớ con nên nhắc chút vậy chớ không lẽ tôi không biết con nó bận bịu công việc trên đó ,trễ rồi tôi với ông về để còn kịp chuẩn bị cơm chiều.
Một chuyến xe chở theo một trái tim đã chết của người con gái tên là Ngọc Châu đã dừng lại đổ khách trên con đường đê đất đỏ năm nào. Tôi cùng với chiếc vali hành lý bước xuống, chiếc xe buýt cũng chạy đi chỉ còn mỗi mình tôi đang đứng chơi vơi lạc lõng giữa ngã ba đường khi hai bên là cánh đồng lúa đã được thu hoạch chỉ còn mỗi mảnh ruộng không, toàn nước.Cuộc đời tôi cũng giống như thế sau tất cả mọi thứ chỉ duy nhất còn tồn tại đó chính là nỗi đau về thể xác lẫn tâm hồn.Ngay phía trước mặt là con đường dẫn lối về nhà nhưng tại sao lúc này đây tôi lại không đủ dũng khí để bước đi mặc dù lòng mình đang lên tiếng ” đi đi Châu đó là nhà và gia đình của mày nơi mày đã được sinh ra và lớn lên dù cho tất cả đều quay lưng lại nhưng nơi đó sẽ mãi là vòng tay là bờ vai vững chắc để mày tựa vào”.Tôi không biết phải đối mặt với ba mẹ mình ra sao khi người con gái mà họ luôn tin yêu đặt kỳ vọng rất nhiều giờ đây lại thân tàn ma dạy bị người ta phụ bạc đã đành đằng này lại còn chửa hoang thì thử hỏi làm sao ba mẹ tôi có thể chịu được nổi ô nhục lớn như thế này.Nghĩ đến đây thôi tôi đã không còn đủ tư cách để trở về căn nhà đó được nữa,thay đổi quyết định tôi quay đầu lại bỏ đi nhưng trớ trêu thay đúng lúc này tôi lại vô tình gặp phải anh Thành người anh trai họ con của bác ba.Nhìn thấy anh tôi đã cố tình che mặt mình lại nhưng anh vẫn nhận ra và tiến lại gọi tôi
– Ủa Ngọc Châu em về chơi hả ? Chú thím tư ở nhà hay tin chắc là mừng lắm, nhưng mà em không định về cất hành lý mà còn đi đâu nữa?
Trước mặt người anh họ tôi đâu thể nói rằng bản thân là đứa bất hiếu nên đã không còn mặt mũi để quay trở về như vậy thì sẽ càng khiến ba mẹ mất mặt dòng họ chê cười mà thôi.Giấu nỗi đau vào trong tôi gượng cười nhìn anh Thành, ngập ngừng bắt chuyện.
– Dạ em mới về không ngờ lại gặp anh Thành ở đây mà hình như anh định đi đâu thì phải?
Anh Thành là con trai trưởng của bác ba, trong gia phả nhà nội ba tôi thì thứ tư nhỏ hơn ba của anh Thành một bậc nên theo vai vế tôi phải gọi Thành là anh chứ thật ra hai chúng tôi bằng tuổi nhau.Vào hai năm trước anh Thành đã lập gia đình ngày vui của anh tôi cũng có mặt để chúc mừng cho hai vợ chồng có lần nghe ba nói vợ anh cũng đã có mang siêu âm là một bé trai tính đến giờ thằng nhóc gọi tôi bằng cô chắc đã được một tuổi hơn gì đó. Đến đây tôi lại cảm thấy chạnh lòng trong khi bằng tuổi mình người ta đã có một gia đình yên ấm hạnh phúc bên vợ đẹp con ngoan còn tôi thì công việc cũng chẳng còn mà bản thân lại đang mang đứa con của kẻ phụ tình trong bụng nhưng đứa bé là vô tội tôi không thể vì lỗi lầm của ba nó mà nhẫn tâm cướp đoạt mạng sống của con mình.
Anh Thành vui vẻ đáp lời tôi.
– Anh định chạy lên chợ mua sữa cho thằng cu tin anh cũng không ngờ là em về chú thím tư mỗi lần qua chơi mà cứ nhắc em hoài hay là để anh đưa em về chứ đi bộ xa lắm huống chi em còn hành lý đùm đuề.
Sự việc cũng đã lỡ ngay lúc này tôi không muốn trở về nhà thì đã không còn kịp nữa rồi, nhận lời đề nghị của anh Thành trong sự bất đắc dĩ, tôi gật đầu nói.
– Dạ vậy em cảm ơn anh trước.
Hai vợ chồng ông Thọ đang ngồi ăn cơm bất giác nghe thấy tiếng xe đậu trước cửa nhà, bà Hồng quay qua nói với chồng.
– Hình như có ai đến nhà mình ông ăn cơm đi để tôi ra xem.
Bà Hồng vội đặt chén cơm xuống bàn lật đật bước đi ra tưởng rằng vị khách nào ghé chơi nhà ngay cả bản thân bà Hồng cũng không ngờ người này còn đặc biệt hơn cả, không ai khác mà chính là Ngọc Châu cô con gái ruột hai vợ chồng đang ngày ngày nhớ trông bất giác bà thốt lên
– Con Châu! Về sao không cho ba mẹ hay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.