Chương 2
Lam Bạch Sắc
26/11/2013
Gần đây Tư Gia Di nhận hoa đến mỏi tay.
Bộ phim này cô vẫn diễn vai phụ, so với phim trước thì vai diễn này tốt hơn rất nhiều. Không phải diễn vai tiểu tam[1] suốt ngày bị ăn tát nữa, mà diễn vai một cô gái hiền lành, mấy cảnh trong phim đều là cảnh hôn ngọt ngào, ngoài ra, những phân cảnh quan trọng vẫn không hề có mặt cô. Một lần trong thời gian nghỉ ngơi, cô nghe được người đóng vai nữ chính và trợ lý của cô ta nhắc tới mình: “Một nghệ sĩ nhỏ hạng mười tám, cũng không biết xấu hổ mà ngày ngày nhận hoa của người ta ư?”
([1]Tiểu tam: chỉ kẻ thứ ba.)
Tư Gia Di chờ các cô đi rồi mới đi ra khỏi buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương. Nghệ sĩ hạng mười tám, đúng thật là đáng châm chọc.
Quay phim thâu đêm đến tận rang sáng, cuối cùng cô cũng có thể về nhà ngủ. Xe dừng trên đường chờ đèn đỏ, Tư Gia Di vô thức nhìn bó hoa trên ghế phó lái.
Lần này nhận được một bó Uất Kim Hương, hương thơm của nó giống như khát vọng của cô, cũng chỉ có thể nở rộ vào ban đêm. Tư Gia Di ngẫm nghĩ một lúc lâu, đèn xanh đèn đỏ đổi mấy lần cô mới quyết định. Cô rút di động ra ấn một dãy số, giống như kẻ phạm tội có tật giật mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.
Số điện thoại trên tấm danh thiếp kia cô từng xem qua nhiều lần, đã ghi nhớ từ lâu.
Lần này thật không may, đối phương đã tắt máy, chắc là đang ngủ. Vừa rồi cô mới bị người khác chế giễu, khát vọng thành danh lên tới đỉnh điểm mà giờ phút này đã tắt ngấm. Tư Gia Di cười tự giễu, sau đó khởi động xe lái về nhà.
Tư Gia Di về nhà, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông di động vang lên trên đầu giường. Vừa nhận điện thoai, đối phương nói “Ai thế?”
Một lúc lâu sau, Tư Gia Di mới có phản ứng, lập tức ngồi thẳng trên giường “Diêu tiên sinh.”
“…”
“Là tôi, Tư Gia Di.”
Sự trầm mặc của anh ta làm Tư Gia Di không khỏi nghi ngờ, liệu anh ta có nhớ cô hay không.
Rồi bỗng nhiên anh ta nở một nụ cười khẽ “Hoa có đẹp không?”
Đầu óc Tư Gia Di nhanh chóng vận động. Không yên lặng quá lâu, cất giọng không kiêu căng cũng không nịnh nọt “Từ lúc nhận được bó hoa đầu tiên của anh tôi đã muốn hỏi tại sao?”
Anh ta im lặng một lát.
“Tôi vừa xuống máy báy.” Giọng anh ta khôi phục vẻ lạnh lùng: “Thế này đi, buổi tối ăn một bữa cơm với nhau.”
Cứ thế mà chuyển đề tài.
Cứ thế mà ngắt điện thoại.
Cả ngày hôm ấy Tư Gia Di mải suy nghĩ có nên đến cuộc hẹn này hay không. Cả người như mất hồn, bởi vậy mà có đến vài cảnh NG. Đạo diễn chính của đoàn làm phim chửi ầm cả lên: “Lần tập trung cao độ cho tôi. Cho dù là diễn viên phụ thì cũng phải cho tôi thấy một chút chuyên nghiệp chứ!”
Trước đó không lâu, cô còn diễn cảnh khóc đạt đến nỗi nhân viên đoàn làm phim ai nấy đều rơi nước mắt, khen ngợi không ngớt. Mặc dù trong lòng Tư Gia Di nghĩ như vậy, vẫn chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi đạo diễn.
Quay phim xong vừa đúng giờ cơm tối. Tư Gia Di vừa lấy di động ra xem có cuộc gọi nhỡ nào của người đó không thì nghe thấy người trợ lý của diễn viên chính gọi cô: “Cici mời tất cả nhân viên đoàn làm phim ăn cơm.”
Diêu Tử Chính không gọi đến, Tư Gia Di cất điện thoại vào túi xách. Đi theo đoàn làm phim rời khỏi trường quay. Cô gái diễn vai nữ chính nhìn thấy hai tay cô trống không, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay cô không nhận được hoa sao?”
Tư Gia Di cười gượng, không biết phải đáp lại thế nào, cô gái diễn vai nữ chính kia bỗng nhiên sửng sốt.
Tư Gia Di nhìn theo hướng nhìn của cô ta, cũng sửng sốt không kém.
Hoa của cô đã đến.
***
Trước đây, trong kịch bản có một cảnh quay đua xe của mấy tay phú nhị đại[2]. Lúc thượng lượng với công ty tài trợ mượn xe, đối phương lấy cớ rằng chiếc xe thể thao ấy quá xa xỉ. Sau cuộc thương lượng kéo dài, cuối cùng họ cũng từ chối, nhiều người ra mặt họ cũng không chịu đầu tư.
([2]Phú nhị đại: thế hệ nhà giàu thứ hai. Tức là con cái của nhà giàu có.)
Vậy mà giờ phút này đây, chiếc xe như thế đang dừng ngay trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều chú ý vào chiếc xe. Chỉ duy nhất đạo diễn để ý đến nữ diễn viên vô danh đang đi về phía chiếc xe của người đàn ông kia, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Tư Gia Di đến bên cạnh chiếc xe. Còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Diêu Tử Chính đã cầm lấy bó hoa đặt bên cạnh đưa cho cô rồi giúp cô mở cửa xe.
Nhận ra thái độ do dự của cô, anh ta bật cười: “Yên tâm, tôi sẽ không mang em đi bán.”
***
Còn chưa vào phòng ăn, Tư Gia Di chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong: “Bây giờ tôi ghét nhất là loại ông chủ như vậy. Ỷ rằng mình là người đầu tư, cứ can thiệp vào chuyện tuyển chọn diễn viên của tôi.”
“Biết vậy nhưng cũng không thể nói ra được, đó không phải là nguyên tắc của cái vòng luẩn quẩn này ư. Những kẻ có nhiều tiền trong tay, cho dù chỉ là người thích sưu tập tem hay những người thích mở party thường xuyên cũng đều là cách thể hiện mà thôi. Nhưng phải chờ đến cuối cùng mới biết ai đứng trên ai, mà muốn biết được còn phải xem ai dám chịu chơi nữa. Một số kẻ lại thích bày ra bộ mặt kiêu ngạo, ném tiền bao nuôi phụ nữ, trêu đùa chán rồi lại phủi tay để tất cả trôi vào dĩ vãng. Diễn viên cũng có tôn nghiêm ư? Ở trước mặt ông chủ thì bọn họ đáng giá bao nhiêu tiền? Như chúng ta đây, quyết tâm đào tạo nhân tài một cách chân chính, cố gắng đưa người của mình vào nền điện ảnh, nhưng có năng lực làm hay không mới là vấn đề?”
Tư Gia Di đứng ngoài cửa, lúng túng quay đầu quan sát ánh mắt của Diêu Tử Chính. Anh ta chỉ mỉm cười, ý bảo cô đi vào trong.
Hai người vừa rồi còn đang bức xúc là thế, vừa mới nhìn thấy Diêu Tử Chính, cả hai đều cười xởi lởi “Dạo này cậu bận rộn quá, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được cậu.”
“Hẹn với em rồi thư kí Tài mới nhắc tôi về cuộc hẹn với đạo diễn Bành và giám đốc sản xuất Hứa. Anh tiện đường đưa em đến đây, em không ngại chứ?” Diêu Tử Chính giải thích với Tư Gia Di, cũng giới thiệu cho cô: “Vị này là…”
Thật ra không cần anh ta phải giới thiệu, Tư Gia Di đã nhận ra hai người này.
Do đến muộn lại không giỏi ăn nói, hầu như suốt bữa ăn Tư Gia Di đều im lặng. Từ đầu tới cuối chỉ có mình Diêu Tử Chính và hai người kia nói chuyện: “Đạo diễn Bành, có anh ở đây, sao tôi có thể được coi là người bận rộn cơ chứ? Kịch bản tôi đề cử với anh, hẳn là anh còn chưa có thời gian xem qua?”
“Tôi nghe nói người biên kịch của kịch bản này là em gái cậu? Tử Chính, chuyện này hình như không giống với tác phong làm việc công tư phân minh của cậu.”
Giám đốc sản xuất Hứa nói một nửa đùa nửa thật, lại có phần chế giễu. Đạo diễn Bành nghe xong bỗng giật mình: “Diêu Á Nam là em gái cậu?”
Đạo diễn Bành vừa thốt ra cái tên kia khiến Tư Gia Di hoảng sợ buông lỏng tay, chiếc đũa trong tay cô rơi xuống mặt bàn.
Diêu Tử Chính đưa một đôi đũa khác cho cô, nhưng cô đã vội vã đứng lên “Xin lỗi, tôi đi toilet.”
***
Diêu Á Nam….
Diêu Á Nam…
Tư Gia Di rửa mặt, mở cửa rời khỏi phòng vệ sinh.
“Không khoẻ sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Tư Gia Di mới ngẩng đầu. Là Diêu Tử Chính, anh ta đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh.
“Tôi hơi mệt, muốn về trước.” Cô vòng qua người anh ta, chỉ nói một câu, không dám quay đầu lại.
“Biết Á Nam là em gái tôi, kinh ngạc đến mức này sao?”
Tư Gia Di nghe câu hỏi của anh ta liền khựng lại.
Người đàn ông này dường như biết cô đang nghĩ gì. Vừa rồi anh ta không nói câu nào, bây giờ lại vạch trần suy nghĩ của cô khiến Tư Gia Di bắt đầu hoang mang. Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới dám quay đầu nhìn anh ta “Tôi chưa từng nghe cô ấy nói có anh trai.”
“Lúc cô ấy gia nhập làng giải trí, công ty khai báo cô ấy là thiên kim tiểu thư giàu có. Thật ra khi ấy gia đình chúng tôi vẫn ở trong khu nhà ổ chuột, chưa từng nhìn thấy ánh sáng.”
Khu nhà ổ chuột?
Người đàn ông ăn mặc lịch sự, tạo nhã đang đi tới gần cô lúc này rõ ràng là người sống trong cuộc sống an nhàn sung sướng, là công tử cao ngạo mới đúng.
Tư Gia Di hơi sợ anh ta, lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước. Cô tìm một cái cớ để đánh lảng, không dám nhìn vào đôi mắt như vực sâu không đáy kia: “Lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy. Nếu có cơ hội, chào hỏi cô ấy một câu giúp tôi.”
***
Bữa ăn nhạt nhẽo kia cứ thế mà kết thúc. Tư Gia Di vẫn từ chối đề nghị của anh ta.
Mỗi lần đến trường quay cô vẫn như người mất hồn. Nhưng đạo diễn đối xử với cô khác hẳn.
Hôm nay đạo diễn cò ân cần hỏi an cô: “Hôm nay tâm trạng không tốt sao?” Nói xong còn bảo trợ lý của mình lấy cho Tư Gia Di một cốc trà.
Tư Gia Di được quan tâm bất ngờ đâm ra lo sợ. Cô vừa mới ngẩng đầu đã thấy nhân viên đoàn làm phim ôm một bó hoa đi về phía cô. Tâm trạng Tư Gia Di càng sa sút. Vẻ mặt đạo diễn lại vô cùng phấn khởi, nhìn bó hoa hồng trắng tuyệt đẹp, sau đó nói: “Xem ra Diêu tiên sinh rất chăm chỉ tặng hoa.”
Bộ phim này cô vẫn diễn vai phụ, so với phim trước thì vai diễn này tốt hơn rất nhiều. Không phải diễn vai tiểu tam[1] suốt ngày bị ăn tát nữa, mà diễn vai một cô gái hiền lành, mấy cảnh trong phim đều là cảnh hôn ngọt ngào, ngoài ra, những phân cảnh quan trọng vẫn không hề có mặt cô. Một lần trong thời gian nghỉ ngơi, cô nghe được người đóng vai nữ chính và trợ lý của cô ta nhắc tới mình: “Một nghệ sĩ nhỏ hạng mười tám, cũng không biết xấu hổ mà ngày ngày nhận hoa của người ta ư?”
([1]Tiểu tam: chỉ kẻ thứ ba.)
Tư Gia Di chờ các cô đi rồi mới đi ra khỏi buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương. Nghệ sĩ hạng mười tám, đúng thật là đáng châm chọc.
Quay phim thâu đêm đến tận rang sáng, cuối cùng cô cũng có thể về nhà ngủ. Xe dừng trên đường chờ đèn đỏ, Tư Gia Di vô thức nhìn bó hoa trên ghế phó lái.
Lần này nhận được một bó Uất Kim Hương, hương thơm của nó giống như khát vọng của cô, cũng chỉ có thể nở rộ vào ban đêm. Tư Gia Di ngẫm nghĩ một lúc lâu, đèn xanh đèn đỏ đổi mấy lần cô mới quyết định. Cô rút di động ra ấn một dãy số, giống như kẻ phạm tội có tật giật mình, trong lòng không khỏi thấp thỏm lo âu.
Số điện thoại trên tấm danh thiếp kia cô từng xem qua nhiều lần, đã ghi nhớ từ lâu.
Lần này thật không may, đối phương đã tắt máy, chắc là đang ngủ. Vừa rồi cô mới bị người khác chế giễu, khát vọng thành danh lên tới đỉnh điểm mà giờ phút này đã tắt ngấm. Tư Gia Di cười tự giễu, sau đó khởi động xe lái về nhà.
Tư Gia Di về nhà, trong lúc ngủ mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chuông di động vang lên trên đầu giường. Vừa nhận điện thoai, đối phương nói “Ai thế?”
Một lúc lâu sau, Tư Gia Di mới có phản ứng, lập tức ngồi thẳng trên giường “Diêu tiên sinh.”
“…”
“Là tôi, Tư Gia Di.”
Sự trầm mặc của anh ta làm Tư Gia Di không khỏi nghi ngờ, liệu anh ta có nhớ cô hay không.
Rồi bỗng nhiên anh ta nở một nụ cười khẽ “Hoa có đẹp không?”
Đầu óc Tư Gia Di nhanh chóng vận động. Không yên lặng quá lâu, cất giọng không kiêu căng cũng không nịnh nọt “Từ lúc nhận được bó hoa đầu tiên của anh tôi đã muốn hỏi tại sao?”
Anh ta im lặng một lát.
“Tôi vừa xuống máy báy.” Giọng anh ta khôi phục vẻ lạnh lùng: “Thế này đi, buổi tối ăn một bữa cơm với nhau.”
Cứ thế mà chuyển đề tài.
Cứ thế mà ngắt điện thoại.
Cả ngày hôm ấy Tư Gia Di mải suy nghĩ có nên đến cuộc hẹn này hay không. Cả người như mất hồn, bởi vậy mà có đến vài cảnh NG. Đạo diễn chính của đoàn làm phim chửi ầm cả lên: “Lần tập trung cao độ cho tôi. Cho dù là diễn viên phụ thì cũng phải cho tôi thấy một chút chuyên nghiệp chứ!”
Trước đó không lâu, cô còn diễn cảnh khóc đạt đến nỗi nhân viên đoàn làm phim ai nấy đều rơi nước mắt, khen ngợi không ngớt. Mặc dù trong lòng Tư Gia Di nghĩ như vậy, vẫn chỉ có thể liên tục cúi đầu xin lỗi đạo diễn.
Quay phim xong vừa đúng giờ cơm tối. Tư Gia Di vừa lấy di động ra xem có cuộc gọi nhỡ nào của người đó không thì nghe thấy người trợ lý của diễn viên chính gọi cô: “Cici mời tất cả nhân viên đoàn làm phim ăn cơm.”
Diêu Tử Chính không gọi đến, Tư Gia Di cất điện thoại vào túi xách. Đi theo đoàn làm phim rời khỏi trường quay. Cô gái diễn vai nữ chính nhìn thấy hai tay cô trống không, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay cô không nhận được hoa sao?”
Tư Gia Di cười gượng, không biết phải đáp lại thế nào, cô gái diễn vai nữ chính kia bỗng nhiên sửng sốt.
Tư Gia Di nhìn theo hướng nhìn của cô ta, cũng sửng sốt không kém.
Hoa của cô đã đến.
***
Trước đây, trong kịch bản có một cảnh quay đua xe của mấy tay phú nhị đại[2]. Lúc thượng lượng với công ty tài trợ mượn xe, đối phương lấy cớ rằng chiếc xe thể thao ấy quá xa xỉ. Sau cuộc thương lượng kéo dài, cuối cùng họ cũng từ chối, nhiều người ra mặt họ cũng không chịu đầu tư.
([2]Phú nhị đại: thế hệ nhà giàu thứ hai. Tức là con cái của nhà giàu có.)
Vậy mà giờ phút này đây, chiếc xe như thế đang dừng ngay trước mặt bọn họ.
Tất cả mọi người đều chú ý vào chiếc xe. Chỉ duy nhất đạo diễn để ý đến nữ diễn viên vô danh đang đi về phía chiếc xe của người đàn ông kia, ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Tư Gia Di đến bên cạnh chiếc xe. Còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Diêu Tử Chính đã cầm lấy bó hoa đặt bên cạnh đưa cho cô rồi giúp cô mở cửa xe.
Nhận ra thái độ do dự của cô, anh ta bật cười: “Yên tâm, tôi sẽ không mang em đi bán.”
***
Còn chưa vào phòng ăn, Tư Gia Di chợt nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong: “Bây giờ tôi ghét nhất là loại ông chủ như vậy. Ỷ rằng mình là người đầu tư, cứ can thiệp vào chuyện tuyển chọn diễn viên của tôi.”
“Biết vậy nhưng cũng không thể nói ra được, đó không phải là nguyên tắc của cái vòng luẩn quẩn này ư. Những kẻ có nhiều tiền trong tay, cho dù chỉ là người thích sưu tập tem hay những người thích mở party thường xuyên cũng đều là cách thể hiện mà thôi. Nhưng phải chờ đến cuối cùng mới biết ai đứng trên ai, mà muốn biết được còn phải xem ai dám chịu chơi nữa. Một số kẻ lại thích bày ra bộ mặt kiêu ngạo, ném tiền bao nuôi phụ nữ, trêu đùa chán rồi lại phủi tay để tất cả trôi vào dĩ vãng. Diễn viên cũng có tôn nghiêm ư? Ở trước mặt ông chủ thì bọn họ đáng giá bao nhiêu tiền? Như chúng ta đây, quyết tâm đào tạo nhân tài một cách chân chính, cố gắng đưa người của mình vào nền điện ảnh, nhưng có năng lực làm hay không mới là vấn đề?”
Tư Gia Di đứng ngoài cửa, lúng túng quay đầu quan sát ánh mắt của Diêu Tử Chính. Anh ta chỉ mỉm cười, ý bảo cô đi vào trong.
Hai người vừa rồi còn đang bức xúc là thế, vừa mới nhìn thấy Diêu Tử Chính, cả hai đều cười xởi lởi “Dạo này cậu bận rộn quá, cuối cùng chúng tôi cũng đợi được cậu.”
“Hẹn với em rồi thư kí Tài mới nhắc tôi về cuộc hẹn với đạo diễn Bành và giám đốc sản xuất Hứa. Anh tiện đường đưa em đến đây, em không ngại chứ?” Diêu Tử Chính giải thích với Tư Gia Di, cũng giới thiệu cho cô: “Vị này là…”
Thật ra không cần anh ta phải giới thiệu, Tư Gia Di đã nhận ra hai người này.
Do đến muộn lại không giỏi ăn nói, hầu như suốt bữa ăn Tư Gia Di đều im lặng. Từ đầu tới cuối chỉ có mình Diêu Tử Chính và hai người kia nói chuyện: “Đạo diễn Bành, có anh ở đây, sao tôi có thể được coi là người bận rộn cơ chứ? Kịch bản tôi đề cử với anh, hẳn là anh còn chưa có thời gian xem qua?”
“Tôi nghe nói người biên kịch của kịch bản này là em gái cậu? Tử Chính, chuyện này hình như không giống với tác phong làm việc công tư phân minh của cậu.”
Giám đốc sản xuất Hứa nói một nửa đùa nửa thật, lại có phần chế giễu. Đạo diễn Bành nghe xong bỗng giật mình: “Diêu Á Nam là em gái cậu?”
Đạo diễn Bành vừa thốt ra cái tên kia khiến Tư Gia Di hoảng sợ buông lỏng tay, chiếc đũa trong tay cô rơi xuống mặt bàn.
Diêu Tử Chính đưa một đôi đũa khác cho cô, nhưng cô đã vội vã đứng lên “Xin lỗi, tôi đi toilet.”
***
Diêu Á Nam….
Diêu Á Nam…
Tư Gia Di rửa mặt, mở cửa rời khỏi phòng vệ sinh.
“Không khoẻ sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Tư Gia Di mới ngẩng đầu. Là Diêu Tử Chính, anh ta đang đứng ngay trước cửa phòng vệ sinh.
“Tôi hơi mệt, muốn về trước.” Cô vòng qua người anh ta, chỉ nói một câu, không dám quay đầu lại.
“Biết Á Nam là em gái tôi, kinh ngạc đến mức này sao?”
Tư Gia Di nghe câu hỏi của anh ta liền khựng lại.
Người đàn ông này dường như biết cô đang nghĩ gì. Vừa rồi anh ta không nói câu nào, bây giờ lại vạch trần suy nghĩ của cô khiến Tư Gia Di bắt đầu hoang mang. Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới dám quay đầu nhìn anh ta “Tôi chưa từng nghe cô ấy nói có anh trai.”
“Lúc cô ấy gia nhập làng giải trí, công ty khai báo cô ấy là thiên kim tiểu thư giàu có. Thật ra khi ấy gia đình chúng tôi vẫn ở trong khu nhà ổ chuột, chưa từng nhìn thấy ánh sáng.”
Khu nhà ổ chuột?
Người đàn ông ăn mặc lịch sự, tạo nhã đang đi tới gần cô lúc này rõ ràng là người sống trong cuộc sống an nhàn sung sướng, là công tử cao ngạo mới đúng.
Tư Gia Di hơi sợ anh ta, lặng lẽ lùi về phía sau nửa bước. Cô tìm một cái cớ để đánh lảng, không dám nhìn vào đôi mắt như vực sâu không đáy kia: “Lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy. Nếu có cơ hội, chào hỏi cô ấy một câu giúp tôi.”
***
Bữa ăn nhạt nhẽo kia cứ thế mà kết thúc. Tư Gia Di vẫn từ chối đề nghị của anh ta.
Mỗi lần đến trường quay cô vẫn như người mất hồn. Nhưng đạo diễn đối xử với cô khác hẳn.
Hôm nay đạo diễn cò ân cần hỏi an cô: “Hôm nay tâm trạng không tốt sao?” Nói xong còn bảo trợ lý của mình lấy cho Tư Gia Di một cốc trà.
Tư Gia Di được quan tâm bất ngờ đâm ra lo sợ. Cô vừa mới ngẩng đầu đã thấy nhân viên đoàn làm phim ôm một bó hoa đi về phía cô. Tâm trạng Tư Gia Di càng sa sút. Vẻ mặt đạo diễn lại vô cùng phấn khởi, nhìn bó hoa hồng trắng tuyệt đẹp, sau đó nói: “Xem ra Diêu tiên sinh rất chăm chỉ tặng hoa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.