Chương 8
Đô Xuân Tử
30/03/2015
Ở trong trường, Giang Trạm Lam là một sinh viên bình thường, tuy đính hôn với Hạ Liên Triết, coi như một nửa đã là thiếu phu nhân nhà giàu,
bởi vì còn đang đi học nên vẫn luôn khiêm nhường. Nhưng ngay sau khi gặp phải người đàn ông kia trong bữa tiệc đính hôn, cuộc sống yên bình đã
bị phá vỡ.
Liên tục mấy ngày liền trong phòng học chất đầy hoa hồng, viết trên thiếp tặng kèm là tên của cô. Bởi vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc dạy học của giáo viên, thậm chí trong lớp còn có một bạn sinh viên dị ứng phấn hoa phải xin nghỉ, Giang Trạm Lam nhiều lần bị gọi vào phòng hiệu trưởng giáo huấn. Chuyện này đã gây xôn xao huyên náo ở trong trường học, đa số phản ứng của những bạn nữ đều là hâm mộ không thôi, các cô ấy cũng cho rằng những bông hoa này là Hạ Liên Triết tặng, chúc mừng cô đã tìm được một chỗ dựa tốt, nhưng thật sự chân tướng là gì cũng chỉ có mình Trạm Lam mới hiểu rõ.
Tiếp theo, sau khi đợt tấn công bằng hoa tươi chấm dứt là các loại quà tặng phong phú, có đồ trang sức, có điện thoại di động, có quần áo, lúc này những người khác cũng phát hiện được có điểm không thích hợp, dù sao có người đàn ông nào sau khi đính hôn cùng người con gái còn có thể bỏ nhiều tiền như vậy chứ? Vì vậy trong sân trường bắt đầu lưu truyền càng ngày càng nhiều tin đồn nhảm.
Trạm Lam khổ không nói thành lời, may mà nộp hết báo cáo là sẽ bắt đầu thực tập rồi, cô chỉ hi vọng chuyện này chấm dứt càng nhanh càng tốt.
Nhưng ai mà ngờ được người đàn ông kia càng quá đáng hơn.
Trạm Lam vừa mới đi tới cửa cổng liền phát hiện phía trước tụ tập rất nhiều người, mà tiêu điểm của bọn họ là chiếc xe thể thao cao cấp màu hoa lan tím đang đỗ ven đường, màu sắc tươi sáng rực rỡ, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được.
Đứng bên cạnh chiếc xe thể thao là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, sau khi trông thấy Giang Trạm Lam, lập tức bước nhanh về phía cô.
“Giang tiểu thư, đây là quà Phong tiên sinh gửi cho cô.”
Xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ, vô số ánh mắt dừng trên người cô. Giang Trạm Lam cảm thấy bản thân đã đến giới hạn chịu đựng: “Hắn đang ở đâu?”
Người nọ sửng sốt một chút, nhìn về phía đằng sau, Trạm Lam theo tầm mắt của hắn cũng nhìn tới, trông thấy bên đường đối diện có ba chiếc xe ô tô màu đen đỗ lại.
Cô xem trên ti vi, những nhân vật nổi tiếng khi đi ra ngoài, trước sau luôn có một chiếc xe chống đạn. Khỏi phải đoán cô cũng biết người cô muốn gặp đang ở trên chiếc xe chính giữa.
Cô lấy chìa khóa từ tay người nọ, chạy băng qua đường, khi đi đến trước cửa xe, bỗng nhiên từ vị trí tay lái đi xuống một gã vệ sĩ cao to, chắn trước mặt cô, ép cô cách ra xa chiếc xe.
Mặc dù người nọ cao hơn so với Trạm Lam hai cái đầu, nhưng cô vẫn gắng sức dùng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào hắn, biểu hiện sự bất mãn của mình. Nhưng người đó chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Lúc này, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống một khe hở, Trạm Lam nghe được tiếng nói quen thuộc kia: “La Ni, để cho cô ấy vào.”
Ánh mắt La Ni quét qua toàn thân cô một lần, dường như xem xét trên người cô có vũ khí gì gây nguy hiểm cho Phong Thiên Tuyển hay không, sau đó mới hơi nghiêng người đi.
Trạm Lam cũng trừng mắt với hắn một cái, mở cửa đi lên xe.
Bên trong xe bao phủ một mùi thuốc lá nhàn nhạt, người nọ thì thảnh thơi không lo lắng ngồi ở chỗ kia, cầm trong tay một ly rượu vang.
Biểu lộ tức giận chưa kịp tan biến trên mặt cô bị hắn thu hết vào tầm mắt, trong mắt lại xuất hiện ý cười: “Em là người phụ nữ đầu tiên tôi thấy nhận được quà tặng mà không vui mừng.”
Trạm Lam dứt khoát không che giấu nữa, đem chìa khóa xe trong tay ném cho hắn, giọng nói vì tức giận mà run rẩy: “Phong tiên sinh, anh làm thế này là quấy rối!”
Liên tục mấy ngày liền trong phòng học chất đầy hoa hồng, viết trên thiếp tặng kèm là tên của cô. Bởi vì ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc dạy học của giáo viên, thậm chí trong lớp còn có một bạn sinh viên dị ứng phấn hoa phải xin nghỉ, Giang Trạm Lam nhiều lần bị gọi vào phòng hiệu trưởng giáo huấn. Chuyện này đã gây xôn xao huyên náo ở trong trường học, đa số phản ứng của những bạn nữ đều là hâm mộ không thôi, các cô ấy cũng cho rằng những bông hoa này là Hạ Liên Triết tặng, chúc mừng cô đã tìm được một chỗ dựa tốt, nhưng thật sự chân tướng là gì cũng chỉ có mình Trạm Lam mới hiểu rõ.
Tiếp theo, sau khi đợt tấn công bằng hoa tươi chấm dứt là các loại quà tặng phong phú, có đồ trang sức, có điện thoại di động, có quần áo, lúc này những người khác cũng phát hiện được có điểm không thích hợp, dù sao có người đàn ông nào sau khi đính hôn cùng người con gái còn có thể bỏ nhiều tiền như vậy chứ? Vì vậy trong sân trường bắt đầu lưu truyền càng ngày càng nhiều tin đồn nhảm.
Trạm Lam khổ không nói thành lời, may mà nộp hết báo cáo là sẽ bắt đầu thực tập rồi, cô chỉ hi vọng chuyện này chấm dứt càng nhanh càng tốt.
Nhưng ai mà ngờ được người đàn ông kia càng quá đáng hơn.
Trạm Lam vừa mới đi tới cửa cổng liền phát hiện phía trước tụ tập rất nhiều người, mà tiêu điểm của bọn họ là chiếc xe thể thao cao cấp màu hoa lan tím đang đỗ ven đường, màu sắc tươi sáng rực rỡ, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là thấy được.
Đứng bên cạnh chiếc xe thể thao là một người đàn ông mặc âu phục màu đen, sau khi trông thấy Giang Trạm Lam, lập tức bước nhanh về phía cô.
“Giang tiểu thư, đây là quà Phong tiên sinh gửi cho cô.”
Xung quanh bắt đầu xì xào to nhỏ, vô số ánh mắt dừng trên người cô. Giang Trạm Lam cảm thấy bản thân đã đến giới hạn chịu đựng: “Hắn đang ở đâu?”
Người nọ sửng sốt một chút, nhìn về phía đằng sau, Trạm Lam theo tầm mắt của hắn cũng nhìn tới, trông thấy bên đường đối diện có ba chiếc xe ô tô màu đen đỗ lại.
Cô xem trên ti vi, những nhân vật nổi tiếng khi đi ra ngoài, trước sau luôn có một chiếc xe chống đạn. Khỏi phải đoán cô cũng biết người cô muốn gặp đang ở trên chiếc xe chính giữa.
Cô lấy chìa khóa từ tay người nọ, chạy băng qua đường, khi đi đến trước cửa xe, bỗng nhiên từ vị trí tay lái đi xuống một gã vệ sĩ cao to, chắn trước mặt cô, ép cô cách ra xa chiếc xe.
Mặc dù người nọ cao hơn so với Trạm Lam hai cái đầu, nhưng cô vẫn gắng sức dùng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào hắn, biểu hiện sự bất mãn của mình. Nhưng người đó chỉ lạnh lùng nhìn cô.
Lúc này, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống một khe hở, Trạm Lam nghe được tiếng nói quen thuộc kia: “La Ni, để cho cô ấy vào.”
Ánh mắt La Ni quét qua toàn thân cô một lần, dường như xem xét trên người cô có vũ khí gì gây nguy hiểm cho Phong Thiên Tuyển hay không, sau đó mới hơi nghiêng người đi.
Trạm Lam cũng trừng mắt với hắn một cái, mở cửa đi lên xe.
Bên trong xe bao phủ một mùi thuốc lá nhàn nhạt, người nọ thì thảnh thơi không lo lắng ngồi ở chỗ kia, cầm trong tay một ly rượu vang.
Biểu lộ tức giận chưa kịp tan biến trên mặt cô bị hắn thu hết vào tầm mắt, trong mắt lại xuất hiện ý cười: “Em là người phụ nữ đầu tiên tôi thấy nhận được quà tặng mà không vui mừng.”
Trạm Lam dứt khoát không che giấu nữa, đem chìa khóa xe trong tay ném cho hắn, giọng nói vì tức giận mà run rẩy: “Phong tiên sinh, anh làm thế này là quấy rối!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.