Chương 15
Lam Bạch Sắc
26/11/2013
Tiếng nước tràn ra khỏi bồn tắm khiến Tư Gia Di đang mơ hồ bỗng dưng tỉnh táo lại.
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đúng như anh nói, anh làm mọi chuyện là vì em, vậy thì được rồi, em có thể cam đoan với anh, từ này về sau cắt đứt mọi quan hệ với Phương Tử Hằng. Còn anh, hãy cho anh ta một con đường sống.”
Sắc mặt Diêu Tử Chính sa sầm xuống: “Tôi thật không hiểu nổi, vì bạn trai cũ mà em đang ra điều kiện với tôi sao?”
Tư Gia Di không biết nên đáp lại thế nào, chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của anh: “Xem ra em thực sự quan tâm hắn.”
Anh vẫn cầm điện thoại trong tay, đưa lên lướt qua trước mắt cô, anh nói: “Hẳn là em đã nghe được lời nhắn của cậu ta rồi chứ?”
Tư Gia Di liếc nhìn chiếc di động – cuộc điện thoại vẫn đang được giữ máy. Cô cứ trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính cầm điện thoại đưa lên bên tai, nghe anh nói: “Chặn hết tất cả đường lui của hắn ta cho tôi, tôi muốn khiến cái tên ‘Phương Tử Hằng’ hoàn toàn biến mất khỏi giới truyền thông.”
Tuy rằng anh nói vào di động nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn chiếu tướng Tư Gia Di, cho đến khi nhìn thấy cơ thể đang ngâm trong nước ấm của cô không ngừng run lên vì lạnh.
Rốt cuộc là vì ai, vì chuyện gì đã khiến tính cách của anh trở nên thất thường như vậy? Tư Gia Di không rõ đáp án của anh là gì, nhưng cô biết chắc rằng sự dịu dàng ngọt ngào của anh khi nãy đã tan thành bọt nước trong giây lát. Sáng sớm hôm sau anh vẫn đưa cô đến trường quay như lời đã hứa, ánh vốn nói được thì làm được. Nhưng vừa đến trường quay, cô mới bước xuống xe anh đã phóng xe đi một cách tuyệt tình, sự quyết tuyệt này của anh khiến Tư Gia Di không kịp phản ứng.
Cuối cùng Tư Gia Di cũng tìm được một từ thích hợp để ví với người đàn ông này: bạo chúa[1]. Nếu toàn tâm toàn ý thuận theo anh thì sống, nghịch ý anh thì chỉ có đường chết.
[1]Bạo chúa: vua chúa bạo ngược.
Sau đó anh không còn quan tâm tới cô nữa, điều này có nghĩa cô đã bị đày vào lãnh cung.
Nghĩ đến chuyện này lại có chút buồn cười.
Tư Gia Di có một bộ phim chiếu ngay trước Tết Nguyên đán, sang năm mới này sẽ tập trung cho bộ phim mới của đạo diễn Bành.
Kinh Kỷ Nhân giúp cô từ chối hết tất cả các lễ trao giải lớn nhỏ vào cuối năm. Nhân dịp hiếm khi được nghỉ ngơi này, cô và Phó Dĩnh cùng nhau đến Vancouver đón năm mới với cha mẹ. Hai nhà cùng đón lễ tất niên với nhau, vui vẻ hơn hẳn bình thường. Em gái của Phó Dĩnh tảo hôn, đứa bé năm nay đã bốn tuổi. Mỗi lần Phó Dĩnh về nhà đều bị người nhà nhắc nhở chuyện chung thân đại sự, năm nay Tư Gia Di cũng chẳng thể tránh được chuyện đó, cha mẹ cứ bóng gió hỏi cô đã có đối tượng kết hôn hay chưa. Cuối cùng cô đành trốn vào bếp gọt hoa quả.
Cô thần người hơn mười phút mới bưng đĩa trái cây ra ngoài, mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng mẹ mình nói chuyện với mẹ Phó Dĩnh: “Con bé còn tưởng trời cao hoàng đế lại ở xa như tôi đây chẳng biết gì. Nhưng thật ra tôi thường xuyên vào trang web trong nước, đọc dược mấy tin tình cảm của nó. Dù đám nhà báo viết thế nào cũng trở thành chủ đề bàn tán cho người khác trên bàn trà mâm rượu. Phụ nữ quan trọng nhất là danh dự, có người đàn ông nào đứng đắn mà cưới người của giới showbiz đâu? Tôi thật sự lo lắng con bé lấy phải người không tốt.”
Đến lượt mẹ Phó Dĩnh cất giọng an ủi: “Bây giờ bọn trẻ chuộng kết hôn muộn, con bé Gia Di của bà càng không cần phải lo lắng. Con bé tự kiếm tiền, lại hiếu thuận với hai ông bà như thế. Bà xem, năm mới nó về việc đầu tiên nó làm chính là mở rộng mặt tiền cho cửa hàng, riêng chuyện này đã hơn hẳn Phó Dĩnh nhà tôi. Bà còn sợ còn bé sau này không sống tốt sao? Phó Dĩnh nhà tôi mới thật sự khiến người lớn lo lắng đây này.”
“Tiền bạc là vật ngoài thân, tôi vốn không hề nghĩ nuôi con để được phụng dưỡng lúc về già, cũng chẳng mong nó giúp tôi mở rộng mặt tiền của cửa hàng làm gì. Phụ nữ nói chung vẫn cần tìm người tốt mà nương tựa, tôi chỉ hy vọng con gái mình có thể sống bình an vô sự. Năm xưa có giấy gọi nhập trường nó nhất quyết muốn về dự thi Học viện điện ảnh. Tôi kiên quyết phản đối, nhưng chính là ba nó cứ quyết chiều theo ý nó, xem lời tôi nói như gió thổi bên tai.”
Phó Dĩnh ngồi nghe người lớn nói chuyện không dám ho he câu nào. Tư Gia Di không muốn đến nghe tiếp, cô bưng đĩa hoa quả vào bếp, đóng cửa lại rồi ngồi yên lặng. Đồng hồ phát ra âm thanh tích tắc có quy luật, Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy trong đầu cô có rất nhiều ý tưởng. Ví dụ như ở đây và trong nước lệch mười sáu tiếng đồng hồ. Hay là nghĩ đến người tốt để nương tựa…
Trên đời này nào có ai có thể là người tốt để nương tựa chân chính? Người có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Em gái Phó Dĩnh đưa đứa bé cho chồng trông coi, nói là kéo hai người phụ nữ độc thân ra khỏi vòng khói lửa, nhưng thật ra lại đưa bọn họ đến quầy bar náo nhiệt uống rượu.
Đêm đầu tiên của năm mới, ba người phụ nữ đến đây dường như không tốt cho lắm.
“Em thật sự hâm mộ hai người độc thân các chị, được tự do. Còn em đi uống chén rượu cũng phải tìm cớ.”
“Gia Di, dì Tư muốn cậu kết hôn cũng không sai. Còn tớ chẳng phải mỗi mẹ mà ngay cả con bé này cũng khinh thường tớ.”
Ba người phụ nữ chạm ly, nhờ người bạn rượu này giải hết sầu não.
Do uống rượu nên không thể lại xe về, các cô đành ở lại thuê phòng khách sạn bên cạnh ngủ một đêm. Lúc uống rượu ở bar Phó Dĩnh vẫn chưa chán nhảy, về đến phòng, cô ấy lại trèo lên bàn tiếp tục nhảy khiến hai người phụ nữ ở dưới được một tràng cười.
Phó Dĩnh nhảy rất hăng say, còn định kéo Tư Gia Di lên nhảy cùng nên tìm cô khắp nơi. Cuối cùng nhìn thấy cô say lướt khướt dựa vào cửa sổ sát đất, một tay ôm bình rượu, một tay cầm điện thoại: “Diêu Tử Chính.”
“Xin lỗi, Diêu tiên sinh đang họp, xin hỏi cô có chuyện gì…”
“Diêu Tử Chính.”
“…”
“Em! Muốn! Gặp! Anh.”
***
Ngày hôm sau Tư Gia Di tỉnh dậy trong khách sạn, những chuyện sau khi say rượu cô đã quên sạch.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi về nhà. Em gái Phó Dĩnh lại trở về hình tượng mẹ hiền vợ ngoan, cô và Phó Dĩnh lại tiếp tục làm con gái hiếu thuận. Đối mặt với những người khác nhau, phải mang các loại mặt nạ khác nhau. Cuộc sống giống như một vở kịch, vĩnh viễn không có lệnh “Cắt!”.
Mẹ nhận được điện thoại của công ty hàng không gọi tới, biết cô đã đặt vé máy bay, bà hơi bất ngờ: “Ngày kia con đi à? Không ở nhà được vài hôm sao?”
Tư Gia Di đang ngồi chơi cờ với bố: “Ngày kia Phó Dĩnh cũng đi, vừa hay có bạn đường.”
“Hôm kia con đi chơi với Phó Dĩnh, uống đến nỗi người đầy mùi rượu mới trở về nhà. Chiều nay lại muốn đi mua sắm với Phó Dĩnh, ngày kia lại muốn về nước cùng con bé. Bao nhiêu năm nay, thời gian con ở bên ngoài với Phó Dĩnh còn nhiều hơn thời gian con ở nhà. Rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó hả?”
Bố vội đỡ lời giúp cô: “Gia Di về nước vì công việc, thông cảm cho con gái chút đi.”
Mẹ cô dường như hơi tức giận: “Ông không lo lắng con gái ông làm việc đến ngã bệnh à? Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cũng không biết đường mà nghỉ ngơi cho tốt một chút, cứ một lúc lại ra ngoài.”
Bố ngước mắt nhìn Tư Gia Di, Tư Gia Di không cam lòng nhưng vẫn khẽ cắn môi, nở nụ cười làm nũng với mẹ: “Mẹ yên tâm, con gái của mẹ là nhà vô địch Thiết Kim Cương, sao có thể dễ dàng ngã bệnh chứ?”
Tư Gia Di nói buổi chiều không đi ra ngoài nhưng vẫn thừa lúc bố mẹ ngủ trưa liền trốn đi. Bên ngoài tuyết lại rơi, tuyết trắng phủ kín hai bên đường. Tư Gia Di lái xe xuyên qua màn tuyết rơi trắng xoá đến cửa hàng.
Cả buổi chiều đi dạo với Phó Dĩnh thu hoạch được kha khá. Một bộ máy mát xa, một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, một bộ dụng cụ pha trà, một đĩa CD nhạc dành cho người cao tuổi…
Lúc tính tiền nhìn thấy hoá đơn, Phó Dĩnh lo lắng thay cho cô: “Cậu không sợ mẹ mắng tiêu tiền hoang phí đấy chứ?”
“Tớ thích nhìn bố mẹ một mặt thì bảo tớ đừng mua nhiều đồ cho họ, một mặt lại nhịn cười hạnh phúc.”
Mấy đồ lớn hôm sau mới được chuyển về nhà, mấy thứ lặt vặt cô tự mình vận chuyển. Đã gần đến chạng vạng tối, tuyết lại bắt đầu rơi. Tư Gia Di về đến thì nóc xe đã có một lớp tuyết mỏng. Cô và Phó Dĩnh xách theo hai túi đồ lớn bước vào sân, tiếng bước chân dẫm lên nên tuyết vang lên.
Trong lúc cô tìm chìa khoá, Phó Dĩnh không thể chờ nổi nữa bắt đầu thúc giục: “Lạnh chết mất lạnh chết mất, ấn chuông cửa đi.”
Vừa nói xong đã ấn chuông cửa giúp cô.
Có người mở cửa, cửa chậm rãi mở ra khiến hai người hơi lo lắng. Tư Gia Di khom người cầm lấy túi to, chiếc túi trên tay Phó Dĩnh bỗng rơi xuống nhà.
Cô quay đầu nhìn Phó Dĩnh, nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của cô ấy.
Cô nương theo tầm mắt Phó Dĩnh nhìn về phía cửa, Tư Gia Di suýt nữa thì đứng ngây ngốc ở đó quên cả cử động.
Người đàn ông đứng đối diện cô dương dương tự đắc, nhếch khoé miệng nói: “Không phải em nói muốn gặp tôi sao?”
Cô ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu đúng như anh nói, anh làm mọi chuyện là vì em, vậy thì được rồi, em có thể cam đoan với anh, từ này về sau cắt đứt mọi quan hệ với Phương Tử Hằng. Còn anh, hãy cho anh ta một con đường sống.”
Sắc mặt Diêu Tử Chính sa sầm xuống: “Tôi thật không hiểu nổi, vì bạn trai cũ mà em đang ra điều kiện với tôi sao?”
Tư Gia Di không biết nên đáp lại thế nào, chỉ nhìn thấy nụ cười lạnh lùng của anh: “Xem ra em thực sự quan tâm hắn.”
Anh vẫn cầm điện thoại trong tay, đưa lên lướt qua trước mắt cô, anh nói: “Hẳn là em đã nghe được lời nhắn của cậu ta rồi chứ?”
Tư Gia Di liếc nhìn chiếc di động – cuộc điện thoại vẫn đang được giữ máy. Cô cứ trơ mắt nhìn Diêu Tử Chính cầm điện thoại đưa lên bên tai, nghe anh nói: “Chặn hết tất cả đường lui của hắn ta cho tôi, tôi muốn khiến cái tên ‘Phương Tử Hằng’ hoàn toàn biến mất khỏi giới truyền thông.”
Tuy rằng anh nói vào di động nhưng từ đầu tới cuối anh vẫn chiếu tướng Tư Gia Di, cho đến khi nhìn thấy cơ thể đang ngâm trong nước ấm của cô không ngừng run lên vì lạnh.
Rốt cuộc là vì ai, vì chuyện gì đã khiến tính cách của anh trở nên thất thường như vậy? Tư Gia Di không rõ đáp án của anh là gì, nhưng cô biết chắc rằng sự dịu dàng ngọt ngào của anh khi nãy đã tan thành bọt nước trong giây lát. Sáng sớm hôm sau anh vẫn đưa cô đến trường quay như lời đã hứa, ánh vốn nói được thì làm được. Nhưng vừa đến trường quay, cô mới bước xuống xe anh đã phóng xe đi một cách tuyệt tình, sự quyết tuyệt này của anh khiến Tư Gia Di không kịp phản ứng.
Cuối cùng Tư Gia Di cũng tìm được một từ thích hợp để ví với người đàn ông này: bạo chúa[1]. Nếu toàn tâm toàn ý thuận theo anh thì sống, nghịch ý anh thì chỉ có đường chết.
[1]Bạo chúa: vua chúa bạo ngược.
Sau đó anh không còn quan tâm tới cô nữa, điều này có nghĩa cô đã bị đày vào lãnh cung.
Nghĩ đến chuyện này lại có chút buồn cười.
Tư Gia Di có một bộ phim chiếu ngay trước Tết Nguyên đán, sang năm mới này sẽ tập trung cho bộ phim mới của đạo diễn Bành.
Kinh Kỷ Nhân giúp cô từ chối hết tất cả các lễ trao giải lớn nhỏ vào cuối năm. Nhân dịp hiếm khi được nghỉ ngơi này, cô và Phó Dĩnh cùng nhau đến Vancouver đón năm mới với cha mẹ. Hai nhà cùng đón lễ tất niên với nhau, vui vẻ hơn hẳn bình thường. Em gái của Phó Dĩnh tảo hôn, đứa bé năm nay đã bốn tuổi. Mỗi lần Phó Dĩnh về nhà đều bị người nhà nhắc nhở chuyện chung thân đại sự, năm nay Tư Gia Di cũng chẳng thể tránh được chuyện đó, cha mẹ cứ bóng gió hỏi cô đã có đối tượng kết hôn hay chưa. Cuối cùng cô đành trốn vào bếp gọt hoa quả.
Cô thần người hơn mười phút mới bưng đĩa trái cây ra ngoài, mới đi được hai bước đã nghe thấy tiếng mẹ mình nói chuyện với mẹ Phó Dĩnh: “Con bé còn tưởng trời cao hoàng đế lại ở xa như tôi đây chẳng biết gì. Nhưng thật ra tôi thường xuyên vào trang web trong nước, đọc dược mấy tin tình cảm của nó. Dù đám nhà báo viết thế nào cũng trở thành chủ đề bàn tán cho người khác trên bàn trà mâm rượu. Phụ nữ quan trọng nhất là danh dự, có người đàn ông nào đứng đắn mà cưới người của giới showbiz đâu? Tôi thật sự lo lắng con bé lấy phải người không tốt.”
Đến lượt mẹ Phó Dĩnh cất giọng an ủi: “Bây giờ bọn trẻ chuộng kết hôn muộn, con bé Gia Di của bà càng không cần phải lo lắng. Con bé tự kiếm tiền, lại hiếu thuận với hai ông bà như thế. Bà xem, năm mới nó về việc đầu tiên nó làm chính là mở rộng mặt tiền cho cửa hàng, riêng chuyện này đã hơn hẳn Phó Dĩnh nhà tôi. Bà còn sợ còn bé sau này không sống tốt sao? Phó Dĩnh nhà tôi mới thật sự khiến người lớn lo lắng đây này.”
“Tiền bạc là vật ngoài thân, tôi vốn không hề nghĩ nuôi con để được phụng dưỡng lúc về già, cũng chẳng mong nó giúp tôi mở rộng mặt tiền của cửa hàng làm gì. Phụ nữ nói chung vẫn cần tìm người tốt mà nương tựa, tôi chỉ hy vọng con gái mình có thể sống bình an vô sự. Năm xưa có giấy gọi nhập trường nó nhất quyết muốn về dự thi Học viện điện ảnh. Tôi kiên quyết phản đối, nhưng chính là ba nó cứ quyết chiều theo ý nó, xem lời tôi nói như gió thổi bên tai.”
Phó Dĩnh ngồi nghe người lớn nói chuyện không dám ho he câu nào. Tư Gia Di không muốn đến nghe tiếp, cô bưng đĩa hoa quả vào bếp, đóng cửa lại rồi ngồi yên lặng. Đồng hồ phát ra âm thanh tích tắc có quy luật, Tư Gia Di ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại cúi đầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy trong đầu cô có rất nhiều ý tưởng. Ví dụ như ở đây và trong nước lệch mười sáu tiếng đồng hồ. Hay là nghĩ đến người tốt để nương tựa…
Trên đời này nào có ai có thể là người tốt để nương tựa chân chính? Người có thể dựa vào cũng chỉ có bản thân mình mà thôi.
Em gái Phó Dĩnh đưa đứa bé cho chồng trông coi, nói là kéo hai người phụ nữ độc thân ra khỏi vòng khói lửa, nhưng thật ra lại đưa bọn họ đến quầy bar náo nhiệt uống rượu.
Đêm đầu tiên của năm mới, ba người phụ nữ đến đây dường như không tốt cho lắm.
“Em thật sự hâm mộ hai người độc thân các chị, được tự do. Còn em đi uống chén rượu cũng phải tìm cớ.”
“Gia Di, dì Tư muốn cậu kết hôn cũng không sai. Còn tớ chẳng phải mỗi mẹ mà ngay cả con bé này cũng khinh thường tớ.”
Ba người phụ nữ chạm ly, nhờ người bạn rượu này giải hết sầu não.
Do uống rượu nên không thể lại xe về, các cô đành ở lại thuê phòng khách sạn bên cạnh ngủ một đêm. Lúc uống rượu ở bar Phó Dĩnh vẫn chưa chán nhảy, về đến phòng, cô ấy lại trèo lên bàn tiếp tục nhảy khiến hai người phụ nữ ở dưới được một tràng cười.
Phó Dĩnh nhảy rất hăng say, còn định kéo Tư Gia Di lên nhảy cùng nên tìm cô khắp nơi. Cuối cùng nhìn thấy cô say lướt khướt dựa vào cửa sổ sát đất, một tay ôm bình rượu, một tay cầm điện thoại: “Diêu Tử Chính.”
“Xin lỗi, Diêu tiên sinh đang họp, xin hỏi cô có chuyện gì…”
“Diêu Tử Chính.”
“…”
“Em! Muốn! Gặp! Anh.”
***
Ngày hôm sau Tư Gia Di tỉnh dậy trong khách sạn, những chuyện sau khi say rượu cô đã quên sạch.
Thu dọn mọi thứ xong xuôi rồi về nhà. Em gái Phó Dĩnh lại trở về hình tượng mẹ hiền vợ ngoan, cô và Phó Dĩnh lại tiếp tục làm con gái hiếu thuận. Đối mặt với những người khác nhau, phải mang các loại mặt nạ khác nhau. Cuộc sống giống như một vở kịch, vĩnh viễn không có lệnh “Cắt!”.
Mẹ nhận được điện thoại của công ty hàng không gọi tới, biết cô đã đặt vé máy bay, bà hơi bất ngờ: “Ngày kia con đi à? Không ở nhà được vài hôm sao?”
Tư Gia Di đang ngồi chơi cờ với bố: “Ngày kia Phó Dĩnh cũng đi, vừa hay có bạn đường.”
“Hôm kia con đi chơi với Phó Dĩnh, uống đến nỗi người đầy mùi rượu mới trở về nhà. Chiều nay lại muốn đi mua sắm với Phó Dĩnh, ngày kia lại muốn về nước cùng con bé. Bao nhiêu năm nay, thời gian con ở bên ngoài với Phó Dĩnh còn nhiều hơn thời gian con ở nhà. Rốt cuộc con mang họ Tư hay là họ Phó hả?”
Bố vội đỡ lời giúp cô: “Gia Di về nước vì công việc, thông cảm cho con gái chút đi.”
Mẹ cô dường như hơi tức giận: “Ông không lo lắng con gái ông làm việc đến ngã bệnh à? Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cũng không biết đường mà nghỉ ngơi cho tốt một chút, cứ một lúc lại ra ngoài.”
Bố ngước mắt nhìn Tư Gia Di, Tư Gia Di không cam lòng nhưng vẫn khẽ cắn môi, nở nụ cười làm nũng với mẹ: “Mẹ yên tâm, con gái của mẹ là nhà vô địch Thiết Kim Cương, sao có thể dễ dàng ngã bệnh chứ?”
Tư Gia Di nói buổi chiều không đi ra ngoài nhưng vẫn thừa lúc bố mẹ ngủ trưa liền trốn đi. Bên ngoài tuyết lại rơi, tuyết trắng phủ kín hai bên đường. Tư Gia Di lái xe xuyên qua màn tuyết rơi trắng xoá đến cửa hàng.
Cả buổi chiều đi dạo với Phó Dĩnh thu hoạch được kha khá. Một bộ máy mát xa, một bộ mỹ phẩm chăm sóc da, một bộ dụng cụ pha trà, một đĩa CD nhạc dành cho người cao tuổi…
Lúc tính tiền nhìn thấy hoá đơn, Phó Dĩnh lo lắng thay cho cô: “Cậu không sợ mẹ mắng tiêu tiền hoang phí đấy chứ?”
“Tớ thích nhìn bố mẹ một mặt thì bảo tớ đừng mua nhiều đồ cho họ, một mặt lại nhịn cười hạnh phúc.”
Mấy đồ lớn hôm sau mới được chuyển về nhà, mấy thứ lặt vặt cô tự mình vận chuyển. Đã gần đến chạng vạng tối, tuyết lại bắt đầu rơi. Tư Gia Di về đến thì nóc xe đã có một lớp tuyết mỏng. Cô và Phó Dĩnh xách theo hai túi đồ lớn bước vào sân, tiếng bước chân dẫm lên nên tuyết vang lên.
Trong lúc cô tìm chìa khoá, Phó Dĩnh không thể chờ nổi nữa bắt đầu thúc giục: “Lạnh chết mất lạnh chết mất, ấn chuông cửa đi.”
Vừa nói xong đã ấn chuông cửa giúp cô.
Có người mở cửa, cửa chậm rãi mở ra khiến hai người hơi lo lắng. Tư Gia Di khom người cầm lấy túi to, chiếc túi trên tay Phó Dĩnh bỗng rơi xuống nhà.
Cô quay đầu nhìn Phó Dĩnh, nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của cô ấy.
Cô nương theo tầm mắt Phó Dĩnh nhìn về phía cửa, Tư Gia Di suýt nữa thì đứng ngây ngốc ở đó quên cả cử động.
Người đàn ông đứng đối diện cô dương dương tự đắc, nhếch khoé miệng nói: “Không phải em nói muốn gặp tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.